"Bà A Hương, cháu có thể xem tướng khá chính xác, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, đi chỗ khác chắc chắn sẽ kiếm được tiền."

Xuống tầng, Tô Niệm Tinh sốt ruột không thể chờ đợi được nữa mà lên tiếng đề nghị. Họ vừa mới đuổi được đám côn đồ kia, nhưng đây chỉ là tạm thời. Nếu quay lại tiếp tục bán hàng ở chỗ đó, chúng chắc chắn sẽ tìm đến lần nữa. Bây giờ họ không có tiền để nộp phí bảo kê cho chúng. Mà cô thì lại không có giấy tờ hợp pháp nên không thể tìm được việc làm tốt, cách tốt nhất là đi nơi khác hành nghề bói dạo, nghề này kiếm tiền nhanh, hơn nữa nếu gặp phải côn đồ như hôm nay họ cũng có thể chạy trốn ngay.

Nhưng bà A Hương lại lắc đầu nói bản thân không thể rời khỏi Vịnh Đồng La, "Bà phải ở lại đợi cháu gái bà."

Tô Niệm Tinh nghĩ bà ấy phải đón cháu gái tan học nên đã không nài nỉ, nếu không thì cô tới nơi khác bày quầy bói dong?

Ra khỏi tòa nhà, đúng lúc gặp phải nhóm cảnh sát mặc quân phục, bà A Hương nhanh tay kéo Tô Niệm Tinh trở lại tòa nhà, trốn sau tường rình ra ngoài xem. Rồi bà quay đầu nhìn Tô Niệm Tinh, "Cháu cũng không thể bày bán hàng rong được, cảnh sát mặc quân phục tuần tra 24/7 trên đường, nếu không may gặp phải họ, họ sẽ đưa cháu về Cục quản lý dân cư, cháu sẽ bị trục xuất về Trung Quốc và bị bỏ tù ngay lập tức."

Bà ra dấu tay, "Ít nhất cũng phải ngồi tù 8 tháng. Cháu chịu nổi không?"

Tô Niệm Tinh kinh hoàng, cô tưởng bị bắt sẽ chỉ bị trục xuất về nước, không ngờ còn phải ngồi tù nữa.

Nhưng bây giờ cô không một xu dính túi, cũng chưa tìm được mẹ ruột, nếu quay trở lại đại lục, sau khi ngồi tù xong cô sẽ tiếp tục bị bố ruột bán để lấy tiền, như vậy thà cô chết còn hơn. Không được, cô tuyệt đối không thể về tay trắng.

Bà A Hương thấy cô lắng nghe lời mình khuyên, bèn đề xuất ý kiến, tạm thời cô đi làm chui, để dành chút tiền rồi về Bắc Thành.

Tô Niệm Tinh vốn cũng định làm thế, nhưng việc làm chui quá nguy hiểm, đặc biệt là an toàn cá nhân không được đảm bảo.

Bà A Hương nói sẽ đưa cô đến một gia đình quen biết, cặp vợ chồng này hằng ngày vừa làm chả cả, vừa kinh doanh quán ăn sáng và quán ăn đêm, công việc bận bịu nên từ lâu đã muốn thuê người phụ việc làm chả cá.

Họ không có đủ khả năng để thuê công nhân địa phương, nên muốn tìm người làm công chui, trả 10 đô Hồng Kông mỗi giờ, một ngày làm 10 tiếng, lương tính theo ngày, còn bao ăn ở nữa.

Tô Niệm Tinh nói tiền công ở đây thực sự không tồi, làm công chui cũng được 100 đô Hồng Kông một ngày, một tháng có thể kiếm được 3000 đô Hồng Kông. Chỉ cần làm đủ một năm, cô sẽ dành đủ vốn để về Bằc Thành.

Bà cụ Hương thấy cô có vẻ vui mừng, liền bổ sung thêm, "Nếu có ai kiểm tra, cháu cứ chạy ngay đi, dù bị bắt cũng đừng khai ra họ. Bởi vì luật pháp ở đây quy định nếu chủ thuê lao động nhập cư bất hợp pháp sẽ bị phạt 5 vạn đô Hồng Kông hoặc ngồi tù 1 năm."

Tô Niệm Tinh lập tức đồng ý, đảm bảo tuyệt đối sẽ không khai ra bọn họ.

