Triệu Tuyên dưỡng bệnh hơn nửa tháng, không chờ được người của Triển gia, lại chờ được nội thị trong cung.
“Khẩu dụ của bệ hạ, triệu vương gia vào cung diện thánh.”
Triệu Tuyên không muốn đi lắm.
Hắn xốc mí mắt lên, liếc nhìn thái giám đến truyền chỉ, biểu tình lười biếng giống như đem ba chữ ‘LƯỜI ĐỘNG ĐẬY’ viết lên trên mặt.
Hắn vậy mà lại thích những ngày nhàn nhã như thế này.
Không cần canh ba mới ngủ canh năm phải dậy, không phải lên triều không cần tổ chức yến hội, không có tấu chương phê mãi không xong.
[Canh Ba: từ 11 giờ đêm đến 01 giờ sáng (giờ Tý)
Canh Năm: từ 03 giờ sáng đến 05 giờ sáng (giờ Dần)]
____Vì cái gì mà lúc trước muốn làm thái tử, muốn làm hoàng đế vậy ta?
____Ngô nhật tam tỉnh ngô thân, lúc trước chắc đầu óc bị úng nước rồi.
[Ba điều tự hỏi mình, chỉ sự tự xét mình. ◇Luận Ngữ 論語: “Tăng Tử viết: Ngô nhật tam tỉnh ngô thân: Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền bất tập hồ?”( 曾子曰: 吾日三省吾身: 為人謀而不忠乎?)]
“Vương gia!” Thấy hắn mơ màng sắp ngủ, cho rằng hắn không nghe thấy, An Bình lớn tiếng nói: “Bệ hạ truyền người vào cung kìa.”
“Không muốn đi.”
“Dạ?” An Bình cho rằng mình nghe nhầm.
Thái giám đưa tin đứng chờ một bên vẻ mặt cũng hoang mang.
“BỆ HẠ TRUYỀN NGƯỜI VÀO CUNG!” An Bình gằn từng chữ, nghiêm túc nói: “Là ‘BỆ HẠ’ truyền chỉ đó!”
“Bổn vương biết.” Triệu Tuyên bị thúc giục không kiên nhẫn, từ trên ghế nằm ngồi dậy, nhìn thấy mấy gương mặt đang hoảng sợ liền đem lời muốn nói nuốt xuống: “Chậc!”
Hắn cảm thấy nếu hắn dám kháng chỉ không đi, An Bình nhất định sẽ hét vào tai hắn.
“Rồi, chuẩn bị xe đi.”
Tiếng xe ngựa lộc cộc xuyên qua dòng người tấp nập, Triệu Tuyên lấy tay chống đầu, nhắm mắt, mặc kệ An Bình muốn nói lại thôi.
Hắn biết An Bình muốn nói gì.
Cũng biết hắn thật sự nếu muốn kháng chỉ không tiến cung, hoàng đế cũng sẽ không thật sự muốn làm gì hắn, cùng lắm lần sau gặp mặt lại mắng hắn một trận thôi.
Có một số việc trở lại nhìn, quả thật vừa nhìn đã hiểu.
Nhưng hắn càng hiểu, hắn cũng không có khả năng cả đời này không bước chân vào cung.
Xe ngựa không thể vào, phải ở trước cửa cung đổi kiệu, được người nâng đi qua một con đường thật dài, trong lòng Triệu Tuyên ngũ vị tạo trần.
[Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.]
Hắn thật sự không muốn trở lại chỗ này.
Cột bàn long cao lớn, từng thấm đẫm máu của mẫu phi.
Bậc thang trăm trượng rộng lớn, hắn không chỉ một lần đứng ở nơi cao ấy nhìn về phía xa.
Đình đài lầu các tinh xảo, tường hồng ngói xanh, đã từng ở trong mắt hắn chính là nhà giam quý giá xinh đẹp.
Hơn nửa thời gian sống của hắn sau này đều hoang phí ở đây.
Thái giám đưa tin đi theo hắn một đường dài hô lên: “Duệ vương điện hạ đến.”
