Tối đó, chú Phúc dì Phúc về đến nhà, nóng lòng kể cho Tô Niệm Tinh nghe chuyện bà A Hương đã bình an vô sự.
Hai ông bà không tin bà A Hương sẽ giết A Anh, dù sao đứa trẻ là do chính bà ấy làm lạc mất, thái độ của A Anh quả thật hơi tệ, nhưng với tư cách một người mẹ, con mình mất tích chẳng lẽ không thể trách bà A Hương trông nom không chu đáo sao? Chính vì cảm giác tội lỗi này, bà A Hương cũng sẽ không làm gì A Anh.
Tô Niệm Tinh kể lại chuyện bà A Hương đến gặp cô hôm nay, chú Phúc dì Phúc từ miệng cô biết thêm nhiều chi tiết vụ việc.
Họ không biết A Phong sắp bị bắt, nhưng hai ông bà rất thương cảm cho cái chết của A Anh, "Trước mất chồng, con gái lại mất tích, bây giờ ngay cả mạng của mình cũng không còn. Thật sự quá đáng thương."
Tô Niệm Tinh hỏi họ, "Nếu tìm được Văn Văn, bà A Hương có thể giành được quyền nuôi dưỡng Văn Văn không?"
"Nếu là luật pháp nội địa, bà A Hương vẫn có xác suất rất lớn giành được quyền nuôi dưỡng. Nhưng luật pháp Hồng Kông dùng hệ thống Anh Mỹ, hơi khác một chút. Bên này chỉ có cha mẹ mới là người giám hộ, Văn Văn không cha không mẹ, cũng không có họ hàng nào muốn nhận nuôi, bà A Hương tuổi tác lại cao, không có thu nhập ổn định, bà ấy không có tư cách nuôi dưỡng Văn Văn, Văn Văn rất có thể sẽ được gửi cho gia đình khác nuôi dưỡng."
Câu hỏi của Tô Niệm Tinh khiến hai vợ chồng chú Phúc bí bách, hai người đều không phải người có học, thật sự cũng không rõ lắm.
Cuối cùng họ chỉ có thể mơ hồ nói, "Dù sao thì tìm được đứa trẻ, sau này còn có thể gặp đã là chuyện tốt rồi. Với tuổi tác của bà A Hương, cho dù thật sự giành được quyền nuôi dưỡng Văn Văn, bà ấy cũng có thể chăm sóc đứa trẻ được mấy năm nữa chứ?"
Lý do này quả thực là không thể phản bác. Tô Niệm Tinh cảm thấy thẩm phán chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Họ có thể sẽ sẵn lòng tìm cha mẹ nuôi thích hợp để nhận nuôi cô bé.
Lại đợi thêm vài ngày, Tô Niệm Tinh nhờ chú Phúc dì Phúc mà biết được bà A Hương vẫn luôn bày sạp, A Phong vẫn chưa được tìm thấy. Cô bận xong việc trong tay, cũng tranh thủ một hai tiếng đồng hồ đi thăm bà A Hương, trò chuyện với bà ấy vài câu, rồi phải vội vàng quay về tiếp tục làm cá viên.
Theo quan sát của cô, việc bà A Hương giúp Vinh bán thịt bói toán đã có chút danh tiếng trong khu vực này, nhưng thời gian qua lâu, sự việc này dần dần bị lãng quên, việc buôn bán của bà càng lúc càng ế ẩm. Đặc biệt là khả năng bói toán của bà không phải quá linh nghiệm, người đến xem bói càng ngày càng ít. Lo lắng bà không đủ tiền nộp phí bảo kê, Tô Niệm Tinh bèn cùng bói toán với bà.
Mặc dù không phải lúc nào bà Hương cũng may mắn gặp được khách hàng, nhưng cứ mỗi lần có khách đến, bà lại có thêm một fan trung thành, cũng giúp quầy xem bói của bà thêm phần nhộn nhịp.
Hôm đó, sau khi làm xong 3000 viên cá, Tô Niệm Tinh đến tìm bà Hương. Đến nơi thì không may, cảnh sát Nguyên Lãng cũng có mặt ở đó. Sợ lộ thân phận, Tô Niệm Tinh không tiến lại gần mà giả vờ đút hai tay vào túi quần đứng chờ người.
Nữ cảnh sát duy nhất phụ trách vụ án này trong đội điều tra trọng án đã đặc biệt đến tìm bà A Hương sau giờ làm để thông báo: "A Phong đã bị bắt rồi."
Bà Hương kích động che miệng, nước mắt tuôn rơi. Khi bình tĩnh lại, bà hỏi: "Còn Văn Văn thì sao? Con bé có bị làm sao không?"
