Triệu Tuyên lúc nhỏ không phải là người dễ chọc, tính hắn bướng bỉnh, táo bạo, cũng không dễ bị hại.
Hiện tại sau khi bị phạt dẫn tới bệnh nặng một hồi, vậy mà có thể bình tĩnh nói ra “đại nạn không chết tức có phúc về sau”, nói như vậy có chút kỳ lạ.
An Thuận vẫn luôn yên tĩnh đứng một bên giống như đồ trang trí lại mẫn cảm nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Triệu Tuyên đánh giá một hồi.
An Bình lại không nhận ra điều gì, gật đầu theo lời Triệu Tuyên nói: “Dạ, đúng là như vậy.” Cậu lấy tay áo lau nước mắt, gương mặt tròn tròn lộ ra ý cười: “Vương gia coi như dạo một vòng quỷ môn quan, ngày lành chắc chắn ở phía trước.”
An Thuận tính tình chất phát, không hay nói nhiều, chỉ cho rằng Triệu Tuyên đã chịu đả kích quá lớn, thành ra tính tình có chút thay đổi, vậy nên cũng cố gắng nói ra một câu an ủi: “Vương gia sẽ tốt thôi.”
An Thuận rất ít mở miệng là chuyện bình thường, lần này lại chủ động nói lời an ủi khiến An Bình kinh ngạc nhìn mấy lần.
Triệu Tuyên lại không thấy ngạc nhiên chút nào, thậm chí vẻ mặt hắn còn ôn hòa gật đầu với An Thuận, một câu hai nghĩa mà nói: “Ừ, đều sẽ tốt.”
Lời nói của hắn không có cười lạnh, không có trào phúng, chỉ có bình tĩnh chắc chắn.
Lần này An Bình thật sự cảm thấy có gì đó không đúng rồi.
“Vương gia…”
“Sao?”
“Người đừng đau khổ, bệ hạ cũng thương người mà.” An Bình an ủi nói: “Bệ hạ nghe nói người không khỏe, cấp tốc đến đây, còn dẫn theo Tô thái y đến xem bệnh cho người…”
Mọi người đều biết Tô thái y đã không còn ở thái y viện, ngoại trừ bệ hạ cũng hoàng hậu nương nương, vương gia vẫn là người đầu tiên có được vinh hạnh này.
“Ta biết.” Nhìn mặt cậu càng ngày càng lo lắng, Triệu Tuyên bật cười, hắn không thể giải thích được, chỉ có thể im lặng không nói.
An Bình suy đoán hắn im lặng là cam chịu, lại nói huyên thuyên những câu an ủi hắn.
Triệu Tuyên căn bản không nghe.
Hắn nghĩ lại, ý muốn hồi tưởng lại những sự việc trong quá khứ đối chiếu với hiện tại.
Hắn nhớ rõ chuyện phạt quỳ tại bữa tiệc tết Thượng Nguyên, là năm Minh Tông thứ 23, khi đó hắn mới mười sau mười bảy tuổi, mới lập phủ không lâu.
Hình như là bởi vì trong bữa tiệc, Tề vương Triệu Á lúc kính rượu nói chuyện khiêu khích hắn, hắn mắng lại mấy câu thì bị Thái tử bắt gặp, Thái tử răn dạy hắn, nói hắn bất kính với huynh trưởng, ngôn ngữ không tốt, muốn hắn xin lỗi Triệu Á.
Triệu Á cùng hắn từ nhỏ đã bất hòa, muốn hắn đi xin lỗi, làm sao hắn đồng ý được? Triệu Tuyên cười lạnh nói: “Hắn ta cũng xứng sao!”
Triệu Tuyên thật sự rất chướng mắt Triệu Á, rõ ràng đều là hoàng tử, cùng lớn lên với Thái tử, cố tình lại khom lưng uốn gối, giống y như nô bộc.
Triệu Tuyên lúc mười sáu mười bảy tuổi không sợ trời không sợ đất, là thời điểm tính tình ương ngạnh nhất, ngay cả phụ hoàng cũng đừng hòng bắt hắn nhận sai, nói chi là Thái tử.
Thái tử tức giận, Triệu Tuyên chống đối, nói qua nói lại khiến mọi chuyện thêm ầm ĩ, náo loạn tới mức đến tai hoàng thượng.
Hoàng thượng hỏi rõ nguyên do, lại trách cứ hắn, Triệu Tuyên bướng bỉnh không nhận sai, bị phạt đến tông miếu quỳ một đêm.
Trong ấn tượng của hắn, hình như đây là lần đầu tiên phụ hoàng tức giận phạt hắn nặng như vậy, cũng vì việc này mà từ đó Triệu Tuyên rất hận Thái tử.
