Triệu Tuyên ăn cơm rửa mặt xong trở về, thấy trên bàn có đặt một chiếc hộp bằng gỗ đỏ.

Hộp không lớn, rộng ba thước cao hai thước.

[Ngày xưa 1 thước = 40cm

Hiện tại 1 thước = 1m]

Hắn nhìn về phía An Bình dò hỏi: “Đây là cái gì?”

An Bình: “Lễ vật Triển gia đưa tới ạ.”

“Chỉ có một cái hộp như vậy?”

“Đúng vậy.”

Triệu Tuyên biểu tình một lời khó nói hết.

[Một lời khó nói hết= cạn lời.]

Cho dù là người thường tặng lễ cũng không khó coi như vậy đi!

Kiếp trước Triển gia tặng cây bút bằng bạc kia giá trị cũng không nhỏ, nếu Triển phủ túng quẫn như vậy, thì sao lại có tiền mua bút?

Hắn hỏi An Bình: “Cuộc sống của người ở Triển gia khó khắn lắm hả?”

Hắn không quá hiểu rõ tình hình của Triển gia, chỉ biết việc năm đó ngoại tổ của hắn là Triển Tùng Linh bị liên lụy, bị giáng chức.

Lúc đó hắn đang ở trong cung, dù muốn đi tra án cũng không được, sau hắn được cho ra ngoài lập phủ, mới biết Triển gia vẫn còn người ở lại kinh thành, chỉ là không có lui tới.

Có lẽ khi đó Triệu Tuyên tâm cao khí ngạo, cho dù là họ hàng thân thiết, tóm lại vẫn có suy nghĩ ấu trĩ là nếu như họ không chủ động liên hệ với mình thì mình sẽ không chủ động liên hệ với họ, đối với Triển gia cố tình chẳng quan tâm, dần dà liền thật sự không bỏ trong lòng, cho đến khi nhận được cây bút bạc kia, mới làm cho hắn giật mình nhận ra hắn kỳ thật vẫn còn người thân trên đời.

[Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài

Ấu trĩ: những người suy nghĩ chưa chín chắn, non nớt như trẻ con.]

An Bình vừa định trả lời, bị An Thuận kéo tay lại.

Vẻ mặt An Bình nghi hoặc hỏi: “Ngươi kéo ta làm gì?”

An Thuận không nói chuyện, nhìn qua An Tuệ.

Nhìn thấy sự kiên trì trong mắt cậu, An Tuệ thở dài một hơi, tiến lên phía trước.

“Làm sao vậy?” Vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi, không nghĩ tới biểu tình An Thuận và An Tuệ lại có chút kỳ lạ.

Triệu Tuyên nhìn bọn họ, hỏi: “Có chuyện gì mà bổn vương không biết sao?”

Tuệ An khom người trả lời: “Người bên tộc Triển gia, ngoại trừ thân thích của tộc trưởng Triển Tùng Linh lưu lại bên ngoài kinh thành, còn lại đều trở về quê ở thành Tin Dương, trong nhà đều dựa vào hồi môn của Triển phu nhân mà sống qua ngày, sinh hoạt cũng không dư dả.”

Triệu Tuyên suy tư nhìn cậu, chú ý tới cách xưng hô: “Tộc trưởng?” Xưng hô như vậy chỉ có người trong tộc thôi.

Hắn hỏi An Tuệ: “Ngươi họ Triển?”

An Tuệ gật đầu nói: “Nô tài họ Triển, nhưng mà là chi thứ.”

Biểu tình Triệu Tuyên trống rỗng.

An Bình và An Nhạc là nội thị trong cung của hắn, sau khi hắn phân phủ, muốn ra ngoài hành tẩu mang theo nội thị không tiện nên Mạc tổng quan đưa An Thuận và An Tuệ cho hắn, tùy hắn sai bảo.

Hắn tin tưởng Mạc tổng quản, cho nên không tra xét lai lịch của hai người họ.

Sự thật chứng minh Mạc tổng quản không phụ sự tín nhiệm của hắn.

