Hành lang bên ngoài toilet rất dài, có hàng ghế dựa được đặt sát tường.

Thời tiết không tốt nên lượng người trong sở cũng không nhiều.

Thường có người nhà cảnh sát đến đón con, rồi để con ở lại chờ phụ huynh tan tầm.

Lúc Trì Thanh đi ra, có một cô bé ngồi bên ngoài đang thành thạo lấy văn phòng phẩm và vở luyện tập từ trong cái cặp sách nhỏ ra, rồi ngồi ở trên ghế dài, chân cô bé còn không tới chạm đất.

Xem tuổi hẳn là còn đang học tiểu học.

Trì Thanh đi qua bên cạnh cô bé, anh còn chưa kịp đeo găng tay thì đã bị cô bé nhẹ nhàng túm lấy: "... Anh trai."

Tay cô bé vừa thịt vừa mềm, giọng nói trẻ con, ngay cả âm thanh biến dạng ở bên tai anh cũng trở nên đáng yêu vô cùng: [Đề này mình không biết làm, ngày hôm qua ba vừa mới dạy xong, nếu bây giờ mình lại đi hỏi ba thì chắc chắn ba sẽ cảm thấy mình rất ngốc QAQ.]

"Anh có thể…"

Cô bé còn chưa nói xong thì Trì Thanh nhìn chằm chằm hai ngón tay thịt kia, lại nhìn về phía cô bé có chút do dự và ngại ngùng mà không chút lưu tình nói: "Đúng là rất ngốc."

Cô bé nghẹn giọng, trong nháy mắt cô bé gặp đả kích rất lớn đến mức quên cả việc tự hỏi tại sao người anh trai này lại biết cô bé muốn nói cái gì.

Thật ra cô bé có chút sợ anh trai này, lúc cô đang định buông tay ra thì lại thấy anh ngồi xuống bên cạnh, rút vở luyện tập trong tay cô bé đi.

"Đề nào mà không biết."

Cô bé: "Câu bị bỏ trống ạ."

Trì Thanh: "Em bỏ trống rất nhiều đề."

Cô bé: "..."

Trì Thanh: "Anh dạy xong thì em có thể bảo đảm là ngày mai sẽ không quên sao? Anh không muốn tốn thời gian vào những công việc vô dụng giống như cha em."

Cô bé: "..."

Trì Thanh: "Xem ra là không thể."

Dù Trì Thanh nói như vậy nhưng anh vẫn giảng đề số học bị bỏ trống cho cô bé một lần, mặc dù lúc giảng đến phần sau thì sự chú ý của cô bé đã hoàn toàn không còn nằm trên đề bài nữa. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Anh trai, sao anh biết em kéo anh lại là vì muốn nhờ anh giảng bài cho em?"

Ánh mắt cô bé rất lớn, dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, mang theo chút hoang mang: "Vừa rồi em còn chưa nói xong mà!"

Trì Thanh đóng nắp bút lại: "Nghe được lời nói trong lòng em."

Cô bé chớp chớp mắt: "Giống như thuật đọc suy nghĩ sao?"

"Cứ coi là như vậy đi."

"Chỉ cần chạm một cái là có thể nghe được sao?"

"Không kém nhiều lắm đâu."

Cô bé lắc lắc bím tóc đuôi ngựa phía sau đầu, hâm mộ nói: "Nếu em cũng có thuật đọc suy nghĩ thì em có thể biết được là ba đã giấu hộp kẹo của em ở đâu. Em lén tìm hai ngày rồi mà vẫn không tìm được."

Trì Thanh trả lại vở luyện tập cho cô bé, rồi nói một câu vượt quá khả năng hiểu biết của cô: "Bé con, trong thế giới người lớn không tìm thấy kẹo."

Cô bé hiển nhiên là nghe không hiểu: "Tại sao? Các anh không thích ăn kẹo sao?"

Trì Thanh không trả lời cô bé mà lại đeo găng tay lên lần nữa. Trước khi đi vào phòng làm việc, anh dựng thẳng một ngón tay rồi đặt ở trước môi dưới, màu môi anh bị ngón tay đen làm nổi bật sự nồng đậm vô cùng, chỉ là lời anh nói ra lại lạnh lùng: "Chuyện hôm nay anh nói với em là một bí mật."

Cô bé: "Vậy anh còn nói cho em biết làm gì."

Trì Thanh đẩy cửa ra: "Bởi vì em quá nhỏ, cho dù có nói ra thì cũng sẽ không có người nào tin tưởng."

Cô bé: "..."

Trong văn phòng, chuyện tranh cãi về món đồ gỗ điêu khắc cuối cùng cũng kết thúc.

"Chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa!" Sau khi bà Vương biết được người trộm đồ là Tiểu Khang, con trai của ông ta thì bà lại không đành lòng truy cứu sai lầm của một đứa bé, chỉ nói: "Trở về giáo dục đứa nhỏ cho thật tốt, đừng để chúng chỉ vì ham chơi mà tùy tiện lấy đồ người khác…"

Khi Trì Thanh rửa tay xong trở về thì hai bên đã đạt thành hòa giải.

Người đàn ông mặc đồ lao động liên tục gật đầu, đi theo bà cụ ra ngoài: "Tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt."

Bà Vương đi được nửa đường thì lại dừng bước, muốn quay lại, gấp gáp nói: "Đồng chí cảnh sát, gần đây trong tiểu khu chúng tôi xảy ra rất nhiều vụ mất tích, tôi muốn nhờ mọi người giúp đỡ."

Quý Minh Nhuệ đã không còn giống như lúc trước bị mấy lời như "bảo vật gia truyền, có giá trị cao" của bà ở trên điện thoại lừa gạt đến mức vội vã chạy tới, nhưng cuối cùng chỉ đơn giản là làm nhân viên hoà giải: "Bà có thể nói cụ thể hơn một chút được không?"

"Là mèo hoang trong tiểu khu chúng tôi…"

"..." Quả nhiên.

"Mấy ngày nay tôi đã chuẩn bị thức ăn mèo nhưng chúng cũng không ăn, trước kia chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy."

Bà Vương cũng nuôi mèo nên tấm lòng luôn ấm áp với chúng hơn một chút, bà thường xuyên chuẩn bị chút thức ăn cho những bé mèo hoang lẻn vào trong sân nhà mình.

"Bà ơi…" Quý Minh Nhuệ nói: "Đây không thể định nghĩa là vụ mất tích được. Chúng tôi cũng không thể huy động lực lượng cảnh sát đến tiểu khu để bắt mèo, mèo hoang không có chỗ ở cố định, nó có thể đã đi nơi khác, có lẽ chúng sẽ nhanh chóng trở về."

Quý Minh Nhuệ tiễn bà cụ, thấy Trì Thanh trở về thì rót cho anh một chén trà như hiếu kính đại ca: "Uống nước không, có khát hay không? Ông xem, ông tới thì thôi đi, còn thuận tiện giúp tôi hòa giải nữa."

Trì Thanh nhận lấy ly nước: "Ban đầu tôi cũng không muốn nhúng tay."

Quý Minh Nhuệ: "Vậy sau đó là bởi vì sao?"

Trì Thanh: "Hiệu suất của mọi người quá chậm, tôi sợ tôi mà chờ thêm chút nữa thì có thể trực tiếp ăn bữa sáng ngày mai."

Anh nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Bây giờ có thể tan tầm chưa, khi nào thì ăn cơm."

Thì ra là do ngài đói bụng nên mới ngồi dậy từ trên sô pha.

Quý Minh Nhuệ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mưa to vẫn không có dấu hiệu ngừng, rồi anh ấy lại nhìn thời gian, cuối cùng thì nhìn sang các vị đồng nghiệp cảnh sát đã cùng anh tăng ca đến giờ này: "Giờ này chắc không có mấy tiệm cơm còn mở, gần đây có quán ăn vặt mùi vị cũng không tệ lắm, mở bán đến hai giờ sáng."

Mưa dường như nhỏ hơn một chút, tuy rằng quán ăn vặt vẫn đang kinh doanh, nhưng khách hàng không nhiều lắm, trên tường có treo bảng giá nền đỏ chữ vàng, mùi khói dầu bay ra từ phía sau bếp, mang theo tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo.

Bàn của bọn họ có khoảng tám người ngồi, ông chủ mang thêm hai cái ghế, mọi người phải rất miễn cưỡng chen chúc để ngồi chung một bàn.

Quý Minh Nhuệ sờ mũi giải thích: "À, đã trễ thế này, mọi người cùng tụ tập ăn bữa cơm là được. Mọi người đã rất vất vả rồi." Quý Minh Nhuệ lại vỗ đầu: "Á, quên giới thiệu cho ông, những người này đều tốt nghiệp cùng một nhóm với tôi, năm nay mới nhậm chức."

Anh giới thiệu đơn giản, bắt đầu từ nữ cảnh sát Tô Hiểu Lan ngồi đối diện Trì Thanh, cô cười sang sảng: "Vốn là hai người hẹn ăn cơm, cuối cùng chúng tôi đi theo nhiều như vậy thì thật sự ngại quá, đã gây thêm phiền toái cho hai người rồi."

Tuy rằng Trì Thanh không nói chuyện, nhưng Tô Hiểu Lan đọc rất rõ một câu trên mặt anh: Đúng là rất phiền toái.

