Bà A Hương sau khi biết chuyện muốn lập tức đi tìm A Phong, Tô Niệm Tinh nhìn thoáng qua bầu trời tối đen như mực ở bên ngoài, "Đã muộn rồi, để ngày mai hãy đi."
Bà A Hương gật đầu lia lịa, "Đúng đúng đúng, bà phải hỏi A Anh địa chỉ của A Phong. Bà chỉ biết anh ta sống ở Nguyên Lãng, là một ngư dân, không ngờ anh ta chính là người đã bắt cóc cháu gái của bà. Tên khốn nạn này, anh ta..."
Bà liên tục mắng chửi, vừa chửi vừa khóc, chửi mệt rồi lại nắm tay Tô Niệm Tinh, "Cảm ơn cháu nhiều. Nếu không nhờ cháu bói ra, có lẽ bà sẽ không bao giờ gặp lại cháu gái mình."
Tô Niệm Tinh gãi đầu, "Cháu cũng không quá chắc là mình đã tính đúng."
“Chắc chắn là anh ta. Bây giờ làm gì còn ai bắt cóc trẻ con, Văn Văn lại còn quá nhỏ như thế nữa? Chỉ có thể là A Phong làm. Người này tâm địa xấu xa lắm, trước đây vẫn luôn ghen tị với con trai bà vì nó kiếm được nhiều tiền hơn, tên đó bản thân không có tài cán gì, ở quê không giữ được vợ, lại không tìm được người khác tốt hơn, có lần con trai con dâu cãi nhau, anh ta không rõ đầu cua tai nheo đã lao vào đánh con trai bà...”
Bà A Hương có ấn tượng sâu sắc về A Phong, không lạ gì mà nhanh chóng hồi tưởng lại những chuyện liên quan đến anh ta, Tô Niệm Tinh có câu hỏi đã nén lại từ lâu: "Tại sao anh ta lại bắt cóc trẻ con? Chuyện này có liên quan gì đến con dâu bà A Anh không?"
Nếu A Phong vì A Anh mà ra mặt, điều đó có nghĩa là hai người đó quan hệ rất tốt. Nhưng khi A Anh gặp chuyện, A Phong lại không hỏi han gì, thậm chí còn bắt cóc trẻ con lúc hỗn loạn, quá mâu thuẫn.
Bà A Hương chợt hiểu ra, lắc đầu, "Có lẽ không liên quan gì đến A Anh. Cô ấy đã tái hôn rồi. Bà nghe hàng xóm nói mãi sau này cô ấy và chồng hiện tại mới quen nhau."
Tô Niệm Tinh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."
Trời tối rồi, Tô Niệm Tinh còn phải làm cá viên nên ra về. Đi ngang qua hàng của chú Phúc dì Phúc, nhiều khách đang xếp hàng, sợ ngày mai cá viên không đủ bán, Tô Niệm Tinh chào họ một tiếng rồi về nhà.
Những ngày sau, Tô Niệm Tinh đều bận làm cá viên. Thỉnh thoảng cũng hỏi chú Phúc dì Phúc xem bà A Hương có đến phố Bách Đức Tân bán hàng không.
Dù hai vợ chồng chú Phúc không đi phố Bách Đức Tân bán hàng ngày, nhưng mỗi ngày họ đều đi ngang qua con phố này để về nhà, vẫn chưa thấy bà A Hương.
“Dì nghe nói bà A Hương có manh mối về cháu gái nên đi tìm người. Những khách muốn xem bói cũng đang tìm bà ấy, nhưng không ai tìm thấy. Bà A Hương bói cho Vinh bán thịt chính xác quá, cuối cùng quầy bói của bà ấy cũng có tiềm năng, tiếc là bà A Hương bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền, nếu ở Vịnh Đồng La có chuyện lớn xảy ra, độ hot của sự kiện mới sẽ che lấp sự kiện cũ, chuyện của Vinh bán thịt chắc không ai còn nhớ, bà A Hương sẽ không thể có lại cơ hội kiếm tiền tốt như vậy nữa.”
Dù vậy, dì Phúc cũng có thể thông cảm nỗi khẩn cấp tìm cháu của bà A Hương, "Hy vọng lần này bà ấy tìm được cháu thì tốt quá."
Chú Phúc lại không lạc quan cho lắm, "Tìm được cháu gái, bà ấy cũng không có quyền nuôi dưỡng, đứa trẻ phải về với mẹ nó."
