Tô Niệm Tinh nói rất oai phong lẫm liệt nhưng lại quên mất rằng cô đang nói tiếng phổ thông, bọn xã hội đen này hoàn toàn không hiểu (trước khi Hồng Kông được trao trả, chỉ những người học hết cấp 2 mới hiểu tiếng phổ thông, rất ít người biết nói). Thấy chúng mù mờ, Tô Niệm Tinh mới giật mình phản ứng lại, bèn nhờ bà A Hương phiên dịch giúp mình.
Nhưng bà cụ lại nắm chặt cánh tay cô, kéo cô về phía sau không cho cô lên tiếng, "Ba ngày nữa chúng ta cũng chẳng có tiền đâu. Cứ để cậu ta trút giận một hồi, rồi tự nhiên sẽ nguôi giận thôi."
Nói xong không đợi Tô Niệm Tinh phản ứng, bà A Hương lại tiếp tục năn nỉ tên côn đồ cường tráng cao to.
Nhưng gã ta không chịu nghe, mà nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh với thái độ đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô gái mặc bộ đồ cũ mèm nhưng lại thắt hai bên tóc đuôi sam, trông rất đỗi thục nữ. Làn da cô nhợt nhạt, nhưng lại có gương mặt trái xoan, đường nét trên gương mặt hài hòa thanh thoát, cộng với đôi mắt đen lay láy khiến cô toát lên vẻ trong sáng.
Đôi mắt hắn sáng rực lên, hất cằm hỏi bà cụ: "Người Trung Quốc à?"
Thấy ánh mắt gian manh của tên kia, bà cụ vội nói: "Cô bé là cháu gái họ xa của tôi, sang Hương Cảng thăm tôi, vài hôm nữa sẽ về."
Những tên đàn em phía sau Ngốc Cường cũng đang nhìn Tô Niệm Tinh, cảm giác cô gái này chỉ cần trang điểm lên hẳn là không thua kém gì minh tinh.
Nhận ra ý định của anh cả, tên đàn em tên Đại Sơn phía sau la lên: "Ngốc Cường, mau đem cô gái tết tóc sam kia về làm vợ đi!"
Tên Ngốc Cường liếc nhìn bà cụ, rít mấy hơi thuốc lá rồi ném mẩu thuốc xuống mặt đất, lấy chân di di vài cái, lúc này mới chậm rãi phun khói thuốc, ngẩng đầu lên nói với bà A Hương: "Để cô gái tết tóc sam đi chơi với chúng tôi một đêm, tôi sẽ xóa sổ hết nợ cũ."
Bà cụ lùi lại phía sau hai bước, lắc đầu từ chối: "Không được. Cô bé chỉ là người thân xa đến đây thăm tôi, tôi không thể giao cô ấy cho anh được."
Bà kéo Tô Niệm Tinh lùi lại, va vào hộp đựng quẻ bói làm phát ra tiếng động, nhưng giờ không phải là lúc rảnh rỗi để đi nhặt lại mấy tấm thẻ, bà giả vờ đe dọa: "Nếu anh dám bắt ép cháu gái tôi, tôi sẽ tố cáo mấy người ở đồn cảnh sát. Cô ấy là người Trung Quốc có giấy thông hành lượt đi lượt về, bên phía cảnh sát nhất định sẽ bảo vệ cô ấy."
Lũ xã hội đen bật cười, la ó: "Bà cứ việc tố giác đi! Bà dám tố, chưa kịp ra tòa, bà đã chết trước rồi!"
Bà cụ hoảng sợ, nước mắt tuôn ra. Đám xã hội đen này, bọn chúng dám chém người giữa đường, chúng thực sự có thể làm chuyện đó. Nhưng bà không thể để chúng bắt cóc cô gái này được! Dù cảnh sát cứu được cô ấy, cô cũng không thể ở lại Hồng Kông được nữa.
Thấy bà cụ run rẩy, khóc nức nở không nói được câu nào nhưng bọn xã hội đen không hề thương hại, còn áp sát lại gần, dù không hiểu nhau nhưng Tô Niệm Tinh cũng đoán ra chúng không có ý định buông tha hai bà cháu bọn họ.
Bà cụ buông tay Tô Niệm Tinh, thì thầm bên tai cô: "Chạy đi! Chạy về phía đông người. Bà cản chúng lại giúp cháu."
Dù có ý tưởng nhưng bà không hy vọng nhiều vào việc cách này có hiệu quả, vì truy bắt là thế mạnh của bọn xã hội đen, cô gái mong manh yếu ớt thế kia lại càng không thể nào thoát khỏi chúng được.
Nhưng Tô Niệm Tinh siết chặt tay bà, vỗ về mu bàn tay bà A Hương.
Cô đẩy bà cụ ra sau lưng mình, tiến về phía tên Ngốc Cường kia, giơ tay nắm lấy tay gã ta.
Mấy cô gái tời từ đại lục đều rất kín đáo, đây là lần đầu nhóm xã hội này gặp một cô gái chủ động nắm tay đàn ông. Bọn đàn em của Ngốc Cường lập tức ồn ào: "Không ngờ em gái tết tóc đuôi sam này lại phóng khoáng như thế, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong được!"
Tô Niệm Tinh nắm tay Ngốc Cường, trong đầu lập tức hiện lên một khung cảnh đẫm máu: Trong con hẻm tối tăm, ánh đèn neon nhấp nháy, hai băng nhóm hỗn chiến, Ngốc Cường cầm dao lớn đứng giữa, nói vài câu đe dọa, rồi cả hai bên lao vào đánh nhau. Mười mấy giây sau, từng người từng người ngã xuống. Ngay cả Ngốc Cường, kẻ có vẻ mạnh nhất, trông sừng sững như một ngọn núi, nhưng cũng bị ba tay to con áp đảo xuống đất. Một tên cầm dao lớn đâm xuống, máu bắn tung tóe. Ngốc Cường mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Tô Niệm Tinh vội vàng thả tay ra, tình huống này làm sao bói cho gã ta được đây? Chẳng lẽ nói với gã ta không lâu nữa sẽ bị mất mạng?
Đây không phải bói toán, mà là nguyền rủa!
Cô thậm chí không cần nắm tay tên xã hội đen nào khác nữa, vì tất cả bọn chúng đều xuất hiện trong cảnh vừa rồi, và không ngoại lệ, tất cả đều chết trong trận giao chiến đó
Tô Niệm Tinh lùi lại hai bước, bà cụ Hương thấy cô sốc nặng, hỏi có chuyện gì vậy?
Tô Thiệp Tinh không biết phải trả lời thế nào, nuốt nước bọt, nói nhỏ: "Bà xin họ kéo dài thời hạn ba ngày, chúng ta trả họ gấp đôi tiền."
Bà cụ hơi hoài nghi, nếu cô thực sự kiếm được tiền thì đã không bị ngất vì đói rồi. Nhưng thấy ánh mắt tự tin của cô, bà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng tin lời làm theo.
Bà cụ lập tức tiến lên thương lượng với Ngốc Cường.
Chỉ ba ngày mà có thể thu được tiền bảo kê gấp đôi, Ngốc Cường hơi đắn đo, công việc chính của gã hiện giờ là thu tiền bảo kê và đòi nợ. Đòi nợ cũng không phải lần nào cũng đòi được, phải cho người ta thời gian chuẩn bị. Nhưng đám đàn em không đồng ý, vỗ vai gã ta dụ dỗ: "Anh ngốc hả, tiền bảo kê có mấy đồng, còn cô gái tết tóc sam xinh đẹp kia kìa? Anh không rung động à?"
Ngốc Cường bị đám đàn em xúi giục, liền từ chối: "Phải trả ngay bây giờ! Không đủ tiền bảo kê thì cô gái tết tóc sam phải đi theo bọn này!"
Nói rồi gã tiến lên tóm người.
Bà cụ Hương che chắn trước mặt Tô Niệm Tinh, thấy chúng không đồng ý, bà lần lượt nhìn quanh đám đông xem có ai quen biết để vay tiền không.
Nhưng hôm nay xui xẻo, những người quen của bà đều không có mặt, khán giả toàn người qua đường, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn xã hội đen nhưng không ai dám lại gần vì sợ uy quyền của chúng.
