Nha Thanh kinh ngạc nhìn thiếu niên trên cành cây, trong lòng luôn trào lên cảm giác thật lạ lẫm.
Tiểu công tử trước kia thần sắc buồn bực, trong mắt không hề có ánh sáng, như một cái đầm nước đọng trầm đục, không có lấy nửa điểm gợn sóng.
Mỗi ngày từ sớm tới tối đều ngồi lì bên cạnh khung thêu thêu mẫu đơn, lặp đi lặp lại, này qua ngày tạo nên cảm giác rất áp lực, thống khổ.
Mẫu đơn được hắn thêu ra màu sắc đặc biệt mới mẻ, tươi đẹp lại sinh động, là thiên tài thêu thùa hiếm thấy ở Vân gia, Nha Thanh cảm thấy đó là bởi vì tiểu công tử dành hết tâm huyết vào việc thêu thùa.
Giang Nam có Vân gia, dùng vải vóc cùng thêu thùa để nổi danh, nhất là những thêu công có tay nghề tuyệt trác, sống động.
(Thêu công: thợ thêu, giống với 'tú nương' nhưng là nam giới)
Vài thập niên trước đã nổi tiếng đến mức không ai là không biết, phàm là thêu phẩm của Vân gia, vừa tung ra liền bị người tranh đoạt, khi đó triều thần từ trên xuống dưới đều coi người có thể khoác lên trân phẩm của Vân gia mới là người có thân phận.
Chẳng qua là những năm này, đám tiểu bối ăn sung mặc sướng nhiều năm, sớm không chịu được khổ cực, nhân tài trong tộc cũng dần dần tàn lụi, kĩ năng thêu thùa một đời so với một đời đều kém đi nhiều, thời gian qua đi, kĩ thuật thêu tuyệt hảo của Vân gia dần bị người thổn thức quên lãng, lưu lại chỉ còn vải vóc là còn chút danh.
Vân gia ở Kinh thành và Vân gia ở Giang Nam hai dòng bên cách xa nhau, tuy nói rằng trên chiêu bài vẫn có chữ ‘’Vân’’, nhưng đồ vật được bán ra cùng Vân gia ở Giang Nam không có quan hệ gì, thẳng đến khi Vân Chấp sinh ra, lớn lên học được thêu hoa.
Hắn là thiên tài "Phản tổ" trong dòng tộc, kỹ thuật thêu có thể nói là đỉnh cấp, nhất là thêu mẫu đơn, thật sự là "quốc sắc thiên hương".
Ba năm trước đây, dùng một bức "Hoa nở" danh chấn kinh thành.
Nề hà người ưu tú luôn có chút thân thế bi thảm, ví dụ như Vân Chấp dốc sức liều mạng thêu mẫu đơn chính là vì tích lũy tiền cho phụ thân hắn chữa bệnh.
Cha hắn là người hầu trong nhà, được Vân mẫu dùng hai mươi hai lạng bạc mua về ở bên đường, thân phận địa vị không cao.
Lúc tuổi trẻ ỷ có vài phần tư sắc còn có thể chiếm được trái tim Vân mẫu, sinh xong hài tử liền nhan sắc suy giảm, rất nhanh đã bị Vân mẫu quên lãng ở hậu viện trong phủ, dù sinh bệnh cũng chưa từng tới thăm.
Vân Chấp sáu tuổi liền cầm kim thêu, năm nay 16 tuổi, 10 năm chong đèn cố gắng cũng không cứu nổi phụ thân hắn.
Sau khi phụ thân qua đời, Vân Chấp như là bị rút đi sức sống, cả người uể oải lại âm u.
Nửa năm trước trong một lần Nha Thanh không để ý, Vân Chấp ngã xuống ao trong nội viện, chờ khi tỉnh lại cả người đều thay đổi.
Như gốc cây già chết héo rám nắng màu tro, đột nhiên nảy ra cành cây non mịn xanh thẫm, trở nên tươi tắn sinh cơ bừng bừng.
Vẫn còn nhớ rõ khi hắn vừa tỉnh lại, cả người như lên cơn điên, nhìn cái gì cũng cảm thấy kỳ quái.
Ngẫu nhiên ở trong phủ gặp được nam tử mang thai đang nâng cao bụng bầu, con mắt kinh hãi trợn to, cả người hít khí lạnh, như gặp được kích thích cực lớn, co rúm trốn trong phòng mất mấy ngày.