Nói đến A Anh, chú Phúc một mặt phẫn nộ, "A Anh cũng quá độc ác rồi, bà A Hương khi ấy thấy con trai chết, nhất thời không kịp lo cho cháu gái, về cái tình hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng cô ấy cứ bám riết chuyện đó không buông, mắng chửi nói bà A Hương là một tai họa, rất khó nghe. Vả lại đám tang của A Trung toàn là hàng xóm láng giềng giúp đỡ lo liệu, sau đó bà A Hương cũng đi bói toán kiếm tiền từng chút một để trả lại cho mọi người. Còn A Anh? Cầm tài sản A Trung để lại mà không chịu nhả một xu nào cả. Thậm chí còn bắt bà A Hương già như vậy phải ra đường kiếm tiền, thực sự quá vô lương tâm."
Luật Hương Cảng: Khi đàn ông chết, nếu người đó có vợ hoặc con, thì cha mẹ anh ta không có quyền thừa kế nữa.
Nghĩa là bà A Hương không nhận được một xu nào từ tài sản của con trai.
Dì Phúc bênh vực A Anh, "Cũng không thể trách cô ấy được. Suy cho cùng thì quả thật là bà A Hương đã làm mất Văn Văn mà. Cô ấy còn chưa kịp ghét bà A Hương thì sao có thể bỏ tiền ra cho bà ấy chứ."
"Nhưng dù sao A Trung cũng là chồng cô ấy, dù cô ấy có ghét bà A Hương đến mấy, cũng không dám liên lụy đến bà A Hương." Ông Phúc hoàn toàn không đồng tình.
Tô Niệm Tinh vội đổi chủ đề, hỏi hai người sáng mai mấy giờ đi chợ mua đồ?
Dì Phúc đưa tiền mua cá cho Tô Niệm Tinh. Trong hơn mười ngày vừa qua quen nhau, ban đầu là dì Phúc dẫn Tô Niệm Tinh đi chợ, cho đến khi cô quen hết các con đường xung quanh khu vực này, dì Phúc bảo Tô Niệm Tinh tự đi chợ mua đồ và về nhà làm sạch cá.
Tô Niệm Tinh lo lắng không yên, đã một tuần rồi, sao bà A Hương vẫn chưa tìm thấy người nhỉ?
Hôm sau đi chợ, đi ngang qua hiệu báo, Tô Niệm Tinh thấy trên mấy tờ báo trải ra có hình bà A Hương, đồng tử cô co lại, lập tức trả tiền mua một tờ.
Cô xách đồ chất lên chiếc xe ba gác, đạp nhanh về nhà, sau khi để cá vào thau nhựa lớn trong sân, Tô Niệm Tinh vội vàng trải báo ra xem.
Hương Cảng dùng chữ Hán phồn thể, hầu hết các chữ đoán từ nghĩa tổng quát cũng có thể hiểu được, tiêu đề viết là "Con trai bị xe đụng chết, mẹ chồng giết con dâu".
Bên dưới là hình A Anh nằm trong vũng máu và hình bà A Hương bị hai người cảnh sát dẫn đi. Chuyện này... Sao bà A Hương lại trở thành nghi phạm?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tô Niệm Tinh cả buổi sáng đều mơ màng, cô muốn đến đồn cảnh sát hỏi thăm, nhưng cô không thể lộ danh tính. Giả sử họ đòi cô xuất trình giấy tờ, cô lấy gì mà đưa cho họ đây?
Lúc trưa, chú Phúc dì Phúc về nhà, họ tất nhiên cũng đã nghe được tin tức, người Hương Cảng thích tám chuyện, lại còn là chuyện lớn như vậy, họ càng có cơ hội bàn tán sôi nổi hơn.
Giờ cơm, dì Phúc không thể tin được nói, "Sao bà A Hương lại nghĩ quẩn mà giết A Anh như vậy chứ? Mặc dù A Anh không cho bà ấy tiền lo ma chay A Trung quả thực có không phải phép, nhưng cô ấy cũng là nạn nhân mà?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Ông Phúc cũng không hiểu nổi, "Có thể do hiểu lầm gì đó? Trước đấy bà A Hương có manh mối về cháu gái mất tích phải không? Có lẽ là đi tìm con dâu để bàn bạc cách tìm cháu gái?"
