Thời Thanh chuẩn bị xong xuôi vừa bước ra cửa sân, trước mặt liền gặp phải mấy người mới được Lão thái gia phái đến.
Đây là không gặp nàng liền không bỏ qua?
Mật Hợp bĩu môi, nhỏ giọng cùng Thời Thanh nói thầm,
" Tiểu chủ tử, nhất định là Kim Trản cáo trạng ngài."
Thời Thanh cảm thấy không hoàn toàn là vậy.
Nguyên nhân chủ yếu đoán chừng vẫn là do ngày hôm qua nàng trước công chúng bị từ hôn, lại để cho lão gia tử mất thể diện.
Nàng đánh Kim Trản chỉ như đang đổ thêm dầu vào lửa.
Nhìn đối diện có đến ba năm người, Mật Hợp không suy nghĩ liền bước ra một bước ngăn cản trước người Thời Thanh.
Rõ ràng biết rõ không đi không được, nhưng vẫn mạnh mẽ trấn định hỏi một câu, "Chúng ta, chúng ta giờ phải đi sao?"
Giống như nàng có quyền lựa chọn vậy.
Mật Hợp quay đầu nhìn Thời Thanh, mặt mũi tràn đầy lo lắng, " Bằng không hay là chờ đại nhân cùng chủ quân đi chùa dâng hương trở về lại nói tiếp."
Phụ thân Thời Thanh Lý thị ngày mai sinh nhật, ngày hôm nay mẫu thân xin nghỉ dẫn hắn đi lên chùa dâng hương.
Sáng sớm liền phải rời giường xuất phát, giữa trưa ăn chay trong miếu, xem chừng buổi chiều mới có thể trở về.
"Đi đi." Thời Thanh thở dài.
Có một số người một khi tránh được mùng một, cũng không thoát được mười lăm.
Thời Thanh sao có thể khiến cho bản thân mình mang theo tiếc nuối rời đi.
Lại nói lão gia tử nghẹn cả đêm không ngủ, sáng sớm liền sai khiến Kim Trản tới ngồi xổm chỗ nàng, nhất định là chuẩn bị một bụng giáo huấn.
Mật Hợp kinh ngạc quay đầu nhìn Thời Thanh, cho là mình nghe lầm.
Dù sao lão gia tử không thích chủ quân, theo đó cũng không quá thích tiểu chủ tử Thời Thanh, mỗi lần nhìn thấy liền khó chịu.
Thời gian lâu dần, phụ thân Thời Thanh và con gái hai người mỗi lần nhìn thấy lão gia tử liền giống như chuột thấy mèo, cúi đầu phạt đứng không lên tiếng, có thể trốn liền trốn.
Nếu thật sự trốn không nổi liền chờ lúc thời điểm đại nhân ở nhà, để cho nàng đi xử lý mâu thuẫn phụ thân cùng phu lang hài tử (giống mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cơ mà đổi giới tính).
Mà ngày hôm nay tiểu chủ tử vậy mà nguyện ý chủ động đi qua chỗ lão gia tử chịu mắng mỏ!
Mật Hợp ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời hôm nay mọc đằng tây à?
Đổi thành lúc trước, Thời Thanh hoàn toàn không muốn đi qua chỗ lão gia tử, dù sao lão gia tử tuổi cao, không chừng sống không tới mấy năm, có thể nhịn nàng liền nhịn.
Nhưng mà hiện tại đã khác. Nàng và lão gia tử còn không biết ai đi trước ai.
Thời gian còn dư lại đều như nhau, Thời Thanh cảm giác mình không cần phải nhường lão gia tử làm gì.
Thời Thanh rũ mắt sửa sang lại tay áo, quay đầu nói với Mật Hợp, "Thừa dịp ta còn có thời gian, muốn nói cho lão gia tử một đạo lý. "
Mật Hợp nghi hoặc, " Đạo lý gì? "
"Ông ngoại khả năng vẫn là ông ngoại, nhưng cháu gái không có khả năng vĩnh viễn là cháu gái. "
Thời Thanh cũng không để cho mấy người lão gia tử phái tới lên tiếng, trực tiếp nói, "Dẫn đường đi."