Kiếp trước An Tuệ và An Thuận vì bảo vệ hắn mà chết.

Nhưng mà từ đầu đến cuối An Tuệ đều không nói cậu họ Triển.

Triệu Tuyên hỏi: “Vì sao trước giờ không nói?”

Tuệ An bình tĩnh nói: “Trước kia Vương gia ngài không bao giờ đề cập tới Triển gia nên nô tài không dám nói.”

“Hôm nay vì sao lại muốn nói?” Bởi vì hắn nhắc đến Triển gia?

Quả nhiên Tuệ An nói: “Tộc trưởng từng nói, nếu ngài hỏi tới Triển gia, thì không cần giấu.” Dừng một chút, lại nói: “Thật ra nô tài vẫn luôn không muốn nhắc tới, An Thuận lại cảm thấy không thể không nói.”

An Thuận tuy ít nói nhưng cố chấp, vẫn luôn cảm thấy bọn họ không nên gạt vương gia.

An Tuệ lại cảm thấy chuyện này không quan trọng, vương gia có biết hay không cũng không có vấn đề gì.

Triệu Tuyên nhắm mắt, sắc mặt có chút khó coi.

Thấy sắc mặt của hắn như vậy, trong lòng An Tuệ chợt lạnh, cùng An Thuận nhanh chóng quỳ xuống: “Nô tài có tội, không nên lừa gạt vương gia!”

Triệu Tuyên hỏi: “Mạc tổng quản có biết chuyện này không?”

An Tuệ chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ngài ấy biết.”

An Bình và An Nhạc đứng một bên ngây người.

“Rất tốt.” Triệu Tuyên cười lạnh một tiếng, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh chiều tà cũng dần dần tối xuống, khí thế bức người.

Hắn nói: “Đi gọi Mạc tổng quản tới cho bổn vương!”

“Dạ.” An Bình nhanh chân chạy đi.

Xong đời! Vương gia thật sự tức giận! Cậu chưa từng thấy vương gia tức giận như vậy bao giờ!

____Có nên cầu tình giùm lão Mạc hay không ta?

Không đợi An Bình suy nghĩ, vừa mới mở cửa phòng cậu đã giật mình.

Giống như ban ngày, Mạc tổng quản đã đứng ở ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi, lúc này chiều hôm đã dần tối, gương mặt ông chìm trong bóng tối kia nhìn qua rất dọa người.

Giọng nói khàn khàn của ông khiến An Bình giật mình: “Vương gia tìm ta?”

“Hả? Ừ…” An Bình không biết nên dùng biểu tình gì. Cậu lui về sau, nhường lối vào cho ông: “Vương gia tìm ngươi.”

Cậu định bụng lúc Mạc tổng quản dò hỏi cậu, cậu sẽ chối không nhận.

____Ai kêu ngươi nhiều chuyện, nhìn xem hiện tại rắc rối như thế nào chưa?

[Ý em Bình là chuyện ẻm nhận đồ của bên Triển gia ý.]

Lúc cậu chủ trương nhận lễ vật, chính là hoàn toàn không có nghĩ đến cảnh tượng trước mắt.

So với sự thấp thỏm của cậu, Mạc tổng quản lại bình tĩnh hơn.

Ông khập khiễng đi vào trong phòng, nhấc vạt áo lên quỳ xuống trước mặt Triệu Tuyên: “Tham kiến vương gia.”

Sắc trời đã tối, Triệu Tuyên lại ngồi bên cửa sổ, cả người giống như chìm trong bóng đêm, biểu tình âm trầm khó nhận ra.

Hắn nói: “Tiểu Mạc tử, lá gan ngươi rất lớn phải không?”

Là người trong cung mẫu phi của hắn, cũng là người hậu thân cận bên người mẫu phi, Triệu Tuyên vô cùng tin tưởng ông.

Hắn vậy mà lại không biết đối phương che giấu hắn chuyện quan trọng như vậy.

