Minh Tông năm thứ 23, mùa xuân dường như đến muộn, thời tiết hiện tại vốn nên xuân về hoa nở, nhưng vẫn cứ mưa dầm tầm tã, bao phủ toàn bộ Duệ vương phủ khiến cho lòng người lo sợ.
Chỉ vì chủ nhân của Duệ vương phủ và Duệ vương Triệu Tuyên đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Nguyên nhân gây ra chính là vào bữa tiệc tết Thượng Nguyên ngày mười lăm tháng Giêng, Duệ vương Triệu Tuyên uống say cùng thái tử xảy ra tranh chấp, bị hoàng thượng trách phạt, phạt quỳ suốt một đêm.
Sau đó vẫn luôn sốt cao không giảm suốt ba ngày, đành phải làm phiền đến vị Tô lão thái y năm nay đã 80 tuổi, thật vất vả mới hết sốt, nhưng người vẫn không tỉnh lại.
Nhìn thấy khí tức của người nằm trên giường càng ngày càng yếu, các vị thái y túc trực ở Duệ vương phủ liền sợ đến xanh mặt.
“Làm sao bây giờ? Cứ để như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
“Tô lão thái y, ngài nhanh đưa ra biện pháp gì đi, nếu vương gia mà xảy ra chuyện gì không hay, ta chỉ sợ mạng chúng ta khó mà giữ được đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhanh nghĩ biện pháp gì đi!”
Liên tục túc trực mấy ngày nay, thần sác của các vị thái y đều không tốt lắm, Tô lão thái y còn tệ hơn, sắc mặt vàng như nến, trước mắt chỉ còn một màu đen tối.
Lão thái y lại bắt mạch cho Duệ vương, lật mí mắt lên xem, hỏi Đoan Chính- người đứng đầu thái y viện hiện tại: “Ngươi thấy thế nào?”
Sắc mặt Đoan Chính cũng tiều tụy không kém, biểu tình trầm trọng nói: “Vô cùng nguy kịch.”
“Ài.” Tô lão thái y vỗ đùi, “Không nghĩ tới lão hủ đã ở cái tuổi này rồi, còn phải trải qua chuyện bất lực như thế này.”
Trong cung, thái y từ trước đến nay đều khó làm, có thể sống an an ổn ổn đến tuổi này như ông là vô cùng hiếm, nếu không phải thánh thượng không thả người, ông đã sớm thành công mà trở về nhà rồi.
Nghe ngụ ý của ông, các vị thái y càng thêm thấp thỏm lo âu.
Đoan Chính là người hiểu ý ông nhất, hỏi: “Lão Tô còn có biện pháp gì không?”
“Cũng không được coi là biện pháp tốt lành gì, chỉ là chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.”
Đoan Chính tiến lên, nhanh chóng chạy đi lấy giấy và bút mực.
Lão thái y ngưng thần khai bút, viết xong một phương thuốc, các thái y vây xem đều có vẻ chần chờ.
“Lão thái y, có phải ngài…ngài viết sai rồi hay không?”
“Đúng vậy, tình hình của vương gia như vậy, sao có thể dùng thuốc mạnh như vậy được?”
“Nếu dùng thuốc này, chỉ sợ tin tức nhanh chóng truyền đến trong cung, vương gia liền…”
“Vậy các ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Lão thái y ném cây bút trong tay đi, thổi râu trừng mắt nói: “Mạch tượng của Vương gia rất yếu, rõ ràng có thiếu hụt bên trong, uống nhiều thuốc trị phong hàn cũng không có tác dụng, đơn giản dùng thêm chút thuốc bồi bổ nguyên khí, có lẽ còn có thể cầm cự được mấy ngày.”
Không biết vì lý do gì mà ông cứ cảm thấy mạch tượng của Duệ vương có chút kỳ quái. Dù sao biện pháp gì cũng không có tác dụng, dứt khoát bằng kinh nghiệm nghề y nhiều năm của ông, đành mạo hiểm thử một lần.
Đoan Chính do dự suy nghĩ, một lúc sao mới trầm ngâm nói: “Ta nghĩ cũng được, chỉ là phân lượng này có nên giảm bớt một nửa thì tốt hơn.”
“Không được, hoặc là dùng phương thuốc này của ta hoặc là các ngươi tự suy nghĩ cách khác.” Lão thái y nhất quyết cự tuyệt, rõ ràng không chấp nhận thương lượng.
“Này…” Hai vị thái y nhìn mặt nhau, không dám nói dùng cũng không dám nói không cần.
Ai cũng biết, nếu đi một bước này, sống hay chết cũng khó mà nói trước được.
Trong một khoảng thời gian ngắn cũng không dám bài tỏ thái độ.
Lão thái y cũng không dám thục giục, viết đơn thuốc xong thì đi đến bên chiếc bàn nhỏ nghỉ ngơi, ông lớn tuổi rồi, lo lắng mấy ngày nay, cũng thật sự rất mệt mỏi.
Đoan Chính vẫn còn do dự, nhìn những người khác, hỏi: “Chư vị đồng liêu nghĩ như thế nào?”
[Đồng liêu: Bạn cùng làm quan với nhau thời xưa.]
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng nói: “Chu đại nhân quyết định đi.”
“Đúng vậy, Chu đại nhân quyết định đi, sống hay chết chúng tôi đều chấp nhận.”
Đoan chính vẫn luôn suy tư, lại do dự đi đến bắt mạch cho Duệ vương lần nữa, rốt cuộc vẫn không dám kéo dài thời gian, cuối cùng chỉ có thể cắn răn dặm chân, hung hăng nói: “Ta đi sắc thuốc.”
Nếu như có cách khác, không ai lại muốn mạo hiểm, nhưng nếu như cứ kéo mài mãi thì kết cục cũng chỉ có chết.
Ba chén nước sắc còn một chén, từ bốc thuốc đến sắc thuốc, đều do tự Đoan Chính làm.
Ông bưng một chén thuốc đen như mực lên, nhìn mọi người đang vây quanh giường của Duệ vương.
Lão thái y bị người đánh thức, phất phất tay, quyết đoán nói: “Cho uống đi.”
Có người tiến lên cạy khớp hàm đang ngặm chặt, có người đem thuốc đổ vào trong miệng, có người khéo léo đè yết hầu của người đang ngủ say, giúp hắn nuốt xuống.
Đút xong chén thuốc, mọi người đổ đầy mồ hôi.
Đoan Chính đem chén thuốc để qua một bên, xoa trán, lảo đảo vài bước ngồi xuống bàn, nói với mọi người: “Chờ xem.”
“Sống hay chết, mặc cho số phận.” Lão thái y vậy mà lại rất bình tĩnh.
Những người khác bất đắc dĩ cười khổ, nếu không mặc cho số phận thì làm sao, hiện giờ cũng không làm gì khác được.
Các vị thái y giống như cha chết mẹ chết, gục mặc xuống trầm mặc không nói chuyện.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có An Bình trốn trong góc giường, trong miệng lẩm nhẩm nói: “A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ, nương nương phù hộ…”
-
Sương mù bao phủ khắp nơi, Triệu Tuyên hồn nhiên không biết, hắn chìm sâu trong mộng cảnh, không thoát ra được.
Nữ nhân còn đang mang thai đang khom lưng vuốt đầu hắn, thân ảnh ngược sáng, gương mặt không chút lo lắng, ngữ khí lại rất dịu dàng: “Tuyên nhi, tự chăm sóc mình cho tốt.” Giây tiếp theo, nữ nhân đó quay người đập mạnh đầu vào phần cột trụ phía sau, máu đỏ che trời lấp đất phủ xuống người nàng.
____Mẫu phi, đừng mà!
“Vương gia, ta thích người.” Thiếu niên có đôi mắt cong cong, cười lên có hai lúm đồng tiền thật sâu. Giây tiếp theo, thân ảnh thiếu niên đột nhiên kéo dài ra, khuôn mặt tiều tụy tang thương. Y há miệng thật to, khàn giọng mà gào thét, rõ ràng không nghe được âm thanh nhưng Triệu Tuyên lại biết đó là gì.
Y nói: “Triệu Tuyên, ngươi là đồ lòng lang dạ sói, qua cầu rút ván!”
[Lòng lang dạ sói : Kẻ có tâm địa độc ác, thâm hiểm.
Qua cầu rút ván: chỉ những người vong ơn, bội nghĩa.]
____Hoàng thượng!
____Triệu Tuyên!
Có người cười, có người kêu, có người khóc…
____Đừng ồn nữa!
Mí mắt nặng ngàn cân, tứ chi giống như bị người khác buộc lại ném vào trong nước, dòng nước đen ngòm nhưng lại có cỏ mọc tươi tốt, giống như muốn đem hắn bao bọc lại không cho thấy ánh mặt trời.
Mệt mỏi quá!
Buồn ngủ quá!
Thật muốn ngủ!
Nhưng mà từng tiếng gọi thê lương, tiếng quát tháo ồn ào khiến người ta không yên giấc được.
____Câm miệng!
Triệu Tuyên nhăn mày, lông mi khẽ rung lên.
“Vương gia!”
Vẫn luôn canh giữ ở mép giường nhìn chằm chằm hắn, Tô lão thái y tay cầm ngân chăm ở trong đám người, nhanh chóng châm xuống hổ khẩu của hắn.
[Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.]
Đau đớn bén nhọn giống như một luồng sáng xua tan bóng đêm, ánh sáng trước mắt hắn dường như càng rộng hơn, Triệu Tuyên khó chịu nhăn mi, muốn tránh đi ánh sáng chói mắt ấy.
“Tỉnh…tỉnh…Vương gia tỉnh rồi!” An Bình vui quá mà òa khóc.
“Vương gia tỉnh, thật là tốt quá!”
“Vẫn là Tô thái y có biện pháp.”
Âm thanh bên tai ầm ĩ, Triệu Tuyên nghe không rõ ràng, chỉ cảm thấy đầu đau nhứt, theo bản năng khiển trách nói: “Cút đi.”
Giọng hắn không lớn, do ngủ một thời gian dài nên có chút khàn, nếu không ai nghe thấy sẽ không hiểu được hắn nói gì.
Trừ bỏ Tô lão thái y, những vị thái y khác đều tự giác rời khỏi, dù sao cũng không cần bọn họ nữa, không bằng về sớm nghỉ ngơi cho tốt, đoạn thời gian này đã vắt kiệt sức của bọn họ rồi.
Lông mi đen rung rẩy, rổ cuộc cũng chậm rãi mở ra, theo tầm mắt dần dần rõ ràng, Triệu Tuyên hoảng hốt cho rằng mình vẫn còn ở trong mộng.
“Vương gia cảm thấy như thế nào?” Tô lão thái y bắt mạch xong, biểu tình thả lỏng hơn rất nhiều, hỏi Triệu Tuyên: “Trên người còn chỗ nào cảm thấy không khỏe không?”
Triệu Tuyên không nói chuyện, im lặng nhìn ông, hiển nhiên hắn có chút không kịp phản ứng, cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện một người khác.
“An Bình?” Triệu Tuyên không dám xác định mà nhẹ giọng gọi.
“Dạ, nô tài đây.” An Bình đáp lời. mang theo giọng mũi rất nặng, hốc mắt cậu hồng hồng, sắc mặt vô cùng tiều tụy.
Nhìn thế nào cũng giống bộ dáng mười sáu, mười bảy tuổi.
Triệu Tuyên không nói, hắn nhéo đầu ngón tay mình, cảm giác đau đớn nhàn nhạt, ánh mắt lại mờ mịt.
____Ta là ai?
____Ta đang ở đâu?
____Ta có phải vẫn còn nằm mơ hay không?
An Bình thấy vương gia nhà mình đã tỉnh, nhưng lại có chút ngây ngốc, lo lắng hỏi Tô lão thái y: “Tô thái y, vương gia nhà chúng ta không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là do vương gia ngủ quá lâu, hòa hoãn một chút thì không sao nữa rồi.” Tô lão thái y dặn dò: “Để ý vương gia, đừng để ngài ấy ngủ quá lâu, trong bếp nên chuẩn bị thêm thức ăn dễ tiêu hóa, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, dưỡng mấy ngày là khỏi thôi.”
Cho đến nay vẫn không có nghỉ ngơi tốt, lão thái y cũng rất mệt mỏi rồi.
“Nô tài đã biết, đa tạ Tô thái y.” An bài cho người đưa Tô thái y đi nghỉ ngơi, thuận tiện dặn dò thêm những việc khác, khi An Bình quay trở lại, phát hiện vương gia nhà mình đang nhìn khắp nơi nhưng ánh mắt lại rất xa lạ.
An Bình không nghĩ nhiều, chỉ cho là hắn ngủ nhiều đến ngốc.
Cậu rót đầy li nước, nói: “Vương gia trước uống miếng nước đi ạ.”
Triệu Tuyên lấy lại tinh thân, muốn chóng tay ngồi dậy, lại thấy trước mắt đầy sao, tứ chi bủn rủn vô lực.
An Bình một tay cầm li một tay đỡ hắn, An Thuận vừa lúc bưng cháo tổ yến vào, nhanh chân đặt khay lên bàn, chạy lại hỗ trợ.
Hai người hợp lực nâng Triệu Tuyên dậy, An Thuận lấy thêm gối lót phía sau lưng cho hắn, Triệu Tuyên dựa vào, nhận lấy li nước trà trên tay An Bình nhấp một ngụm.
Thấy hắn nhíu mày, cho rằng hắn không vui, An Bình giải thích: “Trà giải dược, Tô thái y nói nguyên khí của người bị tổn thương, yên cầu phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Triệu Tuyên “ngô” một tiếng, rốt cuộc cũng đem li trà uống hết.
Mấy ngày nay không biết là bị ép uống bao nhiêu chén thuốc, trong miệng hắn bây giờ toàn là vị đắng chát.
Triệu Tuyên quả thật không chịu nổi hương vị này nữa, tầm mắt đảo qua, nhìn thấy chén cháo tổ yến trên bàn, nói: “Đem lại đây.”
“Để ta.” An Bình đoạt trước một bước, bưng chén đến, “Vương gia dùng trước lót dạ, trong phòng bếp còn chuẩn bị thêm thức ăn, chút nữa sẽ bưng lên.”
Mấy ngày nay Duệ vương vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, toàn bộ người Duệ vương phủ đều lo lắng bất an, không ai có tinh thần chuẩn bị đồ ăn ngon.
An Bình cho rằng hắn đói bụng.
Triệu Tuyên lười giải thích, chỉ đành uống chén cháo để áp chế mùi vị lạ trong miệng.
Hắn nói với An Bình: “Nói cho bổn vương biết mấy chuyện gần đây đi.”
Mấy chuyện gần đây? Chuyện gì? Trong thời gian ngắn An Bình có chút mờ mịt!
“Toàn bộ?”
“Ừ.” Không xác định hắn muốn nghe cái gì, An Bình chỉ có thể nói từ đầu tới đuôi.
“Sau bữa tiệc Tết Thượng Nguyên…Nô tài đỡ người hồi phủ thì người đã hôn mê, trở về liền phát sốt, người vẫn luôn sốt cao không giảm, cũng may bệ hạ thương tình, cho mời Tô thái y lại đây. Thật vất vả mới bớt sốt, nhưng người vẫn không tỉnh…”
Trong lòng An Bình vẫn còn sợ hãi, cậu đỏ hốc mắt nói: “Vương gia, người hù chết nô tài, người đã hôn mê bảy tám ngày rồi, ngay cả lão thái y cũng nói chữa ngựa chết thành ngựa sống…”
Cậu nức nở nói: “Người mà xảy ra chuyện gì không may, nô tài cũng không sống nữa!”
“Nói bậy gì đó. Không phải bổn vương vẫn còn sống đây sao.” Triệu Tuyên rũ mắt, ánh mắt nặng nề, tóc đen xõa tung, trung y màu trắng, trên mặt không có một chút huyết sắc nào, biểu tình lại rất bình tĩnh: “Đều nói đại nạn không chết tức có phúc về sau.”
____Tuy rằng “phúc về sau” này không phải là điều hắn muốn.
Nhưng có thể sống lại, cũng coi như là một may mắn.