Lần này chính là Trần thúc tới, tuổi cao không kém lão gia tử, nghe thấy lời này còn sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn Thời Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt ra hiệu mấy tiểu tùy tùng đi theo sau chủ tớ Thời Thanh, tránh cho nàng chạy mất.
Bình thường Thời Thanh nghe nói phải tới chỗ lão gia tử liền giống như chim cút mặt mày ủ rũ, ngày hôm nay bỗng nhiên biến thành ngỗng trắng to lớn, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, khí thế không coi ai ra gì, có chút khác thường.
Vốn nghe nói nàng động thủ đánh Kim Trản còn cảm thấy không có khả năng, dù sao thì trong phủ tiểu chủ tử là người nổi danh có tính tình tốt.
Hiện tại xem ra, thật đúng là có chuyện như vậy.
Thời Thanh đi theo Trần thúc vừa bước vào nội viện lão gia tử, chỉ nghe thấy bên trong mang theo thanh âm tức giận truyền tới.
"Nó đây là điên rồi sao? Mình bị từ hôn còn đem bực tức đổ lên đầu người khác, đúng là có tiền đồ!"
Lão gia tử ngồi trên một chiếc ghế to rộng, trong tay chống cây gậy gỗ được mài đến bóng loáng.
Tuy nói là đã vào tuổi đầu bạc, nhưng tinh thần và thân thể ông nhìn cũng không tệ, thời điểm nổi giận mười phần trung khí.
Hôm qua Thời gia bị người ta ném mặt mũi, hỏa khí trong lòng ông còn chưa tiêu đâu, ngày hôm nay chợt nghe nói Kim Trản ông phái đi gọi Thời Thanh bị nàng đánh!
"Chủ tử ngài đừng tức giận, Kim Trản là nô bộc, tiểu chủ tử đánh nàng tất nhiên là nàng có cái gì làm không đúng, ngài vì cái này liền trách phạt tiểu chủ tử thì không thỏa đáng."
Lão Từ lau nước mắt đứng bên cạnh khuyên. Miệng lão nói thật dễ nghe, nhưng mà tay lau nước mắt không có ý muốn bỏ xuống.
Kim Trản liền đứng bên cạnh hắn, trên mặt mang theo dấu bàn tay, nhỏ giọng phản bác, "Ta không có làm sai."
Lão gia tử nhìn thấy rõ dấu tay bên đôi má nàng, đau lòng nói: " Cái gì mà hạ nhân với chủ tử, ta coi Kim Trản như cháu gái ruột, toàn bộ phủ từ trên xuống dưới ai không biết rõ? "
Tổ phụ của Kim Trản, lão Từ, là tiểu thị hồi môn năm đó của Thời lão gia tử, sau đó lập gia đình mới dập đầu rời đi.
Về sau quê nhà thê chủ lão gặp hoạn nạn, liền dẫn cháu gái duy nhất trở lại Thời gia.
Nhiều năm như vậy một mực hầu hạ bên người Lão thái gia, dù là nô tài, bình thường vẫn có thể so với chủ tử.
Toàn bộ trong phủ ngoại trừ lão gia tử, cả ba nữ nhi của ông đều phải gọi lão một tiếng" Từ thúc".
Kim Trản học tập lão, coi bản thân thành tiểu chủ tử Thời gia, không để ai vào mắt.
Ngày hôm nay đột nhiên bị Thời Thanh tát một cái lên mặt, lúc ấy không phản ứng, sau khi trở lại trong nội viện lão gia tử liền bắt đầu cáo trạng.
Lão gia tử chống quải trượng, ngón tay chỉ sân nhỏ ngoài cửa, " Nó đây là đánh ngươi sao? Nó đây là không đem ta để vào mắt. "
Thời điểm tay hắn chỉ tới, Thời Thanh chân phải vừa bước qua cánh cửa, ngẩng đầu liền đối mặt với sắc mặt âm trầm, khóe miệng ép xuống của lão gia tử.
Tim trong ngực Thời Thanh đập mạnh một cú, ngay ngắn hành lễ, " Ông ngoại. "
Vẫn có chút sợ, dù sao thì sợ đã quen.
" Ngươi còn biết rõ ta là ông ngoại ngươi. " Lão gia tử âm dương quái khí, " Ta còn tưởng rằng ngươi khảo trúng Thám Hoa, trong mắt cũng chỉ còn mỗi mình cha ngươi thôi chứ. "
Thời Thanh bình thường ăn nói vụng về chất phác, ở bên cạnh như rối gỗ, hận không thể khiến người khác nhìn không thấy nàng, không giống như Nhị tỷ lớn hơn nàng mấy ngày có thể nịnh nọt, mua vui cho ông.
Nếu như miệng Thời Thanh có thể giống như Nhị tỷ nàng Thời Hỉ, sao có thể trước công chúng bị Trưởng hoàng tử từ hôn?
Hiện tại toàn bộ kinh thành đều biết rõ việc này, cái tấm mặt mo này của ông biết phải để đi đâu đây.
Ngày hôm nay vốn muốn gọi Thời Thanh đến dạy bảo hai câu, người đâu chưa thấy, đã thấy Kim Trản mình phái đi bị tát trở về.
Thi đậu Thám Hoa, bản lĩnh khác không có, tính tình liền biến lớn.
Giống hệt như cha nàng, một tục nhân không có văn hóa, cái gì cũng không biết chỉ biết cưng chiều. Ông xem ra, hai cha con Thời Thanh là cùng một đức hạnh, đều là tính tình đầu gỗ.
Đánh mắng nửa ngày không dám thở ra một câu.
Lão gia tử hai tay cầm quải thượng, nâng mí mắt nhìn Thời Thanh đứng giữa phòng, không có một chút ý tứ gì là bảo nàng ngồi xuống, mở miệng liền chất vấn, " Ngươi vì cái gì đánh Kim Trản? "
Lời này vừa hỏi ra, mọi người trong phòng ngoài phòng liền dựng lỗ tai, lão Từ cũng thôi giả khóc.
Thời Thanh buồn bực phát chán, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giương mắt cùng lão gia tử đối mặt, nhướng mày, " Ta đánh nàng còn cần lý do? "
Nàng là đích nữ Thời gia, ở trước mặt lão gia tử địa vị còn không bằng hạ nhân.
Trưởng bối như thế, nàng còn kính hắn làm cái gì?
Trước kia là sợ phiền phức, muốn quý trọng thật tốt cơ hội sống lại, giờ đây nàng sống cũng sống không được, còn sợ cái búa.
Thời Thanh từ giữa phòng đi đến bên cạnh, kéo cái ghế ngồi xuống.
Nàng từ sáng đến giờ còn chưa ăn cơm, nhìn thấy điểm tâm trên bàn lão gia tử bỗng nhiên có chút đói, ngón tay chỉ vào đĩa, " Kim Trản, đem cái đĩa bánh ngọt đậu đỏ bưng tới đây cho ta. "
Không phải gọi Mật Hợp, mà là Kim Trản.
"? " Kim Trản nghe trợn mắt há hốc mồm không động đậy.
Thời Thanh biết rõ đây là trong sân ai sao? Nàng dám sai sử mình? Lão Từ nắm khăn, trên mặt tràn đầy nếp nhăn chồng chất hiện lên vui vẻ giả dối, lời nói mềm mại giấu kim bên trong, ôn nhu nói, " Tiểu chủ tử sai sử người trong nội viện của lão gia tử rất thuận tay. "
Đây là ý tứ hoàn toàn không đem lão gia tử để trong mắt. Thời Thanh điều chỉnh một cái tư thế ngồi thoải mái, giương mắt nhìn lão Từ, " Vậy ngươi cũng đừng nhàn rỗi, đi rót cho ta chén trà nóng tới đây. "
Thật là cho lão mặt mũi. Tuổi già như vậy còn không có chút nhãn lực nào.
"......" Lão Từ ở trong phủ ngoại trừ lão gia tử không ai dám sai sử hắn, nghe thấy Thời Thanh bảo mình đi châm trà, suýt chút tức giận nhào qua.
" Náo đủ chưa! " Lão gia tử gõ quải trượng phát ra tiếng vang " Thùng thùng", buồn bực nói
" Ngươi nghe một chút xem ngươi vừa nói gì, ngồi không ra ngồi, không biết lễ phép trưởng bối, đúng là không có giáo dưỡng! "
Lúc Thời Thanh có giáo dưỡng cũng không thấy ông có nửa phần hài lòng thỏa mãn nào.
" Ngài nếu như nói ta không có giáo dưỡng......" Thời Thanh thở sâu đứng lên đi đến trước mặt Kim Trản, nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của nàng ta, nâng tay trái lên hướng má phải nàng ta cho một cái tát dứt khoát.
Một trái một phải, đặc biệt cân xứng.
Thời Thanh buông đôi tay hơi rủn rẩy, "Ta sẽ cho ngài xem như thế nào mới là không có giáo dưỡng."
Làm chủ nhân tự ra mặt đánh nô tài, đây mới gọi là không có giáo dưỡng.
Lão gia tử kinh hãi nói không ra lời, bản thân Kim Trản cũng không kịp phản ứng. Nàng ta cho rằng mình có chỗ dựa là lão gia tử, Thời Thanh ngày hôm nay chắc chắn phải bị phạt, kết quả ai biết Thời Thanh trước mặt lão gia tử lại quăng nàng thêm một cái tát.
Tiếng vang thanh thúy làm mọi người tỉnh mộng.
Thời Thanh nói, " Ông ngoại ngài không phải hỏi ta vì sao đánh Kim Trản sao? Đây chính là nguyên nhân."
Nàng cười lạnh, ánh mắt nhìn trên mặt Kim Trản mặt rồi chậm chạp chuyển qua trên người lão Từ, dừng lại.
"Ta là đích nữ Thời gia, là Thám Hoa năm nay do chính Hoàng Thượng khâm điểm, vậy mà ngay tại nhà mình lại sai sử không nổi hai kẻ nô tài, cái nhà này đến cùng là họ Thời hay là họ Kim? "
Thời Thanh nhìn lòng bàn tay mình đỏ lên, " Ta đây đánh hạ nhân trong nhà không nghe lời cũng liền bị hưng sư vấn tội (*) sao? "
Câu nói sau cùng là nói với lão Từ,
‘’Trong phủ, mọi người tôn xưng ngươi một tiếng " Từ thúc" là có hàm dưỡng, ngươi ỷ vào sự tôn trọng của người khác cậy già lên mặt là ngươi không biết xấu hổ, nhận thức không rõ thân phận của mình. Chỉ cần ta còn mang họ Thời, thì trong cái nhà này, ta, chính là chủ tử, những người khác......"
Thời Thanh để tay xuống , nhìn lão Từ cùng Kim Trản, thanh âm chậm chạp, từng chữ rõ ràng, " Chỉ có thể là nô tài. "
" Đừng nói nàng ta có sai, cho dù nàng ta không sai, ta cũng có thể đánh nàng." Thời Thanh một câu ngăn chặn miệng tất cả mọi người.
Lão Từ đang muốn cậy già lên mặt giả khóc lại không dám khóc, lén nhìn sắc mặt lão gia tử.