Hắn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thấy sống đủ rồi thì tự mình đi tìm chỗ để chết đi, đừng ở trước mặt bổn vương khoe khoang tâm kế của mình.”

Lời này rất nghiêm trọng.

Mạc tổng quản nghe lời hắn nói xong sắc mặt tắng bệt, sắc mặt ông vốn dĩ đã khó coi, hiện giờ nhìn qua lại là xanh trắng đan xen, nhìn qua vô cùng quỷ mị.

“Vương gia khai ân.” Mạc tổng quản dập đầu thật mạnh, cuống quít nói: “Vương gia hiểu lầm nô tài, nô tài không có lén lút qua lại với Triển gia, hai người bọn họ thật sự là do nô tài mua ở bên ngoài.”

Ban ngày An Bình vừa mới nói vương gia muốn xem lễ vật của Triển gia, Mạc tổng quản liền cảm thấy không ổn, nhưng mà ông cũng không hoảng, ông biết tuy tính tình vương gia không tốt nhưng đối với người thân cận người cũng không trách móc nặng nề.

Ông cho rằng vương gia cùng lắm thì mắng ông một trận, tần nhẫn lắm thì dùng trượng đánh hay bàn tay hoặc đá mấy đá.

Ông cho rằng ông đủ hiểu vương gia.

Lúc này Mạc tổng quản mới hiểu mình đã phạm sai lầm như thế nào.

Ông chưa bảo giờ cảm nhận áp bách to lớn như vậy trên người Triệu Tuyên. Dù rằng ngữ khí nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng so với rống giận điên cuồng còn khiến người ta lo sợ hơn.

Là một loại sợ hãi không thể diễn tả, chỉ là ngồi ở đó lẳng lặng nhìn ngươi, là ngươi có thể cảm nhận được sự nhỏ bé của mình.

Loại khí thế này, chỉ có lúc Mạc tổng quản đối diện với Hoàng thượng mới cảm nhận qua.

Ông vĩnh viễn nhớ rõ, bệ hạ chỉ nhàn nhạt nói một câu “kéo ra ngoài đánh chết”, toàn bộ hạ nhân của Thiều Hoa Cung coi như định sẵn không còn ai sống sót.

Đó không phải là lần đầu tiên ông đối diện với Hoàng quyền, nhưng là lần đầu tiên chứng kiến sự khủng bố của nó.

Mà hiện tại, ông cảm nhận được loại khủng bố đó trên người vương gia nhà mình.

Mạc tổng quản liên tục dập đầu, nói: “Nô tài đối với vương gia trung thành và tận tâm, cầu vương gia minh giám.”

“Ý của ngươi là ngươi cũng không biết?” Triệu Tuyên nói rõ không tin: “Ngươi dám lừa gạt bổn vương nữa xem.”

Mạc tổng quản: “Trước khi bọn họ vào phủ nô tài thật sự không biết, chỉ đến lúc vào phủ hỏi tên hai người bọn họ, An Tuệ nói mình họ Triển, lúc đó nô tài mới biết, hơn nữa lúc ấy An Tuệ có đảm bảo với nô tài, nếu vương gia không hỏi tới, sẽ vĩnh viễn không bao giờ đề vập đến Triển gia.”

Triệu Tuyên lạnh lùng trừng mắt, trào phúng nói: “Hạ nhân nói gì ngươi cũng tin? Nếu ngươi dễ tin như vậy, chức vị tổng quản vương phủ này cũng không cần đến ngươi.”

Nghe ngữ khí của hắn hòa hoãn lại, Mạc tổng quản nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn hắn.

Chỉ tiếc là căn phòng tối tăm, nhìn không thấy rõ được.

Chuyện của ông khiến mọi người cũng bị dọa sợ, An Bình An Nhạc đều rũ mắt đứng ở một bên im lặng như chim cút.

Trời đã tối, vốn nên châm đèn, nhưng hiện tai ai cũng không dám động.