"Văn Văn không sao cả."
Từ lời kể của nữ cảnh sát, bà Hương biết A Phong đã thừa nhận giết A Anh. Lúc đầu, chính A Phong đã bế Văn Văn đi, nhưng anh ta lại nói do A Anh xúi giục.
Nữ cảnh sát còn nói với bà: "Hai người xảy ra tranh cãi là vì bà tìm đến. A Anh sợ chuyện bị vỡ lở, muốn trả Văn Văn cho bà, bảo A Phong ra ngoài trốn một thời gian. Đợi bà đi rồi, Văn Văn sẽ quay lại với cô ta, rồi cô ta sẽ giao Văn Văn cho A Phong, nhưng A Phong không đồng ý. Vì vậy, anh ta quyết định ra tay, bỏ thuốc vào đồ ăn cô ta mua, giết chết cô ta rồi vu oan cho bà."
Bà Hương hơi khó hiểu: "Tại sao A Anh lại bắt cóc Văn Văn? Con trai tôi đã chết, cô ta là mẹ, quyền nuôi dưỡng đương nhiên thuộc về cô ta. Tại sao phải làm vậy?"
Đây quả là một câu hỏi hay. Người đã chết, đội điều tra trọng án thẩm vấn A Phong, đối phương nói A Anh và bà A Hương không hòa thuận, không muốn để con gái tiếp xúc với bà A Hương. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Bà Hương bị sốc nặng, tức giận đến mặt đỏ tía tai: "Văn Văn là do tôi nuôi lớn, cô ta suốt ngày than phiền A Trung chỉ biết làm việc không đi chơi với cô ta, tôi nói cô ta vài câu, cô ta lại đi thù hận tôi, còn đổ lỗi chuyện mất con cho tôi. Sao lại có loại đàn bà vô lương tâm như vậy chứ?!"
Trước khi tìm thấy A Phong, bà A Hương cảm thấy rất có lỗi về cái chết của A Anh, nếu không phải bà tìm A Anh, có lẽ A Anh đã không chết. Nhưng bà không ngờ chính A Anh mới là kẻ chủ mưu bắt cóc con. Thế giới quan của bà sụp đổ, có phần không thể chấp nhận nổi.
Bà lau nước mắt, hỏi nữ cảnh sát liệu bà có thể đến đồn cảnh sát Nguyên Lãng đón cháu gái về không.
Nữ cảnh sát nhìn quầy xem bói của bà, lộ vẻ khó xử: "Với điều kiện của bà, e rằng sẽ không thể giành được quyền nuôi dưỡng cháu bé."
Tô Niệm Tinh thầm thở dài, quả nhiên đúng như cô nghĩ. Luật nhận con nuôi ở Hồng Kông nghiêm ngặt hơn đại lục rất nhiều.
Lần này bà Hương thực sự hoảng loạn: "Văn Văn là cháu gái của tôi, tôi là người thân duy nhất của con bé trên đời này. Tại sao tôi lại không thể nhận nuôi con bé? Các người định đưa cháu tôi đi đâu?"
Nữ cảnh sát rất khó xử: "Bà đã lớn tuổi, lại không có công việc ổn định, còn phải sống nhờ vào tiền trợ cấp. Văn Văn ở với bà, cháu sẽ không được chăm sóc tốt. Chi bằng để người khác nhận nuôi cháu. Bà thấy sao?"
Nữ cảnh sát này nói chuyện dịu dàng, rất biết an ủi người khác. Bà Hương vừa nãy còn kích động muốn liều mạng với đối phương, giờ lại thở dài não nề. Đúng vậy, bà đã già rồi, làm sao còn nuôi nổi Văn Văn? Nếu bà là thẩm phán, bà cũng sẽ không giao đứa trẻ cho một bà lão sắp xuống lỗ.
Bà Hương lau khô nước mắt hỏi: "Ngày mai tôi có thể gặp Văn Văn không?"
"Tất nhiên là được."
Nữ cảnh sát an ủi bà Hương vài câu, muốn bà Hương cung cấp nhân chứng. Trước đó bà Hương nói có nhân chứng nhìn thấy A Phong bế Văn Văn đi. Để hoàn thiện chuỗi bằng chứng, cần nhân chứng ra tòa đảm bảo.
Bà Hương làm gì có nhân chứng, đành phải nói là tự mình bói ra.
Nữ cảnh sát nhìn bà Hương hồi lâu, mở miệng mấy lần rồi mới lên tiếng: "Bà Hương, cháu gái của bà mất tích nguyên một năm, nếu bà có thể bói ra ai bắt cóc, sao phải đợi lâu như vậy nữa?"