Nhưng mà hắn vẫn nhớ rõ, lúc ấy hắn đúng là có bệnh nặng, nhưng cũng không có kinh động đến Tô thái y, càng không có hôn mê lâu không tỉnh.
Là hắn nhớ lầm? Hay là…
“Vương gia?”
Thấy hắn cứ luôn cúi đầu không nói lời nào, An Bình lo lắng kêu hắn: “Hay là người đánh nô tài một trận để xả giận đi. Chứ người đừng để nghẹn ở trong lòng, sức khỏe người còn chưa tốt, đừng để tức giận hại thân.”
Cậu cho rằng Triệu Tuyên vẫn còn đang tức giận, liền nói ngay mà không kịp suy nghĩ.
“Bổn vương không sao.” Giấu đi suy tư trong mắt, Triệu Tuyên ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Những người khác đâu?”
An Bình nói: “Lúc trước mọi người vẫn ở đây, nhưng khi người tỉnh rồi thì nô tài để bọn họ đi làm việc.” Cậu thấy Triệu Tuyên giật gật cánh tay, lại đỡ Triệu Tuyên thay đổi dáng ngồi, tiếp tục nói: “An Nhạc vào cung báo tin, Mạc tổng quản sửa sang lại nhà kho, mấy ngày nay hoảng loạn, đồ dạc trong cung đưa tới cũng chưa kịp sắp xếp lại, An Tuệ…”
“Sao?”
An Bình có chút chần chờ, nói: “An Tuệ đến Triển gia đưa tin.” Cậu nhìn sắc mặt của Triệu Tuyên, hơi thấp thỏm nói: “Nghe nói người không khỏe, Triển gia mang hộp dược liệu tới biếu, không phải dược liệu quá quý giá, nhưng cũng tốn không ít công sức…”
Thấy Triệu Tuyên không cảm xúc gì nhìn cậu, An Bình mếu máo quỳ xuống, cũng không có đùn đẩy trách nhiệm: “Để Tuệ An đi đến Triển gia không phải là ý của Mạc tổng quản mà là của nô tài, người muốn phạt thì cứ phạt nô tài đi.”
Triệu Tuyên không nói chuyện.
Lại thêm một sự việc không xuất hiện trong quá khứ.
Kiếp trước hắn không có hôn mê lâu cho nên đương nhiên không nhận được lễ vật của Triển gia.
Hắn và Triển gia chỉ có đúng một lần gặp gỡ, chính là Triển gia phái người đưa đến cho hắn một cây bút bằng bạc rất đẹp, lúc sau cả nhà họ rời khỏi kinh thành, từ đó bặt vô âm tính.
Triệu Tuyên hỏi: “Đồ Triển gia đưa tới để ở đâu?”
An Bình: “Ở nhà kho, Mạc tổng quản tự mình đem cất, nếu người cần thì ta đi lấy cho người.”
“Để từ từ rồi nói sau.” Hiện tại hắn vẫn còn suy nghĩ những chuyện khác, không muốn phí thêm tâm tư.
Thấy An Bình còn quỳ, Triệu Tuyên nói: “Đứng lên đi.”
“Dạ.” An Bình nhanh chóng bò dậy, cười nịnh nọt với Triệu Tuyên: “Nô tài còn tưởng vương gia sẽ tức giận với nô tài, hù chết nô tài!”
An Thuận cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua từ gương mặt chất phác của cậu nhìn không ra được.
Triệu Tuyên nhàn nhạt nói: “Không có lần sau.”
“Nô tài đã biết, nô tài ghi nhớ, không dám tái phạm lần sau.” Vẻ mặt An Bình nghiêm túc nói.
Triệu Tuyên gật đầu, chuyện này xem như cho qua.
An Bình thấy hắn có vẻ mệt mỏi, hỏi: “Vương gia, người mệt rồi sao? Có muốn ăn gì thêm không hay là nghỉ ngơi?”
“Nghỉ ngơi.”
Hai người tiến lên lấy gối dựa sau lưng hắn ra, đỡ hắn nằm xuống.
Lúc ngồi không cảm thấy gì, giờ nằm xuống mới thấy thân thể vô cùng bủn rủn, Triệu Tuyên mệt mỏi nhắm mắt lại.
Có chuyện gì đợi hắn tỉnh lại rồi nói sau!
Thấy Triệu Tuyên mơ màng ngủ, An Bình khều khều An Thuận.
Mấy ngày nay cậu cũng theo sát chăm sóc vương gia, muốn nhân cơ hội vương gia đang ngủ cũng đi nghỉ ngơi chút, sau đó quay lại hầu hạ sau.