Trì Thanh rửa sạch dụng để ăn xong, rồi nhìn sang đôi găng tay của mình. Để đề phòng chuyện anh không cẩn thận mà đụng phải những người khác trên bàn vào lúc ăn cơm thì găng tay này không tháo được.

Tô Hiểu Lan đợi rồi lại đợi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy anh tháo găng tay, cuối cùng cô không được nhịn được mà hỏi: "Anh ăn cơm mà cũng... Đeo găng tay sao?"

Trì Thanh: "Tôi khá chú ý về vấn đề vệ sinh."

Tô Hiểu Lan: "..."

"Không cần để ý đến cậu ấy làm gì!" Quý Minh Nhuệ vô cùng quen thuộc, anh gắp một đũa thức ăn trước: "Cậu ấy là như vậy đó, thói thích sạch sẽ này đã nặng đến mức ngay cả bụi bặm trong không khí cũng không muốn đụng vào, trước kia được người ta đặt cho cậu ấy biệt danh là ‘đừng chạm vào’."

"Đừng chạm vào?"

"Đúng vậy, không cho người ta chạm vào."

Trì Thanh cảnh cáo: "Sao ông ăn cơm mà nói nhiều như vậy làm gì."

Quý Minh Nhuệ: "..."

Bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách.

Trong lúc ăn cơm, Tô Hiểu Lan lại nghĩ đến một việc: "Hẳn là bình thường anh Trì bề bộn nhiều việc lắm."

Trong tư tưởng của cô thì nếu chuyện liên hoan với bạn bè thì chắc chắn phải chọn một ngày mà thời tiết không tệ trước. Nếu chọn một ngày mưa to liên tục xui xẻo như vậy thì hẳn là do công việc quá bận rộn đến mức không thể đi ngày khác được.

Trì Thanh gắp thức ăn, tránh những nơi đã bị người khác chạm qua. Sau khi ăn mấy đũa, anh cầm lấy ly nước rồi không nhanh không chậm nhấp môi. Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có chút thả lỏng: "Không hẳn là bận."

Khi đặt ly nước xuống, anh lại bình luận một câu: "Hôm nay thời tiết không tệ."

"?"

Quý Minh Nhuệ giải thích giùm người anh em khác thường này: "Cậu ấy thích trời mưa."

Mục đích của bữa cơm này chủ yếu là để chúc mừng chuyện anh thuận lợi vào đồn công an làm việc, nhưng Quý Minh Nhuệ đã nhậm chức gần hai tháng rồi thì bữa cơm này mới hẹn thành công.

Quý Minh Nhuệ nhớ lại quá trình hẹn cơm nhấp nhô, đầu tiên là Trì Thanh tỏ vẻ "biết rồi, tôi chọn được ngày tốt rồi thì sẽ thông báo cho ông". Anh chờ và chờ, đợi đến khi dự báo thời tiết biểu hiện hai ngày sau mưa to liên tiếp, anh mới nhận được thông báo của Trì Thanh: Ngày mốt thời tiết không tệ, mấy giờ ông tan tầm.

Quý Minh Nhuệ: ... Ông xem dự báo thời tiết chưa?

Trì Thanh: Ông hỏi nhảm cái gì vậy.

Theo tư duy nhận thức của người bình thường, "Thời tiết không tệ" có nghĩa là một ngày trời trong nắng ấm, trời quang mây tạnh.

Nhưng mà trình độ thích ứng của Quý Minh Nhuệ rất tốt, chủ yếu là bởi vì Trì Thanh này chỗ nào cũng không giống với người bình thường, chút sở thích nhỏ này đã chẳng có gì lạ nữa.

Bên cạnh có người cười ha ha để làm dịu bầu không khí: "Sở thích này rất đặc biệt."

Cảnh sát nam kia hòa hoãn không khí xong, muốn nhìn xem thời gian, nhưng khi sờ túi lại thấy trống không: "Á, điện thoại di động của tôi…"

"Chuyện gì vậy, điện thoại bị mất rồi sao?"

Động tác này của anh gây ra một trận xôn xao nho nhỏ, tất cả mọi người dịch chuyển vị trí và bàn ăn để nhìn xem nó có phải đã rơi xuống bàn hay không.

Ánh mắt Trì Thanh vẫn dừng lại trên trời mưa ngoài cửa sổ, dường như là đang ngắm mưa. Anh vừa thong thả thu hồi ánh mắt, vừa thuận miệng nói: "Từ lúc bước vào đến giờ, cậu chỉ lấy điện thoại di động ra hai lần, lần đầu tiên là lúc mới vào, lần thứ hai là năm phút trước, lúc cậu cầm điện thoại di động đi toilet."

Trên bàn yên tĩnh không tiếng động, khi chàng trai nói xong, những người khác đều bất động.

Cảnh sát nam vỗ đầu một cái: "Tôi nhớ ra rồi, toilet."

