Thập niên 90, Vịnh Đồng La vẫn chưa được quản lý chặt chẽ như sau này, Cục quản lý thị trường chỉ kiểm tra vệ sinh mười ngày nửa tháng một lần, nhiều tiểu thương lợi dụng kẽ hở để bày bán hàng rong. Nghe nói tài tử nổi tiếng Lương Gia Huy cũng từng bán hàng rong ở con đường này.
Tô Niệm Tinh vừa giúp hai vợ chồng chú Phúc đẩy xe, vừa ngắm cảnh xung quanh, ghi nhớ các tòa nhà và đường phố để lần sau tự mình có thể tìm đến.
Hương Cảng mang lại cho người ta cảm giác đối lập rất rõ ràng, phố phường phía trước hiện đại thời thượng, nhưng trong những con hẻm nhỏ gần đó lại tối tăm chật hẹp. Cô để ý điểm này khi xem phim Hồng Kông trước đây, nhiều hiện trường tội phạm xảy ra trong hẻm nhỏ.
Hai vợ chồng chú Phúc tìm được vị trí thuận lợi, khu vực này không quá sâu, thuận tiện cho họ rút lui trong tình huống khẩn cấp. Đây là khu vực sầm uất của Vịnh Đồng La, thường có giang hồ đến thu tiền bảo kê, cũng có Cục quản lý thị trường đến kiểm tra, có thể tịch thu luôn xe đẩy đồ ăn của hai người họ.
Trong khi bà A Hương lại không cần phải lo lắng về vấn đề đó, quầy bói toán của bà không đáng giá mấy đồng, Cục quản lý thị trường lười phạt bà.
Dì Phúc chỉ hướng cho cô, "Đi thẳng theo con phố Bách Đức Tân này là có thể thấy bà A Hương."
Tô Niệm Tinh cảm ơn dì Phúc, thấy có khách đến, cô không chần chừ lại nữa, lập tức rời đi.
Mới đi được vài bước đã gặp cảnh sát tuần tra, lúc này phải dựa vào tâm lý, nếu bạn lúng túng, cảnh sát nhận ra bất thường sẽ tiến lại hỏi han, yêu cầu xem giấy tờ.
Tô Niệm Tinh liếc nhìn cảnh sát rồi mỉm cười, nhanh chóng vượt qua anh ta.
Cảnh sát chẳng hề nhận ra điều bất thường nào, tiếp tục tuần tra.
Tô Niệm Tinh thấy anh ta không gọi mình lại, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi tiếp.
Đi qua con phố này, rẽ phải là thấy quầy bói toán của bà A Hương, quầy bói toán trước đây vắng khách giờ đây đứng đầy người. Bà A Hương ngồi trước quầy, xem tướng tay cho khách, thỉnh thoảng nói vài câu sâu xa huyền bí, trong khi những người xung quanh chỉ biết ngẩn người, suy diễn lung tung.
Khách kia liên tục hỏi: "Tôi thật sự không thể có con của mình sao? Nửa đời sau tôi phải làm sao? Sống cô độc đến già ư?"
Tô Niệm Tinh nhìn kỹ, người xem bói không ai khác chính là Vinh bán thịt, người đàn ông tốt bụng được cô bói ra là vợ ngoại tình hôm trước.
Bà A Hương cúi đầu nhìn kỹ gương mặt ông Trư, cau mày, thở dài: "Vinh bán thịt, số mệnh trái ngang, đừng cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên sẽ suôn sẻ cả đời."
Tô Niệm Tinh chen vào đám đông, ngồi xuống bên cạnh bà A Hương gọi bà.
Bà A Hương giật mình khi thấy cô đến, đứng dậy nhìn xung quanh, chắc chắn không có cảnh sát mới ngồi xuống hỏi cô tại sao lại đến đây.
Tô Niệm Tinh cười nói: "Cháu đến thăm bà."
Cô quay sang nói với ông Vinh bằng tiếng Quảng Đông: "Cháu biết xem tướng, để cháu xem giúp chú nhé."
Ông Vinh ngồi đây nửa ngày, bà A Hương càng nói càng bi quan, thấy Tô Niệm Tinh xem giúp mình, ông vẫn mong chờ cô có thể thắp lại ngọn lửa hy vọng của mình nên không rút tay lại.