Mạc tổng quản không dám nhìn nữa, ăn ngay nói thật: “Nô tài cũng không có hoàn toàn tin tưởng, cũng âm thầm điều tra qua, nếu không sao nô tài yên tâm để bọn họ ở bên cạnh vương gia. An Tuệ họ Triển, An Thuận không phải, cậu ta là do Triển gia ở chỗ khác tìm được, cũng tốn một chút thời gian. Nghe An Tuệ nói Triển gia bên kia có phân phó, nếu vương gia ngài không chủ động nhắc đến Triển gia trước, hoặc nói rõ không thích Triển gia, thì bọn họ vĩnh viễn sẽ không nhắc đến Triển gia trước mặt ngài. Bọn họ và Triển gia không có bất cứ liên hệ gì, nô tài vẫn luôn âm thầm quan sát họ, họ nói là sự thật. Trong phủ có giữ khế bán mình, nô tài nghĩ dù sao bọn họ cũng tới hầu hạ vương gia, không cần biết bọn họ họ gì, vào vương phủ chính là do vương gia định đoạt, hơn nữa nô tài cho rằng, bọn họ họ Triển, so với họ khác thì tốt hơn.”

Rốt cuộc vương gia chỉ mới phân phủ, trong tay không có thế lực, nếu có người có âm mưu muốn sắp xếp người trà trộn vào, ông cũng không có khả năng tra ra hết. So với những người lai lịch không rõ ràng, ông càng tin tưởng An Tuệ và An Thuận hơn.

Thật sự không sợ họ lén lút liên hệ với Triển gia. Tóm lại Triển gia đối với vương gia không có uy hiếp gì.

Nói đến đây, Mạc tổng quản cúi đầu chạm đất: “Chung quy nô tài có điểm giấu giếm, nô tài nguyện ý lãnh phạt, nhưng thỉnh vương gia niệm tình lòng trung thành của nô tài, lưu lại cho nô tài một mạng, nô tài biết đây là giới hạn của vương gia, sau này sẽ không tái phạm nữa.”

Triệu Tuyên lẳng lặng nhìn ông một hồi, lát sau mới chậm rãi mở miệng: “30 roi.”

Hắn tức giận không phải do ông tự chủ trương mà là do ông giấu giếm, giống như An Binh hôm nay, tự thú nhận bản thân tự ý nhận lễ vật của Triển gia, rốt cuộc An Bình ở bên hắn càng lâu, càng hiểu như thế nào sẽ chọc giận hắn.

“Không có lần sau!” Hắn cảnh cáo nói.Dạ. Nô tài khắc trong tâm khảm, không dám tái phạm!”

“Đứng lên đi.”

Mạc tổng quản tay chân rụng rời bò dậy, lấy tay áo lau mò hôi trên trán.

Thật đúng là an ổn quá lâu, được người khác gọi là tổng quản liền quên mất bản thân mình là ai.

30 roi, 1 chút cũng không oan.

Ông nhìn An Tuệ và An Thuận còn quỳ, muốn nói lại thôi.

Hai cái đứa này cũng không biết giải thích với vương gia như thế nào, dọa ông toát hết mồ hôi lạnh.

Cũng không dám nhiều chuyện giúp 2 người cầu tình, ông cúi người nói: “Nô tài cáo lui.”

Triệu Tuyên phất tay.

Không khí trong phòng cuối cùng không dọa người như lúc nãy, An Bình cùng An Nhạc đều thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đi lấy mồi lửa đem bốn phía trong phòng đều thắp sáng lên.

Mọi thứ trong phòng dần rõ ràng, Triệu Tuyên ngẩng đầu nhìn 2 người bận rộn, khi tầm mắt đảo qua An Nhạc, ánh mắt hơi lạnh lùng.

Chỉ là loại lạnh lẽo này, giây lát liền tiêu tán, không ai thấy được.

Hắn quay đầu nhìn An Tuệ và An Thuận vẫn đang quỳ.

An Tuệ lộ vẻ thấp thỏm, An Thuận thì vẫn yên tĩnh như mọi khi.

Triệu Tuyên hỏi bọn họ: “Hai người các ngươi có gì muốn nói không?”