Đây là một sự cố nhỏ.

Tô Hiểu Lan nhận ra rằng người bạn này của đồng nghiệp mình không thích hợp lắm.

Anh quá nhạy bén, mặc dù đó có thể không phải là do anh cố ý nhưng mà vì anh nói ra những điều này một cách ngẫu nhiên như thể anh đang nói về thời tiết bên ngoài cửa sổ. 

Sau đó cô lại nhớ lại chuyện xảy ra một giờ trước, khi Trì Thanh chỉ vừa bước vào thì anh đã chú ý tới đôi giày của người đàn ông mặc đồ lao động.

Trì Thanh ngồi ở trong góc, giờ phút này anh đang dựa lưng vào tường, nhận thấy ánh mắt cô đang hướng về phía mình nên anh cũng nhìn lại cô. Trong cửa hàng có mở điều hòa, anh đã sớm cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len màu sậm đơn giản. Tóc mái trên trán anh có chút dài qua mắt đã mang đến vài phần u ám, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu sắc đồng tử của anh… Màu đồng tử của anh và tóc anh gần như giống nhau, sâu đến không thấy đáy.

Có lẽ là bởi vì mới vừa uống nước nóng nên màu môi của anh hồng hơn, tóc đen nồng đậm và màu môi này hình thành sự đối lập ghê người.

Tô Hiểu Lan hồi tưởng lại lời giới thiệu của Quý Minh Nhuệ về người bạn này: ... Cậu ấy học viện điện ảnh, bắn đại bác cũng không tới.

Lúc ấy những lời này chỉ vào tai trái ra tai phải, hơn nữa cô còn bận việc khác trên tay nên cũng không nghe cẩn thận.

Bây giờ nghĩ lại...

Học viện điện ảnh? Vậy anh làm cái quái gì?

Hơn nữa Tô Hiểu Lan luôn cảm thấy bộ dạng của anh có vài phần quen mắt, nhưng ý niệm này tựa như một sợi dây không sờ được.

Thời gian ăn của bữa cơm này kéo dài không lâu, Trì Thanh nói chuyện cũng không nhiều, phần lớn thời gian, anh luôn duy trì hơi thở có chút u ám, ngồi ở chỗ đó ngắm mưa.

Chờ cơm nước xong, anh và Quý Minh Nhuệ đồng loạt tạm biệt mọi người, cầm theo chiếc ô trong suốt rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Quý Minh Nhuệ đi theo sau anh: "Tôi đưa ông nội này về… Mọi người cũng về sớm một chút, ngày mai còn có việc khác phải làm."

Sau khi hai người rời đi, vị cảnh sát nam vào nhà vệ sinh kiếm điện thoại cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Trước khi đi, cậu ấy thuận miệng nói: "Vừa rồi lúc anh Trì đi từ bên ngoài vào đồn cảnh sát, tôi có nhìn thoáng qua, lúc ấy tôi còn tưởng rằng có người nổi tiếng nào đó đến đồn của chúng ta làm việc…"

Vị cảnh sát nam kia chỉ thuận miệng nói một câu như vậy nhưng Tô Hiểu Lan lại bất ngờ nắm được sợi dây kia.

Trí nhớ Tô Hiểu Lan rất tốt, thỉnh thoảng vào lúc rảnh rỗi, cô cũng sẽ xem chương trình TV với người nhà, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp nên có lúc dù vai phục chỉ xuất hiện một hai lần trong phim thì cô cũng xem thêm vài lần... Hình như cô đã gặp Trì Thanh trên TV.

Nhưng rất hiển nhiên, khoảng cách giữa anh và danh xưng "người nổi tiếng" này vẫn còn một đoạn tương đối xa xôi.

Ở trong giới giải trí, cái tên này dường như không có cảm giác tồn tại gì, không ai nghe qua, không chỉ chưa từng nghe nói đến, mà cũng gần như chưa từng thấy qua ở các đài truyền hình lớn, tạp chí giải trí nhỏ. 

Giống như hàng vạn nghệ sĩ không thể tạo được tiếng tăm trong giới giải trí, đi trên đường cũng không ai gọi ra tên.

Cũng chính là như vậy nên anh mới có thể ngồi ở trong quán ăn vặt có người đến người đi mà lại không bị bất kì kẻ nào nhận ra.

Tô Hiểu Lan mang theo ấn tượng mơ hồ này nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng, thấy Trì Thanh cầm ô đứng ở ven đường chờ Quý Minh Nhuệ lái xe tới, khớp ngón tay cách vải đen phủ lên cán ô màu bạc, trông đôi găng tay kia có vẻ lạnh lẽo lại nhô lên.

Sau đó anh lại đi sâu vào con đường thêm một đoạn, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mênh mông giữa mưa to tầm tã.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play