Dì Phúc cảm thấy suy đoán này có khả năng đúng.
Ông Phúc thăm dò hỏi, "Bà nghĩ chúng ta có nên đến đồn cảnh sát thăm bà ấy không?"
"Bà ấy bị bắt ở Nguyên Lãng, cách chúng ta quá xa, chúng ta đi thăm bà ấy thì cửa hàng ở đây buôn bán kiểu gì?" Dì Phúc hoàn toàn không đồng tình, "Nếu bà ấy không giết người, bên phía cảnh sát cũng không bắt oan bà ấy đâu. Luật pháp Hương Cảng chỉ trừng trị người có tội, nếu bà ấy thực sự không có tội thì sẽ không sao đâu."
Lời này khiến đáy lòng lo lắng như lửa đốt của Tô Niệm Tinh cũng đỡ hơn phần nào.
Thấy Tô Niệm Tinh im lặng không nói, dì Phúc đoán cô cũng đang lo cho bà A Hương, lên tiếng an ủi nói cô hãy tin tưởng cảnh sát, "Họ chắc chắn sẽ điều tra ra sự thật, sẽ không để người vô tội ngồi tù đâu."
Tô Niệm Tinh không quá tin tưởng cảnh sát Hương Cảng có thể điều tra rõ mọi vụ án, càng không tin trên đời không có oan sai, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi.
Cô đợi hai ngày cuối cùng cũng gặp lại bà A Hương, thậm chí là ngay khi bà A Hương vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã tìm đến cô.
Tô Niệm Tinh đang ở trong sân làm sạch cá, bà A Hương đẩy cửa bước vào, làm Tô Niệm Tinh giật mình, thấy bà A Hương cô lập tức vui mừng đón bà vào, hỏi xem đầu đuôi câu chuyện thế nào.
Bà A Hương ngồi xuống cùng làm sạch cá, vừa kể lại chuyện hôm đó, "Bà đến tìm A Anh nhưng người không có ở nhà, bà hỏi chồng mới cưới của A Anh để biết địa chỉ nhà A Phong, nhưng đến nơi lại gặp A Anh ở nhà A Phong. Bà nói với A Anh về manh mối mà cháu kể với bà, A Anh hỏi làm sao bà biết được chuyện đó, nếu nói là cháu bói ra thì những người khác chắc chắn không tin, nên bà nói là có nhân chứng thấy rồi kể lại cho bà."
Bà xoa xoa đôi mắt, "A Anh bèn ngồi cùng bà đợi người. Đến trưa, A Anh ra ngoài mua cơm về để hai người cùng ăn, nhưng đến khi bà tỉnh dậy thì A Anh đã chết bên cạnh bà rồi. Bà thì lại cầm dao, dao có dấu vân tay của bà. Sau đó là bà bị cảnh sát đưa về đồn."
Tô Niệm Tinh nghe mà sững sờ, tình huống này thực sự rất đáng ngờ, cô hỏi tiếp, "Bên phía cảnh sát nói sao ạ? Họ đã loại trừ nghi ngờ của bà chưa?"
Bà A Hương gật đầu, "Thức ăn bị bỏ thuốc, bà và A Anh đều ăn khá nhiều vào bụng, với liều lượng thuốc bà dùng và thể lực của bà hoàn toàn không thể giết chết cô ấy được, dấu vân tay trên dao cũng chỉ có một cái."
Tô Niệm Tinh hiểu ra, người bình thường khi cầm dao sẽ không thể chỉ có một bộ dấu vân tay, người đó chắc chắn phải điều chỉnh tư thế cầm dao. Hơn nữa, A Anh chết ngay sau một nhát dao, với kỹ thuật của bà A Hương, bà ấy không có bản lĩnh giết người chỉ với một nhát dao như vậy. Những điểm nghi vấn này đều đủ để chứng minh kẻ giết A Anh là người khác.
"Vậy bà có gặp được A Phong không ạ?"
Bà A Hương lắc đầu, "Cảnh sát đang tìm, bảo bà về đây đợi tin."
Bà A Hương hơi kích động, hai mắt đỏ ngầu, "Chắc chắn là A Phong làm, nhất định là anh ta lén bỏ thuốc vào. Anh ta sợ chúng ta điều tra ra, nên giết A Anh, vu oan cho bà. Như vậy sẽ không ai hỏi đến chuyện của Văn Văn nữa. Anh ta quá ác độc, người này xấu xa đến tận xương tủy. Bà đã nói với mấy vị cảnh sát rồi, không biết họ có tin không."