" Ngươi có bản lĩnh đúng không? Ngươi khảo trúng Thám Hoa rất tốt đúng không? " Lão gia tử bị tức đứng lên, tay run run chỉ vào Thời Thanh, " Vậy ngươi đừng để người bên ngoài từ hôn, đừng làm cho Thời gia trở thành trò cười toàn kinh thành!! "
Trọng điểm rốt cuộc đã tới.
" Chẳng phải chỉ là từ hôn sao, sự tình có bao lớn."
Thời Thanh tự mình bưng bánh ngọt đậu đỏ ngồi trở lại, " Cóc ba chân khó tìm, phu lang hai chân còn nhiều mà. "
" Cùng lắm thì kiếm đại một người, chỉ cần ta thành hôn nhanh, người chê cười ta liền đuổi theo không kịp."
Thời Thanh cắn một miếng bánh ngọt nói, "Ta cảm thấy người kia——"
Nàng quên tên, quay người hỏi Mật Hợp, " Cái người thêu mẫu đơn tên là gì? "
Chỉ nhớ mỗi điểm đối phương thêu mẫu đơn đẹp.
Mật Hợp mí mắt co giật, xoay người nhỏ giọng nhắc nhở, " Vân Chấp."
Thời Thanh gật đầu, " Đúng, ta cảm thấy Vân Chấp rất tốt, ta rất thích, liền lấy hắn đi."
Lão gia tử suýt chút phun ra một ngụm máu, được hạ nhân dìu ngồi xuống vuốt ngực, ngay cả thở cũng thở không thông, bộ dáng tùy thời liền tức ra bệnh, " Vân gia? Ngươi đã từng gặp hắn sao, có thể thích hắn cái gì? "
Thời Thanh căn bản không nhìn ông, tùy ông tức giận.
Vừa rồi trước khi vào cửa nghe thấy tiếng lão gia tử mười phần mạnh mẽ. Thấy thân thể ông khỏe mạnh như vậy, Thời Thanh lúc ấy liền nhẹ nhàng thở ra.
Về phần nhìn trúng Vân Chấp cái gì?
Thời Thanh không chút do dự, " Ta đây thích hắn ôn nhu hiểu ý hiền lương thục đức, có thể thêu mẫu đơn. "
Chủ yếu là biết thêu mẫu đơn.
Mà lúc này Vân gia.
Nha Thanh cầm lấy cái hộp màu đen đi vào buồng trong, trái phải đều không nhìn thấy tiểu công tử nhà mình, không khỏi đẩy cửa sổ ra bên ngoài xem.
Sáng sớm, trên cây lê trong nội viện , tiểu công tử vốn nên ngồi ngay ngắn trước khung thêu thêu mẫu đơn, lúc này đang nhàn nhã ngồi dựa trên chạc cây.
Quần áo một màu xanh nhạt tùy ý vung lên, nửa khúc chân dài để chống đỡ cây khô, một chân khác buông rủ xuống dưới, theo gió sớm đung đưa lay động.
Gió đã bắt đầu thổi, hoa lê tuyết trắng cùng với sợi tóc đen dài uyển chuyển bay múa.
Nha Thanh đứng phía trước cửa sổ, chỉ có thể thấy một bên mặt thiếu niên trắng nõn, giống như sắc trắng lạnh của gốm sứ hảo hạng, hoa lê bên người còn phải thua hắn ba phần.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh, người nọ ở trên cây nghiêng mặt nhìn qua.
Thiếu niên dung mạo thanh tuyển, khí chất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn không có nặng nề buồn bực như khi sinh bệnh lúc trước, ngược lại sinh cơ bừng bừng như bạch hạc tùy thời cũng có thể vỗ cánh bay cao.
Vị trên cây này không phải ai xa lạ, đúng là người có một tay thêu mẫu đơn khuynh thành, tiểu công tử Vân gia,
Vân Chấp.
Đôi lời từ Reii: Nay oải quá, mà cố một chút cho xong chương này thoiiii~