Nhân Cách Nguy Hiểm

CHƯƠNG 5: XÁC MÈO


3 tháng

trướctiếp

Trong lòng mỗi người đều có bí mật.

Lúc Trì Thanh xuống xe, bảo vệ của tiểu khu, người có khuôn mặt hòa ái, mặc mộc chiếc áo khoác màu xanh lá cây, phụ trách ra vào đang cười nghênh đón và giúp hộ gia đình kia mở cửa: "Xin chào, trên đường cẩn thận, chú ý an toàn."

Anh ta có mối quan hệ rất tốt với hầu hết các hộ gia đình trong khu: "... Lại dắt chó đi dạo à? Hôm nay Vượng Tài có vẻ có tinh thần hơn mấy ngày trước."

Tất cả mọi người khen anh ta là một người tích cực, lạc quan dị thường.

Chỉ có Trì Thanh biết, thật ra anh ta bị trầm cảm nặng, nụ cười trên mặt chỉ là một chiếc mặt nạ, cả đêm anh ta ngẩn người, mở to mắt nhìn trần nhà: [Mỗi ngày mình đều đang làm những gì... Mình còn sống để làm gì chứ?]

"Tích… " Cửa được mở ra.

Trì Thanh hơi ngước mắt lên, trên mặt bảo vệ vẫn lộ ra nụ cười quen thuộc.

Trong tiểu khu, đường xá rộng rãi, nhà lầu san sát.

Khi Trì Thanh đi vào, trên đường có một nhân viên vệ sinh đội mũ trùm đầu đẩy xe đi qua, nhân viên vệ sinh còng lưng, có lẽ vì làm việc quá vất vả nên đã khiến ông ấy nhìn qua có vẻ lớn hơn tuổi thật. Trong xe vệ sinh bày mấy loại dụng cụ, chở đầy rác.

Vợ ông vừa qua đời tháng trước.

Có hộ gia đình tốt bụng sẽ gom chai nhựa rỗng lại cho ông ấy, trước khi đi lặng lẽ nói một tiếng: "Nén bi thương."

Ông ấy trông rất buồn, mắt ông ấy đỏ cả tháng.

Cho đến khi có một lần Trì Thanh ném rác, không cẩn thận đụng phải tay ông ấy, phát hiện thì ra bên trong của một người thở dốc giống như người chết đuối trôi dạt trên bờ, lại mơ hồ mừng thầm: [Không có nhiều tiền khám bệnh cho bà ta, nhiều năm mình vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc bà ta như vậy, cuối cùng bà ta cũng buông tha cho mình rồi…] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trì Thanh ở tòa nhà số mười sáu.

Anh đi qua người nhân viên vệ sinh, đẩy cửa ra đi vào.

Thang máy hiển thị số 8, đang từ tầng 8 đi xuống.

“Đinh.”

Cửa thang máy vừa mới hé ra một khe hở, còn chưa thấy người thì anh đã nghe được thanh âm hoạt bát của cô bé.

Cô bé tóc đuôi ngựa nắm tay một người, và đang ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, tối nay ba sẽ về chứ?"

Người phụ nữ mặc áo len màu nâu nhạt đang nắm tay cô bé, dịu dàng nói: "Hôm nay ba tăng ca... Được rồi, đến rồi, chú ý dưới chân, coi chừng đừng ngã."

Bọn họ là một hộ gia đình trong tòa nhà này. Một nhà ba người, hai vợ chồng là vợ chồng mẫu mực nổi tiếng trong tiểu khu.

Mấy năm trước, vào ngày đầu tiên Trì Thanh dọn vào tòa nhà này, người phụ nữ đi lên tặng một hộp bánh bích quy tự tay làm: "Nghe nói cậu vừa dọn vào, đúng lúc tôi có làm chút bánh quy, nếu cậu không chê thì nhận cho."

Người phụ nữ ngượng ngùng cười: "Không biết có hợp khẩu vị của cậu không, nhưng chồng tôi rất thích ăn."

[Anh ta còn tưởng rằng đứa nhỏ thật sự là của anh ta.

Nếu như không phải anh ta có điều kiện tốt, có nhà ở địa phương thì…]

Người phụ nữ đi ra từ thang máy, nhìn Trì Thanh một cái.

