Quá thảm! Thật sự quá thảm!
Tô Niệm Tinh bước chân lảo đảo, mất phương hướng đi trên đường phố Vịnh Đồng La, lướt qua dòng người đang đi đi lại lại không ngừng, cô đã ba ngày chưa ăn gì, đói đến mức hoa mắt chóng mặt. Khi cô ngã quỵ xuống đất, trong đầu chỉ hiện lên những câu chữ sau.
Cô là Tô Niệm Tinh đến từ năm 2023, 28 tuổi, ông nội là thế hệ đầu tiên khởi nghiệp làm giàu thời cải cách mở cửa, cha cô thì phát huy sự nghiệp của ông cô, đưa công ty lên sàn chứng khoán. Đến thế hệ cô, cô là con gái duy nhất, không có hoài bão lớn nên chọn ngồi yên hưởng phúc, trở thành thế hệ giàu có chỉ biết ăn chơi. Nếu tháng nào tiền tiêu vặt của cô chỉ ở mức 20 vạn, bố cô còn khen cô tiết kiệm.
Cha mẹ cô mặn nồng bao nhiêu năm chưa từng cãi vã, bạn bè cô ai nấy đều xuất thân từ gia đình giàu có, cô lớn lên trong lồng kín chưa từng trải sương gió. Có lẽ trời cao nhìn không nổi cô sống quá tốt đẹp như vậy nên đã ném cô về thập niên 90. Cô nhập vào thân xác một người nhập cư trái phép, cuộc sống trốn chui trốn lủi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cảnh sát đuổi về đại lục.
Nguyên chủ cũng tên Tô Niệm Tinh, năm nay mới 20 tuổi, người Tứ Xuyên, cha cô không hỏi ý kiến cô mà đã tự quyết gả cô cho một trọc phú với tiền sinh lễ trị giá 5000 đồng. Tên trọc phú đó quả thực có tiền, nhưng lại lớn hơn bố cô vài tuổi, con cái lão ta đều đã lập gia đình. Nguyên thân không đồng ý nhưng vì 5000 đồng tiền cưới quá hấp dẫn nên bố cô ép cô đồng ý.
Đúng lúc đó thì bạn thân nguyên chủ, tên là A Lệ về quê sau thời gian đi làm ở Hương Cảng, nghe cô ấy nói đã gặp được mẹ ruột Tô Niệm Tinh ở đó, thế là Tô Niệm Tinh bèn cùng A Lệ trốn đến Hương Cảng. Bây giờ việc kiểm soát người nhập cư ở Hương Cảng rất nghiêm ngặt, hai người phải lội sông sang. Giữa đường, dòng nước xoáy cuốn cả hai tách nhau ra, nguyên chủ không biết bơi nên chết đuối, Tô Niệm Tinh nhân lúc này nhập vào cơ thể nguyên chủ. Bản năng sinh tồn khiến cô vẫy vùng, lên được bờ thì đã kiệt sức.
Cô ngồi bên sông suy nghĩ, về lý thuyết cô nên quay về, nhưng thực tế cô không đủ can đảm lội ngược sông trở lại. Sau khi cân nhắc, cô quyết định tạm thời ở lại Hương Cảng.
Một là theo nguyện vọng ban đầu của nguyên chủ đi tìm mẹ ở Vịnh Đồng La.
Hai là kiếm ít vốn ở Hương Cảng. Cô chắc chắn không thể quay lại Tứ Xuyên, cô không muốn bị bán đi lần nữa. Cô muốn tự tay làm giàu, muốn đi lên từ hai bàn tay trắng như ông cô đã từng, kiếm được những đồng tiền đầu tiên ở Hương Cảng.
Năm 1990, lương công nhân ở Hương Cảng ít nhất cũng 4000 đồng, trong khi ở Bắc Thành chỉ 300-400 đồng, tỷ giá lúc đó đồng Hồng Kông còn cao hơn đồng Nhân Dân Tệ gấp mười mấy lần. Cô chỉ cần làm thuê một năm ở Hương Cảng là có thể về Bắc Thành mở cửa hàng kinh doanh rồi. Dù không có hộ khẩu Bắc Thành cũng không sao, chỉ cần có tiền là xin được giấy tạm trú.