Nha Thanh còn nhớ khi đó hắn co chân ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, giống như đánh mất năng lực ngôn ngữ, hai tay ở trước bụng khoa múa một đường cong, "Đó, người đó là bị bệnh đúng không? "
Nha Thanh ngẩn người, "Không phải ạ, người đó mang thai, xem chừng cũng phải tám tháng. "
" Mang, mang thai? " Thanh âm nói ra mang theo run rẩy.
"Đúng vậy, nam tử chúng ta chính là người thai nghén sinh mạng mà."
Chỉ có điều Vân Chấp trong lòng có tâm sự, thân thể không tốt, nguyệt sự mới một mực trì hoãn đến hiện tại còn chưa tới.
Đại phu nói hắn đây là dậy thì muộn rồi.
Chỉ khi có nguyệt sự mới có thể sinh con.
Vân Chấp hai tay nắm lấy cột giường, cái trán trắng nõn dập đầu ở phía trên, đuôi mắt phượng nghẹn đỏ, hàm răng cắn chặt môi dưới, cứng rắn chịu đựng không khóc nấc lên.
Khi đó Nha Thanh chẳng qua có cảm giác tiểu công tử giống như đã quên mất vài chuyện, thẳng đến khi lần đầu thấy hắn trèo cây.
Như mèo con nhẹ nhàng, mũi chân nhón một cái liền nhảy lên cây khô, làm Nha Thanh kinh hãi suýt nữa thét ầm lên.
Ngày hôm nay thấy hắn ngồi trên chạc cây cao, nhìn ra phương xa, con ngươi thanh lãnh nửa khép mang sương lạnh, ánh mắt mịt mù xa xăm.
Hắn nói hắn không muốn thêu hoa, hắn muốn hành tẩu giang hồ.
Nha Thanh lúc này mới ý thức được, tiểu công tử thay đổi thật rồi.
Hắn không dám tưởng tượng xa hơn, dù sao lúc trước tiểu công tử đã từng nói qua rất nhiều lần, " Ta vì sao lại sinh ra ở Vân gia, nếu như ở nơi khác, thì thật tự tại biết bao."
Tiểu công tử có thể là, muốn thay đổi cách sống.
" Tiểu công tử. "
Nha Thanh hai tay khép lại ở bên miệng nhỏ giọng gọi hắn, " Ngài nhanh xuống đi, cẩn thận bị người trông thấy. "
Vân Chấp thu hồi đôi chân đang rủ xuống dưới, không hề có hình tượng nam tử tách hai chân ra ngồi xổm trên chạc cây, " Nha Thanh, đồ vật lấy tới chưa? "
" Lấy được rồi. " Nha Thanh sợ Vân Chấp ngồi như vậy bị người trông thấy, " Ngài nhanh nhanh xuống dưới. "
Vân Chấp nở nụ cười, " Tốt. "
Nụ cười này, như hoa nở rộ sáng sớm, tươi mát sạch sẽ mang theo chút hơi lạnh sương mai, làm cho người ta đứng trước mắt ngơ ngác.
Vân Chấp giống như phiến lá non màu xanh nhạt trên cây lê vậy, theo gió dang cánh tay từ chạc cây nhẹ nhàng rơi xuống.
Nha Thanh đứng tim, thẳng đến khi trông thấy chân hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất mới khẽ thở ra.
" Vạt áo nam tử không thể nhét vào dây lưng, như vậy trông rất khiếm nhã. " Nha Thanh chạy chậm đi ra ngoài, xoay người thò tay đem vạt áo vung lên của Vân Chấp sửa sang tốt.
Vân Chấp căn bản không quan tâm những chi tiết này, thò tay cầm lấy cái hộp màu đen kia, trong mắt ánh sáng lập loè.
Hắn rốt cục sắp được tự do.
Trong hộp kia không phải cái gì khác, mà là...... Nhọ nồi.
Vân Chấp sinh ra ở võ lâm thế gia, là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, từ nhỏ liền muốn giống như phụ thân hắn, cầm kiếm dạo thiên nhai.
Năm đó hắn sinh ra được thầy bói tính mệnh, nói hắn năm 16 tuổi có một kiếp nạn cực lớn, chỉ cần tránh thoát đi, đời này liền thuận buồn xuôi gió.
