[Táo bạo, gia tăng nghi ngờ, không kiểm soát được cảm xúc, đó là biểu hiện của sự xâm nhập chậm của chất độc thần kinh]

[Nhưng khống chế tốt, anh ta sẽ không phát hiện]

[Dù sao, thiên chi kiêu tử như Kỳ Xán, tuyệt đối sẽ không thừa nhận tinh thần của mình xuất hiện vấn đề.]

Tất cả biểu hiện của Kỳ đại thiếu đều bị người ta âm thầm quan sát. Ngay cả Kỳ Thụy khóc lóc chạy ra khỏi cao ốc tập đoàn, cũng xác minh Kỳ Xán không còn bình tĩnh nữa.

Tất cả những chuyện này đều tỏ rõ phát sinh ở trên người Kỳ Xán ...... Biến hóa nào đó không người nào biết được.

Phóng viên đeo khẩu trang kia dựa theo yêu cầu của đối phương, trở lại tòa soạn báo như thường lệ, sau đó tan làm thì rời đi giống như người làm việc bình thường. Sau khi về tới biệt thự Lam Loan ở vùng ngoại ô, tháo khẩu trang xuống, trốn sau rèm cửa sổ cẩn thận nhìn ra bên ngoài, gửi một tin nhắn cho dãy số thần bí kia.

[Người của anh ta phát hiện, đuổi tới Lam Loan!]

Không thể không nói, quả nhiên đoàn đội do một tay Kỳ Xán rèn luyện rất lợi hại, không chỉ cảnh giác, hơn nữa rất có kiên nhẫn mà ẩn núp, bọn họ âm thầm phái vài chiếc xe làm yểm hộ đi theo phía sau xe của anh ta, dọc theo đường đi đều không bị phát hiện, thẳng đến khi một chiếc cuối cùng bị bảo vệ biệt thự ngăn lại, anh ta mới phát hiện có người theo đuôi mình.

Nhưng nghĩ ngược lại, chắc chắn trong số phóng viên phỏng vấn bên ngoài tập đoàn, sẽ không chỉ có một mình anh ta bị Kỳ Xán hoài nghi, mặc kệ bọn họ theo dõi, chỉ cần anh ta không lộ ra dấu vết, sẽ không có vấn đề gì.

Xem ra, chứng hoang tưởng bị hại của vị kia đã tăng lên rất rõ ràng!

Lặng lẽ hấp thu độc tố trong nghi thức đính hôn, sau khi vừa mới bắt đầu tiến vào thân thể sẽ không quá rõ ràng, những lo âu, nóng nảy kia, giống như là bệnh thần kinh cũ mà anh từng mắc phải, rất dễ dàng bị hiểu lầm là bởi vì áp lực mệt mỏi lớn nên tái phát.

Kỳ Xán cao ngạo như vậy, chỉ gặp phải chút vấn đề nhỏ này, làm sao có thể thừa nhận tinh thần của mình có vấn đề?

Cuối cùng, chờ độc tố tích lũy đến một lượng nhất định, sẽ chậm rãi phá hủy trung ương thần kinh, từng chút từng chút đem thiên chi kiêu tử rực rỡ chói mắt kia, biến thành một người điên tâm thần phân liệt, từ nay về sau không thể quản lý Kỳ thị nữa.

Theo quan sát hôm nay, rõ ràng kế hoạch của bọn họ đã thành công.

Bằng không với tính cách của Kỳ Xán, làm sao anh có thể rống giận trước mặt mọi người? Thậm chí để ý người câm bên cạnh anh?

Rõ ràng đây là không thể tự khống chế cảm xúc.

Gã đeo khẩu trang nhìn xe Kỳ thị lặng lẽ rời đi, lại hỏi: [Vậy lần này chúng ta còn xuống tay không?]

[Không.]

[Tiếp tục quan sát.]

Người trong bóng tối kia cười nhạt, tắt điện thoại di động.