Hai người nhìn nhau, có chút mờ mịt.

Không phải đã nói rõ ràng hết rồi sao? Vương gia là có ý gì?

An Tuệ trong lòng căng thẳng, vội nói: “Nô tài thề, nô tài xác thật không có bất cứ liên hệ lén lút gì với Triển gia! Nô tài vào vương phủ, chính là hạ nhân của vương phủ. Nô tài tuy rằng họ Triển, nhưng cha mẹ đã qua đời, An Thuận cũng giống nô tài, đều là cô nhi, hai đứa nô tài không có bất kỳ nhược điểm nào để Triển gia nắm giữ, quyết không có khả năng phản bội vương gia!”

An Thuận cũng bắt chước gật đầu, nói: “Phản bội chủ tử không được chết tử tế!”

An Nhạc đứng trong góc, cúi đầu lui về sau một bước.

Triệu Tuyên không nói chuyện, hắn như suy nghĩ gì đó rồi mở hộp gỗ ra.

Hắn cảm thấy Triển gia sẽ đưa cho hắn cái gì đó chứ không phải chỉ là một hộp dược liệu đơn giản.

Bên trong hộp đều là dược liệu, rất đầy, nào là nhân sâm, lộc nhung, đông trùng hạ thảo…Số lượng không nhiều, cũng không phải quá quý giá.

Ít nhất trong cung không thiếu những thứ này.

Trong trí nhớ của Triệu Tuyên, đây là lần đầu tiên nhận được lễ vật của Triển gia.

Hắn hỏi An Tuệ: “Hôm nay ngươi đi truyền tin có thấy được người nào trong phủ không?”

An Tuệ lắc đầu nói: “Không có, nô tài chỉ thấy được quản sự, khi quản sự nghe nói vương gia tỉnh thì rất vui vẻ, nói muốn đi vào bẩm báo, nô tài đợi khoảng nửa khắc, lại có gã sai vặt nói chủ nhân có việc nên nô tài đi về trước.”

[1 khắc= 15 phút]

“Ừm.” Triệu Tuyên lên tiếng, trong lòng cũng không có cảm giác gì quá lớn.

Hộp dược liệu linh tinh vụn vặt, thượng vàng hạ cám gì cũng có, Triệu Tuyên lật tới lật lui, cũng không biết bản thân mình muốn tìm được cái gì.

Lăn qua lộn lại, lúc Triệu Tuyên nghĩ rằng mình đoán sai rồi, thì đầu ngón tay hắn chạm vào một cái gì đó, phủi hết dược liệu ra, thấy bên dưới là một chiếc hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay.

“Đây là cái gì?” An Bình có chút kinh ngạc, lúc đồ vật đưa tới, cậu chỉ coi sơ sơ, không nghĩ tới sâu bên dưới còn có đồ vật khác, sắc mặt cậu tái nhợt, quỳ xuống đất thỉnh tội.

Triệu Tuyên xua tay: “Không sao, lần sau để ý nhiều hơn.”

Mở hộp ra, bên trong là một túi tiền màu xanh đen, khá là tinh tế, vải dệt là loại cực tốt, mặt trên thêu hoa văn cát tường, chuỗi nút kết như ý màu vàng ánh kim.

Triệu Tuyên mở túi tiền ra, ngoài ý muốn nhìn thấy bên trong chính là bùa hộ mệnh được thỉnh ở chùa Hoàng Giác.

Xem ra hắn lần này hôn mê thời gian dài, thật sự dọa người bên Triển gia rồi.

Cho nên mới không kiềm được mà đem tặng hộp dược liệu này, có lẽ cảm thấy hắn sẽ không nhận hoặc nhận cũng không dùng.

Triệu Tuyên nắm chặt túi tiền kia, trong lòng có chút ê ẩm.

___Nếu để ý đến ta, tại sao chưa bao giờ đến gặp ta? Làm ta cho rằng mình chỉ là một hài tử lẻ loi, cô độc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play