Bà Hương hài lòng gật gật đầu, hai người đi bộ đến nơi bà Hương nói mất khoảng một tiếng đồng hồ, càng đi càng xa, xung quanh rất vắng vẻ, trước mắt là một thôn làng, bà Hương giải thích nơi này ở vùng quê, cảnh sát rất ít khi tuần tra tới đây.

Hai người đi đến căn nhà thứ ba, bà cụ Hương lên phía trước gõ cửa, chờ mãi mà không thấy ai trả lời, bà đoán hai vợ chồng có thể đang ở ngoài bán hàng nên cứ ngồi chờ ngoài cửa, sau hơn một tiếng, hai vợ chồng nọ mới đẩy xe bán hàng trở về.

Bà cụ Hương dẫn Tô Niệm Tinh tới trước mặt bọn họ để thương lượng.

Ông bà Phúc là người Sơn Thành chạy trốn tới Hương Cảng từ trước khi nước Cộng hòa thành lập, bà Hương nói tiếng phổ thông, hai vợ chồng họ cũng nói tiếng phổ thông theo. Mấy ngày gần đây hai vợ chồng liên tục tìm người làm thuê, tiền công họ trả không nhiều, người địa phương làm được vài ngày đã bỏ đi. Họ muốn thuê người làm công chui, nhưng sợ hàng xóm tố giác nên cứ do dự mãi.

Tô Niệm Tinh thấy họ lộ rõ sự do dự, lấy cớ lần đầu gặp mặt bắt tay chào hỏi, mục đích là để thấy được đoạn kí ức khoảng mười lăm giây của đối phương.

Cô cười cười, "Chú Phúc dì Phúc ạ? Chú dì có thể nói với người ngoài rằng cháu là họ hàng xa của hai người, họ hàng giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Cho dù cháu không may bị cảnh sát bắt, cháu cũng tuyệt đối không khai ra mọi người. Dì có khuôn cằm tròn đầy, phúc hậu, chú có trán cao, mũi thẳng vừa phải, nhìn là biết ngay tính cách chất phác, sống lâu giàu sang, con trai hai người thừa hưởng phúc lộc của cha mẹ, lại có sao phúc chiếu mệnh, gia đình ba người hạnh phúc, làm liên lụy nhà chú dì ngồi tù, cháu thấy lòng không đành lòng."

Chú Phúc dì Phúc nhìn nhau, rồi quay sang nhìn bà A Hương.

Bà cụ Hương giải thích, "Không phải tôi nói với con bé đâu. Con bé biết xem tướng, nếu không vì nó không có giấy tờ, tôi còn muốn đưa nó đi cùng mình bói rong, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền lắm."

Chú Phúc dì Phúc vội mở cửa mời hai người vào nhà.

Ngồi xuống, dì Phúc không đợi được nữa liền vội mở lời hỏi han: "Bao giờ nhà dì mới có cháu nội vậy?"

Tô Niệm Tinh lúc nãy vẫn chưa nhìn thấy, cô lấy cớ mình giỏi xem tướng tay, nhân cơ hội chạm vào tay dì Phúc lần nữa, lần này thấy nhiều hình ảnh hơn, có lẽ vì dì Phúc luôn nghĩ về con trai, nên cô có thể nhìn thấy chuyện hôn nhân của con trai dì ấy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tô Niệm Tinh cười nói: "Con trai của hai người sau này sẽ cưới một cô gái nước ngoài."

Chú Phúc dì Phúc thất vọng cúi đầu, họ không muốn có con dâu ngoại quốc đâu.

Ai ngờ Tô Niệm Tinh lại nói tiếp: "Tuy nhiên, con dâu của hai người có gen sinh đôi, cô ấy sẽ sinh cho chú dì một cặp song sinh."

Song sinh thời nay là cát tinh chiếu mệnh, chú Phúc dì Phúc vừa nãy còn u sầu, giờ bỗng tươi tỉnh lên, liên tục hỏi han tuổi tác của con dâu. Lần này Tô Niệm Tinh lấy cớ không thể tiết lộ quá nhiều thiên cơ để từ chối trả lời.

Nhưng mà tin vui sinh đôi khiến hai ông bà cứ mỉm cười không ngớt, dì Phúc còn vỗ tay chồng: "Nuôi hai đứa trẻ chắc sẽ áp lực lớn lắm. Còn cô ấy chúng ta phải giúp đỡ, thuế cô ấy đi."

