Tháng ba đầu xuân, cây lê ngoài viện nổi lên từng mầm cây xanh mướt, hoa lê nở trắng như bông tuyết.

Rét tháng ba, gió bấc thổi qua, cánh hoa bay lả tả rơi xuống đầy đất.

Đêm qua trời rét lạnh, sáng nay nhìn lên, trên mái hiên nhà màu xanh đen, trên mặt lu nước cũng kết một tầng băng.

Khí trời đột ngột trở lạnh ngược lại làm khó đám tuyết nơi đầu cành, trong phòng chậu than vừa tắt lại một lần nữa được nhóm lên.

Chậu than có ấm áp bao nhiêu cũng không thể sưởi ấm được tâm tình lạnh lẽo của Thời Thanh lúc này.

Nàng sắp phải chết.

Hôm trước nàng vừa thi xong, đỗ Thám Hoa cưỡi ngựa dạo phố, ngày hôm nay liền phải tiến vào trạng thái sinh mệnh đếm ngược.

Ngày vui nhất và ngày buồn nhất đời người nàng đều sắp trải qua cả rồi, nói một câu ĐCM cũng không quá phận.

Thời Thanh hai tay ôm đầu ngồi ở trên giường, cảm giác có thể là phương thức rời giường sáng nay không đúng.

Nàng không cam tâm nhắm mắt lại một lần nữa mở ra, trước mắt ngoại trừ tấm màn xanh nhạt bên ngoài, như thế nào cũng không xua đi được giao diện lạnh băng trong suốt kia.

Họ tên; Thời Thanh

Tuổi: 17

Thân phận: Bia đỡ đạn

Đến nữ phụ cũng không phải!

Những thứ này còn không quan trọng, quan trọng nhất là một dòng cuối cùng gọi là thanh máu ‘’Sinh mạng’’ 

Số lượng máu còn lại trong thanh chỉ có chút xíu, mỏng manh như tầng da cuối cùng.

Đỏ đến mức làm người chú ý, đỏ đến mức làm lòng người hoảng loạn.

May mắn thì còn dư lại một hai ngày, còn không may, nói không chừng chỉ còn lại vài canh giờ.

Thời Thanh túm tóc, tuyệt vọng xoay người vùi mặt vào trong chăn, hô hấp trầm trầm.

Vì sao nàng thấy được giao diện này ấy à? Sự tình còn phải tua ngược về ngày hôm qua nàng bị từ hôn.

Nương của Thời Thanh - Thời Cúc năm đó vào kinh quen được người bạn tốt Thẩm Viện, hai người mới quen đã coi nhau thành tri kỷ, liền ước định kết thân gia cho hài tử tương lai.

Về sau, hai người cũng như ý nguyện đi vào triều đình.

Thẩm Viện vận khí rất tốt, bởi vì một lòng đọc sách còn chưa cưới phu lang cộng thêm diện mạo đẹp mắt, lúc ấy bị Trưởng hoàng tử chọn trúng gả thấp cho nàng. 

Một năm sau, trong nhà Thời Cúc cũng sinh ra một nữ nhi, chính là nàng Thời Thanh. 

Con trai Trưởng hoàng tử, nhỏ hơn nàng một tuổi gọi là Thẩm Úc. 

Việc hôn nhân này của hai nhà tuy là ước định miệng, nhưng vừa vặn một nữ một nam thì thật đúng là duyên phận, việc này cứ như vậy tại kinh thành truyền ra.

Người ngoài đều nói Thời Thanh hôm nay thi cao trung đỗ  Thám Hoa, khả năng chọn ngày liền phải nghênh thú Thẩm gia công tử. 

Công danh mỹ nhân đều có, quả thực tiện sát toàn bộ kinh thành.

 Nhưng mà sự thật lại khác xa đồn đại. Nhiều năm trôi qua, thế cục triều đình biến hóa, tình nghĩa khí phách sâu nặng năm đó bị hiện thực mệt mỏi làm từ từ giảm xuống, hai nhà Thời Thẩm đã sớm không còn liên hệ. 

Lại nói Trưởng hoàng tử lòng dạ cao, cộng thêm Thẩm Úc năm gần 16 tuổi diện mạo trong trẻo mà lạnh lùng tự kiềm chế, tài văn chương còn không thua nữ nhân, Trưởng hoàng tử tự nhiên không cam lòng để cho nhi tử gả cho một Thám Hoa bình thường.

 Ngày hôm qua thừa dịp Thời gia đãi tiệc, Trưởng hoàng tử cố ý chuẩn bị hậu lễ tới đây.

 Trên dưới Thời gia cũng cho là hắn đến thăm là tới nói việc hôn nhân, Thời lão gia tử chống gậy tự mình đi ra đón chào. 

Kết quả người ta là tới từ hôn. Lời tuy không có nói trắng ra như vậy, nhưng chính là ý tứ này. 

" Hai hài tử Thanh Nhi cùng Úc Nhi tuy chưa gặp nhau được mấy lần, nhưng trong lòng Úc Nhi luôn coi nàng là tỷ tỷ. Nay thừa dịp ngày Đại Hỉ của Thanh Nhi , không bằng chúng ta hai nhà chính thức nhận kết nghĩa, sau này sẽ là người một nhà. " 

Hay thật, hai cánh môi mỏng, dăm ba câu liền đem quan hệ hôn thê hôn phu biến thành tỷ đệ tình thâm. Hôm qua đúng lúc nhiều người, chuyện Thời Thanh bị từ hôn như mọc cánh truyền khắp toàn bộ kinh thành. 

Thám Hoa được Hoàng Thượng khâm điểm bị Thẩm gia từ hôn, Thời Thanh sau một đêm biến thành trò cười trong kinh thành. 

Công danh vẫn còn, phu lang thì mất. Cũng chính một khắc Thời Thanh bị từ hôn này, nội dung cốt truyện kích hoạt.

Thời Thanh bấy giờ mới biết được mình nguyên lai là một bia đỡ đạn trong cuốn sách tên là《 thứ nữ nghịch tập ký》, là công cụ giúp thúc đẩy nội dung cốt truyện.

Mà Thẩm Úc thì là nhân vật chính trong sách, là bạch nguyệt quang trong lòng nữ chính Thường Thục. 

Thú vị nhất là , Thường Thục chính là Trạng Nguyên. 

Bia đỡ đạn Thời Thanh trong sách, bởi vì mất mặt khi bị từ hôn, khúc sau còn muốn thừa dịp đi chơi xuân cưỡng hiếp Thẩm Úc. 

Kết quả đương nhiên là không thực hiện được. 

Thẩm Úc được nữ chính cứu giúp, hai người vì việc này mà nảy mầm ngọn lửa tình yêu, làm cơ sở cho việc đánh hạ sau này.

So sánh với cái này thì Thời Thanh liền thảm.

 Mẫu thân của nàng bởi vì chuyện này bị tạm thời cách chức ở nhà, nàng cũng mất đi công danh, từ nay về sau đi đến con đường hắc hóa, cố hết sức làm cho nữ chính ngột ngạt, cuối cùng bị nữ chính ấn lên một cái tội danh phản quốc, treo cổ tại đầu tường phơi nắng bảy ngày bảy đêm. 

Còn không có ai hỏi nàng biết sai hay không.

Kết cục của Thời Thanh trong sách là sống sờ sờ bị khát đến chết, Thời gia lại càng thảm hơn. 

Hôm qua bên ngoài bày tiệc chúc mừng náo nhiệt vẫn còn sót lại, trong sân treo đèn lồng màu đỏ còn chưa kịp hạ xuống. 

Đại nha đầu Mật Hợp vốn nên hầu hạ nàng rời giường rửa mặt giờ đây đang cùng người khác cãi cọ ầm ĩ, từng câu từng chữ truyền vào tai Thời Thanh.

 " Chủ tử nhà ta không bị từ hôn, đó là nhận đệ đệ. Tai của ngươi hôm qua bị cắt xuống nấu ăn hay sao mà Trưởng hoàng tử nói rõ ràng như vậy ngươi cũng không nghe thấy? Về sau nếu lại để ta nghe thấy ngươi nói lung tung về chủ tử, cẩn thận ta lấy đao cắt lưỡi nhà ngươi! "

 Mật Hợp cái khác thì làm không được, chỉ duy nhất có tính đanh đá hộ chủ, nghe không được người khác nói nàng nửa câu không tốt. 

Thời Thanh hai mắt trống trơn, trong lòng chua xót, bỗng nhiên khó chịu, giống như sợi bông ngâm nước, dán thật chặt trên ngực, đè ép nàng nghẹn lại. 

Nàng đời trước làm một công dân tốt trung thực, không cha không mẹ, vừa tốt nghiệp không đến hai năm liền chết.

Nay thật vất vả mới có cơ hội sống lại một lần, bởi vậy nàng đặc biệt quý trọng. 

Mấy năm qua, nàng không chỉ muốn thích ứng đất nước nữ tôn, còn muốn một lần nữa chăm chỉ học tập. 

Hiện tại thật vất vả thi đậu Thám Hoa, còn chưa kịp cao hứng đã bị tuyên bố sắp tử vong. 

Sinh hoạt vừa mới có một xíu thành tựu ngon ngọt, còn chưa kịp hưởng đã bị vận mệnh tát một cái quật ngã trên mặt đất. 

Lăn một vòng bùn đất, bẩn đến mức không nhìn rõ hình dạng.

 Bên ngoài, âm thanh cãi cọ ầm ĩ  vẫn còn tiếp tục, nghe động tĩnh như là nha đầu Kim Trản trong nội viện lão thái gia.

Đối phương âm dương quái khí.

" Bởi vì tiểu chủ tử bị từ hôn, Lão thái gia hôm qua cả đêm chưa ngủ, còn nàng ta thì ngủ say sưa, mặc kệ người khác mất mặt’’

Nếu là bình thường, Thời Thanh làm bé ngoan liền nhịn xuống. 

Ngày hôm nay nàng trực tiếp xốc chăn xuống đất, bước nhanh ra phòng ngoài, "Xoạt’’ một tiếng xốc lên rèm vải.

Nàng đi chân trần, ánh mắt trầm xuống nhìn Kim Trản. 

Thời Thanh dung mạo có sáu phần giống phụ thân nàng, xinh đẹp diễm lệ, duy chỉ có một đôi mắt hoa đào như cười mà không phải cười là giống với mẫu thân. 

Nếu không phải lớn lên quá đẹp, cũng sẽ không bị khâm điểm làm Thám Hoa. 

Ai mà không biết bao năm qua đến nay, Thám Hoa đều là người có dung mạo đẹp nhất trong tam giáp. 

Ngày xưa mắt của Thời Thanh luôn mang theo ba phần vui vẻ, thoạt nhìn rất dễ ở chung. 

Hôm nay sắc mặt nàng lạnh xuống, vui vẻ trong mắt giảm đi, khí thế áp xuống, lại có chút làm cho người ta sợ hãi.

Kim Trản đã bao giờ thấy Thời Thanh lộ ra bộ dạng hù doạ này, nàng ta khẽ run rẩy, 

" Tiểu chủ tử. "

"Ầm ĩ cái gì?" Thời Thanh hỏi. 

Mật Hợp thấy Thời Thanh ăn mặc đơn bạc chân trần đi tới, cũng không còn để ý cái khác, nhanh chóng vén lớp rèm vải chắn gió nặng nề lên, đi vào cầm áo choàng dép lê.

 Kim Trản hư hư hành lễ, 

" Lão thái gia bảo ta tới hỏi tiểu chủ tử tỉnh chưa."

" Ta tỉnh hay không ngươi nhìn không thấy sao? "

 Thời Thanh liếc mắt, ngữ khí bất thiện, 

" Cho dù vừa rồi không thấy thì bây giờ đã thấy." 

Nàng còn sống không tới hai ngày, quan tâm gì nữa mấy thứ nhân lễ nghĩa trí tín.

Kim Trản bị nghẹn sửng sốt.

Gió sáng sớm đã bắt đầu thổi, xen lẫn khí lạnh cuối đông đập vào mặt, lạnh tới mức làm Thời Thanh rùng mình. 

Nàng xoay người đi vào phòng trong. 

Có thể là nàng ngày xưa tính tình quá tốt, Kim Trản vậy mà dám trực tiếp đưa tay chặn đường nàng, 

"Lão thái gia bảo người qua......" 

 BỐP——

Tiếng bạt tai thanh thúy vang trên mặt Kim Trản, cắt ngang  lời nàng ta chưa nói xong. 

Lòng bàn tay Thời Thanh run lên, ngón tay chậm chạm nắm chặt rủ xuống bên thân, lạnh nhạt liếc nhìn Kim Trản,

" Ngươi dám cản ta? " 

Nàng cười nhạo, "Chỉ bằng ngươi cũng dám cản đường ta?" 

Vừa rồi trong phòng nghe nàng ta âm dương quái khí nói với Mật Hợp nàng bị từ hôn, ngực Thời Thanh liền bốc hỏa.

 Một cái tát xuống, tiếng vang thanh thúy lưu loát như mang bực tức sáng nay ném ra ngoài, trong lòng nàng khó được thoải mái. 

Nàng là người sắp chết, còn lâu mới ủy khuất chính mình. 

Đừng nói Kim Trản, cho dù Lão thái gia tới đây nàng cũng không có sắc mặt tốt. 

Ôi chao, lão nương đây còn khuya mới hầu hạ. 

Dù sao kết cục cũng không thể tệ hơn treo tường chết khát được. Thời Thanh trực tiếp vào nhà, lúc đi ngang qua bên cạnh Kim Trản bả vai đụng phải cánh tay nàng ta, 

" Lần sau tới viện ta, thì phải biết tôn kính." 

Thời Thanh bên cạnh ngước mắt ngạo nghễ, lãnh ý bức người, " Nhớ kỹ, ta mới là chủ tử." 

Diễn xuất kia của Kim Trản, không biết còn tưởng rằng nàng ta mới là cháu gái ruột của lão gia tử. Ỷ vào ngoại tổ phụ của mình hầu hạ Lão thái gia nhiều năm, thật không nhận thức được bản thân là nô tài. 

Kim Trản che mặt cúi đầu, ánh mắt lập loè, nhẹ giọng trả lời " Vâng.", hoàn toàn không thấy bộ dáng cao giọng chỉ tay như vừa nãy. 

Mật Hợp ôm áo choàng dày ấm cùng với giày dép đi ra, vừa vặn trông thấy một màn này, kích động suýt nữa kêu ra tiếng. 

"Lần sau Kim Trản mà còn miệng chó không phun được ngà voi, thì cho nàng vài cái tát vào miệng, khỏi phải cùng nàng động chân tay!’’

Dù sao thì khi nàng trở về cũng cáo trạng, không bằng hiện tại đánh nhiều thêm hai cái.

Mật Hợp hối hận muốn chết, sao lúc nãy lại không nghĩ ra.

 "Nhanh, nhanh, nhanh, cho ta chút nước ấm."

Thời Thanh đông lạnh run rẩy bò lên giường, dùng chăn đệm quấn kín mít khoanh chân ngồi xuống, bờ môi run run, " Lạnh chết ta. " 

Nàng hiện tại toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có bàn tay đánh Kim Trản là nóng hầm hập, còn hơi tê tê. 

Thời Thanh hít mũi nhìn lòng bàn tay đỏ ửng. 

Sướng! 

Thật cmn quá sướng! 

Thì ra đây mới là cảm giác phát giận! 

Nàng xuyên đến nơi này đã 4 - 5 năm, nguyên chủ bệnh chết, khi Thời Thanh đến liền chú ý cẩn thận khắp nơi không dám ra mặt, sợ mình và thế giới này quá khác biệt, sẽ bị coi thành dị loại.

Dù sao thì xã hội kia của nàng, còn chưa có nghiên cứu phát minh ra kỹ thuật làm cho nam nhân sinh con, mà ở nơi này, nam nhân sinh sản lại là chuyện hiển nhiên. 

Phóng ánh mắt nhìn xung quanh, tất cả những người ôm bụng bầu sinh bé con đều là nam tử. 

Thời Thanh đã bao giờ thấy được tình trạng kia, những năm này còn phải sống bó tay bó chân, nay sắp chết rồi mới cảm giác có tư vị. 

Chẳng phải chỉ là bị treo đầu tường thôi sao? 

Thời Thanh hai tay cầm lấy trà chén nhỏ tỏa hơi mờ mịt, mắt sáng lên rạng rỡ. 

Nàng sống không tốt, vậy mọi người đừng hòng thoải mái!

 " Tiểu, tiểu chủ tử." Mật Hợp đột nhiên đối mặt với ánh mắt Thời Thanh, kinh diễm hít một hơi, " Người vừa rồi giương mắt quả thật đẹp giống như thần tiên.’’

 Thời Thanh dung mạo diễm lệ, vốn thích hợp với vẻ mặt tùy ý, tươi tắn sảng khoái, đón ánh mặt trời. 

Là nàng sống quá cẩn thận, lại để cho ngọc trai vốn dĩ sáng rọi bị che đậy dưới tầng lụa đen, bộ dạng phục tùng cúi đầu. 

Thế giới nữ tôn bình thường đều là khen nam tử mới khen dung mạo, hình dung đối phương lớn lên giống như Lạc Thần, đẹp đến kinh tâm động phách. 

Nhưng trong lòng ai mà không yêu cái đẹp? 

Thời Thanh được Mật Hợp khen trong lòng thoải mái, miệng nhỏ nhấp một ngụm trà. 

Nếu phải chết, nàng cũng phải mặc vào áo liệm xinh đẹp nhất, nằm vào quan tài tốt nhất. 

Từ giờ trở đi nàng ủy khuất ai cũng không thể ủy khuất chính mình.

"Chúng ta đi ra ngoài một chuyến." Thời Thanh nói với Mật Hợp, "Lúc trước định chế* (hàng đặt theo yêu cầu) cho cha một cây trâm, nên đi lấy về, ngày mai sinh nhật người, ta phải đưa cho người." 

Thời Thanh trong lòng chua xót, thật vất vả mới có một người cha thật lòng yêu thương nàng, vạn nhất mình không chống đỡ được đến ngày mai, tốt xấu gì cũng để lại chút kỉ niệm cho hắn. 

" Được rồi." Mật Hợp vui sướng mở tủ treo quần áo cho Thời Thanh chọn lựa, cái miệng nhỏ nhắn liến thoắng không ngừng. 

"Ta đã nói ngài nên ra ngoài đi dạo, để cho những người nghĩ rằng ngài bị từ hôn liền hậm hực tinh thần sa sút mở to mắt nhìn một cái, tiểu chủ tử nhà ta, là Thám Hoa thánh thượng khâm định, sao có thể thiếu nam nhân? " 

Câu này hay! 

Thời Thanh chọn một bộ quần áo sắc đỏ rực, là màu sắc mà trước kia nàng không dám thử, lại ngoài ý muốn phù hợp với nàng.

Màu sắc mới mẻ, tươi đẹp nổi bật che đi giao diện trong suốt mang theo sinh mệnh gấp gáp kia. 

Chỉ có chỗ không tốt chính là quần áo ở đây trình độ thêu thùa bình thường, làn váy tay áo vân mây màu vàng trông như mấy sợi len quấn lên, không hề có chút mỹ cảm nào. 

"Tiểu chủ tử nói đến thêu, thì phải kể tới Vân gia, nghe nói tiểu công tử Vân Chấp nhà các nàng là một tay thêu mẫu đơn tuyệt đỉnh. " 

Những thứ này Thời Thanh cũng không biết rõ, hoặc là nói lúc trước căn bản sẽ không quan tâm. 

Vân Chấp đúng không? 

Thời Thanh nhớ kỹ. 

Rất tốt, mẫu đơn trên áo liệm liền giao cho hắn thêu.

----

Tác giả p/s:

Thời Thanh: Ngươi thành công hấp dẫn lực chú ý của ta!

Vân thiếu hiệp:….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play