Triệu Tuyên nghĩ lại, hình như chưa gặp qua bất kỳ người nào của Triển gia, ký ức mà hắn nhớ được, đều bắt đầu từ sau khi mẫu phi qua đời.

Không có người quen thuộc với Triển gia, tự nhiên cũng không có người nhắc đến trước mặt hắn.

Hắn há miệng thở dốc, vốn muốn hỏi An Tuệ ông ngoại hắn là người như thế nào?

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, giống như cũng không có gì để nói.

Lời nó từ trong miệng người khác, cũng chưa chắc là sự thật, Triệu Tuyên rất hiểu đạo lý này.

Hắn nghĩ, chắc là không lâu nữa, hắn sẽ gặp được người của Triển gia.

Hắn nhẹ nhàng đem túi tiền cất lại vào trong hộp, đóng nắp lại.

Nói với An Tuệ và An Thuận: “Đứng lên đi.”

Hai người nhìn nhau, do dự mới đứng dậy.

Triệu Tuyên cảnh cáo nói: “Bổn vương hy vọng đây là lần cuối cùng mấy người làm chuyện lừa gạt bổn vương.”

“Dạ! Nô tài khắc ghi, không dám tái phạm.” Bốn người đồng thanh nói.

Triệu Tuyên phất tay, nói: “An Bình ở lại hầu hạ, những người còn lại lui xuống đi.”

An Nhạc lĩnh mệnh rời đi, An Tuệ và An Thuận đứng yên không nhúc nhích.

“Hửm?.” Triệu Tuyên hỏi bọn họ: “Còn có việc?”

Hai người đồng thời lắc đầu.

An Bình nhìn hai người bọn họ, lại nhìn Triệu Tuyên, thấy hắn cũng không có ý định phân phó liền nhanh tay đẩy hai người ra ngoài: “Đi nhanh đi, đừng ở chỗ này chướng mắt vương gia.”

An Thuận vẫn đứng bất động, muốn nói gì đó, bị An Tuệ nhanh tay bịt miệng, hai người nhanh tay lôi kéo xô đẩy cậu đi ra ngoài.

“Ngươi có thể đừng làm rộn nữa hay không?” An Tuệ cắn răng nhỏ giọng nói: “Thiếu chút nữa bị ngươi hại chết!”

An Bình cũng hung hắn trừng mắt nhìn An Thuận, làm trò hai mặt ‘ầm ầm’ đóng cửa lại.

Quay người đối diện với ánh mắt của Triệu Tuyên, An Bình nịnh nọt cười trừ: “Gió lớn, trượt tay.”

Thật sự là do tức giận!

Hai người này muốn thẳng thắng cũng không tìm ngày khác, vương gia bệnh nặng vừa tỉnh, sao có thể để người tức giận được?

Cậu chép miệng, đi đến bên cạnh Triệu Tuyên, nhỏ giọng nói: “Vương gia, không phạt bọn họ sao?”

Hồi nãy sợ hai người họ bị phạt cũng là cậu, hiện tại người đi rồi, châm ngòi li gián cũng là cậu.

“An Thuận là cái đồ đầu gỗ, làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả, An Tuệ cũng là đứa ngốc, vốn dĩ chuyện không có gì lớn, lại giấu đến bây giờ. Vương gia người cũng đừng so đo với bọn họ, nếu như còn tức giận, vậy phạt họ giống như Mạc tổng quản đi, cho bọn họ lãnh mấy roi, ăn đau tự khắc nhớ kỹ.”

“Vậy lãnh mấy roi đi.” Triệu Tuyên có thể không nói thì không nói: “Ngươi xem mà làm.”

Hắn hiểu rõ hai người kia còn thấp thỏm, cũng hiểu rõ An Bình ngầm bảo vệ họ.

Bọn họ sợ hắn tính sổ sau.

Nếu hắn biết việc này lúc vẫn còn là Triệu Tuyên năm mười sáu mười bảy tuổi kia, hai người sẽ trốn không thoát đại hình, không đánh cho bay nửa cái mạng, việc này sẽ không giải quyết êm đẹp được.

Bởi vì hoàn cảnh không cho phép, cho nên Triệu Tuyên rất khó tin tưởng người khác, hắn sẽ phỏng đoán ác ý của Triển gia, hai người An Tuệ giấu giếm hắn mà nói đó là phản chủ.

Nhưng đối với Triệu Tuyên hiện tại, chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn.

Hắn biết Triển gia đối với hắn không có ác ý, cũng biết hai người An Thuận và An Tuệ sẽ dùng tính mạng để bảo vệ cho hắn.

Cho nên hắn tức giận chỉ là vì Mạc tổng quản giấu giếm hắn thôi.

Kỳ thật không nhiều thì ít, Triệu Tuyên cũng mang theo vài phần giận chó đánh mèo.

Mờ mịt lúc mới tỉnh dậy, khủng hoảng khi thấy sự tình đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có, đủ loại cảm xúc khiến hắn không có cách nào nói rõ được, chỉ có thể nương theo việc này, mà ổn định lại tâm tình phức tạp của mình.

Quả nhiên, khi nghe hắn đồng ý xử phạt hai người kia, An Bình lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, tất cả lo lắng trong nháy mắt tan đi, nhanh chóng đáp ứng: “Nô tài đã biết.”

 Thái độ của cậu khiến Triệu Tuyên hơi kinh ngạc, hỏi: “Ngươi hình như rất thích bọn họ.”

An Bình nói: “Chưa nói tới thích hay không thích.” Cậu trầm ngâm một hồi, rồi nhàn nhạt nói tiếp: “Người cũng biết loại người giống nô tài, thật ra bị rất nhiều người xem thường, An Thuận tính tình chất phát, lúc mà nô tài bị mấy người thị vệ kia trêu chọc, sẽ xông ra cùng bọn họ đánh nhau. An Tuệ thận trọng, có đôi khi nô tài quá bận mà chưa kịp ăn cơm, lúc trở về đã thấy cậu ấy chừa cơm cho nô tài. Những chuyện đó cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nô tài là người có ân báo ân, có oán báo oán, có thể giúp thì sẽ giúp một tay.”

Triệu Tuyên gật đầu.

Hắn thích điểm này của An Bình, không phải bởi vì An Bình là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, mà là vì An Bình không bao giờ giấu giếm hắn bất cứ chuyện gì. Chỉ cần hắn hỏi, An Bình sẽ nói.

Triệu Tuyên hỏi: “Vậy còn An Nhạc thì sao? Ngươi cũng ở cùng An Nhạc lâu rồi, sao bổn vương chưa bao giờ thấy ngươi quan tâm cậu ta vậy?” 

“An Nhạc…” Biểu tình An Bình có chút rối rắm, giống như không biết phải nói như thế nào.

“Có thể do nô tài lòng dạ hẹp hòi đi. Nô tài cảm thấy cậu ta hình như có chút ghen tỵ với nô tài, cảm thấy người đối xử tốt với nô tài hơn. Hơn nữa vương gia người không biết đâu, lúc mà An Nhạc mới đến, còn hay nói xấu sau lưng nô tài nữa.”

Khi đó vương gia mới lớn, muốn đến thượng thư phòng đọc sách, bên người vương gia chỉ có một mình cậu theo hầu, Nội vụ phủ mới đưa thêm mấy người lại đây, để vương gia tùy tiện chọn một người, sau đó cùng cậu hầu hạ cho vương gia.

An Bình nói: “An Nhạc lúc ấy rất xấu tính, cậu ta còn lén lút lấy điểm tâm mà người thưởng cho nô tài, còn uy hiếp nô tài không được cáo trạng với người. Nô tài sao có thể nghe lời, thiếu chút nữa là đánh nhau, vốn dĩ chờ người đi học xong về sẽ nói với người, sau đó lại quên mất, tiếp đó An Nhạc cũng xin lỗi nô tài, nói cậu ta vừa mới được người bán vào cung, tính tình còn chưa tốt lắm.”

“Những việc này đúng là bổn vương chưa từng nghe ngươi nói qua.”

“Vâng, cũng không phải chuyện lớn, lúc đó cậu ta cũng còn nhỏ.” An Bình không để ý, nói: “Lại nói ở trước mặt chủ tử làm việc, đều muốn được chủ tử trọng dụng, nếu người đối với An Nhạc tốt hơn đối với nô tài, nô tài cũng sẽ âm thầm ghen tỵ.”

Đôi mắt nhỏ của cậu nhìn thẳng vào Triệu Tuyên, hiển nhiên có ý ám chỉ.

Triệu Tuyên cười cười, lông mi rũ xuống che đậy sóng ngầm đang cuồn cuộn trong mắt.

Ngày đầu tiên tỉnh lại, liền có nhiều “bất ngờ” như vậy, không biết còn bao nhiêu chân tướng bị cất giấu nữa.

Đời trước hắn tự cho mình thông minh, hiện tại xem ra cũng chi giống như một tên ngốc.

Rõ ràng có rất nhiều chuyện, cũng có dấu vết để lại.

“Vương gia, mấy thứ này xử lý thế nào?” Thấy hắn cúi đầu không nói lời nào, An Bình còn tưởng hắn mệt nhọc: “Nô tài nhanh chóng dọn dẹp, để người còn nghỉ ngơi.”

Triệu Tuyên chậm rãi vuốt ve chiếc hộp nhỏ đựng túi tiền, sau khi vuốt ve xong, đưa cho An Bình: “Tìm chỗ cất đi.”