Đây là một lỗ hổng. Bà Hương tuổi già, không giỏi nói dối, lại còn đang đối mặt với cảnh sát, càng thêm xấu hổ.
Nhưng bà hàng xóm bán khoai lang bên cạnh lúc này lại lên tiếng làm chứng cho bà A Hương: "Xem bói cũng phải xem thời vận. Trước đây bà Hương từng bói cho Vinh bán thịt, nói vợ anh ta ngoại tình, còn nói đứa con trong bụng không phải của anh ta. Chúng tôi đều không tin, nhưng bà Hương tự mình dẫn chúng tôi đi bắt quả tang. Chuyện này là sự thật, rất nhiều người trong khu phố đều có thể làm chứng."
Chuyện này đồn đại rầm rộ, ai ở khu vực này cũng biết.
Nữ cảnh sát là sinh viên tốt nghiệp trường quốc tế, cô hoàn toàn không tin bói toán, cho rằng đó là mê tín dị đoan. Nhưng nhiều người khẳng định chắc nịch như vậy, cô cũng đoán mình chẳng hỏi được gì nữa, đành phải bỏ qua.
Tô Niệm Tinh đợi nữ cảnh sát biến mất ở cuối con phố mới tiến đến ngồi vào chỗ cô ấy vừa ngồi, nóng lòng hỏi: "Bà A Hương, ngày mai bà đến Nguyên Lãng thăm Văn Văn, tiện thể hỏi xem tại sao A Phong giết người xong không bỏ trốn, mà còn mạo hiểm đưa Văn Văn đi cùng? Bà không thấy điều đó phi lý sao?"
Bà Hương nói như lẽ đương nhiên: "Chắc là thấy Văn Văn dễ thương đó mà. A Phong đã hơn 30 tuổi, đến tuổi làm cha rồi, coi Văn Văn như con gái mà yêu thương, có gì sai đâu?"
Tô Niệm Tinh bị giọng điệu đương nhiên của bà ấy làm cho hơi choáng, sao bà A Hương có thể nghĩ vậy được nhỉ? Cô nói: "Đàn ông khác với phụ nữ, phụ nữ giàu cảm xúc, tính đồng cảm mạnh, hầu hết đều có lòng trắc ẩn. Nhưng đàn ông thì không, tình yêu của họ đến từ trách nhiệm và những tương tác hàng ngày. A Phong giết cả em họ quen biết hơn 20 năm, anh ta còn thua cả đàn ông bình thường. Theo lẽ thường, anh ta giết người xong phải cuốn gói bỏ trốn, nhưng anh ta lại muốn mang theo cả Văn Văn, điều này không đúng."
Bà A Hương cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, bà thường xuyên suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực nên trước đó không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng qua lời nhắc nhở này của Tô Niệm Tinh mới cảm thấy sự việc có chút không đúng, lại không biết nghĩ đến điều gì, hai tay bà không nhịn được run rẩy.
Tô Niệm Tinh nắm lấy tay bà, hình ảnh lại thay đổi, lần này là cảnh bà A Hương ôm Văn Văn lưu luyến không rời.
Đây chẳng phải đại diện cho việc dù Văn Văn không phải ruột thịt, bà A Hương vẫn luyến tiếc cô bé sao? Dù sao trẻ con là vô tội, hơn nữa bà A Hương nuôi Văn Văn 5 năm, tình cảm bà cháu sâu nặng, luyến tiếc cũng rất bình thường.
Bà A Hương lau nước mắt, "Ngày mai bà nhất định sẽ đi hỏi."
Nói xong, bà liền dọn dẹp quán chuẩn bị về, hôm nay bà muốn ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi Nguyên Lãng.
Ba ngày tiếp theo, Tô Niệm Tinh đều không gặp được bà A Hương, theo lời bà bán khoai lang nói với cô, mấy ngày nay bà A Hương đều không đến bày hàng, có lẽ là có việc gì đó bận.
Tô Niệm Tinh đoán bà A Hương đang lo lắng về quyền nuôi cháu gái, nên cũng không đến hàng ngày nữa.
Chớp mắt lại qua mấy ngày, từ miệng dì Phúc cô biết được bà A Hương đã trở về, tối đó cô vội vàng đi tìm người.
Chỉ mấy ngày không gặp, cả người bà A Hương như già đi mười tuổi, trước kia hai bên thái dương chỉ điểm bạc, bây giờ lại gần như toàn tóc trắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên già đi nhanh như vậy?