Trì Thanh không đáp lại, anh ấn nút tầng dưới, rồi nhìn bóng lưng sôi nổi của cô bé, cô bé ngây thơ thúc giục: "Mẹ, mẹ nhanh lên một chút."

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Trong lòng mỗi người đều có bí mật.

Anh chưa bao giờ gặp người mà anh không đọc được suy nghĩ.

Rất nhiều người có điều khó nói trong lòng, có tội lỗi ẩn sâu không ai biết được. Những thứ này giống như một vực sâu khổng lồ, một cửa động ngăm đen sâu thẳm gần như có thể cắn nuốt tất cả.

Thang máy xuyên qua đường giếng đen kịt cấp tốc đi lên.

Trong lúc đi lên, Trì Thanh có cảm giác hơi mất trọng lực, anh nhớ tới tên bệnh thần kinh ngồi trong ghế làm việc mà lấy sách từ trên mặt ra, anh nghĩ rằng chuyện không đọc được suy nghĩ gì lúc đó có lẽ chỉ là trùng hợp.

Rèm cửa sổ trong phòng đóng chặt, hoàn toàn che chắn ánh mặt trời bên ngoài, mà trong phòng cũng không bật đèn, nhưng Trì Thanh rất thích ứng với bóng tối này.

Anh không thích môi trường quá sáng.

Lúc Quý Minh Nhuệ gọi điện thoại tới, anh đang khoanh chân, rúc vào sô pha mà điều chỉnh kênh truyền hình, TV tản ra ánh huỳnh quang màu lam lạnh, màu lam đánh vào người cậu, phản chiếu đường cong ngũ quan.

Quý Minh Nhuệ miễn cưỡng nhìn thấy nửa sườn mặt của anh trong ánh sáng: "... Anh hai ơi! Ông là vampire chuyển thế sao? Tối lửa tắt đèn."

Trì Thanh dùng hành động thực tế biểu đạt anh không muốn phối hợp: "Không có việc gì thì tôi cúp máy."

"Ông đừng nóng vội, tôi định nói với rằng ông làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thị lực..."

Trì Thanh: "Cúp máy."

"Đợi chút!" Bên chỗ Quý Minh Nhuệ vô cùng sáng sủa, trên điện thoại di động có hai khung video giống như một ngày một đêm, rõ ràng ở cùng một múi giờ, lại có cảm giác chênh lệch múi giờ: "Ông vẫn chưa trả lời tôi, ở bệnh viện, bác sĩ nói thế nào?"

Trì Thanh điều chỉnh ti vi, màu lam lạnh chợt lóe trên người anh: "Bác sĩ nói ông ấy cũng không tự tin lắm."

Quý Minh Nhuệ: "Nói thế cũng quá thật rồi. Bây giờ bác sĩ nói  chuyện trắng trợn quá vậy?"

Quý Minh Nhuệ hỏi tiếp: "Còn nữa, cậu gặp phải kẻ bệnh thần kinh gì?"

Nhắc tới "bệnh thần kinh", Quý Minh Nhuệ giật mình, anh ấy có cảm giác như mặt Trì Thanh bị ánh sáng màu lam lạnh lẽo phác họa càng lạnh hơn.

Trì Thanh: "Anh ta có bệnh, không có gì để nói."

"…"

Quý Minh Nhuệ muốn nói thật ra ông cũng không bình thường.

Nhưng anh ấy không dám.

"Vậy được, ông không sao là được rồi." Đang nói chuyện, Quý Minh Nhuệ đặt di động lên xe, khởi động động cơ, sau đó nói: "Tôi còn phải đi tuần, lát nữa nói chuyện."

Trì Thanh không để bụng, bữa cơm lần trước đã để cho anh một nhận thức sâu sắc về tính chất công tác của Quý Minh Nhuệ, anh buông điều khiển từ xa, cuối cùng kênh TV dừng lại ở một kênh tình cảm: "Lại là nhà nào đòi ly hôn?"