Cha mẹ Vân gia chỉ có mỗi hắn là nhi tử bảo bối, tuy thầy bói nói chưa tới kiếp nạn, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để cho Vân Chấp một mình ra khỏi cửa, càng đừng nói bước chân vào giang hồ, địa phương hắn có thể đi bộ xa nhất chính là chuồng gà trong hậu viện.
Vân Chấp mang một thân võ nghệ cao cường, vậy mà mỗi ngày chỉ có thể dùng để giết gà, cảm giác bị mai một khó chịu.
Thầy bói này chính là thích nói chuyện giật gân, không thể coi là thật.
Vân Chấp nhẫn nại đợi ngày đó cha mẹ đi xa nhà liền bộc phát, vụng trộm xách hai thân quần áo leo tường chuồn ra cửa chính.
Hắn đứng trên tường viện của mình, nhìn ra xa xa, dang cánh tay nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác khí thế giang hồ đập vào mặt.
Vân Chấp thả người nhảy lên, đến khi tỉnh lại chính là lúc được người vớt từ trong hồ ra. (Cười vl =)))
"......" Hắn không chỉ không thể tiêu dao giang hồ, còn thật bị thầy bói nói đúng, rơi vào một thế giới khác hoàn toàn thế giới hắn từng sống trước kia.
Hai ngày sau khi tỉnh lại, Vân Chấp tam quan lại bị đảo loạn một phen, hiện tại đã chết lặng.
Hắn vốn muốn ở Vân gia bồi dưỡng thân thể một thời gian, vậy mà cái người luôn tô son điểm phấn là Vân gia chủ quân này luôn ép buộc hắn thêu mẫu đơn.
Thật là quá đáng!
Vân Chấp tính toán một chút, giờ là thời điểm tốt để chạy trốn.
Hắn trước kia cùng hạ nhân trong nhà học qua chút tay nghề giang hồ, ngày hôm nay chuẩn bị leo tường đi ra ngoài kiếm chút tiền chạy trốn.
Thời Thanh bị lão gia tử vung gậy đuổi khỏi sân nhỏ.
Thật là không có giáo dưỡng!
Ăn xong một đĩa bánh ngọt đậu đỏ, Thời Thanh no no, vừa vặn đi ra cửa đến bảo các lấy cây trâm đã đặt.
Trên đường phố náo nhiệt, sáng sớm chợ đã bày mở, loại không khí khói lửa nhân gian này đặc biệt an ủi nhân tâm.
Nếu trước kia, Thời Thanh chẳng qua chỉ cảm thấy mới lạ thú vị, hiện tại mỗi lần liếc mắt nhìn đều mang theo không nỡ.
Nàng còn chưa có sống đủ, cũng rất thích cái thế giới không giống bình thường này.
Vì cái gì, không thể cho nàng một cơ hội được sống chứ......
Nàng chỉ là muốn sống, làm sao lại khó như vậy.
Thời Thanh đi đến một nửa, chợt dừng bước.
Nàng nhìn thấy một tiệm xem bói nhỏ.
Thời điểm đã đến bước đường cùng, con người tin mệnh, mới có thể dùng dáng vóc tiều tụy hèn mọn khẩn cầu trời cao chư vị thần phật.
Nàng đến phía trước quán, đối phương là đạo sĩ nhìn có vẻ không lớn tuổi, chính là mặt bôi đen nhánh, bên người còn có tiểu đồ đệ dựa sát vào nhau đi theo.
Vừa nhìn liền biết không chuyên nghiệp.
Thời Thanh thu hồi vạt áo, ngồi xổm xuống trước mặt hắn nhìn cái ống thẻ.
Đây là lần đầu Vân Chấp khai trương, chưa gì đã có khách nhân quần áo bất phàm đến, có chút khẩn trương.
Ngược lại là Nha Thanh bên cạnh vụng trộm giật tay áo hắn, ám chỉ đây là dê béo.
Chỉ cần hung hăng làm thịt một lượt, bọn họ liền có tiền.
Đến lúc đó có thể ngồi cỗ kiệu hành tẩu giang hồ.
Nha Thanh ít kiến thức không biết rõ " Giang hồ" là địa danh nơi nào, nhưng từ sau khi tiểu công tử rơi xuống nước tỉnh lại, ngoại trừ lúc đầu phát điên lục thân không nhận, về sau nhắc tới nhiều nhất chính là hắn muốn hành tẩu giang hồ.
Bất kể là hành tẩu giang hồ hay là tới sông tới biển, trong tay cũng nên có tiền.
Đã có tiền rồi bọn họ có thể mướn cỗ kiệu ngồi đi, đi nhiều không lo mệt mỏi.
Nếu lúc trước, tiểu công tử bằng vào một tay thêu mẫu đơn tuyệt đẹp, nhiều ít còn có chút tiền riêng.
Nửa năm trước sau khi rơi xuống nước lên cơn điên, chút bạc trước đó trừ phần chữa bệnh cho lão chủ tử, còn lại cũng cho hắn dùng mời đại phu, giờ đây tiền trong hộp chỉ còn mấy miếng tiền đồng.
Ngày hôm nay hai người là vụng trộm chuồn ra, tiểu công tử lại để hắn kiếm nhọ nồi, nói hắn có tay nghề kiếm tiền, có thể kiếm nhiều tiền.
Nha Thanh tưởng tượng cũng là, thêu mẫu đơn dù thêu tốt đến mấy, phần lớn tiền cũng về tay chủ quân, đến tay tiểu công tử chỉ còn chút tiền nhỏ.
Nếu không có chủ quân làm người trung gian, bọn họ chẳng phải có thể kiếm nhiều tiền rồi sao!
Chẳng qua là Nha Thanh như thế nào cũng không nghĩ đến, tiểu công tử nói có tay nghề chính là đi xem bói.
May mà hai người vận khí tốt, khai trương có khách nhân đầu tiên liền là người ăn mặc cùng dung mạo đều không tầm thường.
Thời Thanh không tầm thường cũng hoàn toàn chính xác không phụ hi vọng, quay người thò tay lại, để cho Mật Hợp đem túi tiền của mình lấy tới.
Túi nặng trĩu.
Nàng cái khác không có, chỉ có nhiều tiền.
" Mật Hợp, ngươi tin mệnh không? "
Thời Thanh tuy rằng cố tình che dấu giao diện trong suốt trước mặt, nhưng nhìn không thấy không có nghĩa nó không tồn tại.
Mật Hợp ngồi xổm bên cạnh Thời Thanh, nghe thấy lời này sửng sốt một chút, như là trước nay không nghĩ tới vấn đề này.
Nếu không phải nội dung cốt truyện bị kích hoạt, Thời Thanh cũng không nghĩ đến.
Nàng nhìn cái ống thẻ kia, " Ta rất tin mệnh. "
Thời Thanh móc ra một khối kim nguyên bảo, nhìn về phía hai "thầy trò" đối diện, " Cái này xem có chuẩn không? Không chuẩn ta đây không trả tiền."
Từ một khắc nàng móc vàng ra, chủ tớ Vân Chấp hai ánh mắt toàn bộ dính lên tay Thời Thanh.
Thật sự có người ngốc nhiều tiền!
Vân Chấp mặt bôi đen xì cũng che không được đáy mắt phát sáng khi trông thấy vàng.
Hắn nhìn Thời Thanh, không chút do dự, "Chuẩn! "
Thời Thanh áng chừng kim nguyên bảo, cười, " Ta liền thích loại có tự tin như ngươi."
Vân Chấp cầm lấy ống thẻ, " Ta giúp ngài gieo một quẻ."
Thời Thanh chắp tay trước ngực, thần sắc tiều tụy nhìn ống thẻ trong tay đối phương.
Vân Chấp nhìn chằm chằm vào đĩnh vàng trong tay nàng.
Hắn quá thiếu tiền.
Nếu không có tiền trốn khỏi Vân gia, sự tình hắn không biết thêu mẫu đơn sớm muộn cũng bị lộ, nói không chừng cũng bị nhìn thấu thân phận rồi bị thiêu chết.
Hai ngày này, cái người thoa son phấn bột nước Vân gia chủ quân kia đã hạ tối hậu thư: " Nếu còn lười biếng không chịu thêu hoa, ta liền đem ngươi gả ra ngoài, khỏi ở nhà tốn cơm trắng! "
Bảo Vân Chấp cầm kiếm khắc hoa còn có thể, bắt hắn cầm kim thêu thùa, cái này hoàn toàn khó xử Vân thiếu hiệp ta.
Lúc này Vân Chấp vuốt lương tâm hơi đau của mình, ngầm hạ quyết tâm:
Liền lừa gạt lúc này!
Tính toán chính mình thực xin lỗi nàng.
Xem bói có một bí quết nhỏ, hầu như "người trong nghề" nào cũng biết rõ.
Đó chính là vào lúc bắt đầu liền khẳng định không thể để cho đối phương có quẻ tốt, bằng không thì ai còn nguyện ý tiêu tiền trừ họa.
Trước tiên phải ba hoa một chút vận khí không tốt của nàng, hoặc là nhà sắp có tai ương, đối phương nghe xong sẽ sợ hãi hoảng hốt, tự nhiên nguyện ý tiêu tiền đến phá giải.
Mấy sự việc này càng là người có tiền càng tin tưởng.
Vân Chấp lắc lắc ống thẻ.
"BỘP." Quẻ bói rơi trên mặt đất.
Thời Thanh nhặt lên xem.
[ Quẻ nói: kêu cưu tranh đoạt thước sào cư, khách và chủ nhân sâm kém ý không thư; đầy lĩnh kiều tùng la điểu phụ, mà lại đoán thơ lời nói ra sao như. ] (chỗ này tui đọc k hiểu)
Chốt lại, mọi việc không được như ý.
Thời Thanh trầm mặc.
Vân Chấp ngo ngoe rục rịch.
Hắn nhìn chằm chằm vào khối vàng kia, câu nói " Ta có phương pháp hóa giải" còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy đối phương đem quẻ bói ném trở về.
"? "
Thời Thanh mặt không biểu tình, cự tuyệt tiếp nhận kết quả này, "Không chuẩn, tính lại lần nữa."
"!"
Xin quẻ nào có như vậy!
Vân Chấp nhíu mày, mặt bôi đen xì cũng giấu không được phần kinh ngạc kia.
Hắn vẻ mặt mờ mịt, " Xin quẻ chú ý thành tâm tức linh. "
"Ta đây rất thành tâm." Thời Thanh đem vàng thả vào lại túi tiền, đổi một khối bạc tới.
Bên A chuẩn bị rút vốn, cũng nói yêu cầu mới, "Tính lại."
Nàng nói không chuẩn chính là không chuẩn.
Vân Chấp nhìn khối vàng mà thịt đau, không tình nguyện lại gieo một quẻ.
"BỘP" Quẻ rơi xuống dưới.
Thời Thanh nhặt lên xem.
[Quẻ nói: gấp nước bãi cát để thuyền về, phong ba làm lãng dục vọng như thế nào; nếu muốn bình yên cầu ổn yên tĩnh, chờ đợi lãng yên tĩnh nói này nguy. ]
Rút được, ý là nàng hiện tại làm cái gì cũng không ổn, tốt nhất là ngồi yên.
A, ngồi yên chờ chết sao?
Thời Thanh nhìn về phía Vân Chấp, hoài nghi hắn là gián điệp nữ chính phái tới.
Mí mắt Vân Chấp nhảy lên, quả nhiên nghe thấy nàng nói, "Tính lại!"
Ngày hôm nay nếu tính không ra một quẻ làm cho nàng hài lòng, Thời Thanh liền không có ý định rời đi.
Nàng cất khối bạc nén đổi thành bạc vụn, tiếp xuống còn đổi nữa sẽ thành tiền đồng.
Nha Thanh xem đến trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng kéo tay áo Vân Chấp.
Người ta đều là càng tính càng nhiều tiền, bọn họ tại sao lại càng tính càng ít.
Nhìn trên mặt đất còn mấy miếng tiền đồng, Vân Chấp suýt chút quỳ trước mặt nàng.
Ngày hôm nay gặp nàng,...... xem như chính mình xui xẻo.
Vân Chấp cam chịu số phận tiếp tục gieo.
Bên trong ống thẻ cũng chỉ có mấy quẻ như vậy, Vân Chấp lần đầu làm buôn bán chính mình cũng khống chế không tốt, lắc năm lần, ra một đầu mồ hôi mỏng, thò tay kéo áo lau, lau mất một tay áo nhọ nồi.
Thời Thanh này vẫn còn không hài lòng.
Vốn từ vàng biến thành bạc, bạc biến thành bạc vụn, bạc vụn biến thành một mớ tiền đồng, hiện tại mớ tiền đồng bị nàng lấy bớt chỉ còn lại hai đồng.
Mắt thấy Thời Thanh lại thò tay nhặt đi một đồng, mí mắt Vân Chấp nhảy lên, nhanh chóng chụp lấy bàn tay nàng.
Lưu lại một con đường sống đi tỷ tỷ......
"Đây."
Ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
Đừng nói Vân Chấp, chính Phật Tổ cũng có thể bị dáng vóc tiều tụy của "Tín đồ" làm tức chết.
Thời Thanh nhận lấy xem.
[Quẻ nói: khổ tận cam lai chỉ thước gian, vô cùng phấn chấn quân tử xuất phát từ núi; như gặp hổ thỏ tin lành tin, lập chí bề bộn trong sự tình không khó. ]
Trên quẻ viết, nhân họa đắc phúc khổ tận cam lai, mặc kệ làm cái gì cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Thời Thanh nhướng mày, trên mặt rốt cục lộ ra vài phần thật tình tươi cười, rụt rè khoe khoang, "Ai nha, ta liền biết rõ ta mệnh tốt. "
"...... A. " Vân Chấp kéo kéo cổ áo quạt gió, giáo dưỡng nhiều năm kiềm chế hắn suýt chút trợn trắng mắt chửi tục.
Nếu ngài thử cúi đầu nhìn quẻ dưới chân một cái, cũng không nói ra được lời này.
Trên cổ hắn quẹt nhọ nồi đến chỗ xương quai xanh, lúc này tùy tiện kéo mở ra, phần da trắng nõn như ngọc lộ sau lớp quần áo thật dễ làm người khác chú ý.
Nha Thanh phản ứng rất nhanh, thò tay khép lại vạt áo của Vân Chấp, đưa mắt ra hiệu.
Vân Chấp trong nháy mắt sắc mặt cứng ngắc, ngượng ngùng thu tay lại.
Hắn quên đây là cái thế giới chó má "Nữ tôn".
Chủ tớ Thời Thanh cùng Mật Hợp căn bản không có chú ý tới động tác của hai người đối diện, trong mắt các nàng chỉ có quẻ bói.
Trước mặt mạng sống, nam nhân là cái rắm gì!
Dù hắn có cởi sạch, Thời Thanh cũng không thèm liếc mắt một cái.
Mật Hợp nhỏ giọng hỏi, "Tiểu chủ tử, ngài không phải nói ngài tin mệnh sao?"
Đừng nói chủ tớ Vân Chấp, ngay cả Mật Hợp cũng bị một trận thao tác của Thời Thanh xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn trên mặt đất có đến bảy tám quẻ bói.
Cái này mà gọi là tin, mệnh?
Này thì tin mệnh gì?
Thời Thanh đem tiền đồng ném đến tay Vân Chấp, cầm quẻ đứng lên.
Mặt trời vừa lên cao, ánh sáng sau lưng nàng tỏa khắp.
Đuôi mắt Thời Thanh giống như cánh hoa đào cong cong lên, quần áo màu đỏ làm nổi bật lên khuôn mặt vốn đã minh diễm càng thêm chói lọi rực rỡ.
"Tin chứ, ta chỉ tin mệnh ta muốn."
Chẳng sợ là tự an ủi bản thân cũng tốt, có thể vui vẻ thêm một cũng tốt.
Thời Thanh thì vui rồi, Vân Chấp lại cảm giác mình bị người đùa giỡn.
Hắn giương mắt nhìn túi tiền treo trên eo Thời Thanh, con mắt sáng lập loè.
Ngày hôm nay bận rộn nửa ngày, vậy mà chỉ kiếm được một xu tiền đồng, nhưng Thời Thanh lại dạy hắn một đạo lý.
Đó chính là làm người không thể giảng giải lương tâm.
Tiền tại nhân gia.
Vân Chấp quyết định, đêm nay liền leo tường trộm nhà nàng!
Lương tâm của nàng còn không đau, chính mình đây còn cố kỵ cái gì!!
Tác giả p/s:
Vân thiếu hiệp: Tỷ tỷ ngươi thật sự rất chó…