Nếu mức độ phát bệnh của Kỳ Xán vượt quá mong muốn, chứng tỏ lần trước anh hấp thu quá nhiều độc tố.

Nhưng không sao, gần nhất anh sẽ còn công khai lộ diện.

Chỉ cần anh tiếp tục biểu hiện ra dấu hiệu bất thường, chứng tỏ kế hoạch của bọn họ đang vững bước tiến lên.

Trong phòng nghỉ tầng cao nhất của tập đoàn Kỳ thị.

Kỳ Xán: "...."

Chỉ trong chốc lát, tổng giám đốc đã nhanh chóng tiếp nhận và tiêu hóa sự thật mình có bệnh thần kinh ảo giác nghiêm trọng.

Thời Thính ngoan ngoãn an tĩnh ngồi ở một bên, không đọc sách nữa, mà là quan sát vẻ mặt biến ảo khó lường của Kỳ Xán, ý đồ lý giải thế giới tinh thần của anh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cuối cùng kết luận:

—— Sắc mặt anh ta kém như vậy, bị mình nói trúng rồi phải không, thật sự táo bón rồi?

"... " Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi đứng lên.

Xem ra thế giới nội tâm của anh, không hiểu rõ thân thể của anh —— Mặc dù tinh thần của anh có vấn đề, nhưng thân thể không có. Hơn nữa anh tập thể hình quanh năm, ngày ăn ba bữa cơm, ăn uống thanh đạm.

Kỳ Xán nhéo thái dương của mình, ý thức được bản thân mình không cần thiết phải giải thích những thứ này.

Nếu đã tự chẩn đoán chính xác, anh cũng đã trấn định lại. Kỳ Xán ở địa vị cao nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua. Ảo giác mà thôi, không đủ làm anh sợ, huống chi nhân tố kích thích ảo giác đang ở ngay tại trước mắt.

Ánh mắt đen kịt như biển sâu của anh rơi vào trên người Thời Thính.

—— Nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có quấy nhiễu anh!

—— Trách không được hiện tại anh ta cho mình một loại cảm giác tùy thời đều sẽ phát điên ...... Lần này anh ta trúng độc cũng không hề có quan hệ với mình, mình trong sạch an tĩnh ngồi ở chỗ này đọc sách, chuyện này rõ như ban ngày!!

Kỳ Xán nghĩ, âm thanh nghe ra đều có dấu vết để lần theo.

Vì vậy, anh bắt đầu giải thích tất cả những gì anh nghe được bằng logic cơ bản mới được chấp nhận.

"Bị tôi nói trúng?" – Đến từ phần tự nghi ngờ trong cấu trúc não của anh.

"Nhìn tôi làm gì?" – Đến từ sự chống cự lẫn nhau giữa lý trí và bệnh tật của anh.

"Đã trúng độc?" – Đến từ chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng của anh, cùng với nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm.

"Trong sạch và yên tĩnh" – Xuất phát từ mong muốn của anh về sự yên tĩnh và an toàn.

Sau khi giải thích toàn bộ như vậy, tất cả đều hợp lý.

Chỉ cần có thể tự mình phân tích, cho dù là thế giới tinh thần của anh xảy ra vấn đề, anh cũng hoàn toàn có thể tự khống chế.

Rốt cục vết nhăn giữa lông mày Kỳ Xán cũng giãn ra.

Thì ra là thế.

Thời Thính:? Anh ta vui mừng cái gì.

Trên đường ngồi xe trở về từ tập đoàn, người khó chịu ngồi không yên biến thành Thời Thính.

Không phải, rốt cuộc tên bệnh thần kinh Kỳ Xán này đang suy nghĩ cái gì?

—— Cứ có cảm giác giống như anh ta đã điên rồi, đây là ảo giác của mình sao??

Kỳ Xán cười lạnh nhạt.

Anh không có điên, ngược lại, cuối cùng anh cũng triệt để làm rõ đầu mối.

Chuyện này, anh không định nói cho bất luận kẻ nào.

Cho dù là tâm phúc bên người, hay là bác sĩ trị liệu nhiều năm.

Trong xương tủy, Kỳ Xán thật sự cao ngạo, độc đoán, nếu quả thật vấn đề trước mắt xuất hiện ở trên người mình, anh càng có khuynh hướng tự mình giải quyết.

Hơn nữa đây cũng không phải là cục diện không thể giải quyết.

Tất cả đều bởi vì người câm nên mới xuất hiện, dẫn đến anh bị kích thích ra những ảo tưởng này. Có lẽ vừa vặn chính là bởi vì đối phương là một người câm, trống rỗng ở trong tầm mắt của anh, cho nên anh mới có thể tùy ý nghe lầm thành âm thanh đối phương phát ra.

Thậm chí có thể đó không phải là giọng nói của Thời Thính, hoặc giọng nói của bất kỳ ai.

Kỳ Xán suy nghĩ. Nếu anh hiểu rõ người này, biết tính cách thật sự của cô, suy nghĩ nội tâm, như vậy có thể khống chế những ảo giác này.

Giống như hiện tại, hẳn là anh đã có thể căn cứ vào logic tầng dưới chót mà dự đoán ảo giác của mình

"Cô." Đôi môi mỏng của Kỳ Xán khẽ mở.

—— Chết tiệt, quả nhiên có việc chờ mình.

Thời Thính giật mình một cái.

Kỳ Xán: "Viết một bài tự giới thiệu cho tôi."

Nhất định cô sẽ không tình nguyện.

—— Dựa vào cái gì? Anh là ai, bệnh thần kinh à!

Kỳ Xán: "Một ngàn chữ là được."

Hơn nữa nhất định sẽ mắng anh.

—— Anh ...... Ngoại trừ mắng anh, tôi không thể tìm ra được một ngàn chữ, đừng ép tôi.

Kỳ Xán chậm rãi nhếch khóe môi: "Bởi vì tôi đột nhiên ý thức được, tôi cần hiểu rõ nội tâm của cô, để duy trì quan hệ liên hôn của chúng ta tốt hơn."

Cuối cùng nhất định sẽ đi về hướng nóng nảy.

—— A a a a đồ chó đừng ép tôi mắng anh!

—— Còn tự giới thiệu, anh không biết tôi là ai sao? Anh ngốc sao! Tại sao ông trời còn chưa bắt anh đi! Nhanh phát độc đi! Nhanh nhanh.

Nhìn đi.

Kỳ Xán đã có thể dự đoán những ảo giác này.

Ngoại trừ đầu óc bị ầm ĩ đến đau đớn, ảo giác này còn có thể làm gì anh?

Kỳ Xán chậm rãi ngồi dựa về phía sau, khóe môi cười kiệt ngạo.

Trong nháy mắt đó, anh lại biến trở về khí tràng cường đại, Kỳ đại thiếu gia chuyên bày mưu nghĩ kế.

Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy.

Mà lúc này, trong lòng Thời Thính đang tức giận chửi bới, không thích hợp, không thích hợp.

Bệnh thần kinh này rất không thích hợp!

Nhất định cô phải cố gắng xông lên đủ trăm vạn câu trong cốt truyện quan trọng tiếp theo, nếu không luôn có cảm giác anh sẽ cho cô một đả kích lớn.

Nhất định Kỳ Xán đã xảy ra chuyện gì ..... Là cái gì đây???

Trợ lý Thẩm ở hàng ghế đầu mỉm cười quay đầu, chờ tổng giám đốc và phu nhân kết thúc trao đổi ấm áp, mới đưa điện thoại di động lên.

"Tổng giám đốc, trợ lý Vương gọi điện thoại tới cho ngài."