Bỗng ánh mắt bà lướt qua đám người đông đúc, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, khuôn mặt thật thà của người đó đang rất vui vẻ bước ra từ cửa hàng đồ trẻ em, trên tay còn cầm một túi đồ lớn...
Vinh bán thịt!
Bà cụ Hương xông qua đám đông đang vây xem, chạy nhanh tới gọi Vinh bán thịt.
Bán thịt là một nghề ở Hồng Kông, tất cả những người bán thịt đều được gọi kèm hai chữ “bán thịt” ở đằng sau tên.
Vinh bán thịt nghe có người gọi mình, quay lại thì thấy bà cụ Hương chạy tới. Tô Niệm Tinh cũng đi theo phía sau, Ngốc Cường và đám đàn em sợ cô bỏ chạy nên cũng đuổi theo.
Vinh bán thịt thấy nhiều người như vậy, gãi đầu cười ngây ngô, lần lượt gọi tên: "Anh Cường, anh Đại Sơn, anh Đại Nhã... " - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Gọi hết một vòng thì quay sang nhìn bà cụ Hương: "Có việc gì sao?"
Bà cụ Hương kéo Vinh bán thịt, nói ngay là muốn mượn 400 đồng, "Tôi chỉ mượn ba ngày rồi sẽ trả lại cậu."
Vinh bán thịt bị Ngốc Cường và đám đàn em nhìn chòng chọc cảm thấy sởn gai ốc, Đại Sơn còn đi tới vỗ vai anh ta một cách thân mật: "Vinh bán thịt, nghe nói vợ anh có bầu, chúc mừng nhé!"
Vinh bán thịt hơi xấu hổ, dù quen biết Đại Sơn nhưng hai người không thân lắm, đột nhiên thân mật như vậy khiến anh ta không kịp thích ứng.
Sợ Đại Sơn quậy phá, bà cụ Hương lên tiếng: "Chỉ mượn đúng ba ngày! Ba ngày sau tôi nhất định sẽ trả, chúng ta làm hàng xóm hơn mười năm rồi, cậu giúp tôi lần này được không."
Vinh bán thịt nhìn thấy Ngốc Cường và đám đàn em phía sau bà cụ, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Anh ta gãi đầu, khuôn mặt thật thà lộ vẻ khó xử: "Bà Hương, không phải tôi không cho mượn, nhưng vợ tôi có bầu, nhà sắp có thêm người, tôi thực sự không còn tiền dư..."
Đại Sơn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh ta, liền đỡ lời: "Anh không cho bà ấy mượn tiền là đúng, trước đây bà ấy bói cho anh, nói anh vận con cái kém, bói sai thế kia chắc chắn không trả nổi tiền đâu. Cẩn thận cho vay lại mất trắng!"
Bà cụ Hương chỉ có một người hàng xóm này, nếu cả anh ta cũng không cho mượn thì chỉ còn cách gọi cảnh sát tới.
Vinh bán thịt không dám ngẩng đầu nhìn bà cụ Hương, anh ta quen biết bà hơn mười năm, đối phương là người lớn, lại chỉ xin vay 400 đồng, dù sao anh ta cũng cảm thấy hơi áy náy. Anh ta xoay người định rời đi thì Tô Niệm Tinh nhanh tay túm lấy áo người đàn ông: "Bộ quần áo này đẹp thật đấy!" Tô Niệm Tinh giả vờ xem quần áo trẻ con để lén chạm vào mu bàn tay anh ta.
Chỉ trong chốc lát ấy, Tô Niệm Tinh nhìn thấy đoạn ký ức khoảng mười giây, người phụ nữ trong đó có lẽ là vợ anh ta đang ân ái say đắm với một người đàn ông khác chứ không phải người đàn ông trước mặt! Chẳng lẽ vợ anh ta ngoại tình?
Đôi mắt cô lóe lên sóng gió, nhưng đám đông xung quanh lại sửng sốt trước hành động của cô. Cách cô vuốt ve đống quần áo rất tự nhiên, nhưng mọi người đầu đầy dấu hỏi, chỉ cảm thấy cô gái xinh đẹp này hình như đầu óc có vấn đề.
Mọi người đang nói chuyện trả tiền bảo kê, cô lại đến khen quần áo của người ta đẹp, liệu cô có biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì không?
Đám đông thầm cảm thương cho cô gái. Nhưng Tô Niệm Tinh lại quay sang nhìn bà cụ Hương, bảo bà phiên dịch: "Vợ người này ngoại tình, đứa trẻ trong bụng không phải con anh ta."
Đôi mắt mờ đục của bà cụ Hương kinh hoàng nhìn Tô Niệm Tinh, cô gái tóc đuôi sam này nói gì thế? Dù Vinh bán thịt không cho họ mượn tiền có hơi bất nghĩa, nhưng cũng không đến nỗi nguyền rủa người ta như thế chứ?
Tô Niệm Tinh thấy bà cụ Hương không tin, liền tự tin nói: "Thật đấy. Cháu biết bói toán, vừa rồi không phải cháu đã bói ra bà có cháu gái, rất thích xem múa lân đúng không?"
Bà cụ Hương nhớ lại lần mình bắt gặp vợ Vinh bán thịt là A Liên liếc mắt đưa tình với con trai bà, lúc đó quả thật bà đã thầm nghĩ người phụ nữ đó không đứng đắn chút nào. Hơn nữa bà cũng biết xem tướng, Vinh bán thịt trán nhiều nếp nhăn, đỉnh đầu lõm xuống, lông mày cao thấp không đều, quả thực là tướng không có con. Nhưng lúc này vợ anh ta lại có thai, lúc đó bà nghĩ là do trình độ bói toán của mình không tốt, hoặc còn một khả năng nữa là không phải do bà bói sai mà là đứa trẻ trong bụng vợ anh ta không phải con anh ta.
Bà cụ Hương nghĩ bụng một hồi, cắn răng lặp lại lời Tô Niệm Tinh nói bằng tiếng Quảng.
Vinh bán thịt ban nãy còn tươi cười, nghe lời đó liền nổi giận, vung tay hất mạnh làm Đại Sơn lùi lại mấy bước. Hai nắm tay anh ta siết chặt, nếu không phải trước mặt là một bà già 60-70 tuổi, có lẽ anh đã động thủ đánh người rồi.
Nhưng bà cụ Hương nhanh chóng nói thêm một câu: "Không tin thì về nhà xem đi, tên tình nhân vẫn còn ở nhà cậu đấy."
Vừa rồi bà chỉ lặp lại lời của Tô Niệm Tinh bằng tiếng Quảng, nói xong bà mới giật mình phản ứng lại mình vừa nói gì, quay sang hỏi Tô Niệm Tinh bằng tiếng phổ thông: "Sao cháu biết?"
Tô Niệm Tinh chỉ trả lời một câu: "Cháu bói ra."
Vinh bán thịt nổi điên lên, bà già chết tiệt này! Anh ta chỉ không cho bà mượn tiền thôi mà, bà dám bôi nhọ vợ anh ta! Anh ta tức giận xắn tay áo lên, định đánh bà cụ.
Nhưng Đại Sơn ngăn lại: "Bà Hương tuổi đã cao, anh chỉ cần dùng sức một chút là đánh gãy xương bà ấy, rồi anh lại vào tù thôi."
Vinh bán thịt tức đến quay vòng vòng tại chỗ. Bà cụ Hương nhìn Đại Sơn, sao anh ta lại tốt bụng giúp mình thế?
Đôi mắt Đại Sơn lóe lên vẻ thích thú, vỗ mạnh vào vai Vinh bán thịt, anh ta dùng sức mạnh khiến Vinh bán thịt khựng lại. Vinh bán thịt trừng mắt nhìn anh ta, rồi nhận ra đây là tên xã hội đen, không thể chọc giận. Khuôn mặt anh ta méo xẹo nhưng không dám than thở gì.
Đại Sơn lại tỏ ra háo hức xem kịch vui: "Vinh bán thịt à, bà Hương nói không chừng là bói đúng thật đấy, bà ấy có cơ sở của riêng mình để có thể đưa ra kết luận như thế. Không thi chúng ta cùng tới nhà anh xem thử đi?"
Bố anh ta luôn chê bai anh ta suốt ngày đi đánh lộn ngoài đường, gây rắc rối cho gia đình, còn luôn khen Vinh bán thịt hiền lành, chăm chỉ, có hiếu với bố mẹ, tuổi trẻ đã mua được một căn hộ trong tòa nhà cao đến mấy chục tầng. Đại Sơn luôn ganh tị với Vinh bán thịt, mỗi lần gặp là quát tháo anh ta một trận, thấy Vinh bán thịt run sợ trước mặt mình, Đại Sơn mới lấy lại được phẩm giá mình đánh mất khi bị bố chê bai.
Giờ nếu vợ Vinh bán thịt thật sự ngoại tình, còn để Vinh bán thịt làm người đổ vỏ nuôi con hoang, anh ta sẽ kể lại cho bố nghe, như vậy bố sẽ không còn lý do gì để trì chiết anh ta nữa.
Vinh bán thịt gần như bị đám đông đẩy đi về phía trước, bà cụ Hương và Tô Niệm Tinh cũng bị Ngốc Cường và đám đàn em xô đẩy đi cùng.
Nếu bà cụ Hương bói sai, không trả nổi tiền thì cô gái tóc đuôi sam sẽ thuộc về chúng.
Một số người hiếu kỳ trong đám đông cũng đi theo xem náo nhiệt, một số thì cảm thấy nhàm chán, quay đầu bỏ đi.
Vinh bán thịt mỗi ngày đều bán thịt từ sáng sớm đến tối mịt, nơi ở của anh ta không xa lắm, chỉ cách đây hai con hẻm là tới. Tòa nhà có tổng cộng 37 tầng, Lợn Nhụy Vinh ở tầng 32. Ra khỏi cầu thang, hành lang chật hẹp chứa chật kín người.
Dưới ánh mắt âm thầm thúc giục của Đại Sơn, Vinh bán thịt lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở, không đợi Vinh bán thịt phản ứng, Đại Sơn đã nhanh tay đẩy cửa ra hết cỡ, rồi xông vào trong nhà trước cả Vinh bán thịt. Anh ta di chuyển rất nhanh và gấp gáp, đám đàn em phía sau ùa vào như nước lũ, khiến Vinh bán thịt bị đẩy lùi lại phía sau, suýt ngã sấp mặt. Chưa kịp đứng vững, anh ta đã nghe thấy Đại Sơn phía trong lớn tiếng cười nhạo: "Ha ha! Thật là gian phu dâm phụ!"
Vinh bán thịt cảm thấy bản thân bị rơi vào vực sâu, nghe tiếng Đại Sơn anh ta gần như lồm cồm xông vào trong. Một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để anh ta thấy người vợ bụng bầu và người đàn ông bên cạnh vợ.
Hai người ngồi trên ghế sofa, mặc dù ở giữa có khoảng cách nhưng cả hai đều trần thân trên. Đại Sơn huýt sáo, một tay cầm cái áo ngực rồi vui sướng xoay vòng vòng. A Liên mặt đỏ bừng ôm hai cánh tay che ngực, tình nhân vội vàng mặc quần áo vào...
Đồ đạc trên tay Vinh bán thịt rớt xuống sàn nhà lộp bộp. Khuôn mặt đen nhẻm của anh ta tím ngắt, lan xuống tận cổ. Anh ta hành động rất nhanh, gần như ngay lập tức lao tới, vớ lấy chai rượu trên bàn đập vào hai người: "Đồ đê tiện!"
Người ngoài nghe tiếng ồn ào ùa vào xem, thấy cảnh ba người đánh lộn với nhau dữ dội, đâu còn gì để nghi ngờ nữa.
Ngốc Cường thô lỗ nói: "Bà vợ này bụng phình ra rồi mà vẫn không quên ăn vụng, không biết phải lăng loàn tới mức nào..."
Đám đàn em liếc mắt nhìn bộ ngực trắng nõn của A Liên, miệng thốt ra những lời tục tĩu: "Đàn bà ba mươi như hổ như cáo, Vinh bán thịt không sinh đẻ được thì vợ anh ta phải kiếm giống ngoài chứ."
Lúc này không ai để ý tới Tô Niệm Tinh và bà cụ Hương nữa. Lợi dụng lúc mọi người say sưa xem náo nhiệt, hai người lặng lẽ lẻn ra khỏi đám đông trốn thoát.