Cô tính toán kế hoạch rất hay, nhưng lý tưởng dồi dào mà thực tế thì rất khắc nghiệt. Cô không biết tiếng Quảng, không có hộ khẩu Hương Cảng, ở nơi xa lạ này những công việc chính thống không chịu nhận người không rõ lai lịch xuất thân như cô. Cô chỉ có thể làm những công việc bần hàn, thu nhập cực thấp, ban đêm phải ngủ trên chiếc chiếu trải tạm trong cửa hàng, không may mắn lại gặp trúng một ông chủ đểu giả muốn cưỡng bức cô. Cô đánh ông ta một trận, không cần lương lâu gì hết, cô một mạch chạy trốn giữa đêm khuya, và cứ thế trốn đến Vịnh Đồng La.
Nhưng trước khi tìm được mẹ, cô bị ngất xỉu giữa đường vì kiệt sức.
Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận có ai đó vỗ vai và gọi bên tai mình: "Cô gái tết tóc đuôi sam ơi! Cô gái tết tóc đuôi sam ơi!"
Cô gái tết tóc đuôi sam? Tô Niệm Tinh giật mình, mặc dù cô thật sự buộc hai bím tóc nhưng cách gọi này vẫn khiến cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Khi mở mắt ra, cô liền nhìn thấy một gương mặt nhăn nheo như vỏ cây, đó là một bà lão khoảng 60-70 tuổi, lưng còng, ánh mắt trìu mến đầy lo lắng, miệng nói tiếng Quảng trôi chảy: "Cháu không sao chứ?"
Tô Niệm Tinh không biết tiếng Quảng nhưng có thể đoán ra ý bà lão, cô mỉm cười và vô thức trả lời bằng tiếng phổ thông: "Cháu không sao ạ."
Lời vừa nói ra, cô đã hối hận, bây giờ còn quá sớm để lộ thân phận mình là người Trung Quốc, nếu bà cụ báo cảnh sát, cô sẽ bị đuổi về ngay vì không có giấy thông hành trên đất Hồng Kông.
Nhưng dường như bà cụ không để ý biểu cảm lo lắng của cô, thay vào đó bà cẩn thận đỡ cô đứng dậy, đưa cô một củ khoai lang nướng còn nóng hổi. Mùi thức ăn kích thích vị giác cô. Cô vội vàng cầm lấy và cắn một miếng trước khi cảm ơn bà.
Đồ ăn thực sự rất thơm ngon, dáng ăn của cô chắc chắn không đẹp mắt cho lắm, nhưng bà cụ vẫn mỉm cười nhìn cô, sợ cô nghẹn lại còn đưa cô một cốc nước ấm.
Cốc nhựa xinh xắn màu hồng của cô bé gái, cô không ngờ bà cụ lại dùng loại cốc trẻ con thế này, cô cầm lên và tiếp tục nói lời cảm ơn.
Được ăn no, Tô Niệm Tinh mới rảnh rang quan sát xung quanh, đây là một khu chợ, phía sau chợ là những tòa nhà chọc trời khiến người ta có cảm giác bị choáng ngợp. Hai bên đường là các cửa hàng, xung quanh người qua lại tấp nập, mật độ dân số còn đông hơn cả thủ đô tầm 30 năm về sau. Nơi cô đang đứng là một khúc quanh, chỗ này có mấy gánh bán hàng rong đang cùng ngồi mưu sinh. Trong đó có một hàng bán khoai lang nướng, chắc củ cô vừa ăn là mua ở đó. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Còn bà cụ không bán gì cả, chuyên bói toán, trang bị rất đơn giản với một cái bàn vuông trải tấm vải có vẽ bát quái, trên đó đặt cái hộp thăm. Nhưng suốt thời gian dài không có khách, Tô Niệm Tinh có lý do nghi ngờ trình độ bói toán của bà cụ kia khá tầm thường.
Bà cụ sống rất cơ cực, qua bộ quần áo đơn sơ của bà cũng thấy được điều đó. Tô Niệm Tinh không muốn nhận thức ăn thức uống mà không trả tiền, nhưng cô không có tiền, thậm chí dù muốn giúp bà cụ quảng cáo kêu gọi khách cô cũng chẳng làm được gì vì không biết tiếng Quảng.