Tô Niệm Tinh nắm ngón tay ông Trư, cẩn thận quan sát lằn tay, nhưng trước mắt cô hiện ra một khung cảnh rõ ràng. Vinh bán thịt đang thái thịt, trán đổ đầy mồ hôi, có một người phụ nữ trung niên đến lau mồ hôi cho ông, Vinh bán thịt mỉm cười với người phụ nữ đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cậu bé trai đang cúi đầu làm bài tập trên ghế.
Cậu bé dường như cảm nhận được ánh mắt của ông, ngẩng đầu mỉm cười khúc khích với ông.
Nhìn tuổi tác của Vinh bán thịt, ông không thể sinh ra cậu bé lớn như vậy được, có lẽ đứa bé là con riêng của vợ ông.
Tô Niệm Tinh buông tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Vợ tương lai của chú sẽ dẫn theo một cậu con trai."
Ông Vinh vui mừng, nhưng vẫn còn nuôi hy vọng hỏi: "Tôi thực sự không thể có con của riêng mình à?"
Tô Niệm Tinh hỏi lại: "Chú đã đi khám ở bệnh viện chưa?"
Ông Vinh ngượng ngùng cúi đầu, lấy phong bao đỏ trong túi quần ra đưa lên quầy bói: "Cám ơn hai người đã nói cho tôi về chuyện lần trước. Đây là lì xì cảm ơn, còn có cả tiền xem bói lần này nữa."
Tiễn Vinh bán thịt đi, những người hiếu kỳ xung quanh đổ xô đi hết, có vẻ như họ chỉ đến xem náo nhiệt, không có ý định xem bói.
Tô Niệm Tinh đưa phong bao cho bà A Hương, lúc này mới chú ý thấy trên quầy bói có dán bảng giá, ghi rõ giá cả các dịch vụ như đánh kẻ tiểu nhân, cầu phúc, xem bói... Khoảng giá dao động từ 100 đến 1000 đồng không giống nhau.
Tô Niệm Tinh mở to mắt: "Các dịch vụ khác đều ghi giá rõ ràng, tại sao xem bói lại là từ 0 đến 1000 đồng không cố định vậy ạ?"
Bà A Hương giải thích: "Là thầy bói không phải ai cũng có thể xem."
Tô Niệm Tinh nhớ lại lời bà nội từng nói, mắt sáng lên: "Thầy bói không thể tự xem cho bản thân."
Cô thậm chí còn biết cả điều này, chắc chắn là học trò của cao nhân! Bà A Hương khen ngợi không thôi.
Tô Niệm Tinh gãi đầu, cũng không biết phải giải thích thế nào. Bà nội cô quả thật là biết xem bói, nhưng thời đó vì xem bói mà chịu nhiều oan ức, sau này không đề cập đến chuyện xem bói nữa. Cô chỉ nghe ba vô tình nhắc lại, còn không được truyền thụ thực sự, thực ra bà qua đời quá sớm, cô còn chưa gặp bà. Nhưng năng lực kỳ lạ của cô chắc hẳn phải có nguồn gốc liên quan từ đó, nên cô gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Bà A Hương cười nói: "Vậy chắc bà cũng nói với cháu rằng xem bói nhất định phải thu phí. Xem bói vốn dĩ là chiếm đoạt một đoạn sinh mệnh từ đạo trời, vì thế nhất định sẽ vướng vào nghiệp quả. Người nghèo thu ít, người giàu thu nhiều." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tô Niệm Tinh gật gù, vậy nên mới đưa ra khoảng giá. Cũng dễ hiểu thôi, xem bói không thể nào rẻ được, thế nên người đứng hóng mới nhiều hơn người đến xem thực sự.
Bà A Hương mở phong bao, cười lớn hai tiếng: "Vinh bán thịt bình thường bủn xỉn mà lần này lại hào phóng đấy.” Bà vẫy vẫy phong bao, vui vẻ nói: "Những hai ngàn đồng này."
Bà đưa phong bao tiền trả lại cho Tô Niệm Tinh, "Cái phong bao này là của cháu, bà đâu có đoán ra vợ anh ta ngoại tình đâu."