An Bình hỏi: “Người không giữ lại sao?”

Triệu Tuyên liếc mắt nhìn cậu một cái, An Bình thức thời ngậm chặt miệng.

Hắn chạm vào chiếc hộp gỗ đỏ lớn kia, rũ mắt suy nghĩ một lát, nói: “Cái này ngươi trả về đi.”

“Dạ?” An Bình có chút ngoài ý muốn, hỏi lại: “Trả về Triển gia?”

“Ừ.”

“Tại sao ạ?” Túi tiền thì giữ lại, mà dược liệu thì trả về, An Bình thật sự không hiểu nổi tâm tư của vương gia nhà mình.

Triệu Tuyên không muốn giải thích.

Dược liệu này ở Duệ vương phủ cũng không thiếu…thật ra nói đến cùng, vẫn có chút để ý đi!

Triệu Tuyên nhìn bóng đêm ngoài cửa số, trong mắt có chút ảm đạm.

Loại suy nghĩ tự cho là đúng này, hắn rất là không thích.

Hoặc là quanh minh chính đại quan tâm tới hắn, hoặc là cả đời không qua lại với nhau, cớ sao phải che che giấu giấu!

-

Vương gia nói đưa trở về, vậy thì suốt đêm đem trở về.

Cũng may là chưa trễ lắm, bằng không đêm hôm khuya khoắt gõ cửa nhà người ta chỉ để trả lại một hộp dược liệu, thế nào cũng bị hạ nhân mắng cho một câu “có bệnh hả?”

Nhưng mà hiện tại cũng không thể không đi.

“Duệ vương này có phải bệnh đến hồ đồ rồi không? Hộp dược liệu này đã nhận, sao bây giờ lại giống trống khua chiên đem trả về? Có thấy làm phiền người khác không hả.” 

Triển Hạc Minh vừa mới chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghe người gác cổng lớn giọng kêu, chờ đến khi hỏi rõ nguyên do, liền có chút cạn lời, hắn ta bất mãn lẩm bẩm, chỉ là chưa nói được vài câu đã bị người tới đánh cho một cái.

“Nói bậy bạ gì đó? Ai cho ngươi cái gan dám bình phẩm vương gia?”

Triển Thanh Phong vừa mới tới đã lên tiếng trách mắng: “Chú ý lời nói, hoàng gia không phải để ngươi phê bình, họa từ miệng mà ra đó.”

“Đã biết rồi, phụ thân, người cũng quá cẩn thận rồi, đang ở nhà mình mà.”

“Nhà mình cũng không được nói bậy, chỉ có tiểu nhân mới ở sau lưng người khác nói chuyện thôi.”

“Ta biết sai rồi, lần sau sẽ chú ý.” Sợ phụ thân lại tiếp tục giảng đạo thao thao bất tuyệt, Triển Hạc Minh nhanh chóng nhận sai, nhận sai xong lại nhanh chân chạy đến nhà chính.

[Thao thao bất tuyệt: (nói hoặc viết) liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt]

Không khí ở nhà chính có chút ngưng trọng, Triển lão gia và Triển lão phu nhân ngồi đó, thần sắc khác nhau.

Hộp dược liệu được trả về đặt ở trên bàn giữa hai người.

Triển lão gia hỏi người gác cổng: “Người mang đồ tới nói như thế nào?”

Người gác cổng nói: “người tới là hạ nhân Duệ vương phủ, nói đồ vật trong phủ chúng ta đưa tới vương gia không dùng được, vương gia phân phó, nhường lại cho người cần hơn.”

Tay Triển lão gia rung rung, sắc mặt trắng bệt, toàn thân như mất hết sức lực.

“Hắn đây là oán chúng ta…”

Hốc mắt lão phu nhân hồng hồng, mắng: “Lão già chết tiệt ngươi sao nhẫn tâm như vậy, hắn không nến oán ngươi sao? Trước kia hắn ở trong cung không thấy chúng ta, hiện tại hắn phân phủ rồi, ngươi còn không cho ta đi gặp hắn, hài tử gặp chuyện lớn như vật, ta ngày cầu đêm cầu…”

Tay bà rung rung mở hộp dược liệu ra, ở bên trong sờ soạng, sờ nửa ngày, cũng không tìm được đồ vật muốn tìm, biểu tình trên mặt lập tức cứng lại.

“Không có?”

Vẫn chưa dám xác định, Triển lão phu nhân đứng lên, đem tất cả dược liệu trong hộp đổ ra bàn. Động tác bà quá đột ngột, khiến cho thân thể lảo đảo một cái.

“Nương, người sao vậy?” Bị động tác của bà làm cho hoảng sợ, Triển Thanh Phong nhanh chóng chạy tới đỡ lấy bà.