Khi Quý Minh Nhuệ nghe lời thoại trên tivi phía Trì Thanh truyền đến "Tuy rằng tuổi tác giữa chúng tôi chênh lệch ba mươi tuổi, nhưng tôi thật sự yêu anh ấy, tôi yêu sự trưởng thành của anh ấy, yêu hoa văn của năm tháng khắc lên mặt anh ấy", thái dương anh ấy co rút mạnh mẽ, anh không biết Trì Thanh bình thường xem những thứ lộn xộn gì.

Anh ấy nghiêm túc nói: "Có thể ông đã có hiểu lầm gì về công việc của tôi, lần này không phải vụ lặt nhặt đâu nha đồng chí Trì Thanh." Anh nhấn mạnh: "Lần này là huyết án, máu chảy thành sông."

Trì Thanh phân ra một chút sự chú ý khỏi chương trình truyền hình, liếc nhìn anh ấy qua màn hình điện thoại di động, ý bảo anh tiếp tục nói.

“Một đêm giết bảy…”

Trì Thanh: "Bảy người?"

Quý Minh Nhuệ: "... Bảy con mèo."

Trì Thanh không chút lưu tình dời tầm mắt đi: "Ồ."

Quý Minh Nhuệ biết Trì Thanh không thích loại động vật lông xù này lắm.

Thay vì nói không thích nó, thì đúng hơn là dường như anh không có cảm giác gì về thú cưng.

Trước kia lúc đi học, có một cô gái mang về một con mèo hoang từ rừng cây nhỏ trong trường, lén nuôi ở trong phòng học. Sau khi tan học, ngày nào cả lớp cũng vây quanh nhìn mèo, chỉ có Trì Thanh không nhúc nhích.

"Ông không đi xem sao?"

"Có cái gì đẹp?"

Khi đó Quý Minh Nhuệ thấp hơn bây giờ nhiều, mỗi ngày anh ấy đều phải đi giày độn để tăng khí thế và sức mạnh cho việc tranh cử ủy viên thể dục: "Nhưng... Đáng yêu lắm, ông không thấy sao?"

Còn Trì Thanh thì không khác bây giờ lắm, xinh đẹp mà u ám, anh dùng bút chỉ bảng đen: "Nói xong chưa, nhường đường một chút, đừng cản tôi viết đề."

Quý Minh Nhuệ lắc đầu, trước khi tắt video call thì anh bóp giọng nói một câu: "Mèo đáng yêu như vậy, sao có thể có người không thích mèo."

Sự thật chứng minh rằng lực sát thương của giọng loli thật sự rất lớn. Lúc này, ngay cả hai chữ "cúp máy" này mà Trì Thanh cũng không nói, anh dứt khoát tắt video.

Tiểu khu Hải Mậu tọa lạc ở khu thành cũ, trong nội thành tường trắng ngói xanh, ngõ hẻm hẹp dài, tiếng chuông xe đạp ngắn ngủi và tiếng bánh xe xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, gần đó có khu trường liên cấp tiểu học và trung học. Đây là một nơi có hơi thở cuộc sống rất nồng đậm.

Quý Minh Nhuệ đỗ xe xong, người còn chưa đi vào tiểu khu thì đã thấy một vòng người đang vây quanh trước cửa tiểu khu.

Tuy rằng nước mưa đã bốc hơi, nhưng vết máu bị nước mưa phân tán đã khô cạn vẫn dính trên đường phố, dưới ánh mặt trời chói mắt, chúng lại bắt mắt vô cùng. Vết máu chảy dọc theo bãi cỏ, nếu chỉ có một con mèo đã chết thì có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên… Nhưng trong lùm cây rậm rạp lại chất hết bảy xác mèo.

Mỗi một thi thể đều bị người dùng đao mổ bụng, nội tạng bị dùng sức kéo ra, trộn lẫn với nhau ở một chỗ, tử trạng thảm thiết. Chúng nó không con nào là không trừng lớn hai mắt, lộ ra nửa cái đầu từ trong túi nilon màu đen.

Có người che mắt mấy đứa nhỏ, bước nhanh xuyên qua đám người này: "... Làm bậy rồi, sao lại nhẫn tâm như vậy?"

Ở trong đám người ồn ào, Quý Minh Nhuệ nghe được một tiếng kêu la quen thuộc: "Bé cưng của tôi…"

Là giọng nói của bà Vương.