Tô Niệm Tinh lại đẩy phong bao trả lại, "Bà cứu mạng cháu, số tiền này bà phải nhận lấy."
Bà A Hương vẫn cố nhét tiền vào tay cô, rồi tự hào khoe với cô, "Nhờ cháu mà mấy hôm nay bà cũng kiếm được không ít đâu. Nếu không bà đâu có để giá cao đến thế trên bảng, lúc trước mà để giá vậy khách nhìn thấy cao quá sẽ bỏ đi hết mất."
Bà hoàn toàn suy xét dựa trên khách hàng, nhưng hành động này chắc chắn khiến danh tiếng của bà cũng giảm sút không ít.
Bà A Hương hỏi Tô Niệm Tinh chuyện ở nhà ông Phúc bà Phúc thế nào. Tô Niệm Tinh nói sơ qua, rồi hỏi việc bà đoán mệnh cho Ngốc Cường, "Sao bà biết chắc năm sau ông ấy sẽ có con trai?"
Bà A Hương lắc lắc đầu, "Còn biết nói sao bây giờ? Chẳng lẽ nói với anh ta rằng anh ta sắp chết sớm sao?"
Tô Niệm Tinh mở to mắt, "Bà đoán trước được anh ta sẽ gặp chuyện ạ?"
Không lẽ bà A Hương thật sự có tài? Vậy cô đã coi thường bà ấy rồi.
Nhưng bà A Hương lại tỏ vẻ đắc ý, "Anh ta làm nghề đó, chẳng cần đoán cũng biết sống không lâu rồi. Hơn nữa nhân tướng học của anh ta rất xấu, trán lõm, chân mày liền với ấn đường, tính khí bạo lực, ý đồ xấu xa, đúng là tướng sống ngắn. Nếu anh ta không làm giang hồ, vẫn còn con đường sống sót. Nhưng đã làm nghề này rồi thì khó tránh khỏi vận xui. Trước đây bà có đọc báo, tỷ lệ tử vong của giang hồ trong vòng ba năm tới cao gấp mười lần người bình thường. Vậy nên..."
Tô Niệm Tinh giơ ngón cái lên với bà, "Thật đỉnh!"
Việc kết hợp kinh nghiệm nghề nghiệp cùng các số liệu thống kê khoa học từ báo đã nâng cao độ chính xác trong việc đoán mệnh của bà. Có vẻ như bà A Hương cũng không phải hoàn toàn nói bừa bãi không căn cứ.
Bà A Hương tủm tỉm cười đắc ý.
Tuy nhiên, Tô Niệm Tinh vẫn đưa tiền cho bà, sợ bà đẩy lại nên nói, "Giờ cháu có công việc ổn định rồi, không cần tiền. Bà còn phải tìm cháu gái, đang rất cần tiền."
Nghe cô nhắc đến cháu gái, bà A Hương cúi nhìn phong bao, không đẩy lại nữa mà thở dài, "Cháu biết rồi à?"
Tô Niệm Tinh nắm tay bà như động viên, thực ra là muốn xem thêm. Lần này hình ảnh rất dài.
Vẫn là khung cảnh lễ hội náo nhiệt trong chùa Thái Bình ở Trường Châu, đây là hoạt động tế lễ thường niên nơi đây, thu hút rất nhiều khách hành hương tụ tập về chốn này. Bà A Hương dắt cháu gái say sưa xem múa lân, bên cạnh là một cặp vợ chồng trung niên, chính là con trai và con dâu của bà, hai người cứ cãi nhau không ngớt, bà A Hương khuyên họ đừng cãi nhau trước mặt người lạ.
Con dâu bảo bà đừng can thiệp chuyện của người khác, lời nói đó dường như chọc giận người con trai, hai người càng cãi nhau dữ dội hơn, không ai chịu nhường ai.
Lúc đó, một chiếc xe sang lái loạng choạng lao tới phía họ, bà A Hương giật mình, vội vàng ôm cháu gái tránh sang một bên, xe phanh gấp rẽ ngoặt nhưng vẫn đâm phải người.
Bà A Hương té nhào xuống đất, khi đỡ được cháu gái dậy, cúi xuống nhìn kỹ, người bị đâm chính là con trai bà, máu chảy đầy đất, con dâu bà cũng bị đâm ngã, mặc dù không bị thương, nhưng hoảng loạn bất tỉnh.
Bà A Hương vô thức buông tay cháu gái, chạy tới chỗ con trai đang chảy máu, bà bận cứu con nên không chú ý đến cô bé bị một người đàn ông mặc áo đen lén bế đi. Khi cảnh sát tới ghi lời khai, phát hiện cháu gái biến mất, con dâu tỉnh dậy thấy chồng chết, con gái bị bắt cóc, trách bà không trông chừng cháu cẩn thận.
Bà A Hương cũng rơi vào hố sâu của sự hối hận và tự trách, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Hàng xóm láng giềng giúp lo hậu sự, con dâu tâm trạng chết lặng, sau khi thắp hương trách mắng bà một trận to rồi bỏ đi, bà A Hương ngất đi trong đám tang...
Một gia đình hòa thuận bốn người chỉ trong chốc lát đổ vỡ. Tô Niệm Tinh buông tay, hỏi bà A Hương: "Cháu gái bà từ đó đến nay vẫn không hề có tung tích gì sao?"
Bà A Hương lắc đầu: "Văn Văn lúc đó đã được năm tuổi rồi, con bé rất thông minh, nhớ sự việc cực kỳ tốt, con bé không thể quên bà bán hàng ở đây được, phải không? Chắc chắn Văn Văn bị trói chân tay nên không thể tìm đến đây đúng không?"
Tô Niệm Tinh thực sự không biết, nhưng bắt cóc trẻ em nhỏ như thế chắc là để bán kiếm tiền, khi về tay người mua mới, không được tự do cũng là việc bình thường.
Thấy bà A Hương sụp đổ, cô quyết đoán nói: "Hay là cháu xem tướng tay cho bà nhé? Cháu rất giỏi xem tướng tay, có thể giúp bà đoán xem cháu gái bà đang ở đâu?"
Đôi mắt đục ngầu của bà A Hương sáng rực lên, giống như người đuối nước vớ được nhánh cỏ cuối cùng cứu mạng, bà nắm chặt tay, gật đầu liên hồi: "Được được được, cháu biết xem bói, giúp bà xem đi, miễn là Văn Văn còn sống, bà cũng đã vui lòng lắm rồi."
Tô Niệm Tinh giả vờ nắm tay bà tiếp tục xem tướng, cô rút ra một kết luận sau khi xem tướng cho rất nhiều người: Cô chỉ nhìn thấy được đoạn hình ảnh dài tối đa ba phút. Cho dù cứ nắm tay người đó mãi, cô cũng chỉ lặp lại những cảnh đã thấy.
Nhưng lần xem này của Tô Niệm Tinh khác với lần đầu, cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô bé, cũng thấy được người đàn ông áo đen bế cô bé đi. Cô nói: "Anh ta trán hẹp, góc trán có nốt ruồi đen lớn, mép trên mọc ria cá trê, tai to, gầy, động tác rất linh hoạt."
Nói xong, cô nhìn về phía bà A Hương, đối phương lại trợn mắt kinh ngạc khiến Tô Niệm Tinh rùng mình, chẳng lẽ cô nói quá thẳng thắn, khiến đối phương sinh nghi? Cho dù đoán số chuẩn đến đâu cũng không thể mô tả rõ nét khuôn mặt tên buôn người như vậy nhỉ?
Cô đổ mồ hôi trán, lo lắng thả tay bà A Hương ra, vắt óc nghĩ cách nói, nhưng bà A Hương đột ngột đứng phắt dậy: "Là tên đó! Là anh họ A Phong của A Anh. Chính anh ta đã bế cháu của bà đi!"
Tô Niệm Tinh thở phào nhẹ nhõm, ra là bà A Hương không kinh ngạc vì cô đoán chính xác, mà vì bà nhận ra tên bắt cóc. Cô vừa xem đoạn hình ảnh kia, biết A Anh mà bà A Hương nhắc tới chính là con dâu của bà, anh rể và chị gái gặp nạn, chưa rõ sống chết, anh ta lại bế con người ta đi, lương tâm tên anh họ này bị chó cắn rồi sao?