Thế là Tô Niệm Tinh được ở lại như nguyện.

Ngôi nhà này có ba phòng hai sảnh, một phòng cho vợ chồng chú Phúc dì Phúc, một phòng để đồ đạc, một phòng của con trai. Con trai không ở nhà nên phòng trống, hai vợ chồng cho Tô Niệm Tinh ở tạm căn phòng đó, đến khi con trai họ về sẽ tính sau. Con trai họ đang du học nước ngoài, vé máy bay đắt, ít nhất cũng phải hai năm nữa mới học xong trở về.

Xác định chỗ ở xong, tiền công cũng giống như lời bà A Hương nói, bà đang chuẩn bị ra về.

Nhưng trước khi đi, bà Hương còn cẩn thận dặn Tô Niệm Tinh nếu gặp cảnh sát cũng đừng hoảng, càng hoảng họ càng kiểm tra, tốt nhất nhanh chóng học tiếng Quảng Đông, người Hương Cảng không thích dân nhập cư trái phép, nếu ai đó phát hiện cô không biết nói tiếng Quảng Đông sẽ nghi ngờ cô là vào đây bằng con đường bất hợp pháp, có thể báo cảnh sát.

Tô Niệm Tinh gật đầu hứa hẹn.

Tiễn bà A Hương đi, chú Phúc dì Phúc chỉ dạy Tô Niệm Tinh công việc hàng ngày.

Họ bán chả cá tự làm nên mùi vị ngon hơn các hàng khác dùng đồ có sẵn. Việc của Tô Niệm Tinh cần làm là xử lý cá, giã cho thịt cá nhuyễn ra rồi thêm gia vị, tiếp theo cho vào nồi nấu chín, xâu thành chuỗi cấp đông lạnh.

Công việc rất đơn giản, Tô Niệm Tinh theo dì Phúc học một lần là làm được.

Năm xưa ông nội cô kiếm những đồng tiền đầu tiên cũng bằng việc bán đồ ăn rong, sau đó thì mở quán ăn nhanh, kiếm được tiền mở tiếp quán thứ hai, thứ ba...

Bố cô không chỉ mở quán ăn nhanh mà còn mở cửa hàng lẩu, tiệm bánh bao, tiệm mì...

Tô Niệm Tinh chưa từng làm chả cá, nhưng cô có chút năng khiếu nấu nướng, chỉ là trước đây không có cơ hội phát huy.

Chú Phúc phụ trách nấu ăn, thấy Tô Niệm Tinh học nhanh thì mỉm cười hài lòng, gọi hai người qua ăn cơm.

Ông nói tiếng phổ thông, Tô Niệm Tinh nhờ họ nói tiếng Quảng Đông để cô có thể mau chóng học được thành thạo.

Hai vợ chồng tất nhiên không có ý kiến gì.

Sau đó Tô Niệm Tinh cứ ở trong nhà làm chả cá, chú Phúc dì Phúc nhanh chóng nhận ra cô thông minh nhưng không khéo tay như họ tưởng. Theo lý mười tiếng một ngày làm chả cá phải được 5000 viên, thực tế cô chỉ làm được 3000, chỉ vừa đủ lượng hàng để bán trong ngày.

Tô Niệm Tinh có làn da hơi ngăm, tay có vết chai, nhìn đã thấy là người biết chịu khó làm việc, ban đầu chú Phúc dì Phúc tưởng cô lười biếng, sau mới biết cô chưa từng làm, chưa quen tay nên tốc độ mới bị chậm.

Chú Phúc dì Phúc hỏi vết chai trên tay Tô Niệm Tinh từ đâu ra.

Tô Niệm Tinh sờ tay, ngượng ngùng giải thích: "Vết chai trên tay cháu do leo núi hái tiêu mà thành. Nhà cháu nghèo nên chưa bao giờ được ăn chả cả, trước đây cháu chưa từng làm."

Lời này lại khiến trái tim chú Phúc dì Phúc xót xa, an ủi cô: "Đừng vội, từ từ thôi, người ta vẫn bảo quen tay hay làm mà."

Chú Phúc dì Phúc chủ động giới thiệu cô với hàng xóm láng giềng, đồng thời nhờ Tô Niệm Tinh bói toán cho họ xem.

Sau khi Tô Niệm Tinh liên tiếp giúp hàng xóm tìm lại chìa khóa bị mất, chó đi lạc, dự đoán chính xác thời gian sinh... Họ rất thích cô gái tết tóc đuôi sam có chút tài xem bói này.

Kiếp trước Tô Niệm Tinh là con cháu nhà giàu đời thứ ba, chưa từng trải sự đời, nên tốc độ làm chả cá của cô rất chậm, nhưng tiến bộ thần tốc trong việc học tiếng Quảng Đông. 

Sáng sớm cô cùng dì Phúc đi mua cá, đã có thể giao tiếp ngắn gọn bằng tiếng Quảng Đông với tiểu thương. Về nhà, cô nghe đài phát thanh của chú Phúc để luyện tiếng, rồi ghi chép lại.

Ngày thứ ba, chú Phúc dì Phúc thu dọn hàng về, trưa họ sẽ quay lại lấy thêm đồ rồi ăn trưa nghỉ ngơi hơn một tiếng, sau đó mới đi bán tiếp.

Tô Niệm Tinh đã nấu cơm xong, kiếp trước cô thậm chí chưa từng tự nấu mì cho mình ăn, nhưng giờ đây phải học tất cả các loại kỹ năng sinh tồn.

May mắn là nấu cơm không khó, nhất là chú Phúc dì Phúc chỉ yêu cầu đơn giản, dù cô nấu không ngon cũng động viên nhẹ nhàng. Tài nấu cơm của cô ngày một tiến bộ.

Ăn xong, Tô Niệm Tinh hơi ngại ngùng đề nghị được trả trước một tuần lương: "Trước đây bà A Hương không có tiền đóng bảo kê nên bị mấy tên côn đồ làm khó dễ. Cháu muốn gom 800 đồng giúp bà ấy, để chúng không quấy rầy bà ấy nữa."

Dì Phúc không ngờ cô muốn lĩnh lương để giúp bà A Hương, càng tăng thêm cảm tình với cô, nhưng dì Phúc cười nói: "Cháu không cần lo, sáng nay bán hàng dì gặp bà ấy, bà ấy bói cho Ngốc Cường một quẻ, Ngốc Cường miễn phí bảo kê cho bà ấy rồi."

Chuyện nhà Vinh bán thịt hôm đó có rất nhiều hàng xóm chứng kiến, cộng thêm bọn côn đồ loan truyền, cả Vịnh Đồng La ai cũng biết. Người Hương Cảng khá mê tín, biết bà A Hương bói chính xác liền đua nhau tìm tới xem. Quầy bói của bà ngày càng đông khách, dần có tiếng vang trong vùng.

Chú Phúc cũng cảm khái: "Không ngờ bà ấy bói chính xác thế, trước đây sao tôi không phát hiện bà ấy còn có tài này?"

Sợ họ nói lan man, Tô Niệm Tinh quay lại vấn đề: "Bà A Hương bói cho Ngốc Cường? Bói thế nào vậy ạ?"

"Bà A Hương nói tên đó ngốc nhưng mà có phúc, trong vòng ba năm tới sẽ có con trai với bạn gái."

Tô Niệm Tinh trợn mắt to đến mức như sắp rớt cả ra. Sao bà A Hương lại dám chắc như vậy? Nếu bói sai, Ngốc Cường sẽ dẹp luôn quầy bói của bà ấy mất!

Chú Phúc dì Phúc không hiểu tại sao Tô Niệm Tinh lại kích động như thế, đoán cô lo cho bà A Hương nên an ủi bà ấy bói rất chính xác.

Người ngoài không biết thực hư, nhưng Tô Niệm Tinh thì rõ, bà A Hương bói cho người bình thường không sao, nhưng Ngốc Cường là côn đồ, nghề nghiệp rủi ro cao, chứ đừng nói ba năm nữa sẽ có con, năm tới gã ta còn sống sót không cũng khó đoán định nữa là. Mặc dù Ngốc Cường chết sẽ không tìm bà A Hương tính sổ, nhưng bà bị mất tiếng tăm thần bói mới gây dựng cũng uổng phí.

Tô Niệm Tinh hỏi chú Phúc dì Phúc có phải bà A Hương vẫn ở chỗ cũ bói không. 