____Vương gia tỉnh thì kêu ta.
Cậu ra hiệu không tiếng động với An Thuận, An Thuận gật đầu.
Cậu rón ra rón rén ra ngoài đóng cửa phòng lại, rốt cuộc thoải mái ngáp một cái.
“Vương gia vẫn tốt chứ?” Đột nhiên âm thanh vang lên sau lưng dọa An Bình nhảy dựng.
“Mẹ ơi.” Cậu vỗ ngực, xoay người nhìn người đang đi tới, cạn lời: “Mạc tổng quản ơi, ngươi đi đường không tiếng động gì hết, định hù chết ta hả.”
Mạc tổng quản cũng là nội thị trong cung, là một trong số những người sống sót ít ỏi sau khi Triển phi xảy ra chuyện, Năm đó ông bị phạt nặng, gần như không qua khỏi, tuy mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn quá giống như năm sáu mươi tuổi vậy, tóc điểm bạc, mặt mày đầy nếp nhăn, lúc nói chuyện chỉ có miệng là động đậy còn cơ mặt thì không, cả người âm khí dầy đặc.
[Nội thị là cách gọi khác của thái giám.]
Giọng Mạc tổng quản khàn khàn, hơi mỉm cười, nhìn càng kỳ lạ hơn: “Tiểu tư ngươi đúng là không biết ý tốt của người khác, ta sợ ngươi bị vương gia trách phạt, định chạy đến cầu tình thay ngươi.”
“Ngươi đừng có cười.” Càng nhìn càng thấy sợ.
Nuốt xuống nửa câu ghét bỏ phía sau, An Bình nhận ý tốt này: “Làm phiền ngươi đi một chuyến này, nhưng mà không có việc gì, vương gia không nỡ phạt ta đâu.”
Mạc tổng quản nhướng mày, hiển nhiên đang hoài nghi lời cậu nói.
Vương gia cũng không nhắc đến Triển gia, những người thân cận đều biết mà giữ im lặng, An Bình tự ý thu nhận đồ vật của Triển gia, việc này thật sự có chút mạo hiểm.
“Thật mà, vương gia chỉ nói không được có lần sau rồi cho ta đứng lên.”
“Không nổi giận?”
“Không nổi giận.” An Bình gật đầu khẳng định, nói: “Vương gia bệnh nặng một hồi, tính tình giống như bình tĩnh hơn, nhắc tới chuyện ở bữa tiệc tết Thượng Nguyên mà cũng không nổi giận.”
“Sợ là trong lòng tích tụ nhưng do bệnh nên không có sực lực mà phát tác?” Mạc tổng quản khuyên nhủ: “Lúc các ngươi hầu hạ thì để ý một chút.”
“Nhìn không giống mà.” An Bình lẩm bẩm một câu, nhưng lời Mạc tổng quản nói cũng không sai: “Ta biết rồi, ta sẽ nói lại với bọn người An Thuận.”
Mạc tổng quản gật đầu, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng nói: “Ta đi đây, ngươi về phòng nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ.” An Bình đáp lời, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Từ từ, một lễ vật mà Triển gia đưa tới trễ một chút ngươi đem qua đây đi, vương gia muốn xem.”.
“Đã biết.”
Nhìn ông khập khiển đi xa, An Bình thở dài.
Cậu làm sao không biết chuyện này sẽ chọc giận vương gia chứ.
Chỉ là hiếm khi Triển gia quan tâm vương gia, cậu nghĩ dù sao cũng là nhà ngoại của vương gia, có thể chỉ là nể tình Triển phi, nhưng nếu vương gia có thêm người thân thì vẫn là chuyện tốt.
Vương gia tính tình bá đạo, lại không thích qua lại với người khác, vương phủ to như vậy ngoại trừ đám nô bộc thì chỉ có mình vương gia, không khỏi có vẻ cô đơn quá.
Thân là hoàng tử, bên ngoài hào nhoáng như vậy, bên trong đau khổ đâu ai biết!
Nếu nương nương còn sống thì tốt rồi…
Nhắc tới chuyện cũ, An Bình lại cảm thấy phiền muộn, lại cũng chỉ qua một cái chớp mắt. Cậu vỗ vỗ mặt, nhắc nhở bản thân phải lên tinh thần, hiện tại quan trọng nhất chính là bồi bổ sức khỏe cho vương gia.
Về sau chuyện giống như Triển gia cứ để cho vương gia tự mình quyết định, chủ tự kỵ nhất là nô tài tự chủ trương, chuyện này đã chạm tới giới hạn của vương gia, không thể tái phạm.
-
Tâm tư An Bình Triệu Tuyên không chút nào hay biết, hắn ngủ một giấc đến gần hoàng hôn mới tỉnh.
Ánh tà dương dần tàn, sắc đỏ của mặt trời lan rộng khắp Duệ vương phủ, Triệu Tuyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây hải đường ngoài sân đã có nụ, không chừng mấy ngày nữa là sẽ nở hoa.
An Bình đi qua mở hé cửa sổ.
“Cũng thật kỳ lạ, buổi sáng thời tiết còn âm u, nô tài còn tưởng sẽ có mưa kéo dài thêm mấy ngày nữa, vương gia vừa tỉnh thì trời cũng hửng nắng, có thể thấy vương gia vừa tỉnh thì ông trời cũng cao hứng.”
Triệu Tuyên bật cười, cảm thấy trong mắt An Bình hắn giống như là yêu mà vậy.
Hắn xua xua tay, từ chối An Thuận đang chuẩn bị tiến tới nâng hắn dậy, tự mình chống người chậm rãi ngồi dậy.
An Bình lo lắng đứng một bên: “Vương gia người chậm một chút.”
“Bổn vương không có việc gì.” Ngoại trừ cảm giác hơi choáng lúc mới đứng dậy, Triệu Tuyên cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ là hơi đói.
Hắn hỏi An Bình: “Có gì ăn không?”
“Có, có, nô tài đem lên cho ngài.”
Nghe hắn muốn ăn, An Bình rất là cao hứng, chỉ tốn chút thời gian đã bày được một bàn gồm cháo và chút điểm tâm.
Triệu Tuyên rửa mặt trở về, nhịn không được cười nói: “Ngươi tính coi bổn vương là heo mà nuôi hay sao?”
Nhiều như vậy hắn ăn sao hết? Tùy tiện ăn hai món, còn lại don xuống để hạ nhân ăn.
An Bình nhìn thấy lẩm bẩm nói: “Đồ ăn ít như vậy mà cũng ăn không hết?”
Rốt cuộc cũng cố kỵ Triệu Tuyên mới khỏi bệnh, không dám khuyên hắn ăn nhiều.
Nghe nói vương gia tỉnh, Tô lão thái y cũng đến xem, nhân lúc Triệu Tuyên ăn cơm thì bắt mạch cho hắn.
Thấy vẻ mặt ông ngưng trọng, một lúc sau vẫn không nói, Triệu Tuyên không vội, An Bình lại nhịn không được, hỏi: “Tô thái y, vương gia không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, khôi phục rất tốt.” Tô thái y sờ râu, thần sắc có chút do dự, lẩm bẩm nói: “Chính là mạch tượng có chút kỳ quái.”
Rõ ràng buổi sáng mạch tượng vương gia vô cùng yếu, giống như là đoạn tuyệt tới nơi, hiện tại lại như cây khô gặp mưa, sinh cơ bừng bừng.
“Vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt?”
“Tốt.” Chính là quá tốt mới thấy kỳ lạ.
“Vậy là được rồi.” An Bình mặc kệ những cái đó, khẳng định: “Ai thèm quan tâm nó có kỳ quái hay không, ta chỉ biết vương gia không bị gì là được.”
Tô lão thái y muốn nói lại thôi, muốn giải thích lại không biết giải thích như thế nào, ông duỗi tay muốn bắt mạch lại lần nữa, muốn nghiên cứu thêm.
Đáng tiếc Triệu Tuyên không cho ông cơ hội này.
Triệu Tuyên thu hồi tay, làm động tác ăn canh để né tránh bàn tay thái y duỗi tới.
Tuy biết rằng Tô lão thái y sẽ không nhất định nhận ra khác thường trên người hắn, nhưng bản thân hắn dị thường, hơn nữa tính tình hắn thay đổi, khó tránh sẽ khiến người khác nghĩ nhiều.
An Bình nhìn ra hắn cự tuyệt, tiến lên một bước giữ tay Tô thái y lại: “Không có việc gì là được, ngài đừng quấy rầy vương gia dùng bữa, lúc trước ngài có nói muốn viết mấy thang thuốc bổ cho ta, thừa dịp hiện tại không có việc gì, mời ngài mau viết cho ta đi!”
Bị cậu làm gián đoạn, Tô thái y cũng không kiên trì, dù sao vương gia tỉnh là được, đến nỗi suy đoán mạch tượng kỳ lạ có thể là do hiệu quả của đơn thuốc mà ông đã phối kia cũng không để trong lòng.
Ông viết thêm một phương thuốc khác, dặn dò Triệu Tuyên dưỡng sức khỏe cho tốt, thừa dịp cửa cung chưa đóng, nhanh chân mang theo các vị thái y khác hồi cung phục mệnh.