Lúc này Quý Minh Nhuệ mới miễn cưỡng nhìn ra một con mèo trắng có đốm đen như mực ở một bên tai trong đống máu thịt lẫn lộn. Con mèo này anh đã từng thấy.

Lần trước khi đến nhà bà Vương điều tra vụ tranh chấp về gỗ điêu khắc, con mèo kia đã ghé vào ban công nhìn trộm bọn họ.

Tô Hiểu Lan và một đồng nghiệp nam khác đã đến hiện trường từ sớm, cô cầm sổ ghi chép tình hình hiện trường, lui xuống từ bụi cây bên cạnh, sau đó hạ giọng nói: "Đó là mèo của nhà bà Vương, nó là con mèo mà con gái bà ấy nuôi trước khi qua đời, nó đã ở bên bà ấy rất nhiều năm… Bà ấy đổi tên cho mèo, dùng nhũ danh của con gái mình để gọi nó, tên nó là Niếp Niếp."

Quý Minh Nhuệ: "Còn có phát hiện khác ở chỗ nào không, ở đây hết rồi sao?"

Tô Hiểu Lan: "Đều ở đây. Cư dân phản hồi rằng vào khoảng thời gian trước, mèo hoang trong tiểu khu càng ngày càng ít. Cho đến hôm qua, con mèo hoang cuối cùng cũng biến mất, bọn họ vẫn tưởng là do thời tiết trở lạnh nên mèo hoang tìm chỗ khác ở."

Quý Minh Nhuệ nhìn lùm cây, không nhịn được nhíu mày.

Tiểu khu thường xảy ra những việc như hành hạ động vật đến chết, thế nhưng tỉ lệ “đầu độc” và “hành hạ đến chết” của những chuyện này tương đối cao. Cái trước xảy ra phần lớn là do những tranh chấp giữa hàng xóm với nhau, thấy phiền vì động vật quá ồn ào, còn trường hợp phía sau là từ ý định muốn phát tiết cảm xúc, cho nên bắt nạt kẻ yếu.

Mổ mèo sống sờ sờ ra… Thật sự là hiếm thấy.

Tô Hiểu Lan còn nói: "Anh Bân nói lát nữa anh ấy sẽ tới xem. Nhìn giờ này, chắc cũng sắp tới rồi."

"Anh Bân" cũng không phải là thanh niên tuổi trẻ gì mà là cảnh sát hình sự già lui xuống từ phía trên. Lúc còn trẻ ông ấy đã tham dự qua không ít trọng án, hai năm trước, ông đã bị thương trong khi làm nhiệm vụ, lại cộng thêm tuổi tác cũng tới, nên mới lui xuống hướng dẫn cho những người mới như bọn họ.

Bình thường vừa đến giờ cơm, bọn họ lập tức  vây quanh anh Bân, nghe anh kể  về những vụ án, anh Bân thì thuận thế nhớ lại năm đó: "Năm đó khi tôi bắt phạm nhân…"

Quý Minh Nhuệ an ủi bà Vương đang khóc đến không đứng vững xong thì đỡ bà ngồi xuống bên cạnh bồn hoa để bình tĩnh lại. Anh đang định đứng lên thì lại thấy một chiếc Maybach màu đen đang chậm rãi chạy tới từ đầu đường, thân xe dừng ngay ngắn ở gần đám đông.

Anh Bân của bọn họ đi xuống từ ghế lái phụ. Tên đầy đủ của Bân là Vũ Chí Bân, anh ta để đầu đinh được cạo sạch sẽ gọn gàng, bởi vì đi đứng không tiện nên anh cầm cây gậy trong tay. Lúc xuống xe, cây gậy màu đen rơi xuống đất trước: "Chuyện gì xảy ra vậy, ầm ĩ ồn ào."

Khi nhìn qua khe hở trên xe, Quý Minh Duệ lập tức bị người ngồi ở ghế lái hấp dẫn.

Góc nghiêng của người đàn ông này cực kỳ nổi bật, anh ta giống như đang nhìn thoáng qua nơi này, ánh mắt sinh ra sự phong lưu khác thường, một tay anh ta đang đặt trên tay lái, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn rất nhỏ.

"Anh Bân."

Tuy phải xài cây gậy nhưng tốc độ đi của Vũ Chí Bân vẫn rất nhanh nhẹn: "Tình huống thế nào?"