Trong lòng cô có dự cảm không lành, chẳng lẽ suy đoán trước đây của cô là thật sao? Cô thăm dò mở miệng, "Bà đã gặp Văn Văn rồi ạ?"
Bà A Hương lau nước mắt, "Gặp rồi, Văn Văn được chăm sóc rất tốt, nhưng mà..."
Nghe đến chữ "nhưng mà", tim Tô Niệm Tinh theo đó mà thắt lại, chăm chú nhìn bà không rời, chờ đợi lời tiếp theo.
Bà A Hương ôm ngực, vẻ mặt đau khổ như sắp ngất đi, "Nhưng con trai bà không phải chết do tai nạn. Là bọn họ thông đồng nhau giết chết. Tên A Phong kia cũng không phải anh họ của A Anh, hai người không có quan hệ huyết thống, họ đã quen biết nhau từ lâu rồi. A Anh lấy con trai bà chính là để lừa tiền bảo hiểm, vậy mà đến bây giờ bà mới biết."
Tô Niệm Tinh gần như không dám tin vào tai mình, tựa như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng xuống đầu, cô vô thức nắm chặt tay bà A Hương, lần này hình ảnh lại thay đổi, không phải cảnh bà A Hương lưu luyến chia tay Văn Văn, mà là cảnh anh cảnh sát hỏi bà A Hương về sự việc ngày con trai gặp nạn. Bà A Hương kể lại tất cả, nhưng rất nhanh phát hiện ra điều bất thường. Con trai bà qua đời vì tai nạn xe, lúc đó tòa án đã phán người gây tai nạn ngồi tù 5 năm, tại sao anh cảnh sát lại hỏi bà, còn hỏi tỉ mỉ như vậy?
Bà phát hiện ra điều bất thường, dưới sự thúc giục liên tục của bà, anh cảnh sát mới nói cho bà sự thật.
Qua mấy ngày điều tra thăm dò biết được, sau khi A Trung qua đời, A Phong một mình dẫn theo Văn Văn sống ở Nguyên Lãng, hơn nữa A Anh có một khoản tiền lớn, là tiền bồi thường của công ty bảo hiểm. Khi còn sống A Anh mua cho chồng bảo hiểm tử vong do tai nạn, người thụ hưởng là cô ta. Tất nhiên A Anh cũng mua một phần, người thụ hưởng là A Trung.
Sau khi luật có hiệu lực hai năm, A Trung bị xe đâm chết. A Anh nhận được tiền bồi thường chia làm hai, một nửa cho A Phong, bản thân giữ lại một nửa.
Bà A Hương gục xuống bàn khóc nức nở, nếu con trai chết vì tai nạn, bà chỉ mắng ông trời không có mắt, hoặc tự nghi ngờ bản thân có phải vì thường xuyên bói toán cho người khác, cho nên mới dẫn đến việc con trai chết sớm, cháu gái mất tích. Nhưng con trai lại bị người ta hại chết, bà không thể chấp nhận, bà không hiểu sao con người có thể xấu xa đến vậy, một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, A Trung vì cô ta mà cần cù chăm chỉ, tại sao A Anh lại phản bội con trai bà, hơn nữa còn muốn giết A Trung?
Tô Niệm Tinh cũng không ngờ sự thật lại như vậy, cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, "A Phong có khai ra không? Anh ta có thừa nhận là bọn họ cấu kết đâm xe không?"
Bà A Hương gật đầu, "Lúc đầu anh ta không thừa nhận, nhưng mấy ngày nay anh cảnh sát điều tra ở Nguyên Lãng đã tìm được manh mối xác thực, tuyệt đối không sai được. A Anh trước khi kết hôn có quen A Phong, cô ta muốn lấy A Phong nên giả vờ mình có thai, nhưng A Phong không có tiền, nuôi không nổi con, anh ta quen biết con trai tôi nên nảy sinh ý đồ xấu, để A Anh chủ động quyến rũ con trai tôi, con trai tôi tính tình rụt rè quả nhiên sập bẫy, biết A Anh có thai, con trai tôi mừng rỡ như điên, liền cưới cô ta, sau khi cưới không bao lâu sinh ra Văn Văn."
Tô Niệm Tinh có cảm giác không thể tả được, vì tiền giết người cũng thôi đi, quá đáng hơn lại bắt nạn nhân nuôi con của mình nữa? Cô khó khăn hỏi, "Vậy Văn Văn là con của ai?"
Vì A Anh quen A Phong trước khi kết hôn, sau khi cưới chắc chắn không ít lần lén lút qua lại.