Văn Văn đã mất tích một năm, bà A Hương vẫn kiên trì tìm cháu gái, nói là tinh thần và thể xác đều kiệt quệ cũng không quá. Bây giờ khó khăn lắm mới có manh mối, lại nhanh chóng đứt đoạn như vậy, cũng khó trách bà trở nên kích động.
Suy đoán của bà A Hương thoạt nghe rất có lý, nhưng lại không có bằng chứng hỗ trợ, ví dụ như người mua cơm là A Anh, A Phong vẫn chưa về, anh ta làm sao mà bỏ thuốc cho hai người mà không ai hay biết? Nhưng Tô Niệm Tinh cũng không thể dập tắt sự nhiệt tình của bà ấy, lại sợ bà ấy quá kích động, gây ảnh hưởng không tốt cho tim mạch, nên vỗ vỗ lưng bà, lại nắm lấy tay bà an ủi, nhưng cô không ngờ lần này hình ảnh dự báo lại thay đổi.
Đây là một vùng hoang sở, hẻo lánh đến mức không một bóng người, khắp nơi toàn là cỏ cây, đi về phía trước nữa là biển rộng mênh mông, A Phong đội mũ lưỡi trai với tốc độ cực nhanh xuyên qua bụi cỏ, phía sau có chó nghiệp vụ không ngừng sủa dữ dội, cảnh sát bám đuổi chặt chẽ, không rời nửa bước.
A Phong thỉnh thoảng quay đầu lại, xác định người phía sau vẫn cách mình một đoạn, anh ta rẽ ở một đoạn, đi tới căn nhà nhỏ lấp sâu trong bụi cỏ.
Căn nhà này làm bằng gỗ, lại kín như bưng, khắp nơi là mùi gỗ mục. Trong căn nhà nhỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng động, A Phong mở khóa, đẩy cửa ra, cô bé phía sau cánh cửa không chỗ trốn.
Chân cô bé bị trói, tay cũng bị trói ngược ra sau lưng, miệng bị dán băng keo, đang dùng hết sức đập vào cánh cửa gỗ muốn phát ra tiếng động báo cho người bên ngoài, nhưng nơi này quá hẻo lánh, ngay cả ngư dân cũng không đậu thuyền ở bên này.
A Phong xác định cô bé không sao, thở phào nhẹ nhõm, vác cô bé lên liền xông ra ngoài.
Chỉ chạy được một lúc, bọn họ đã bị cảnh sát đuổi kịp, vây kín xung quanh, A Phong dù sao cũng còn chút lương tâm, không dùng đứa trẻ để uy hiếp, hai tay khóa sau đầu, ngồi xổm xuống đất ngoan ngoãn chịu bắt.
Mắt Tô Niệm Tinh sáng lên, nắm chặt tay bà A Hương, "Không bao lâu nữa, cảnh sát sẽ bắt được A Phong, tìm được Văn Văn. Bà nhất định phải lấy lại tinh thần."
Bà A Hương gật gật đầu, "Cảnh sát bảo bà về trước, có tin tức gì sẽ thông báo cho bà. Bà sợ cháu lo lắng, nên mới đến đây nói cho cháu một tiếng."
Nói xong chuyện chính, bà A Hương vội vàng quay về bày sạp, nếu không lỡ cảnh sát đến tìm lại không thấy bà đâu.
Tô Niệm Tinh cũng không giữ bà lại, đưa bà ra cửa, trong lòng coi như nhẹ nhõm. Chỉ là đối với vụ án này, cô rơi vào mê mang.
Tại sao A Phong lại bắt cóc Văn Văn? Nếu A Anh là do anh ta giết, vậy tại sao anh ta còn mạo hiểm quay lại dẫn theo đứa trẻ? Rõ ràng anh ta có thể không quan tâm đến Văn Văn, trực tiếp bỏ trốn. Chẳng lẽ Văn Văn là con ruột của anh ta?
Tô Niệm Tinh rùng mình, không dám nghĩ sâu thêm nữa, nếu bà A Hương biết Văn Văn không phải cháu ruột, sợ là không thể chịu đựng nổi.
Mặc dù cô vẫn luôn tự nhủ với bản thân, nhưng nghi ngờ này lại cứ lởn vởn trong đầu không đi.