Quý Minh Nhuệ tránh sang một bên, thuận tiện cho ông ấy thấy rõ tình hình trong bụi cây: "Bảy con mèo đã chết, thủ pháp hành hạ hoàn toàn giống nhau, hẳn là cùng một người gây nên. Sau một trận mưa, rất nhiều dấu vết đã bị nước mưa cuốn đi… Hơn nữa camera bên này hỏng đã một tháng rồi, camera bên kia tiểu khu đang điều chỉnh."

Vũ Chí Bân: "Tất cả đều là tin tức vô dụng, không bằng cậu nói là các cậu thăm dò hiện trường suốt khoảng thời gian dài vẫn không tra được bất cứ điều gì."

Quý Minh Nhuệ: "..."

Vũ Chí Bân chống cây gậy, cố sức ngồi xổm xuống, nhìn bảy thi thể mèo một lát, bỗng nhiên lại hỏi một câu: "Cậu thấy thế nào?"

Quý Minh Nhuệ và Tô Hiểu Lan đứng sau lưng ông ấy, nhất thời không hiểu ông ấy có ý gì.

Quý Minh Nhuệ nhìn Tô Hiểu Lan một cái, ám chỉ: Tôi đã báo cáo xong rồi, đang gọi cô đó?

Tô Hiểu Lan đáp lại bằng một ánh mắt vô tội.

Tô Hiểu Lan há miệng, đang muốn tiếp tục báo thêm tin tức gì đó, chợt nghe thấy có người ở phía sau cô nói: "Từ dấu giày có thể thấy nghi phạm là một người đàn ông trưởng thành, nhưng tố chất thân thể của anh ta có thể cũng không tốt lắm, sức lực rất yếu."

Cô quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt hơi nhướng lên.

Bọn họ nhìn hiện trường hơn nửa giờ, cũng chỉ nhìn thấy một ít tin tức bề mặt.

Thế nhưng người này vừa mở miệng đã bắt đầu phác họa đặc điểm của người bị tình nghi, cho dù chỉ là một câu "tố chất thân thể không tốt"... Nhưng có nhiều khi nhờ những đặc điểm nhỏ này làm bại lộ hung thủ thật sự.

Tô Hiểu Lan cũng bất chấp chuyện hai người không quen biết, hỏi: "Anh nhìn ra từ đâu?"

Người đàn ông không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ chỉ xuống đất: "Túi nilon."

"Có dấu vết mài mòn nghiêm trọng ở đáy túi nilon cho thấy nó đã bị kéo lê trên mặt đất một thời gian."

Hắn ta nói xong, lại nhanh chóng cầm lấy găng tay cao su mà lúc nãy Tô Hiểu Lan đặt ở bên cạnh bụi cây.

Trên ngực những thi thể mèo này đều có dấu vết bị đâm thủng, từng cái lỗ máu cực kỳ đáng sợ xếp thành một hàng dài.

"Mặt cắt của vết thương cũng không bằng phẳng, có dấu vết bị kéo qua kéo lại…" Tay người đàn ông nhẹ nhàng nâng thi thể mèo lên, sau khi kiểm tra, tay anh ta dừng lại trên mắt mèo, nhẹ nhàng che đôi mắt mèo mở to, khép mắt mèo lại, khiến nó đi trông thanh thản hơn một chút: "Đây hẳn là một con dao răng cưa loại nhỏ."

"Anh ta là ai? Người của tổng cục sao?" Quý Minh Nhuệ nhỏ giọng hỏi.

Tô Hiểu Lan nói: "Không biết, em vừa nghe anh Bân gọi anh ta là 'thằng nhóc thối’."

Lúc này, một cảnh sát nam khác không nói gì trong toàn bộ quá trình mới hoảng hốt mở miệng, nghi ngờ nói: "Rốt cuộc có phải hai người đang làm nghề này hay không?"

Quý Minh Nhuệ, Tô Hiểu Lan: "...?"

"Anh ấy là cựu cố vấn của tổng đội hình sự, Giải Lâm."

Cảnh sát nam nói xong, lại cực kỳ long trọng bổ sung ba chữ: "... Thần tượng của tôi."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp