Thời Thanh cầm lấy quẻ bói kia nhấc chân bước vào một gian của hàng Châu Quang Bảo Khí —— 

Tam Bảo Các

Là một cửa hàng châu báu lớn ở kinh thành, chiếm diện tích mặt đất ước chừng hơn hai trăm mét vuông, tổng cộng cao ba tầng. 

Nhằm tối ưu hóa cửa hàng, bên trong Tam Bảo Các cũng theo xu hướng mới thời thượng ở kinh thành, tiếp nhận làm đồ định chế. 

Thời Thanh tự tay phác họa thiết kế, đặt làm cho phụ thân nàng một cây trâm ngọc, coi như lễ vật ngày sinh nhật. 

Hai ngày trước vốn là lễ tiệc đậu Thám Hoa sau lại là trước công chúng bị từ hôn, sự tình tương đối nhiều, vừa vặn ngày hôm nay tới lấy. 

Thời Thanh đến tương đối sớm, Tam Bảo Các còn không có mấy người khách đến thăm, chỉ có nhóm tiểu nhị đang kiểm kê hàng hóa, quét dọn kệ hàng đồ sứ. 

" Khách quý ngài muốn mua gì? " Nhìn thấy khách nhân trước cửa, quản sự đang đứng sau quầy hàng khép sổ sách, từ phía sau quầy ra đón. 

Đối phương là một nữ nhân ước chừng ba bốn mươi tuổi, mặc đông bào màu xanh ngọc, thân hình hơi mập, trên mặt khấp khởi ý cười, thấy rõ là Thời Thanh lập tức chắp tay chúc mừng, "Nguyên lai là Tiểu Thời đại nhân nha, ngọn gió nào đưa ngài đến đây? " 

...... Ngọn gió tử vong.

Thời Thanh thi đậu Thám Hoa nhưng còn chưa nhậm chức, lúc này gọi nàng là Tiểu Thời đại nhân mặc dù là lấy lòng nhưng cũng không quá thỏa đáng. 

"Ta tới lấy cây trâm. " Thời Thanh tâm tình không quá tốt chẳng muốn tích cực, từ trong lòng ngực lấy ra biên lai, đưa cho quản sự. 

Quản sự họ Hứa, tiếp nhận tờ đơn nhìn kỹ, "Tốt, là cây trâm hoa sen đúng không? Ngài chờ ta một lát, ta đi mang tới cho ngài." 

"Cây trâm này hai ngày trước đã làm xong, ta còn đang nghĩ xem ngài lúc nào tới lấy." Hứa quản sự tiện tay chỉ một tiểu nhị, "Còn không mau dâng trà." 

Thời Thanh ngồi chờ ở lầu một đại sảnh, Hứa quản sự vén rèm đi về phía nhà kho sau viện. 

Thời Thanh bảo trì tư thế vừa rồi đứng đấy, ấp úng hỏi, "Vậy là xong rồi?" 

Mật Hợp nghi hoặc hỏi nàng, "Tiểu chủ tử, cái gì xong?" 

"Không phải, thuận lợi như vậy sao? " Thời Thanh quay đầu nhìn Mật Hợp, ngữ khí có chút khó tin, "Ta còn tưởng rằng sẽ có cái gì ngoài ý muốn cơ." 

Nàng và thuận lợi hầu như không dính dáng gì đến nhau. 

Hiện tại sự tình đột nhiên đơn giản như vậy, nàng cũng không dám tin tưởng. 

Thời Thanh nhìn quẻ bói vẫn một mực nắm trong tay, nhẹ nhàng phun ra một hơi ngồi lại trên ghế, lộ ra ý cười, " Còn rất chuẩn nha." 

Đại cát đại lợi, mọi việc thuận lợi. 

Mật Hợp cười ha hả theo nàng nói, "Đúng là rất chuẩn." 

Dù sao cũng là từ một đống chọn ra, không chuẩn không được. 

Tiểu nhị bưng trà nóng cùng hạt dưa bánh ngọt đến. 

Thời Thanh không có tâm trạng ăn, một mực nhìn chăm chú rèm cửa nhà kho, chờ cây trâm của nàng. 

Nhất định không thể có gì ngoài ý muốn, nàng thấp thỏm chờ đợi quản sự. 

Mấy phần trăm xác xuất còn bị nàng đụng phải, ai có thể có vận may tốt như nàng. 

Thời Thanh như vậy ngồi chờ cây trâm, chủ yếu là vì đây có thể là lễ vật cuối cùng mà nàng tặng cho phụ thân. 

Phụ thân đối với nàng là thật không còn gì để nói, hận không thể đào tim ra cho nàng. Thời Thanh vẫn luôn mâu thuẫn giãy dụa, một mặt sợ hãi áy náy, mặt khác lại nhịn không được thân cận. 

Nàng không có người nhà, chưa từng trải qua cảm giác tình thân thuần túy nồng nhiệt không giữ lại gì này. Nhưng ai đối tốt với nàng, nàng liền dốc sức liều mạng đối tốt lại. 

Phụ thân Lý thị khác với các Đại chủ quân vốn xuất thân con nhà quan, ông là nhi tử của một nhà giàu mới nổi huyện Thanh Sơn, quê hương của Thời lão gia, không có văn hóa gì chỉ lớn lên đẹp mắt trong nhà có tiền. 

Cuộc đời này của Lão gia tử ghét nhất nam tử dung mạo diễm lệ lại không có đọc qua sách, một mực bất mãn Lý thị, nơi chốn nhằm vào ông. 

Lý thị vì muốn lão gia tử vui, rất ít khi ăn mặc trang điểm. Thời Thanh lúc này mới nghĩ đến tặng cho ông một cây trâm ngọc, vừa đường hoàng lại không mất quý khí. 

Cây trân này lúc Thời Thanh thi đình liền đặt làm, lúc ấy tiếp đãi nàng cũng là Hứa quản sự. 

Bà ta vừa nhìn bản vẽ đã liên tục khen đẹp. Thời Thanh muốn cây trâm dùng cả khối ngọc để chế tác, vẫn là dùng loại hòa điền bạch ngọc "nõn nà, ôn nhuận, tinh tế". 

Đầu trâm khắc thành hình hoa sen, cánh hoa lớp lớp rõ ràng nở ra, chi tiết đến nhụy hoa cũng lấp ló ấn hiện.

Chất ngọc ôn nhuận, hoa sen thanh nhã, quan trọng nhất là dùng cả khối ngọc tạc thành, không chỉ khảo nghiệm tay nghề sư phụ chạm khắc, còn khảo nghiệm cả tài lực của Thời Thanh.

Hứa quản sự lúc ấy còn lắm miệng hỏi một câu, "Đây là tặng cho người rất quan trọng đúng không? " 

Đối vớiThời Thanh mà nói, phụ thân là người quan trọng nhất trên thế giới này, không sai. 

Hứa quản sự vén lên vải rèm đi ra, Thời Thanh tạm dừng suy nghĩ lại, con mắt khẽ ngước đứng lên. 

Sắc mặt Hứa quản sự hơi có vẻ khó coi, chủ yếu nhất là hai tay trống trơn. 

"......" Thời Thanh lại vịn tay ghế chậm rãi ngồi trở về. 

Nàng cảm giác sự tình tiếp theo đây thích hợp ngồi nghe. 

" Có chuyện quên nói với ngài," Hứa quản sự ánh mắt lập loè, thần sắc hơi có vẻ chột dạ, " cây trâm của ngài, hôm trước tiểu chưởng quỹ tới đây trực đã sai người giúp ngài đưa qua. " 

Đưa qua? 

"Đưa cho ai? " Thời Thanh nghi hoặc, "Cây trâm là ta định chế, biên lai cũng ở chỗ ta, vậy mà ta đã nhận được đồ vật đâu? " 

Nàng còn chưa có chết đâu, chả nhẽ lại đốt xuống cho nàng? 

Còn sớm mà. 

Hứa quản sự cũng xấu hổ, nàng ngày đó vừa vặn không ở, tiểu chưởng quỹ lại không hiểu sinh ý, đối phương đến nơi này trực chính là vì tức giận trong nhà liền đến đây hồ nháo. 

Hứa quản sự vừa rồi ở phía sau đã hỏi rõ ràng sự tình chân tướng. 

Hôm trước cây trâm vừa vặn làm xong đưa tới đây, tiểu chưởng quỹ vểnh chân lên dựa ngồi tại thành ghế nghịch nhẫn phỉ thúy, thuận miệng nói câu, "Làm xong rồi? Làm xong rồi trực tiếp đưa qua đi." 

Tiểu nhị cũng ngu xuẩn, " Đưa cho ai ạ?" 

"Nàng ta đưa cho ai ta sao mà biết," Tiểu chưởng quỹ thổi thổi chiếc nhẫn, dùng vạt áo nhẹ nhàng lau lau, "Nàng ta chưa nói sao? " 

Tiểu nhị nhớ lại một chút, " Nói là tặng cho người quan trọng." 

" A, tặng nam nhân." 

Tiểu chưởng quỹ nâng mí mắt mắt nhìn tờ đơn, "Thời Thanh? " 

Nàng chép miệng, "Cái người cùng Thẩm gia công tử đính hôn sao? Nàng ta ngày hôm nay đỗ Thám Hoa cưỡi ngựa dạo phố đại phong quang, cây trâm này tám phần là đưa cho Thẩm Úc. Được, ngươi giúp nàng ta mang qua Thẩm gia đi." 

"Mang đi đâu cơ? Thẩm gia!" Thời Thanh nghe xong hít một hơi, kinh ngạc trực tiếp đứng lên.

Nàng còn đang nói sao Trưởng hoàng tử lại sốt ruột bề bộn vội tới để Thẩm Úc và nàng từ hôn đâu, chắc là trông thấy cây trâm nàng đưa tới cho Thẩm Úc, lúc này mới sốt ruột muốn nói rõ ràng.

Phàm là không có cây trâm này, Trưởng hoàng tử cũng không chờ thời điểm Thời gia bày tiệc rượu mà nói, công nhiên là nghĩ Thời Thanh có tâm tư "cóc ghẻ muốn ăn thiên nga".

 "Thời gia ta hôm nay ‘nổi danh kinh thành’, nguyên lai là nhờ hồng phúc của cửa hàng ngài nha." 

May mắn là nàng ngày hôm nay đi ra ngoài sớm, bằng không thì thời điểm nhiều người khẳng định có người ở sau lưng chỉ trỏ chê cười. 

Thời Thanh liền biết rõ vận mệnh sẽ không buông tha nàng cái pháo hôi này! Sự tình khẳng định không thuận lợi như vậy. 

Cái gì mà quẻ bói, toàn bộ mẹ nó phong kiến mê tín! 

Nàng sớm biết cái chủ quán nhỏ kia không chuyên nghiệp, chắc chắn là lừa đảo! 

May mắn nàng là một đóa hoa hồng kỳ, lớn lên ở xã hội chủ nghĩa vô thần chưa bao giờ tin cái đồ chơi này! 

Thời Thanh vỗ mạnh lên mặt bàn nhỏ bên cạnh, " Ta không quan tâm các ngươi đem cây trâm đưa cho ai, hiện tại ta là chủ hàng ở nơi này, ta muốn cây trâm." 

Hàng giao lầm người cũng không phải lỗi của nàng, hoặc ngày hôm nay chế tạo gấp một cái đưa nàng, hoặc là đi lấy về lại đây. 

" Chế tạo gấp mà nói, " Hứa quản sự khó xử nói, "Chỉ sợ không kịp, cây trâm kia chế tác tinh tế tỉ mỉ, ít nhất ba năm ngày." 

Hơn nữa lãng phí thêm một khối hòa điền bạch ngọc tốt, cửa hàng bên này đâu cam lòng. 

"Vậy các ngươi mang cây trâm kia về đây." Thời Thanh ngồi lại trên ghế, đưa tay nhặt hạt dưa trong đĩa lên. 

Lúc này nàng ngược lại đã có vài phần khẩu vị, dù sao sự tình này không thể chấm dứt trong một câu hai câu, liền chẫm rãi mà làm. 

" Tiểu Thời đại nhân, đối phương thế nhưng là nhi tử Trưởng hoàng tử, lại nói đồ vật đã tặng đi, nào có đạo lý đòi về." Hứa quản sự từ từ khuyên bảo. 

Thời Thanh dầu muối không ăn, "Ta vẫn là con gái cha ta! Đồ vật cũng không phải ta đưa, ta không quan tâm ngươi có đạo lý gì, ta chỉ biết rõ ta có biên lai trong tay liền đến lấy đồ là đạo lý. " 

"Mật Hợp," Thời Thanh phun ra vỏ hạt dưa, chỉ một ngón tay hướng cửa ra vào, "Ta hôm nay nếu không lấy được cây trâm, ngươi liền đứng ở đó hô." 

Mật Hợp nhanh chóng nói tiếp, " Tiểu chủ tử ngài muốn hô thế nào, ta cái khác không được, chỉ có giọng lớn." 

Thời Thanh chọn cười nhìn Hứa quản sự, "Liền hô ‘cửa hàng lớn Tam Bảo Các lừa gạt khách hàng, lừa tiền, lừa đồ vật’." 

Nàng vắt chân, cánh tay để trên đầu gối, thò người ra nhìn Hứa quản sự nhướng mày, "Ta hiện tại ‘nổi danh’, rận nhiều không sợ cắn, ta xem xem ai tổn thất nhiều hơn." 

"Tiểu Thời đại nhân đừng như vậy, có chuyện từ từ nói." Hứa quản sự gấp gáp lau đổ mồ hôi. 

Ý của bà ta là Thời Thanh lại không thiếu tiền, một khối ngọc tốt như vậy bảo làm cây trâm liền làm trâm, ở đâu ra thiếu tiền. Hơn nữa đối phương là nhi tử Trưởng hoàng tử, Thẩm gia công tử có tài văn chương không thua nữ nhân, có rất nhiều nữ nhân ái mộ muốn tặng y lễ vật, y còn không nhận, hiện tại nếu như nhận lấy cây trâm của Thời Thanh, coi như là nàng có mặt mũi. 

Tuy nói hai nhà hiện tại đã từ hôn, nhưng không làm thê phu, làm tỷ đệ cũng được mà. Chỉ là một cây trâm, tặng cho Thẩm Úc là được, ở đâu ra ý tứ đòi đồ trở về chứ. 

"Ngươi nói rất đúng." Thời Thanh xoạt xoạt cắn hạt dưa, giống mấy con chuột nuôi trong nhà quan lại quyền quý. 

Hứa quản sự tán đồng gật gật đầu. Nàng biết rõ Thời Thanh dễ nói chuyện, ai mà không biết Thời Thanh tính khí tốt lại nhát gan sợ phiền phức. 

Thời Thanh nhìn Hứa chưởng quỹ ánh mắt chờ mong, tỏ vẻ nói: "Nhưng ta không nghe. " 

"......" Hứa quản sự tình suýt chút ngã quỵ. 

"Ta chỉ muốn cây trâm của ta, ngươi đi lấy về." 

Thời Thanh không biết xấu hổ, nàng có cái gì mà phải ngượng ngùng. 

Đồ vật là của nàng, nàng lại chưa nói muốn tặng cho Thẩm Úc, nếu không mang về mới thật xấu hổ, giống như nàng là liếm cẩu vậy. 

Hứa quản sự không có cách nào, Mật Hợp bên cạnh đã bắt đầu uống nước nhuận giọng. 

Nàng lau lau cái trán đổ mồ hôi, đem tiểu nhị ngày đó đưa đồ vật kêu đến, " Đi mang cây trâm trở về đây, nói là đưa sai rồi." 

Việc này vốn là là Tam Bảo Các đuối lý, một cái cửa hàng to như vậy không có khả năng bị một cái cây trâm hủy thanh danh. 

Nếu là người khác còn dễ làm, đây chính là nữ nhi của Thời đại nhân nổi danh miệng sắt, làm lớn chuyện là muốn bẩm báo trước mặt hoàng thượng. 

Hứa quản sự chính là không nghĩ tới, ngày hôm nay Thời Thanh liền như đổi người, trở nên khó chơi.

"Tiểu Thời đại nhân, việc này nếu truyền ra ngoài sợ là không dễ nghe," Hứa quản sự cười cười, "Bên ngoài tám phần có thể truyền ra lời đồn, nói ngài keo kiệt."

"Đây mà là lời đồn sao?" 

Thời Thanh lại cắn hạt dưa, nói một câu không theo lẽ thường, "Này còn không phải là sự thật à."

"......" 

Nếu như mọi người đều biết rõ, nàng không tiếc khiến lời nói thành sự thật.

 Thời Thanh nàng keo kiệt như vậy đấy, nếu không phải nàng keo kiệt, vừa rồi đã bị mấy kẻ coi bói lừa đảo rồi. 

Tiểu tử, về sau đừng để nàng gặp lại!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play