(nữ tôn) Giang Tinh Khởi Điểm Tần Phu Lang

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

" Cây trâm? Cây trâm gì? " 

Ngồi bên lò sưởi trong hậu viện Thẩm phủ, Lăng Giác nghi hoặc nhìn tiểu nhị trước mặt, ánh mắt rơi xuống trên thân quần áo nàng ta, trên đó thêu một chữ “Tam” chính giữa, lúc này mới đột nhiên nhớ tới hai ngày trước đối phương đã tới. 

Vừa rồi người gác cổng bên kia truyền lời nói tiểu nhị Tam Bảo Các cầu kiến thiếu gia, nói là có một cây trâm đưa nhầm. 

"Cây trâm kia là chúng ta đưa sai, kỳ thật cũng không phải đưa cho Thẩm thiếu gia, Hứa quản sự nói, chuyện này là Tam Bảo Các sơ sẩy, lần tới Thẩm thiếu gia đến cửa hàng, tất nhiên sẽ có ưu đãi cùng đền bù tổn thất. " 

Tiểu nhị gấp ra một đầu mồ hôi, túm tay áo lau lau, ngữ khí quá mức cẩn thận. 

Vậy mà vẫn làm Lăng Giác bất mãn. "Cây trâm đã tặng ra ngoài nào có đạo lí đòi trở về, Thời Thanh này cũng quá hẹp hòi rồi!" 

Lăng Giác tức giận không nhẹ, "Coi thiếu gia nhà chúng ta là người nào,  Thẩm gia chúng ta còn có thể thiếu một cây trâm sao!" 

Ngày hôm qua hai nhà vừa từ hôn, Thời Thanh ngày hôm nay liền đến lấy lại cây trâm, đây là thấy việc hôn nhân thất bại muốn đem đồ đã tặng đi đòi về à. 

Còn lấy cớ thông đồng Tam Bảo Các nói là đưa sai rồi. 

Phì! 

"May mắn thiếu gia đã cùng nàng từ hôn, nữ nhân tính tình keo kiệt, tính toán chi li như vậy sao mà xứng vào được mắt thiếu gia chúng ta!" 

Lăng Giác tức giận sắc mặt đỏ lên, việc này truyền đi ra ngoài không chỉ có Thời Thanh mất mặt, chính là thiếu gia nhà cậu ta cũng có thể bị chỉ trích. 

Thời Thanh da mặt dày không quan tâm, nhưng là thiếu gia nhà cậu ta không thể không biết xấu hổ. 

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng không dám phản bác, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử, "Tiểu Thời đại nhân còn đang ở cửa hàng chờ cây trâm của nàng ấy......" 

Nhìn tư thế, sợ là không có ý từ bỏ. 

Lăng Giác tức giận hay không tiểu nhị không quan tâm, nàng ta để ý chính là có thể đem cây trâm đi về hay không. 

" Vậy thì để cho nàng chờ——" Lăng Giác vừa muốn mở miệng mắng Thời Thanh đã bị người lên tiếng ngăn lại. 

Thanh âm trong trẻo như gợn sóng từ trong phòng sưởi truyền tới, như tiếng ngọc thạch va chạm vào nhau, thanh thúy mà hơi lạnh. 

" Lăng Giác, ngươi đi đem cây trâm mang tới trả lại cho tiểu nhị." 

Lăng Giác dậm chân, "Thiếu gia! " 

Hắn ta chờ một lúc, thấy trong phòng sưởi không có thanh âm nào khác truyền tới, lúc này mới không tình nguyện xoay thân đi lấy đồ vật. 

Trong phòng sưởi, Thẩm Úc đang mặc đông bào màu trắng bạc, một tay vén tay áo, một tay cầm bút, đứng tại trước thư án mắt nhìn chăm chú vào giấy trúc. 

Cây trâm kia kỳ thật ngày trước đưa tới Thẩm Úc vốn không có ý định nhận, hôn sự của y và Thời Thanh chẳng qua là năm đó mẫu thân thuận miệng mà nói, không coi là thật, Thời Thanh đột nhiên tặng cây trâm tới đây thật ra khiến Thẩm Úc khó xử. 

Chẳng qua là sau khi Lăng Giác mở hộp ra làm y có hơi chần chờ. 

Vải nhung đỏ thượng phẩm lót dưới, bên trên là cây trâm bạch ngọc sáng trong ôn nhuận, vải màu đỏ làm nổi bật màu bạch ngọc trơn mịn, phần đầu cây trâm điêu khắc hoa sen càng trông sống động thanh hương bức người. 

Có thể Thẩm Úc nhìn trúng trân phẩm, không phải là cây trâm, mà là ý tứ ẩn chứa trong đó. Công tử như ngọc, phẩm tính như đóa hoa sen, y hoảng hốt chớp mắt cho rằng Thời Thanh hiểu y, lúc này mới không có cự tuyệt. 

Tựa như phụ thân nói, không làm thê phu thì làm tỷ đệ cũng tốt. Tuyệt đối không nghĩ tới, chẳng qua là đưa sai rồi. 

Ngòi bút mực nhỏ một giọt lên giấy vẽ trước mặt, nhiễu xuống một vết mực đen xấu xí. 

Thẩm Úc để bút xuống, cuốn tờ giấy trúc hỏng cho vào sọt đựng giấy lộn, một lần nữa trải ra một tờ giấy mới lên án thư.

"Đây!" Bên ngoài Lăng Giác đã trở về, ngữ khí hùng hổ đem hộp nhét vào ngực tiểu nhị. 

Tiểu nhị cười ôm chặt hộp liên tục nhận lỗi nói lời cảm ơn. 

"Nói với Thời Thanh, cái cây trâm này ta chỉ mở ra xem qua, chưa từng dùng.” thanh âm Thẩm Úc từ trong phòng sưởi truyền ra, thanh thanh đạm đạm nghe không ra tâm tình gì. 

Y chưa từng đem cây trâm mang ra ngoài, Thời Thanh như trước có thể tặng người khác. 

Tiểu nhị không hiểu thâm ý trong lời nói, Thời Thanh thì sẽ hiểu. 

Thời Thanh đương nhiên hiểu! 

Nàng không chỉ hiểu ý tứ cây trâm, nàng càng hiểu được chính mình nên đền bù tổn thất như thế nào."

"Cây trâm tốt của ta bị các ngươi đưa tặng cho người khác, cầm về thì đó chính là hàng đã xài rồi, các ngươi không suy nghĩ đền bù tổn thất cho ta sao?" 

Thời Thanh cắn hạt dưa, đuôi mắt liếc qua Hứa quản sự. 

"......" Hứa quản sự dừng tật giở sổ sách trên tay, mí mắt co giật, chần chờ nói, " Tiểu Thời đại nhân, trong cửa hàng chúng ta không có tiền lệ như vậy." 

" Không có à......"

Thời Thanh vỗ vỗ vỏ hạt dưa còn dính trên tay, đi qua ghé vào trên quầy hàng cùng Hứa quản sự nói, "Vậy bây giờ có." 

Dù sao cũng phải có người mở ra tiền lệ này, Thời Thanh sẽ không ủy khuất chính mình, liền trở thành người đầu tiên làm liều được lợi. 

" Ta cũng không phải người không nói đạo lý, ngươi liền miễn phí công chế tác cây trâm đi." 

Hứa quản sự hít một hơi khí lạnh, "Ngài đây đã là không nói đạo lý rồi, cái cây trâm hoa sen kia chế tác tinh tế tỉ mỉ, phí thợ thủ công phải tốn ba mươi lượng bạc, không có khả năng miễn." 

" Ngươi nếu nói ta không nói đạo lý——" 

Thời Thanh nhướng mày, "Vậy ta đây liền cùng ngươi nói một chút đạo lý. " 

Nàng dựa ngăn tủ bẻ ngón tay, "Ta năm nay 17 tuổi, tuổi còn trẻ đã trúng Thám Hoa, tương lai tiền đồ khẳng định không thể đong đếm, đúng không? " 

Hứa quản sự cảnh giác nhìn nàng. 

Thời Thanh cười, mặt mũi tràn đầy thiện ý, "Chờ ta vào triều làm quan rồi, nếu cùng các vị đồng liêu nhắc tới việc Tam Bảo Các đưa sai cây trâm, không biết có thể hay không ảnh hưởng đến danh dự cửa hàng các ngài? " 

"Con người này của ta cái khác không được, liền thích cùng người nói chuyện phiếm, ngươi yên tâm, đến lúc đó cả triều văn võ phàm là có một người không biết rõ vấn đề này, đều là ta làm không tốt." 

Tuy nàng còn sống không được bao lâu, nhưng nàng có thể chém gió đặc biệt lợi hại.

Người có thể chết, nhưng thiệt thòi thì không thể ăn. 

"......" 

Đây là uy hiếp thẳng thừng.

Hứa quản sự trầm lặng nhìn Thời Thanh, uyển chuyển nhắc nhở, "Tiểu Thời đại nhân, cửa hàng này của chúng ta có thể phát triển ở kinh thành, không có khả năng không có người chống lưng. Cho nhau chút mặt mũi được không? " 

Thời Thanh trầm ngâm, ngữ khí thành thật, "Người nhìn ta là người muốn mặt mũi hay sao?" 

...... Ngài không phải, ngài là muốn bạc. 

Thời Thanh nàng đây đắc tội Thẩm gia còn không sợ, còn sợ không có mặt mũi? 

Việc lấy lại cây trâm này, Trưởng hoàng tử sớm muộn sẽ đem sổ sách tính toán lên đầu nàng. 

Thời Thanh cũng không quan tâm, coi ông ta như kẻ dư thừa. 

Nếu Trưởng hoàng tử túm lấy nàng không tha, Thời Thanh dám nhìn ông ta, không biết ông ta ban đêm có dám nhìn mình hay không. 

Hứa quản sự nhắm hai mắt lại, bà ta nhìn Thời Thanh không có biện pháp. 

Bản thân Thời Thanh là tân khoa Thám Hoa, tân sủng trước mặt Hoàng Đế, mẫu thân của nàng càng là khó chơi, một khi bản thân Thời Thanh không biết xấu hổ, quả thực dầu muối không ăn. 

Chủ yếu nhất là, việc này nàng chiếm lý. 

Thời Thanh nhìn Hứa quản sự nghĩ thông suốt, vui mừng thò tay vỗ vỗ bờ vai của bà ta, “Thôi thì hào phóng một phen, mua cái giáo huấn." 

Bả vai Hứa quản sự trầm xuống, giương mắt nhìn nàng, như là lần đầu nhận thức Thời Thanh. 

Thời điểm hai ngày trước nàng khảo trúng Thám Hoa, tất cả mọi người liền nghị luận, nói Thời Thanh bấy lâu im ỉm, thường ngày chưa bao giờ thấy nàng triển lộ mũi nhọn, làm sao lại giữ im lặng trúng được Thám Hoa? 

Dù sao so sánh với tân khoa Trạng Nguyên Thường Thục cùng năm, Thời Thanh là thật giấu quá kỹ. 

Hiện tại lại nhìn Thời Thanh, Hứa quản sự cảm giác được người như vậy nếu như tích cực lên, cái danh Trạng Nguyên cũng không phải là không thể. 

Nàng quả thực chính là—— Lưu, manh! 

Quả thực là cường đạo, mấy người nói nàng ít xuất hiện sợ phiền phức tính tình tốt, chắc không phải là mắt bị mù! 

Nàng cùng mấy cái từ ở trên, cái nào có thể dính dáng? 

Thời Thanh cũng không phải thật "Lưu manh", nàng hướng về quầy hàng mới bày, ngừng tại phía trước một cây trâm. 

Hứa quản sự phản xạ có điều kiện mở hộp ra, "Bộp" một lần nữa đóng lại, nhìn nàng như phòng trộm, lắc đầu, "Miễn phí chế tác cây trâm còn có thể, cái này thật không thể tiếp tục miễn." 

Ngài làm người đi. 

Có biết xấu hổ hay không hả! 

Thời Thanh chậc một tiếng, "Ta cũng không phải không trả tiền, ngươi còn muốn ta làm người như thế nào."

...... Ta còn không dám xem ngài là người đâu. 

Hứa quản sự nghe ý Thời Thanh nói là muốn mua, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở hộp ra," Cây trâm này, toàn bộ thiên hạ chỉ có một chiếc, ai cũng bảo đeo vàng trông tục khí, đó chỉ là không gặp được người thích hợp." 

Kiểu dáng cây trâm này đa dạng phức tạp lại hoa lệ, thật là đẹp mắt, nhưng cũng kén người đeo. 

Phàm là người tướng mạo nhạt nhẽo mang lên liền cảm thấy tục khí. 

Nhưng cha nàng thì khác.

Tướng mạo Thời Thanh cùng cha nàng Lý thị có sáu phần tương tự, đều thuộc về kiểu xinh đẹp diễm lệ kia. 

Chỉ có khí chất đường hoàng như vậy, mới có thể dùng trâm vàng tôn lên nhan sắc, đẹp mà không tục. 

"Cây trâm này, ta mua." Thời Thanh vốn sợ lão gia tử chê tật xấu của phụ thân, lúc này mới nghĩ đến định chế một cây trâm ngọc hiếm có. 

Hiện tại ngẫm lại, quản ông nghĩ cái rắm! 

Từ trong Tam Bảo Các đi ra ngoài, Mật Hợp trong tay ôm hai cái hộp, cộng thêm nửa túi hạt dưa. 

Thời Thanh cảm thấy hạt dưa Tam Bảo Các hương vị không tồi, liền thuận tiện ôm một túi. Hứa quản sự cũng hào phóng, xách theo hạt dưa tự mình đem nàng tiễn ra cửa, khách khí nói, "Ngài đi nhanh đi." 

Sợ trễ nải nàng làm chính sự. 

Thật là khách khí. 

Ngựa quen đường cũ quay về, Thời Thanh cố ý đi tìm quán nhỏ vừa rồi, kết quả không tìm được. 

"May cho hắn chạy nhanh." 

Thời Thanh không có vội vã trở về, mà là lại đi mấy địa phương khác, mua mua vài thứ. 

Thẳng đến khi Dạ Hợp trong phủ không kịp thở chạy tới, nói với Thời Thanh, "Tiểu chủ tử, đại nhân cùng chủ quân đã trở về, đang bảo ngài đi qua đâu." 

Thời Thanh ngửa đầu nhìn nhìn trời, buồn bực, "Đây không phải còn chưa tới buổi trưa sao? Cha nương ta sao lại về phủ?" 

Trước kia mỗi lần đi chùa dâng hương đều phải tới gần chạng vạng tối mới về. 

"Là Lão thái gia phái người đi gọi." Dạ Hợp nói, " Lão thái gia đặc biệt tức giận, nói ngài lên cơn điên rồi, không chỉ chống đối ngài ấy, còn muốn cưới tiểu công tử Vân gia." 

Hiện tại toàn bộ người trong phủ đang bàn tán về việc Thời Thanh bị từ hôn thì không tiếp thu được, lên cơn điên rồi. Bằng không thì rất khó giải thích nàng như thế nào thức dậy liền giống như biến thành người khác.

Thời Thanh hiểu rõ. 

Lão gia tử đây là muốn nương nàng đến trị nàng. 

Muốn nói Thời Thanh có sợ ai hay không—— vậy thì có, chính là mẫu thân nàng, Thời Cúc. 

Trước mặt bà, Thời Thanh luôn có cảm giác chột dạ, tâm thần bất định, phảng phất đối phương có thể nhìn thấu mình không phải là nguyên chủ, nhưng không biết rõ vì cái gì lại một mực không nói ra. 

Cái loại cảm giác bị người nắm tóc này, mới đúng là nguyên nhân chính Thời Thanh nhiều năm như vậy ít xuất hiện. 

"Vậy đi về trước đi." Thời Thanh quay đầu nói với tiểu nhị trong cửa hàng, "Đồ vật ta mua, trời tối mang đến nhà cho ta, nhớ lấy cái mà ta chọn, đừng đưa sai." 

" Vâng." 

Dạ Hợp vừa rồi có thấy, chẳng qua là không dám hỏi. 

Nàng ta cứng ngắc di chuyển cổ nhìn từng hàng quan tài xếp chồng lạnh lẽo, doạ trái tim nàng ta run rẩy, tay chân buốt lạnh , nhanh chóng quay đầu trở về.

Tiểu chủ tử không có việc gì tới cửa hàng quan tài áo liệm là muốn làm cái gì? 

Lão thái gia tuy rằng không được người thích, nhưng tội không đến mức chết như vậy chứ. 

Thời Thanh không biết rõ Dạ Hợp suy nghĩ cái gì, nàng đã đem sự tình phía sau của mình xử lý quang minh chính đại, quan tài chọn cái rộng nhất, đẹp mắt nhất, áo liệm chọn một chiếc thuần sắc không hoa văn.

Chờ đến khi cưới được Vân Chấp vào cửa, liền bảo hắn thêu lên. 

Không cần kiểu dáng cầu kì, chỉ cần thêu hình mẫu đơn hắn giỏi nhất là được. 

Sau khi hồi phủ, Thời Thanh hít sâu, nhấc chân bước vào sân nhỏ của cha mẹ. 

Mặc kệ nương nàng nói như thế nào, Vân Chấp chính mình đã quyết lấy rồi. 

Nàng cùng thêu công của nàng, ngoại trừ sinh ly tử biệt, ai cũng không thể tách ra! 

 

 

 

Tác giả p/s: 

Vân thiếu hiệp: cái này có chút lúng túng, chủ yếu là......ta không biết thêu 

Thời Thanh: không cần khiêm tốn, ngươi nhất định có thể

Vân thiếu hiệp: ta là thật không được 

Hạ nhân: truyền đi ra ngoài, tiểu công tử nói hắn không được!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp