Sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, hạng mục được đẩy mạnh rất thuận lợi, mọi người tham dự đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có trên ghế chủ tọa.
Sắc mặt Kỳ đại thiếu gia vẫn rất phức tạp.
Trong lòng các vị cao tầng không khỏi phỏng đoán, nhất định là bởi vì vừa rồi em trai kế đâm sau lưng nên Kỳ đại thiếu không vui.
Vừa rồi tiểu thiếu gia Kỳ Thụy tố giác tinh thần của Kỳ đại thiếu gia có vấn đề, nhưng biểu hiện vừa rồi, rõ ràng là năng lực chịu đựng tâm lý của Kỳ Thụy kém hơn mới đúng.
Anh ta không có bằng chứng không có căn cứ, dám đổ oan cho Kỳ đại thiếu trong trường hợp nghiêm túc như vậy, cuối cùng bản thân không chịu nổi hậu quả mà chạy ra ngoài, lời đồn tự sụp đổ, Kỳ đại thiếu không trừng phạt anh ta đã là không tệ rồi.
Bọn họ đều biết, tuy rằng năm đó Kỳ Xán gặp phải một sự cố ngoài ý muốn nên phải nghỉ ngơi hồi lâu, nhưng sau khi trở về, Kỳ Xán từng bước một làm cho lão Kỳ tổng mất uy tín, lại từng bước thành thục cường đại làm cho ông cụ Kỳ yên tâm trao quyền cho anh để dưỡng lão, trong đó có bước nào mà không cần thủ đoạn, tâm tính cùng trí tuệ thật sự hơn người?
Vì thế mấy thành viên hội đồng quản trị đi tới, nói: "Đừng so đo với một thằng nhóc như cậu ta, năng lực của cậu, chúng tôi rõ như ban ngày."
"Đúng vậy, làm sao tinh thần của Kỳ tổng có thể có vấn đề?"
"Nếu Kỳ đại thiếu gia như vậy còn bị gọi là tinh thần có vấn đề, vậy chẳng phải tôi đây bị bệnh thần kinh sao?"
Mấy thành viên hội đồng quản trị cười ha ha.
Kỳ Xán: "...."
Trên khuôn mặt đẹp trai càng thêm phức tạp.
Anh nhéo giữa mày, nhàn nhạt hàn huyên vài câu cùng mấy vị, sau đó mọi người thức thời rời khỏi phòng hội nghị.
Trợ lý Thẩm đứng ở bên cạnh, nhất thời cũng không đoán được sắc mặt tổng giám đốc, anh ta đi theo bên cạnh đại thiếu nhiều năm, thấy phần lớn là đại thiếu quả quyết sát phạt, một mặt tự tin cường đại, còn chưa bao giờ thấy anh lộ ra vẻ mặt phức tạp trong thời gian dài như vậy.
Trợ lý Thẩm phỏng đoán thánh ý, hẳn là Kỳ đại thiếu lo lắng lần này sẽ xuất hiện vấn đề an toàn ở trong tập đoàn?
Vì vậy anh ta thấp giọng nói, "Bên ngoài Tập đoàn có mấy phóng viên khả nghi đeo khẩu trang, hai đội bảo an một và hai đã chia nhau đi theo dõi, ngài yên tâm, tuyệt đối lần này sẽ không để cho bọn họ có cơ hội lợi dụng!"
Kỳ Xán nhắm mắt, "...... Ừm."
Tâm tình Kỳ đại thiếu gia phức tạp tới cực điểm.
Cho nên, anh không có trúng độc, cũng không hấp thu độc tố thần kinh.
Vậy mà có thể ảo tưởng đến trình độ này.
—— Vui sướng tràn trề, thật đúng là làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được!
Đúng lúc này, ở phía bên kia.
Thời Thính vừa mới hoàn toàn không biết gì mà kết thúc công việc đọc sách của mình, thoải mái nằm vật xuống sô pha.
Mỗi một câu thoại của tổng giám đốc Lang tính đều được tả thực như vậy!
Tình cảm mãnh liệt mà đọc xong kết cục, bởi vì có quá nhiều cảm xúc, trực tiếp tăng thêm gần một vạn câu tiếng lòng!
—— Quả nhiên bá tổng thì nên chiến đấu trên thương trường
Kỳ Xán im lặng: "......"
Chấp nhận bộ não của mình biến thành cái dạng này, cần sự quyết đoán nhất định.
Chẳng lẽ thật sự......
Bên kia, Thời Thính đang nằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy hai bóng người vừa mới gặp một trước một sau chạy ra ngoài, là Hạng Vãn Uyển đuổi theo phía sau Kỳ Thụy, Kỳ Thụy còn che mặt.
—— Không phải đây là Kỳ Thụy sao? Sao anh ta lại chạy ra ngoài? Ơ, còn khóc à?
—— Trách không được nói chuyện trong hội đồng quản trị còn run rẩy, tố chất tâm lý thật kém, ba anh ta —— à, cũng chính là ba của Kỳ Xán, bởi vì con trai cả quá cường thế, không chấp nhận hai mẹ con bọn họ, mà bọn họ lại cực độ cưng chiều đứa con trai nhỏ này từ nhỏ đến lớn, nhìn xem cái dạng này, thật sự khóc rồi? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trong lòng Kỳ Xán căng thẳng, không sai.
Tiến thêm một bước chứng minh đây là ảo giác trong đầu anh.
Nếu không, làm sao có thể biết những chi tiết bên trong gia đình bọn họ.
Mà một khi thiết lập này được chấp nhận, tất cả các âm thanh đều trở nên hợp lý, con người sẽ tự tìm kiếm logic để giải thích tất cả.
Kỳ Xán chống cánh tay lên mặt bàn, chặn đôi môi mỏng lạnh như băng của mình.
Bệnh lâu sẽ thành bác sĩ, cho dù hiện tại không có đi khoa tâm thần khám bệnh, Kỳ Xán vẫn rất có hiểu biết đối với các loại bệnh thần kinh. Nếu như là ảo giác nghe ra một âm thanh đang đối thoại với mình, thậm chí nhục mạ, từ mẫn cảm đa nghi phát triển thành hiện thực vọng tưởng, vậy gần như có thể phán đoán đây là dấu hiệu của tâm thần phân liệt.
Nhưng tâm thần phân liệt thường xuất hiện tổn thương hữu cơ, kết cấu thần kinh não có vấn đề, anh không có điểm này. Nếu có, Bạch Lễ Duyên đã sớm mất việc.
Thông thường, tâm thần phân liệt chủ yếu đến từ gen di truyền, hoặc là ảnh hưởng của giáo dục hôn nhân và tình yêu sau này.
Về mặt di truyền, ông nội nhà anh không có tiềm chất bệnh thần kinh, còn lại mấy người kia chỉ có tiềm chất ngu dốt.
Giáo dục sau này, anh một đường học lên trường quốc tế nổi tiếng top 3 QS, được giáo dục trong môi trường đại học rất tốt.
Yếu tố kích thích duy nhất ... Cũng chỉ có kết hôn.
Bởi vì đối tượng liên hôn tiến vào cuộc sống của anh, cho nên thế giới tinh thần luôn yên tĩnh của anh bị đè ép. Dẫn đến chứng hoang tưởng bị hại, ảo giác nghe cô nói chuyện với mình, thậm chí nhục mạ mình. Trên thực tế, những thứ này đều là âm thanh từ dưới đáy lòng anh.
Bằng không sẽ không có cách nào giải thích được, vì sao âm thanh Thời Thính đáp lại đều là tình huống mà anh đang đối mặt. Cũng không có biện pháp giải thích, vì sao âm thanh này lại như hình với bóng.
Đây không phải là một lời giải thích tốt, nhưng là lời giải thích hợp lý nhất hiện nay.
Kỳ Xán ngẩng đầu, ánh mắt có vài phần âm trầm.
Tốt nhất là giống như anh suy đoán, mà không phải cô trêu đùa.
Nếu không ... Không ai có thể chịu đựng nổi lửa giận của anh.
Kỳ Xán giương mắt, nhìn về phía trợ lý Thẩm đang chờ bên cạnh, đột nhiên hỏi.
"Nếu như cậu thật sự không dễ dàng thừa nhận một chuyện nào đó ... Là nguyên nhân của mình, nhưng cuối cùng lại phát hiện kỳ thật là nguyên nhân của đối phương, cậu sẽ làm như thế nào?"
Trợ lý Thẩm: Chuyện gì? Lý do gì?
Anh ta không theo kịp tư duy nhảy vọt của tổng giám đốc, nhưng một trợ lý đủ tư cách sẽ không bao giờ cảm thấy đây là nguyên nhân của tổng giám đốc nhà mình, trợ lý Thẩm suy nghĩ một chút, sau đó mới cẩn thận nói: "Tôi sẽ làm giống như ngài!"
Kỳ Xán: "Ồ."
Anh sao?
Anh sẽ khiến những kẻ đùa giỡn anh phải hối hận.
Trợ lý Thẩm nhận thấy sắc mặt tổng giám đốc không vui, đúng lúc đưa lên một tấm poster tinh xảo, dự định báo cáo một ít việc thoải mái cho đại thiếu gia.
"Tổng giám đốc ngài xem, đây là hoạt động triển lãm nghệ thuật cao cấp do tập đoàn chúng ta tài trợ."
Suy nghĩ của Kỳ Xán bị kéo về. ( truyện trên app tyt )
Tập đoàn Kỳ thị là một xí nghiệp đầu sỏ có nhiệt độ, mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của Kỳ đại thiếu, không chỉ có giá trị thị trường không ngừng tăng cao, đối ngoại còn tài trợ một loạt đấu giá từ thiện, hoạt động nghệ thuật.
"Hoạt động nghệ thuật lần này chia làm hai mảng là hội họa và ca hát, anh cần dành một chút thời gian tham dự, làm khách mời trao giải nhất cho hội họa và ca hát. Hướng gió của hoạt động lần này, cũng rất phù hợp với ý nghĩa chính của khu dân cư nghệ thuật cao cấp mà chúng ta phát triển ở tỉnh B, có thể đóng vai trò tuyên truyền tốt hơn."
Kỳ Xán quét hai mắt nhìn poster, không quá để ý, "Ừm."
Lại nghĩ tới cái gì, hỏi, "Chủ đề của hoạt động là gì?"
Trợ lý Thẩm mỉm cười.
"Chủ đề có tên là – Phát ra tiếng với thế giới."
…
"Phát ra tiếng với thế giới, thật sự là một chủ đề tuyệt vời!"
Điện thoại di động của Thời Thính phát ra giọng nói của Bạch Bảo Nguyên:
"Đáng tiếc hoạt động nghệ thuật lần này bị con bitch Thời Tinh Tinh dùng để tuyên truyền khắp nơi, cô ta tỉ mỉ chuẩn bị hiến một ca khúc, nhưng mà không thể tưởng được mình cũng đi đăng ký một bài rap, Nguyên Bảo aka chiến lang màu trắng muốn lấy ca khúc giành được giải nhất của mình để cho cô ta bị sụp đổ!!"
Thời Thính ôm điện thoại di động, vui tươi hớn hở nghe xong.
Thời Tinh Tinh cũng gửi tin nhắn cho cô, kiệt lực muốn tỏ vẻ mình không thèm để ý chuyện hôm nay Kỳ đại thiếu gia giải vây cho cô trước mặt mọi người ở bên ngoài tập đoàn, thậm chí vì thế mà gửi vài tin nhắn cho bạn bè.
[Nghe nói hôm nay chị cũng đi theo Kỳ đại thiếu gia đến tập đoàn?]
[Cười chết, kỳ thật cũng không phải do em quá để ý]
[Chị có biết hoạt động nghệ thuật lần này không? Ai nha gần đây em đều đang bận rộn vì cái này.]
[Có thể chị chưa từng tham gia qua loại hoạt động này, nhưng mà lần này tổ chức ngay bên cạnh nhà chúng ta nha ~ cả nhà đều rất hy vọng chị có thể trở về chơi một chút~]
Trong lòng Thời Thính chậc chậc hai tiếng.
Trong nội dung cốt truyện ban đầu, Thời Thính không có lấy dũng khí mà ném tranh của mình ra ngoài, nhưng mà Thời Tinh Tinh lại len lén báo danh cho cô tham gia cuộc thi hát.
Ngày đó cô bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ra, giơ microphone trước mắt bao người, chỉ có thể phát ra âm thanh "ê a" xấu hổ, bị mọi người phát hiện sự không trọn vẹn của cô.
Cái loại tâm tình xấu hổ, quẫn bách, khát vọng mình thật sự có thể phát ra âm thanh này, giống như sự tuyệt vọng lúc cô bị tên bệnh thần kinh Kỳ Xán đè ở trên giường trả thù đến chết, đều vô cùng chân thật. Nếu như không có được cơ hội mở miệng lại, không có gì bất ngờ khi cô vẫn sẽ là bộ dáng không có sức mạnh như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác rồi!
Tương lai toàn bộ tranh vẽ của cô sẽ được Kỳ thị thu mua, cô muốn cho bọn chúng đường đường chính chính được đóng khung treo lên tường, có thể được lên tiếng một lần nữa.
Cho dù hiện tại tạm thời cô còn chưa khôi phục giọng nói, nhưng mỗi một nét bút đều là giọng nói của cô.
Bạch Bảo Nguyên: "Dù sao Thính Thính cậu cứ yên tâm lớn mật mà đến chơi."
Thời Thính gõ chữ: [Được]
Đương nhiên cô phải đi, cô còn phải tích cực sản xuất ra rất nhiều hoạt động tâm lý phong phú.
Dù sao mục tiêu kế tiếp của cô là một trăm vạn, một trăm vạn đấy!
Hai người nói xong chuyện hoạt động nghệ thuật, lại bắt đầu nhiệt tình thảo luận kết cục của <<Cố chấp mãnh liệt yêu: Tổng giám đốc lang tính anh ta điên rồi>>
Kỳ Xán vừa vặn đi vào phòng nghỉ.
Trên màn hình điện thoại di động của Thời Thính chính là đoạn ngắn cô vừa mới tình cảm dạt dào mà đọc to, cô đắm chìm trong niềm vui đọc tiểu thuyết, không hề chú ý tới bước chân phía sau càng ngày càng gần.
Kỳ Xán nhíu mày, đột nhiên có loại nhạy bén, trực giác mơ hồ.
Đi thẳng về phía cô.
Có rất nhiều chữ viết trên màn hình điện thoại của cô.
Từng đoạn từng đoạn, như là đối thoại?
Đối thoại gì vậy?
Thời điểm anh đi đến phía sau Thời Thính, cô vừa vặn click vào một cuốn tiểu thuyết khác.
Kỳ Xán cúi đầu nhìn thấy:
<<Điên rồi thì sao? Phu quân đã thành ma!>>
"…"
Nội hàm của bản thân khiến cho Kỳ đại thiếu gia xoay người, chậm rãi đi qua một bên ngồi xuống.
Lúc này Thời Thính mới chú ý tới anh, vẻ mặt lập tức kinh ngạc uyển chuyển, giống như thể hiện anh vất vả nhưng tôi sẽ không làm ra chuyện dịu dàng săn sóc gì đâu.
Hai người ngồi đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí yên tĩnh.
Thậm chí trợ lý Thẩm còn đại trí giả ngu mà chỉnh đèn thành màu vàng ấm áp mập mờ giúp bọn họ.
Thời Thính cẩn thận quan sát anh.
Luôn cảm thấy Kỳ Xán có chỗ nào không đúng?
Không thể nói ra là không đúng chỗ nào, nhưng giống như là trực tiếp nhảy qua giai đoạn sắp bị bệnh thần kinh, tiến vào cảnh giới huyền diệu nào đó?
Rất lâu sau, Kỳ Xán lại nở nụ cười.
Anh là một doanh nhân thành đạt. Thương nhân quen với việc phân tích lợi và hại, tìm kiếm lợi ích.
Chuyện đã đến nước này, nếu anh đã tiếp nhận tinh thần của mình xuất hiện vấn đề, như vậy không bằng ... Cứ sử dụng.
Thật ra chuyện này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Trong đại não vẫn luôn có âm thanh đang đáp lại, đang nhắc nhở, điều này nói rõ đại não của anh còn có một mảng lớn lĩnh vực chưa được khai phá, không bị chạm đến, vì vậy tổng hợp ra âm thanh này.
Tư duy, logic, kinh nghiệm, ánh mắt của Kỳ Xán đều không có thoái hóa, cho nên xét đến cùng, chẳng qua là có thêm một âm thanh ảo tưởng mà thôi. Có vấn đề, kịp thời giải quyết là tốt rồi.
Những người bị tâm thần phân liệt khác thường không biết rằng họ bị bệnh, có xu hướng phủ nhận rằng mình bị bệnh, khăng khăng rằng mình bình thường.
Mà Kỳ Xán có dây xích logic hoàn chỉnh, cùng với khuynh hướng tự cứu tích cực, tâm tính trị liệu rất tốt.
Ở điểm này, Kỳ đại thiếu gia đã chiến thắng 99% bệnh nhân tâm thần!
Kỳ Xán lại ngồi thẳng người, một tay chống lên bàn, bộ dáng mặc âu phục tự phụ cao quý.
Tất cả ảo giác là chiếu rọi trong lòng anh?
Vậy chỉ cần giải quyết xong những ý nghĩ này của anh, cùng với người tạo thành ý nghĩ, không phải là được sao?
Cuối cùng tổng giám đốc chậm rãi tựa lưng vào ghế dựa, tư thế rời rạc, ánh mắt như biển sâu khôi phục lạnh lùng.
Kẻ điên và thiên tài, thường ở trong một ý niệm,
Anh phải thẳng thắn đối mặt với trí tưởng tượng của mình.
Anh muốn chân thật hiểu rõ suy nghĩ nội tâm của mình --
—— Một phút thay đổi tám tư thế.
—— Anh ta bị táo bón?
Kỳ Xán cắn răng nắm tay.
Sao anh lại có thể nghĩ về bản thân mình như vậy???