Hộp dược liệu không nhẹ, cũng không biết thân hình nhỏ gầy của lão phu nhân lấy đâu ra sức lực.

Triển lão phu nhân đặt hộp dược liệu qua một bên, không màng đến dược liệu rớt ra đầy bàn, duỗi tay tìm kiếm.

“Ngươi làm gì vậy?” Triển lão gia nhíu mày, không vui nói: “Người trong vương phủ lại thèm muốn đồ của ngươi sao?”

“Không phải đâu cha.” Thật ra Triển Thanh Phong biết nội tình, hỏi lão phu nhân: “Nương, người đem bùa hộ mệnh đặt ở bên trong sao?”

“Đúng đúng đúng.” Triển lão phu nhân tìm nửa ngày cũng không thấy, trên mặt dường như bớt đi vẻ khổ sở: “Ta thêu cho hắn cái túi tiền, đặt bùa hộ mệnh ở bên trong, đặt vào cái hộp gỗ nhỏ, hắn lấy…” Cuối cùng, trong giọng nói giống như không dám tin mà lập lại: “Hắn lấy rồi hắn lấy rồi…”

“Cái gì mà bùa hộ mệnh? Cái gì mà túi tiền?” Triển lão gia vẫn chưa hiểu ra sao.

Triển Thanh Phong giải thích: “Vương gia hôn mê bất tỉnh, nương rất lo lắng, ta liền cùng với người đi đến chùa Hoàng Giác, nương xin được một cái bùa hộ mệnh bỏ vào trong túi tiền, trộm giấu trong hộp dược liệu đưa đến vương phủ, hiện tại hộp dược liệu bị trả về nhưng không thấy túi tiền.”

Triển lão gia cũng ngạc nhiên nhìn hắn, vô ý lập lại: “Không thấy túi tiền?”

“Xác thực không thấy.” Trên mặt bàn dược liệu bị đổ ra lung tung, không ít cái bị rớt xuống đất, vừa nhìn liền hiểu.

Triển lão gia không nói nữa, bình tĩnh ngồi, giống như không biết nên phản ứng như thế nào.

Ngược lại vẻ mặt bi thương của Triển lão phu nhân đã vơi bớt một nửa, lấy khăn lau khóe mắt, cao hứng nói: “Ta biết hắn là đứa nhỏ ngoan mà, không có đạp đổ tâm ý của ngoại tổ mẫu.”

“Có khi hắn ném đi thì sao?” Triển Hạc Minh nhịn không được đánh gãy lời nói của lão phu nhân: “Cũng có thể do hạ nhân vương phủ tham lam không chừng.”

“Ngươi cái đồ đáng chết, câm miệng.” Triển Thanh Phong nhào qua muốn đánh cậu, “Ngươi không muốn để tổ mẫu ngươi vui vẻ phải không?”

Triển Hạc Minh trốn qua một bên hét: “Ta chính là nói thật! vương gia nếu lấy túi tiền thì tại sao lại trả hộp dược liệu lại? Người không thể vì an ủi tổ mẫu mà nói sai sự thật được.”

Đúng vậy, nếu lấy túi tiền, sao lại tra hộp dược liệu về?

Vui mừng trên mặt lão phu nhân dần biến mất.

“Nương.” Triển Thanh Phong đỡ bà chậm rãi ngồi xuống, “Người đừng nóng vội, biết đâu thật sự là vương gia lấy thì sao? Về sau có cơ hội gặp ngài ấy, người hỏi một chút là được.”

Triển lão phu nhân không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Triển lão gia.

“Sau này…” Triển lão gia cắn chặt răng mà nói: “Luôn có cơ hội.”

Triển lão phu nhân rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà gào khóc: “Nhã nhi của ta…cháu ngoại của ta…Ai cũng không cho ta đi gặp, đến nỗi con ta chết cũng không được nhìn lần cuối!”

Triển Thanh Phong ôm lấy bà, đôi mắt ửng đỏ: “Nương, người đừng kích động, thân thể quan trong.” Hắn vừa nói vừa nhìn qua Triển lão gia: “Cha, người cũng nhanh khuyên nhủ nương đi.”

Sức khỏe Triển lão phu nhân không tốt, Triển Thanh Phong thật sự sợ bà khóc đến ngất đi.

“Bình tĩnh đi…” Triển lão gia nức nở nói: “sẽ có cơ hội mà.”

Triển Hạc Minh gãi đầu, nhìn người này lại nhìn người kia, thật sự không biết nên làm gì, đành lấy hộp gỗ bị ném qua một bên kia, nhặt lại những dược liệu bị ném đi bỏ lại vào trong hộp.

Ngoài cửa, Triển phu nhân nắm tay một tiểu cô nương lặng lẽ đứng nhìn, biểu tình thoạt nhìn rất lạnh nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play