Nhắc đến kỳ thi mùa xuân, Triệu Tuyên thấy chỗ nào trên người mình cũng không thoải mái.
“Ai nha, đau đầu quá.” Hắn lấy tay chống tráng, giả bộ cả người đều suy yếu, nói với thái tử: “Thái y nói ta nguyên khí bị tổn thương, kỳ thi mùa xuân sắp tới không biết giúp được gì nhiều hay không, vất vả thái tử huynh trưởng rồi.”
Thái tử tin thật, vội vàng nói: “Không vội không vội, ngươi ráng dưỡng sức cho thật khỏe đã. Có choáng váng nhiều không? Có cần gọi thái y không?” Nói xong liền kêu người mời thái y đến.
Triệu Á mệt tâm ngăn thái tử lại: “Hắn giả bộ đó.” Triệu Á liếc mắt một cái là nhìn ra Triệu Tuyên đang giả bộ, sao thái tử lại tin chứ?
“Cái gì giả bộ?” Thái tử còn hỏi lại: “Ngươi ngăn cô lại làm gì? Tuy rằng ngươi và hắn không hợp, nhưng dù sao hai người cũng là huynh đệ, thân thể hắn không khỏe sao ngươi có thể trơ mắt nhìn? Tránh ra!”
Thái tử thật sự có chút nóng nảy.
Triệu Tuyên ở trước mặt Triệu Nặc chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, hiện giờ Triệu Nặc bị hai tiếng ‘’huynh trưởng' mà Triệu Tuyên kêu khiến cho mềm lòng.
“Phốc…” Nhìn biểu tình nghẹn khuất của Triệu Á, Triệu Tuyên thật sự buồn cười.
Trước kia không phát hiện chọc ghẹo vị thái tử ca ca này lại vui như vậy!
Trong ấn tượng thái tử ca ca luôn cao cao tại thượng, thường xuyên thích mang một gương mặt ‘ta đây là huynh trưởng’ đi giáo huấn hắn, mặc kệ Triệu Á nói gì thái tử cũng tin.
Khi đó hắn cho rằng thái tử làm bộ làm tịch, cùng với Triệu Á khi dễ hắn.
Hiện tại xem ra là sự hiểu lầm sâu sắc.
Nghĩ đến kết cục của thái tử ở kiếp trước, nụ cười của Triệu Tuyên lại thêm một phần thâm ý.
Có một số việc, vẫn có thể tránh được.
“Ngươi…ngươi không có việc gì?” Thấy hắn bật cười, thái tử ngạc nhiên, sau đó mắt cũng trừng lớn, cuối cùng phát hiện thì ra là mình bị gạt.
Thái tử cũng không tức giận, chỉ lắc đầu, không để ý nói: “Sao có thể đùa như vậy?” Lại thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không sao là tốt rồi.”
Trái lại Triệu Á đùng đùng nổi giận trừng Triệu Tuyên, bộ dạng kia giống như là hận không thể đập hắn một trận.
Triệu Tuyên luôn bảo vệ thái tử, đương nhiên không muốn bị Triệu Tuyên chọc ghẹo như vậy.
Hoàng đế cũng phải giơ tay chỉ Triệu Tuyên, cảnh cáo: “Ngươi đàng hoàng một chút cho trẫm.”
“Dạ.” Triệu Tuyên sờ mũi, ngồi thẳng lưng, giống như là tùy ý mà nói: “Thái tử huynh trưởng cũng quá đơn thuần rồi.”
Hoàng đế nhấc mắt lên nhìn hắn, chậm rãi nói: “Thái tử chỉ không phòng bị ngươi thôi.”
Triệu Tuyên cười nhạo: “Huynh ấy cũng có phòng bị ai đâu.”
Thái tử nhìn Triệu Tuyên rồi lại nhìn hoàng đế, không biết bọn họ đang nói gì: “Cô làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hoàng đế nhìn chằm chằm Triệu Tuyên, lời nói nghe có phần răn đe hắn: “Trời sinh thái tử tính tình thuần thiện, trẫm không có gì bất mãn.”
Triệu Tuyên bĩu môi, không có chút gì e sợ nói: “Cây giống không trải qua mưa gió, làm sao trưởng thành thành đại thụ che trời được, phụ hoàng nghĩ sao?”
Ánh mắt hoàng đế có chút sắc bén: “Cho nên ngươi cảm thấy ngươi là cây giống tốt?”
Triệu Tuyên xua tay, mang theo chút hoảng sợ nói: “Không không không, nhi tử cũng không phải là cây giống gì, nhi tử chỉ là đóa hoa trong nhà ấm thôi, mưa gió gì đó, tối nhất là đừng có bất cứ quan hệ gì với nhi tử là được.”