Dì Phúc gật đầu: "Có chứ, bà ấy phải đợi cháu gái mình mà."

Nói tới đây, gương mặt dì Phúc lại tràn đầy sự thương cảm: "Bà A Hương thật là đáng thương. Năm ngoái đi lễ chùa Thái Bình ở Trường Châu, con trai bà bị xe đâm chết, cháu gái lại bị bắt cóc, con dâu trách bà không chăm sóc tốt cho đứa bé, hận bà đến tận xương tủy rồi sau đó đi tái giá."

Tô Niệm Tinh như bị sét đánh, trước đó bà A Hương nói phải chờ cháu gái, cô vẫn tưởng bà A Hương nói đến việc đón cháu gái tan học, ai ngờ là cháu gái bà đi lạc. Cho nên bà nhất quyết muốn bói rong ở đó, chờ đợi một ngày nào đó cháu gái sẽ nhớ lại và tìm thấy bà.

Chết tiệt! Cô thật sự đã sơ sót không hỏi kỹ. Nếu cô nắm tay bà A Hương lâu hơn, có lẽ cô có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn để cung cấp thêm manh mối cho bà.

Kinh nghiệm thực chiến cô rút ra từ việc xem tướng cho hàng xóm vài ngày qua là cô có thể nhìn thấy những hình ảnh liên quan đến điều gì đó hoặc ai đó mà người xem tướng luôn nghĩ tới. Ví dụ, người hàng xóm bị mất chìa khóa, bà A Hương đưa cháu gái đi xem biểu diễn múa lân. Người xem tướng luôn nghĩ về việc đó, não liên tục nhớ lại, cô chỉ cần nắm tay họ là có thể thấy rõ chi tiết những chuyện họ luôn canh cánh.

Ngoài những chuyện đã xảy ra, cô còn có thể thấy tương lai mà họ mong chờ. Ví dụ, ông Phúc bà Phúc muốn bế cháu, hàng xóm muốn biết giới tính đứa trẻ trong bụng con dâu, con gái hàng xóm có được bầu làm hoa hậu Hương Cảng hay không.

Ngoài ra, hình ảnh nhất định phải liên quan mật thiết đến người xem tướng. Ví dụ người thân, duyên phận, nhà cửa, sự nghiệp và vận may. Những chuyện không liên quan đến người xem tướng, cô không thể thấy được. Ví dụ, có người hàng xóm muốn cô xem số độc đắc là số nào. Cô đã thử nhưng hoàn toàn không thấy gì cả. Tuy nhiên, sau khi người đó đã mua số xong, cô có thể xem giúp họ số đó có trúng hay không bằng cách nắm tay, ngoài ra con số trúng cụ thể là bao nhiêu vẫn không thể thấy được như cũ. Năng lực kỳ lạ này không thể nói chuyện, nếu nó có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ bảo cô: Đừng mong có thể dùng "thần năng" để đầu cơ trục lợi.

Cô chỉ có thể nhìn thấy đoạn hình ảnh tối đa khoảng ba phút, có những lúc sẽ là các phân cảnh riêng lẻ, có những lúc sẽ là các cảnh liên tiếp nhau.

Lần trước cô chỉ chạm nhẹ tay bà A Hương, chỉ nhìn thấy vài giây, nếu cô nắm lâu hơn, có lẽ sẽ thấy nhiều hình ảnh hơn.

Cô hỏi ông bà Phúc xem bà A Hương thu dọn hàng lúc mấy giờ.

Ông bà Phúc thỉnh thoảng cũng ra phố Bách Đức Tân bán hàng, biết bà A Hương khoảng mười giờ tối là thu dọn hàng.

Tô Niệm Tinh xin nghỉ nửa ngày với hai người, nói cô muốn đi thăm bà A Hương. 

Kể từ khi cô đến, cô luôn chăm chú không làm gì khác ngoài công việc, giờ cô muốn nghỉ đi thăm bà A Hương, ông bà Phúc không có ý kiến gì, lập tức đồng ý. Doanh số hàng ngày của họ hiện nay gấp đôi so với trước đây. Hai người già đang bàn tính cuối tháng sẽ thưởng cho cô một phong bao lì xì đỏ lớn.

Sợ Tô Niệm Tinh không tìm được nơi, chiều nay hai vợ chồng cũng sẽ ra phố Bách Đức Tân bán hàng.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play