Tô Niệm Tinh mỉm cười cay đắng, thấy cô im lặng, bà cụ chủ động an ủi: "Không sao đâu. Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, lúc bà mới sang Hương Cảng cũng không biết một chữ tiếng Quảng nào hết, nhưng cháu xem bây giờ trình độ của bà chẳng phải tốt lắm sao?"
Tô Niệm Tinh nhìn bà cụ với vẻ ngạc nhiên, không ngờ bà ấy lại biết nói tiếng phổ thông, chẳng lẽ bà ấy cũng là người Trung Quốc?
Thấy vẻ mặt vui sướng của cô, bà cụ cũng cười theo: "Bà trốn sang Hương Cảng từ năm 1966 khi nhận ra tình hình trong nước không ổn. Chỉ mất nửa năm bà đã học được tiếng Quảng. Cháu còn trẻ chắc chắn sẽ học nhanh thôi."
Tô Niệm Tinh không lo không học được tiếng Quảng, chỉ cần con người rơi vào một môi trường nào đó, dù vì sinh tồn hay vì lý do gì khác nữa, họ nhất định có thể nhanh chóng học cách thích nghi với môi trường ấy, với việc học ngôn ngữ mới cũng vậy. Nhưng vấn đề là cô không có hộ khẩu, không thể kiếm việc làm bình thường ở đây, liệu có bị trục xuất về nước không? Nhưng không có tiền, cô cũng chẳng có hộ khẩu Bắc Thành, chắc chắn không thể ở lại lâu được.
Tô Niệm Tinh đưa cốc nước uống xong cho bà cụ, hai người vô tình chạm tay nhau, đột nhiên cô nhìn thấy một đoạn hồi ức ngắn: Quảng trường nhộn nhịp, đông đúc người, bà cụ dắt tay một bé gái năm tuổi len lỏi qua đám đông để xem múa lân. Bởi vì tiết mục trình diễn quá hay, bé gái buông tay bà để vỗ tay nhiệt liệt, thỉnh thoảng quay sang bà cụ cười tươi, để lộ hàm răng trắng đều...
Hai tay vừa rời khỏi nhau thì hình ảnh trong đầu cô cũng biến mất, nhưng Tô Niệm Tinh vẫn chưa hết bàng hoàng, vô thức giơ tay lên nhìn, cô vừa thấy đoạn hồi ức gì thế?
Cô vô thức nhìn sang bà cụ, thử hỏi: "Bà có cháu gái phải không ạ?"
Với độ tuổi đó chỉ có thể là cháu gái hoặc chắt gái.
Bà cụ giật mình, cúi nhìn xuống cốc nước, trên đó có hình dán xinh xắn do cháu gái của bà tặng, cả hình dán cũng là tác phẩm của cô nhóc. Nhớ đến cháu gái, bà không khỏi mỉm cười: "Đúng, bà có một cháu gái."
Tô Niệm Tinh nhanh chóng hỏi tiếp xem bà có từng dắt cháu đi xem múa lân không.
Lần này nụ cười trên môi bà cụ biến mất, thay vào đó là vẻ nghi ngờ, lưng còng thẳng lên một chút, nhăn mày nhìn cô gái trẻ trước mặt, cốc nước chỉ có thể nhìn thấy hình dán chứ không thể biết được múa lân, vậy cô ấy làm thế nào có thể đoán trúng?
Thấy biểu cảm đó, Tô Niệm Tinh biết mình đã đoán đúng, trong lòng sóng gió dâng trào, cô thực sự có siêu năng lực. Cô có thể thấy được cuộc đời người khác chỉ bằng một cái chạm tay. Ông trời thực sự không hà tiện với cô, cánh cửa này đóng lại thì sẽ mở ra một cánh cửa khác.
Nhưng mà vui mừng chưa được bao lâu, cô lại thấy tiếc rẻ, đây là năm 1990 mà, nếu là năm 2023, cô hoàn toàn có thể livestream trên mạng thu hút hàng vạn fan hâm mộ, còn bây giờ thì sao? Cô chỉ có thể kiếm tiền nhờ bày rạp bói toán thôi.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười với bà cụ: "Cháu bói ra được ạ."