“Tuyên!”
Đứng ở bên cạnh thái tử là Tề vương Triệu Á bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Đã hết bệnh bao lâu rồi mà còn không chịu tiến cung thỉnh an phụ hoàng, còn phải để phụ hoàng hạ khẩu dụ truyền hắn vào cung, vị Duệ vương này của chúng ta mặt mũi lớn thật nha.”
Thái tử có chút vô ngữ nói: “Không phải ngươi nói thời gian dài chưa gặp hắn nên phụ hoàng mới triệu kiến hắn hay sao?”
Tề vương Triệu Á năm nay 18 tuổi, đã sớm được phân phủ, đang làm việc ở Binh Bộ, nhậm chức Binh Bộ tả thị lang. Hắn ta cùng thái tử Triệu Nặc tuổi tác tương đồng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy đã phân phủ nhưng cũng thường hay vào cung tìm thái tử nghị sự.
____Ta đang mách lẻo hắn, ngươi cho rằng ta thật sự muốn gặp hắn hay sao? Triệu Á thật sự muốn nắm lấy cổ áo của Triệu Nặc mà mắng.
____Ngươi có thể đừng đơn thuần như vậy được hay không?
Nhưng hắn ta không dám, chỉ có thể ở chửi thầm trong bụng, ngoài mặt thì nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đúng vậy, không phải do ta nhớ hắn hay sao?”
Chỉ tùy ý nói ra một câu như vậy, mà phụ hoàng tốt của hắn ta lại cho người đi truyền khẩu dụ, còn bắt hắn ta chờ ở ngự thư phòng.
Giống như bọn họ ai cũng rảnh rỗi vậy đó.
Hắn ta tràn ngập căm phẫn mà Triệu Tuyên không hề biết.
Thậm chi lúc Triệu Tuyên tiến vào cũng không cho bọn họ một cái liếc mắt.
“Nhi tử Triệu Tuyên bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Rất nhiều năm rồi không có hành lễ với người khác, Triệu Tuyên hơi không thích ứng được, bởi vậy động tác chậm rì rì, còn có chút lười nhác.
Hắn nhớ rõ lúc nãy hắn chưa có lãnh chức vụ, nên không thể xưng là “Nhi Thần”.
Hoàng đế đang phê tấu chương, nghe vậy ngước mắt lên nhìn hắn, không so đo chuyện hắn hành lễ cho có lệ: “Đứng lên đi.”
“Tạ phụ hoàng ban ân.” Triệu Tuyên đứng dậy, khi ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, trong nháy mắt biểu tình có chút ngẩng ngơ.
____Hắn thiếu chút nữa tưởng rằng nhìn thấy chính mình.
Nói ra cũng khiến người cảm khái, giữa bốn vị hoàng tử, ba người thì giống như mẫu phi, chỉ có mình Triệu Tuyên là giống hoàng đế.
Cũng vì nguyên nhân này, mà từ lúc mới sinh đã được hoàng đế ưu ái.
Triệu Minh Tông Triệu Càn năm nay mới đầu 40, đúng tuổi tráng kiện nhất, ông mày rậm tóc búi cao, hai mắt sáng ngời có thần, khí thế cũng không khiến người khiếp sợ, tuy nhiên ánh mắt sắc bén chợt lóe lên khi nhìn ai đó rồi biến mất vẫn khiến lòng người run sợ.
So với Triệu Tuyên khi lên ngôi, ông hiện tại thoạt nhìn ôn hòa nội liễm hơn.
Ấn tượng cuối cùng của Triệu Tuyên đối với ông chính là lúc ông nằm trên long sàn, bộ sáng suy yếu, mái tóc điểm bạc, bây giờ lại đột nhiên thấy ông vẫn còn khỏe mạnh, khó tránh khỏi thất thố.
“Làm sao vậy?” Cái nhìn của hắn khiến hoàng đế chú ý: “Mới bao lâu không gặp, ngươi kinh ngạc nhìn trẫm làm cái gì? Không đến nỗi mới bệnh nặng một hồi, liền quên luôn cả phụ hoàng đi.”
Triệu Á nghe vậy cường lạnh, âm dương quái khí nói: “Không chừng do hoàng đệ bệnh lâu ngày, đầu óc không còn thanh tỉnh đi.”
[Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.]
Triệu Tuyên không để ý đến Triệu Á, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn nói: “Nhi tử cảm thấy phụ hoàng có chút tiều tụy, nhi tử bất hiếu, gây phiền phức cho ngài.”
“Ồ? Bệnh một hồi nhưng lại thành thật hơn nhiều ha.” Hắn ít khi nào nói chuyện xuôi tai như vậy, hoàng đế nhìn hắn, không khỏi đánh giá thêm vài lần, thấy trên mặt hắn vẫn còn dấu hiệu mệt mỏi, thân hình quá mức gầy yếu, không khỏi nhíu mày: “Thái y không phải đã nói ngươi tốt hơn rồi sao? Trẫm sao vẫn thấy ngươi vẫn còn bộ dáng bệnh tật vậy?”
Cuối đầu rũ mắt, nhìn qua thì thấy thái độ ngoan ngoãn, nhưng lại khiến người ta nghĩ đến là một thiếu niên thiếu sức sống.
Triệu Tuyên như vậy lại khiến hoàng đế không thích ứng được, ông phân phó Trần Hỉ: “Mở tư khố của Trẫm, chọn lấy một ít dược liệu bồi bổ đem đến Duệ vương phủ đi.”
[Tư khố: quỹ riêng của hoàng đế.]
Triệu Tuyên vội vàng cự tuyệt: “Nhi tử cảm tạ phụ hoàng, nhưng mà không cần, những đồ vật lúc trước phụ hoàng cho nhi tử vẫn chưa dùng hết. Thái y nói nhi tử bị tổn thương nguyên khí, không nên bồi bổ quá nhanh, phải chậm rãi bồi dưỡng mới khôi phục ạ.”
“Cho ngươi thì ngươi lấy đi.” Hoàng đế nhất định phải đưa đi, thấy hắn từ chối liền cảm thấy không vui: “Tốt xấu gì cũng là hoàng tử, đừng để bộ dáng giống như không ăn nổi cơm, không phóng khoáng.”
[Phóng khoáng: không bị gò bó, trói buộc bởi những điều vụn vặt]
Triệu Tuyên không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn ông.
____Khó trách kiếp trước hắn đầy oán hận, thái độ quan tâm người khác của vị phụ hoàng này của hắn quá mức kỳ quái.
Rõ ràng là có ý tốt, nhưng lời nói ra thật sự rất chói tai.
Nếu là Triệu Tuyên trước kia, đã sớm bất mãn rồi.
Nói đến chuyện này, sắc mặt hoàng đế nghiêm túc hơn, trầm giọng nói: “Thái tử ca ca của ngươi tính tình tốt, dù sao hắn cũng là thái tử. Vốn là ngươi làm sai trước, vậy mà lại dám chống đối hắn, làm sao trẫm có thể không phạt nặng ngươi được đây.” Nói xong, lại có ý khuyên nhủ: “Ngươi cũng không còn nhỏ, dù gì cũng đã là Vương gia, hiểu lễ nghĩa một chút đi.”
Ông chỉ hướng thái tử đang đứng, nói với Triệu Tuyên: “Đi, nhận sai với thái tử ca ca đi, chuyện này coi như bỏ qua.”
Triệu Tuyên cười, thật sự nghe lời đi qua phía thái tử, cúi người hướng Triệu Nặc hành lễ: “Chuyện ở yến hội lúc trước là do đệ uống nhiều, mạo phạm thái tử, hy vọng thái tử đại nhân đại lượng, tha thứ cho đệ lần này.”
____Còn về hai chữ ca ca gì đó, hắn thật sự gọi không được.
Cho dù như thế, thái tử cũng đã rất kinh ngạc, thậm chí còn sửng sốt một chút: “Không sao, cô không cùng ngươi so đo.”
Thái tử là người chính trực, cũng không phải là người có tâm cơ thâm trầm, trước kia Triệu Tuyên không thích thái tử, phần lớn là vì thân phận hắn không cho phép.
Có lẽ do thấy thần sắc Triệu Tuyên hòa hoãn, thái tử nhân cơ hội khuyên nhủ hắn: “Không riêng gì cô, còn có nhị ca của ngươi nữa, hai người đều là huynh đệ, sao ngươi có thể nói Triệu Á như vậy? Nguôi cũng nên xin lỗi mới đúng.”
Triệu Tuyên liếc mắt nhìn Triệu Á một cái.
Vẻ mặt Triệu Á không sao cả, Triệu Á cũng biết không đời nào Triệu Tuyên sẽ xin lỗi mình.
Hai người từ nhỏ không hợp, cứ gặp mặt là cãi nhau, cho tới bây giờ Triệu Tuyên cũng chưa nói bất cứ câu nào đàng hoàng với mình, Triệu Á cũng đã quen rồi.
Triệu Tuyên cũng thật sự không nghĩ sẽ xin lỗi, bất quá nghĩ tới kết cục của người nhị ca ngu xuẩn này, cuối cùng không mặn không nhạt nói một câu: “Tuyên lỡ lời, Tề vương điện ha bao dung.”
Hắn chưa bao giờ gọi Triệu Á là ca ca, những lúc giáp mặt chỉ gọi tên.
Nghĩ vậy, Triệu Tuyên lại quay đầu nhìn hoàng đế.
Hiện tại mới nhận ra, kỳ thật phụ hoàng đối với hắn vô cùng dung túng.
Khó trách mỗi khi Triệu Á nói về thái độ của phụ hoàng với hắn đều âm dương quái khí, trước kia hắn chỉ cho rằng đối phương muốn trào phúng hắn, thật ra là do đối phương ghen tỵ.
Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, ánh mắt Triệu Tuyên nhìn Triệu Á có chút thương hại.
Mới vừa bị câu nói của hắn làm cho kinh ngạc, Triệu Á còn chưa kịp nói gì, lúc quay qua đối diện với ánh mắt của hắn lần nữa, Triệu Á lập tức nổi giận.
“Ánh mắt ngươi nhìn ta là có ý gì?”
Triệu Á rất ghét người khác dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Triệu Á là do hoàng đế say rượu lăn giường với người hầu bên cạnh hoàng hậu sinh ra, bởi vậy Triệu Á mới không được hoàng đế yêu thích. Tỳ nữ sinh xong thì qua đời, Triệu Á được hoàng hậu ôm về bên cạnh nuôi dưỡng.
Cho nên ánh mắt thương hại như vậy, Triệu Á đã nhìn từ nhỏ đến lớn.
Triệu Á đặc biệt không thể chịu đựng được ánh mắt như vậy của Triệu Tuyên.
“Ngươi còn nhìn ta như vậy thử xem!”
“Đủ rồi.” Hoàng đế trừng mắt nhìn Triệu Á, nói với Triệu Tuyên: “Biết sai rồi thì sau này thu liễm lại chút đi, huynh trưởng ngươi tốt tính nhưng ngươi cũng đừng có quá đà.”
____Nhìn xem, thiên vị trắng trợn như vậy!
Triệu Tuyên khiêu mi nhìn Triệu Á, nói: “Nhị tử đã biết.”
Triệu Á cúi đầu, cắn chặt răng, đôi tay rũ bên người nắm chặt lại, mặt đầy không cam lòng.
____Dựa vào cái gì!
____Đều làn hoàng tử, đều là cùng một cha sinh ra, dựa vào cái gì lại đối xử với mình không bằng Triệu Tuyên.
Triệu Á rất muốn đứng lên lớn tiếng chất vấn, nhưng lại không dám, không dám ngẩng đầu, không dám nhìn người khiến mình phẫn nộ.
Triệu Tuyên nhìn ống tay áo buông thỏng của Triệu Á, hắn biết bên trong đó nhất định là đôi tay nắm chặt thành quyền.
Tức giận như vậy, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, yếu đuối như vậy, thật đáng buồn!
Đó là Tề vương Triệu Á.
Triệu Tuyên cười nhạo một tiếng, xoay người đi vài bước, nói với nội thị đang đứng một bên: “Lấy cho bổn vương cái ghế.”
Nhận ra được hoàng đế dung túng hắn, hắn lại càng thêm làm càn.
Quả nhiên, hoàng đế cũng không có tức giận, thậm chí khi nội thị nhịn qua ông hỏi ý kiến, ông vẫn gật đầu: “Ban ngồi.”
Tổng quản Trần Hỉ nhạy bén hơn, không chỉ đem ghế ra cho Triệu Tuyên, còn đồng thơi đem ghế cho thái tử và Tề vương.
Bằng không Triệu Á lại ghen tỵ đến đỏ mắt.
Hoàng đế hỏi Triệu Tuyên: “Mệt mỏi?”
“Dạ.” Triệu Tuyên đấm đấm hai chân hơi mỏi, nhà nhạt trả lời: “Đi đường nhiều.”
Kiệu chỉ có thể dừng lại ở phía ngoài, một đường đai đến ngự thư phòng đều là tự hắn đi, hắn rốt cuộc cũng chỉ mới khỏi bệnh, đi một quãng đường đài đúng là có chút không chịu nổi.
Triệu Á nhỏ giọng châm chọc: “Làm ra vẻ.”
Thái tử cau mày, đánh vào tay Triệu Á một cái.
Triệu Tuyên thấy buồn cười, hỏi hoàng đế: “Phụ hoàng truyền nhi tử tiến cung có chuyện gì không ạ?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Hoàng đế nhìn quyển tấu chương trong tay: “Ngươi cũng đã phân phủ một khoảng thời gian rồi, mỗi ngày đều có người đưa tấu chương hỏi trẫm an bài gì cho ngươi.”
Triệu Tuyên bĩu môi, không quá muốn làm việc: “Sức khỏe nhi tử còn chưa có tốt lên đâu, gấp cái gì chứ.”
“Trẫm muốn hỏi suy nghĩ của ngươi.” Hoàng đế ném tâu chương đi, trừng mắt nhìn hắn: “Cũng chưa nói là bắt ngươi ngày mai phải thượng triều.”
“Tùy…” Vốn dĩ muốn nói tùy tiện an bài đi, nhưng lại nghĩ đến một số việc, Triệu Tuyên sửa lời nói: “Cho nhi tử suy nghĩ một chút rồi sẽ trả lời ngài sau.”
“Đừng có ra lệnh cho trẫm.” Hoàng đế không yên tâm về hắn, cảnh cáo: “Trẫm cho ngươi thêm nửa tháng, nửa tháng sau phải trả lời cho trẫm, bằng không trẫm sẽ tùy tiện an bài, đến lúc đó đừng có tới mà náo loạn với trẫm.”
“Nửa tháng cũng quá gấp đi.” Triệu Tuyên còn tưởng có thế kéo dài 2-3 tháng nữa đó.
Hoàng đế không thèm nhìn, mặc kệ hắn, vẫn là phải để thái tử giải thích: “Kỳ thi mùa xuân sắp tới, đúng là mọi việc bận rộn hơn, ngươi mau chóng vào triều để san sẻ bớt chút việc cho phụ hoàng.”
“À.” Thái tử không nhắc, Triệu Tuyên cũng không nhớ.
Kỳ thi mùa xuân a……
----------
Hạ: mấy anh em nhà này mặc dù gây lộn nhưng thấy nó hài hài. Tui vừa edit vừa đọc nên không biết sau này Triệu Á có ác không, chứ sao thấy ổng tội tội, hy vọng tui không bị vả mặt 😊