Trước khi vào cửa Thời Thanh còn nghẹn một hơi trong ngực, phảng phất trong lòng luôn có cảm giác bím tóc bị Thời Cúc nắm chặt trong tay.
Phàm là nàng làm không tốt chỗ nào, đối phương cũng có thể thình lình lấy ra dọa nàng. Người ngoài nói rằng, Thời Cúc là một ngự sử tính thẳng như thép, trên triều gián ngôn không có việc gì là bà không thể nói.
Có thể là thời điểm lần đầu sau khi Thời Thanh xuyên đến nhìn thấy đôi mắt hoa đào như cười mà không phải cười, liền biết rõ người này không có đơn giản như vậy.
Có thể từ đốc sát viện làm lên đến đô ngự sử, hơn nữa còn trụ vững vàng trong hai triều đại Hoàng Đế, làm sao có thể thật là người ngốc nghếch bướng bỉnh chứ, cái này rõ ràng là hồ ly biết cười.
Thời Thanh ổn ổn tâm thần, nhấc chân vượt qua cánh cửa.
Thời Cúc đang ngồi trên ghế đọc sách, nhìn thấy Thời Thanh tiến đến chẳng qua là nhấc lên mí mắt, trái lại với bà biểu hiện lãnh đạm, Lý thị bên cạnh lập tức để xuống đĩa bánh ngọt trong tay, vội đứng lên đón.
"Phụ thân mua cho con hạt dẻ con thích nhất này."
Lý thị lớn lên xinh đẹp đường hoàng, khi không làm gì trên người sẽ mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, làm đang yên đang lành từ một người 30 tuổi biến thành lão già.
Tuy lão gia tử thường nói Lý thị không có đọc sách, không lên được mặt bàn, nhưng ông đối với nữ nhi thì thật không còn gì để nói, hận không thể đem tất cả những gì mình có cho Thời Thanh.
Hưởng thụ phần ôn nhu kiên nhẫn, không hề giữ lại tình thương này của cha, một lần nữa lại làm Thời Thanh ý thức sâu sắc áy náy.
Thời Thanh trong lòng chua chua chát chát, đang muốn để cho Mật Hợp sau lưng đem cây trâm mình mua đưa tới, chỉ nghe thấy thanh âm Thời Cúc trên ghế không nặng không nhẹ hỏi, "Nghe nói ngươi đánh Kim Trản? "
Không hỏi nguyên nhân, chỉ có chất vấn.
Thời Thanh trái lương tâm tự hỏi, nàng xuyên đến mấy năm này vẫn luôn cẩn trọng sắm vai một nữ nhi ngoan ngoãn, nghe lời.
Lão gia tử làm khó dễ nàng nhiều lần như vậy, nàng cũng chịu đựng chưa nói nửa câu, thậm chí vì cái gọi là ‘quang tông diệu tổ’ Thời gia, nàng mỗi ngày gà chưa gáy đã phải rời giường đọc sách, thời tiết giá lạnh vì nâng cao tinh thần, khi rửa mặt đều là dùng nước đá, lúc này mới có thể đỗ Thám Hoa.
Lại nói cũng không phải nàng nguyện ý tu hú chiếm tổ, thời điểm nàng xuyên đến nguyên chủ cũng đã chết.
Người sai chưa bao giờ là nàng.
Nàng mới không bóp mũi làm cháu gái!
Thời Thanh hít sâu, lại từ từ thở ra một hơi, buông xuống cảm giác bị người nắm tóc.
Lưu loát dứt khoát, cả người nhẹ nhàng.
" Không sai, chính là ta đánh. Ta không chỉ đánh Kim Trản, ta còn đánh——"
Thời Thanh nhìn thẳng Thời Cúc, vẻ mặt bằng phẳng, duỗi ra hai ngón tay, trịnh trọng cường điệu, " Hai, lần. "
Một trái một phải cân bằng đối xứng.
Thời Thanh đỡ cánh tay Lý thị dìu về phía ghế ngồi, "Người nếu không tin, cho người kêu Kim Trản đến, ta một lần nữa biểu diễn cho người xem."
" Không phải chỉ là một nô tài sao, ta đánh nàng không cần chờ đợi, ta cũng không ngại tay mệt, chẳng lẽ nàng còn dám ngại mặt đau?"
Chất vấn nàng đúng không.
Thời Cúc bị Thời Thanh thái độ thẳng thắn, khí phái hào hùng làm nghẹn sững sờ, ngay cả động tác lật sách cũng phải dừng một chút.
Bà lúc này mới giương mắt chính thức nhìn Thời Thanh, ngón tay lại một lần lật mở trang sách, như là đem chủ đề lúc trước lảng đi, "Còn nghe nói ngươi muốn cưới tiểu công tử Vân gia?"
Thời Thanh tùy tiện không chút khách khí, kéo cái ghế ngồi xuống bên người Lý thị, cúi đầu lột hạt dẻ, không ngẩng lên, "Ta cùng Vân Chấp là tình đầu ý hợp trời đất tạo nên, ta cưới hắn rất thích hợp."
Thời Thanh tư thế tùy ý, thái độ hoàn toàn trái ngược với cái người lúc trước nhìn thấy Thời Cúc liền chột dạ khiếp đảm, thậm chí còn hỏi lại, " Người còn nghe nói cái gì nữa?"
Ánh mắt đánh giá của Thời Cúc như ngàn cây kim nhỏ rậm rạp chằng chịt rơi vào người Thời Thanh.
Thời Thanh hồn nhiên tựa như không nhìn thấy, lột hết hạt dẻ đưa cho Lý thị, thái độ một giây biến thành nhu thuận, "Cha, người ăn đi."
Lý thị mặt mũi tràn đầy ôn nhu, "Đều là mua cho con."
"Cái này rất khéo nha, con cũng mua quà cho người."
Thời Thanh quay đầu ra sau, để cho Mật Hợp mang hộp tới. Thời Thanh cười, "Đây là lễ vật sinh thần tặng người."
Một cây trâm vàng tinh xảo hoa lệ.
Mắt Lý thị sáng lên, rõ ràng là cực kì thích. Chẳng qua là ông hơi chần chờ, ánh mắt lưu luyến không rời, miễn cưỡng cười đậy nắp hộp lên, "Phụ thân rất thích, giữ lại chờ về sau lại đeo."
Chờ lão gia tử chết lại mang?
"Người là sợ ông ngoại không thích sao?" Thời Thanh đột nhiên hỏi ra tiếng.
Nàng đứng lên mở hộp ra, lấy cây trâm đến cẩn thận từng li từng tí mang lên đầu Lý thị,"Ông ngoại đã lớn tuổi, không thích nhan sắc đẹp mắt là rất bình thường, nhưng mà cha vẫn còn trẻ nha, không thể lúc nào cũng hùa theo sở thích ông ấy được."
Thời Thanh lui về sau hai bước, tự đáy lòng tán thưởng, "Đẹp lắm!"
"Chính là màu sắc quần áo già quá rồi, con đã nói bao nhiêu lần là cha thích hợp quần áo màu sắc tươi tắn rồi, trẻ trung lại đẹp mắt." Thời Thanh nhìn vào mắt Lý thị, trong lòng cảm thấy chua chát, "Người hãy sống thật xinh đẹp, mà không phải ủy khuất chính mình, sống cho người khác xem. "
Đặc biệt muốn cự tuyệt cái gia đình PUA này.
(PUA: Pick-up Artist hay nói cách khác là nghệ thuật thao túng tâm lý)
Cái gì mà ăn mặc diễm lệ có vẻ tục khí, tất cả đều là vô nghĩa.
Thời Thanh cố ý nói, "Nếu là có người nhìn không quen, chỉ có thể nói kẻ đó thiếu kiến thức, giống mấy con chó hoang không biết sự đời vậy, thấy cái gì lạ liền sủa hai câu."
Lý thị sợ run, không kịp phản ứng.
Thẳng đến lúc Thời Cúc không nhẹ không nặng đập sách lên mặt bàn, ngữ khí hơi trầm, "Ngươi đây là muốn ám chỉ ai?"
"Ai nói cha ta không tốt ta liền chỉ người đó," Thời Thanh đem hộp rỗng ‘Bộp’ một tiếng đóng lại, tiếng vang trầm, buồn bực như gõ vào lòng người, "Nếu có ai khó xử cha ta, ta không chỉ có ngấm ngầm hại người, ta còn chỉ tên nói họ mắng hắn là cẩu."
Thời Thanh cười, mắt nhìn thẳng vào Thời Cúc, "Buổi sáng hôm nay ông ngoại vừa nói ta không có giáo dưỡng, ta cảm thấy người có giáo dưỡng như ông ấy vậy, nhất định sẽ không xoi mói cách ăn mặc của người khác đúng không?"
Một câu nói làm Thời Cúc á khẩu không trả lời được.
Ai dám nói cha nàng không tốt, nàng sẽ khiến kẻ đó không tốt!
Cha của ai người đó tự đi mà quản.
Lý thị không muốn phí ý tốt của Thời Thanh, đưa tay đỡ cây trâm, "Tốt, cha nghe Thanh Nhi. "
Thời Thanh tặng quà xong liền trở về sân nhỏ của mình.
Thời Cúc nhìn theo bóng lưng Thời Thanh, ý vị thâm trường hỏi, "Chàng có cảm thấy Thanh Nhi ngày hôm nay thay đổi rất nhiều hay không? "
"Thanh Nhi dù có thay đổi nhiều hơn nữa cũng không nhiều bằng ta thay đổi sau khi gả cho ngươi," Lý thị cẩn thận cất cái hộp, tâm tình sa sút, "Ta vừa mới 30, quần áo treo trong tủ so với đồ mặc trên người cha ngươi còn già hơn. Những thứ này bất quá chỉ là vật ngoài thân, ta cũng không muốn so đo, nhưng mà Thanh Nhi của ta chỉ vừa mới đánh một hạ nhân của ông ấy, ông ấy liền sốt ruột gọi ngươi về chủ trì công đạo. "
Thời Cúc sững sờ, không nghĩ tới chủ đề làm thế nào lại chuyển tới trên người mình.
Lý thị đỏ hồng mắt hỏi, "Thanh Nhi của ta trong lòng ông ấy còn không bằng một nô tài? Ngươi với cha ngươi không thương Thanh Nhi, nữ nhi của ta tự ta thương con bé."
"Cha của ngươi, ngươi tự hầu hạ, ngày mai sinh nhật ta, ta muốn mặc quần áo ta thích, đeo cây trâm Thanh Nhi mua cho ta!" Lý thị đứng lên đi vào trong phòng, " việc hôn nhân Thanh Nhi nói, ta, người cha này không có ý kiến."
Đừng nói cưới Vân tiểu công tử, dù có cưới Vân đại công tử ông cũng đồng ý.
Thời Cúc nhanh chân đuổi theo, "Chàng đừng tức giận."
Bà cũng không dám nói thêm về vụ quần áo nữa, chỉ nói việc hôn nhân của Thời Thanh, "Con bé lấy Vân gia tiểu công tử ta cũng chưa nói không đồng ý, dù cho con bé không nói tới việc này, e ngại nguyên nhân Trưởng hoàng tử, mấy năm này trong triều cũng không ai dám đem nhi tử nhà mình gả vào Thời gia."
Thời Cúc nhíu mày, "Lúc này cưới nhi tử thương nhân không quan hệ gì với triều đình, ngược lại là kết quả tốt nhất. "
Tương lai Thời Thanh tiến vào triều đình, quan hệ trên người càng sạch sẽ, càng đơn giản thì càng tốt.
Lý thị quả nhiên bị di dời lực chú ý, nhẹ giọng hỏi, "Vậy chúng ta khi nào đến của cầu hôn? "
"Qua sinh nhật ngày mai của chàng đi."
Sắc trời dần đen.
Tiểu nhị của cửa hàng quan tài nâng theo kiện hộp dài che kín mít, đi vào trong cửa sau Thời gia. Thời Thanh vén lên tấm vải kiểm tra một lần, thấy không có va chạm gì mới trả tiền.
Mật Hợp da đầu run lên, "Tiểu chủ tử, chúng ta bỏ một cái quan tài trong sân như vậy thật khiếp người. "
"Ngươi chưa nghe nói qua một câu sao," Thời Thanh vỗ vỗ quan tài, "Thấy ‘quan’ phát tài nha."
Thời Thanh không nói thật với Mật Hợp, kỳ thật nàng ngoại trừ mua quan tài còn phải chuẩn bị nhiều thứ khác nữa. Ngày hôm nay lúc ra ngoài nhìn nhiều cửa hàng, cảm giác cũng không tệ, định ngày mai để cho Mật Hợp đi mua, xem có thể mua được hay không.
Nàng sống không được lâu, cưới Vân Chấp vào cửa còn phải thực xin lỗi hắn.
Chờ tương lai nàng đi rồi, phụ thân nàng nhất định sẽ không làm khó Vân Chấp.
Hắn có thể mang theo cửa hàng thôn trang của nàng mà tái giá, chính mình có thể đem Mật Hợp và Dạ Hợp để lại cho hắn, như vậy chẳng sợ hắn lần nữa lập gia đình, Thời gia như cũ vẫn là hậu thuẫn của hắn, thế nào cũng so với khi hắn ở Vân gia một mực bị sai sử còn tốt hơn.
Chiều tà buông xuống, trong nội viện cũng chưa lên đèn. Mật Hợp đi chuẩn bị nước tắm cho Thời Thanh, bản thân Thời Thanh đứng ở trong sân, liếc mắt dùng đầu ngón tay khẽ vuốt quan tài.
Nàng tận dụng khả năng, dùng thời gian ngắn nhất đem hậu sự của mình an bài tốt, gương mặt mơ hồ của Vân Chấp cũng đã tưởng tượng ra.
Thời Thanh ngồi trên quan tài ngẩn người, suy nghĩ xem chính mình có còn bỏ sót cái gì không. Trong lúc vô tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên đầu tường có bóng người như mèo con nhảy đến.
"?!"
Thời Thanh ngược lại hít khí lạnh, đối phương rất rõ ràng vừa đứng lên đầu tường đã nhìn thấy nàng ngồi trên quan tài.
Hai người mặt đối mặt, không khí cũng yên lặng vài giây, sau đó ăn ý hét lớn, " Á——"
"Có quỷ!"
"Người đâu! Bắt trộm!"
Thời Thanh rút giày dùng sức ném lên đầu tường, ông ngoại nhà ngươi, dám nhớ thương quan tài của ta!