Dù bà cụ có tin hay không, cô cũng phải giải thích như thế, cuối cùng cô vẫn cần mượn sạp bói toán của bà cụ để kiếm tiền. Cô quan sát sắc mặt bà cụ, suy nghĩ cách thuyết phục bà, nhưng bà đột nhiên nắm chặt cánh tay cô hỏi: "Vậy cháu có biết cháu bà đang ở đâu không?"
Tô Niệm Tinh sững người, lắc lắc đầu, hình ảnh rõ ràng là chuyện trong quá khứ, cô không thể biết cháu bà đang ở đâu. Cô vừa định nắm tay bà xem kỹ hơn thì biểu cảm bà đột ngột thay đổi, run rẩy, mắt trợn tròn kinh hoàng, không, chính xác là nhìn về phía sau lưng cô.
Tô Niệm Tinh quay đầu lại, thấy một nhóm người ào ào tiến về phía họ giữa con phố nhộn nhịp. Họ mặc áo khoác da, ngậm điếu thuốc, lộ rõ hình xăm ở ngực và cổ tay. Mấy người đó hung hăng tiến tới, những người đi đường thì tự động nhường ra một lối họ đi.
Nhìn vẻ mặt hung tợn của nhóm người, Tô Niệm Tinh chợt nhớ đến cảnh kinh điển trong phim Hồng Kông xưa cô từng xem, chẳng lẽ đây là xã hội đen?
Dường như để chứng minh cho suy đoán của cô, tên to cao đầu đàn đấm mạnh xuống quán bói toán và quát bà cụ: "Bà già này, tiền bảo kê tháng này của bà đâu!"
Bà cụ run rẩy lấy tiền bọc trong khăn tay ở túi áo ra, gương mặt già nua lộ rõ sự luống cuống và sợ hãi, van nài nhìn gã ta: "Ngốc Cường, bà già tôi không được khỏe, tháng này chỉ kiếm được có nhiêu đây tiền, mong anh tha cho tôi tiếp tục bán ở đây."
Tên cao to mở lớp khăn ra, thấy bên trong chỉ có hơn 100 đồng Hồng Kông, tức giận ném tiền xuống đất, đá bay cái bàn bói toán, hộp quẻ rơi xuống đất, may là làm bằng gỗ nên không vỡ, nhưng các quẻ bói đều bị văng tung tóe trên mặt đất.
Gã ta vẫn chưa hả giận, túm lấy bà cụ, mắt trợn trắng, gằn giọng lên nói, "Không trả nổi tiền bảo kê thì đừng chiếm chỗ này! Đây là đất phong thủy, bà chỉ chiếm chỗ mà không làm ăn, tôi mất bao nhiêu tiền, ai bù đắp khoản lỗ đó cho tôi?"
Bà cụ thở không ra hơi, miệng vẫn khẩn khoản xin xỏ: "Ngốc Cường à, tôi phải ở lại đây chờ cháu tôi, nếu tôi bỏ đi, cháu tôi sẽ không tìm thấy tôi mất. Anh tha cho tôi..."
Tha cho bà? Vậy chúng tôi ăn gì uống gì? Tên cao to vẫn hung hăng không mảy may dao động.
Tô Niệm Tinh chưa từng nghĩ xã hội đen lại côn đồ đến thế, việc đòi tiền bảo kê không nói đến, thế mà còn dám đánh người. Cô đỡ lấy bà cụ trước khi gã ta đẩy bà xuống đất, sau khi chắc chắn bà không sao, cô mới lên tiếng: "Xin anh cho chúng tôi ba ngày, chúng tôi nhất định gom đủ tiền trả các anh."
Những tên xã hội đen dám đòi tiền bảo kê đều là lưu manh giết người. Tô Niệm Tinh là người nhận biết thời thế, cô không có sức đối đầu, cũng không dám tố giác, cách duy nhất là giúp bà cụ kiếm tiền đóng phí bảo kê.
Trước đây cô còn phải lo ăn uống, nhưng bây giờ có “ngón tay vàng”, biết đâu ba ngày cô thực sự kiếm đủ tiền.