Hắn chỉ sợ hoàng đế dưỡng thái tử như vậy, lại dưỡng ra kết cục như đời trước.
Nói đến cũng là bi kịch Triệu gia bọn họ, con nói dõi vốn dĩ đã không nhiều, lại còn hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đặc biệt là thái tử.
Nghĩ vậy, Triệu Tuyên nhìn thái tử trịnh trọng nói: “Huynh trưởng nên để tâm mọi chuyện một chút. Đệ chỉ có mộng tưởng là tiêu dao vương gia thôi, còn mong thái tử huynh trưởng mau chóng thành toàn.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều khác nhau.
Làm nói của hắn khiến hoàng đế liếc mắt nhìn, bán tin bán nghi.
Triệu Á cười lạnh, đương nhiên không tin.
Chỉ có thái tử mờ mịt, không biết nên đáp lại như thế nào.
Tâm tư thái tử tuy đơn thuần nhưng không ngu ngốc, lúc này cũng đủ khiến thái tử hiểu rõ lời nói lúc nãy của hai người.
Nhưng thái tử có thể nói gì?
Hoàng đế còn ngồi ở đó, tư thái Triệu Tuyên tỏ lòng trung thành với mình có khác nào đẩy mình vào hố lửa đâu.
Thái tử chỉ tay vào Triệu Tuyên, trên mặt mang theo vài phần tức giận: “Ngươi không thể nói bậy!”
Thái tử trầm giọng: “Ngươi thân là hoàng tử, vốn dĩ phải cùng phụ hoàng phân ưu mới đúng, giang sơn của Triệu thị phải cần con cháu Triệu thị cùng bảo vệ, sao ngươi có thể có mong muốn lười biếng ăn chơi trác táng như vậy!”
“Thái tử huynh trưởng giáo huấn rất đúng.” Triệu Tuyên nhấp miệng cười, giống như người vừa mới đào hố thái tử không phải là hắn.
Triệu Á không biết nói gì cho đúng, bất chấp tất cả, làm bộ như chính mình không tồn tại.
Hoàng đế lấy tay đỡ trán, lần đầu tiên cảm thấy việc giáo dục thái tử có vấn đề.
Ông trừng mắt nhìn Triệu Tuyên, phất tay, có chút không kiên nhẫn nói: “Đi đi, thấy ngươi là thấy bực.”
“Nhi tử cáo lui.” Triệu Tuyên đứng lên, thấy trên án thư của hoàng đế còn chồng chất mấy tầng tấu chương, quan tâm nói: “Ngày xuân khí hậu thay đổi thất thường, phụ hoàng nên chú ý long thể.”
“Còn biết quan tâm đến người khác sao?” Hoàng đế vui vẻ nhìn hắn: “Cũng coi như không uổng công trẫm thương ngươi, trở về đi.”
Thấy Triệu Tuyên chuẩn bị rời đi, bỗng nhớ tới chuyện hồi nãy vẫn chưa được hồi đáp, nhanh chóng ra tối hậu thư: “Nửa tháng sau trẫm muốn nghe câu trả lời của ngươi, bằng không trẫm sẽ trực tiếp hạ chỉ.”
Thân thể Triệu Tuyên cứng đờ, có chút tiếc nuối chân mình chạy không nhanh, uể oải nói: “Nhi tử đã biết.”
“Về đi.”
“Nhi thần cáo lui.” Triệu Á khom mình hành lễ, sải bước quay đầu rời đi trước, mang theo vài phần gấp không chờ được.
Triệu Tuyên nhìn bóng dáng Triệu Á mà mỉm cười, xoay người gật đầu chào thái tử rồi cũng sải bước theo sau.
Hắn đi quá mức tiêu sái, chưa từng quay đầu lại.
Cho nên hắn không thấy được, sau khi thái tử nhìn hắn rời đi, trong mắt có chút hâm mộ.
“Có phải có chút kinh ngạc hay không?” Hoàng đế ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt ngẩn ngơ của thái tử, nhìn theo bóng dáng rời đi của Triệu Tuyên, nói: “Bệnh nặng một hồi, vậy mà hiểu chuyện hơn không ít.”
Từ trước tới nay, muốn nghe được lời hay ý đẹp gì từ đứa con thứ ba này của ông là một chuyện vô cùng hiếm hoi.
Hôm nay vậy mà lại thật sự dứt khoát xin lỗi thái tử, khó trách thái tử không dám tin.
Thái tử cũng không giải thích, chỉ trả lời: “Dạ, nhi thần có chút kinh ngạc, Tuyên đệ hình như thay đổi không ít.”
Loại thay đổi này cảm nhận của thái tử so với hoàng đế càng thêm rõ ràng hơn.
Trước kia Triệu Tuyên xem mình và Triệu Á như cá mè một lứa, giống như bọn họ không phải là huynh trưởng của hắn, mà giống người xấu hơn, trong mắt hắn lúc nào cũng tràn đầy cảnh giác.
Triệu Tuyên sống ở trong cung này giống như là sống trong hang sói, bên ngoài không có gì, nhưng bên trong tràn ngập nguy cơ.
Chỉ là hắn không giống như Triệu Á, hắn nếu tức giận cũng sẽ không giả bộ như không có gì.
Hắn vĩnh viễn ngẩng cao đầu, giống như là không sợ gì hết, cái gì cũng không thể tổn thương hắn, lúc nào cũng đứng thẳng lưng.
Kiêu ngạo giống như một con sói con không thể bị thuần phục.
Mà hiện tại, sói con đã trưởng thành.
Thu hồi kiệt ngạo của chính mình, lại so với lúc trước càng nguy hiểm hơn.
[Kiệt ngạo: kiêu ngạo, bướng bỉnh].
Thái tử buồn bã nói: “Nhi thần có chút nhìn không rõ đệ ấy.”
Rõ ràng trước đây vui buồn đều thể hiện ra mặt, vừa nhìn thấy là hiểu ngay, mà hiện tại thái tử lại có chút không phân biệt được câu nói nào của hắn là thật, câu nói nào là vui đùa.
Thoạt nhìn là vui đùa, nhưng câu nói nào cũng có thâm ý.
Hoàng đế thở dài một hơi, nói: “Đừng nói ngươi, ngay cả trẫm, hiện tại cũng không thể hiểu hết hắn.”
Từ sau khi Triển phi chết, hài tử này không còn tùy ý trước mặt ông giống như hôm nay nữa.
Hắn tự che giấu rất tốt, nhưng kỳ thật trong đôi mắt kia, sợ hãi, nhu mộ, lấy lòng…ngay cả khi bị ông trách cứ, khổ sở, thương tâm trong đó đều nhìn ra được.
Nhưng mà hôm nay khi ông nhìn Triệu Tuyên, hoàn toàn thay đổi.
Đã không còn gai góc, nhưng cũng không còn dục vọng.
Ông từ trong đôi mắt kia, chỉ nhìn thấy một sự trống rỗng, hoang vu khiến lòng người chua xót.
Hoàng đế không biết Triệu Tuyên xảy ra chuyện gì, lại để ý đến sự thay đổi của hắn.
Ông quay qua nói với Trần Hỉ: “Ngươi cho người đi tra những việc gần đây ở Duệ vương phủ, bắt đầu từ trước yến hội Tết Thượng Nguyên.”
Trần Hỉ lĩnh mệnh mà đi.
Thái tử hỏi: “Phụ hoàng lo lắng có người nói gì đó với Tuyên đệ sao?”
Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Trẫm cũng không biết, tra một chút là biết thôi.”
Triển gia vẫn còn lưu lại kinh thành, hoàng đế đương nhiên cũng biết, ông không sợ bọn họ liên hệ Triệu Tuyên, chỉ sợ bọn họ cái gì cũng không biết, hiểu hầm hắn.
Thân tình hoàng gia vốn đã không sâu, nếu lại bị châm ngòi li gián…thần sắc hoàng đế trong nháy mắt lạnh lùng hơn.
Triệu Tuyên đã đi ra ngoài nên không hay biết, bởi vì hắn mà Triển gia bị người theo dõi.
Hắn ngồi kiệu, mặt trời ấm áp khiến hắn mơ màng sắp ngủ.
Vừa mới ngáp một cái, quay đầu nhìn phía xa xa kia lại thấy trên đường có một người mặc quan phục đang đi tới.
Đối phương hình như cũng phát hiện đoàn ngươi của hắn, biết trong cung mà có thể ngồi kiệu thì ngoại trừ nương nương cũng chỉ có hoàng tử, mà rõ ràng đây là hướng ra khỏi cung.
Đối phương cúi người hành lễ, Triệu Tuyên híp mắt nhìn, chỉ thấy quan phục kia có chút quen mắt.
Đi gần mới thấy đâu chỉ có quan phục là quen mắt đâu, ngay cả người mặt cũng quen luôn.
“Vương gia?” Thấy hắn nhìn chằm chằm người kia, An Bình nhỏ giọng hỏi: “Có cần dừng lại không ạ?”
“không cần.”
Lễ bộ thượng thư Dương Tuân, một người đã từng làm Triệu Tuyên thật sự cảm kích, sau này lại rất chán ghét, Triệu Tuyên không muốn lại thấy đối phương.
Cố tình Dương Tuân không tự biết.
“Hạ quan tham kiến vương gia, vương gia vạn phúc kim an.”
Triệu Tuyên giơ tay, kiệu dừng lại ngay trước mặt Dương Tuân.
Dương Tuân so với hoàng đế lớn hơn một chút, nhưng nhìn qua cũng không rõ ràng, ông ta có khí chất nho nhã, cho người ta có cảm giác rất tao nhã hiền lành.
Triệu Tuyên từ trên cao nhìn xuống ông ta, mặt vô biểu tình hỏi: “Dương đại nhân có việc gì?”
Dương Tuân nói: “Tiên hoàng có lệnh, sau mười sáu tuổi phải ra cung phân phủ, đến lục bộ lãnh chức, vương gia ngài đã rời cung cũng một thời gian rồi, đã có chủ ý gì chưa ạ?”
Triệu Tuyên không kiên nhẫn phất tay: “Phụ hoàng vừa mới đề cập chuyện này với bổn vương rồi, bổn vương tĩnh dưỡng thêm một chút thời gian nữa sẽ tự mình nói với phụ hoàng.”
Dương Tuân nói: “Không biết vương gia muốn gia nhập bộ nào?”
“Ngươi đoán.”
Dương Tuân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Dương Tuân đã có thói quen trên quan trường gặp người luôn mang theo ba phần ý cười, chẳng sợ trong lòng có thích hay không, hiện giờ bị Triệu Tuyên nói thẳng như vậy, biểu tình trên mặt có chút cứng đơ.
“Hạ quan…Hạ quan không đoán được.”
Ông ta hình như cảm thấy vị Duệ vương này không thích mình thì phải?
Triệu Tuyên đâu chỉ không thích ông ta, Triệu Tuyên quả thực giống như đem mấy chữ ‘BỔN VƯƠNG NHÌN THẤY ÔNG LIỀN PHIỀN’ viết hết trên mặt.
Lười để ý đến ông ta, Triệu Tuyên gõ gõ tay vịn: “Đi.”
“Cung tiễn vương gia.”
Nhìn đến Dương Tuân lại khiến Triệu Tuyên nghĩ đến một người, khiến cho tâm trạng hắn vốn không tồi nháy mắt trở nên không xong.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, lên xe ngựa cũng hùng hùng hổ hổ.
An Thuận buông màng, ánh mắt nghi hoặc nhìn An Bình.
An Bình lắc đầu, cậu cũng không hiểu chuyện gì luôn.
An Bình thức thời không dám vào trong xe, cùng ngồi ở càng xe với An Thuận.
Cậu cũng không biết tại sao, kể từ lúc nhìn thấy vị Dương đại nhân kia, tâm tình của vương gia liền xấu đi.
Nhưng cậu cẩn thận nghĩ lại, vương gia và Dương đại nhân cũng không có qua lại gì nhiều mà?
Vậy Dương đại nhân sao lại đắc tội với vương gia?
An Bình không dám hỏi, tuy rằng cậu nói nhiều, nhưng lại rất thức thời.
[Thức thời: Hiểu biết và thích nghi với thời thế.]
Triệu Tuyên thích cậu như vậy, giống như hiện tại, Triệu Tuyên đúng là chỉ muốn ngồi trong xe ngốc một mình.
Ánh mắt hắn nặng nề, là vui buồn là oán hận, muôn vàn cảm xúc đều bị đè nén thật sâu trong đôi mắt đen nhánh kia, như là hồ nước bị đóng băng, không nhìn thấy được cảnh sắc mùa hè.
Trên mặt hắn là biểu tình đạm mạc, thậm chí còn có chút lãnh khốc.
[Đạm mạc (淡漠): nhạt nhẽo, yên lặng, không thể lấy danh lợi làm động lòng được. (Phó) Coi thường, thờ ơ, lãnh đạm, không quan tâm.
Lãnh khốc có nghĩa là sự lạnh lùng, tàn nhẫn, khốc liệt vô cùng. Lãnh trong từ 'Lãnh đạm': thể hiện sự lạnh lùng. Khốc trong từ 'tàn khốc', 'khốc liệt'.]
Đây mới là Triệu Tuyên chân chính.
Nếu An Bình nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cảm thấy sợ hãi.
Xe ngựa đi ngang qua đường phố phồn hoa, Triệu Tuyên vén màn lên nhìn ra ngoài.
Lúc đi không phát hiện, trên đường rõ ràng có rất nhiều thư sinh mặc áo bào.
Bọn họ phong trần mệt mỏi, nhưng trong lòng đầy chờ mong, họ là những cử tử vào kinh dự thi.
Sắp đến kỳ thi hội mùa xuân, cử tử khắp nơi đều đến kinh thành.
Muốn nhanh chóng đạt được công danh để nhiều người biết.
Kỳ thi mùa xuân này là nấc thang lên trời của bọn họ.