Mấy ngày trước trợ lý Vương được Đại thiếu gia phái đến quê của phu nhân ở vùng núi tỉnh B, tìm xem có người nào từng nghe qua giọng nói của Thời Thính, hoặc là video quay được trước khi cô mất giọng hay không.

Hiện tại anh ta gọi điện thoại về, xem ra là có phát hiện.

Nhưng mà, cuối cùng phát hiện này vẫn chậm một bước.

Trong lòng Kỳ Xán đã có chẩn đoán chính xác.

Anh dùng khóe mắt nhìn thoáng qua dáng người đơn bạc của người câm, hai tròng mắt sáng loáng, cuối cùng hơi phất phất tay.

"Chờ cậu ta trở về trực tiếp báo cáo đi."

Nếu như tất cả đều đúng như anh đoán, vậy âm thanh anh nghe được sẽ không phải là giọng nói của Thời Thính.

Trợ lý Thẩm gật đầu: "Vâng."

Vì thế, cuộc điện thoại này cứ như vậy bị cúp.

Trở lại trang viên Kỳ thị, Kỳ đại thiếu gia vẫn bận rộn công việc.

"Ngài còn có hai cuộc họp video vào buổi tối, ba tài liệu cần được ký kết và giao tiếp trực tuyến để chuẩn bị khai mạc hoạt động nghệ thuật." ( truyện trên app tyt )

Ngoài ra, dự án khai thác bất động sản quy mô lớn của tỉnh B đã được thông qua trên hội đồng quản trị, các hạng mục công tác đều phải lần lượt triển khai, công trình quan trọng như vậy, gần như mỗi một khâu đều cần Kỳ đại thiếu tự mình định đoạt.

Một đám trợ lý, vệ sĩ vây quanh Kỳ đại thiếu đi vào phòng sách.

Thời Thính cũng trở về phòng mình.

Cô phải nhanh chóng chạy nước rút.

Một loại cảm giác không ổn mơ hồ quanh quẩn trong lòng.

Dựa theo nguyên bản nội dung cốt truyện, hẳn là giai đoạn trước Kỳ Xán hoàn toàn không quan tâm đến vị hôn thê câm điếc này.

Yêu cầu của anh đối với cô, cũng chỉ có im lặng, an toàn, làm vật trang trí.

Hẳn là cô làm những thứ này đều rất đúng chỗ??

Sao đột nhiên anh lại muốn cô viết tự giới thiệu, còn vẫn luôn im lặng không tiếng động mà quan sát cô.

Thời Thính tuyệt vọng nghĩ: —— Sẽ không phải là anh ta đã yêu cô bé yên tĩnh như mình chứ?

Chẳng lẽ không phải bị bệnh thần kinh hận, mà bị bệnh thần kinh yêu sao! Thời Thính tê tâm liệt phế nghĩ.

Đột nhiên Kỳ đại thiếu gia đang họp hội nghị nhắm mắt lại, "..."

Mọi người trong phòng họp online lập tức im lặng.

Ngón trỏ và ngón giữa của Kỳ Xán khép lại, sắc mặt không chút thay đổi ấn huyệt thái dương.

Anh không cho phép đầu óc nghĩ như vậy.

Ha ha.

Thời Thính cực kỳ lo âu!

Cô phải lập tức bắt đầu kế hoạch gia tăng tiếng lòng  —— tóm lại cô vẫn có tiên cơ, đột phá một trăm vạn sẽ có điều chỉnh có lợi tiếp theo!

Mỗi ngày sáng trưa tối tỉnh lại hoặc trước khi ngủ đều lầm bầm lầu bầu, lúc nhàn hạ, không phải mặc niệm giá trị quan trọng, thì là điên cuồng hấp thu các loại văn học, số lượng tích lũy hàng ngày cũng không ít.

Nhưng chạy nước rút còn cần tình cảm thật sự!

Thời Thính quyết định trước hết sẽ nhiệt tình vẽ xong tranh của mình, hoàn thành bản thảo cho hoạt động nghệ thuật, lúc đắm chìm, tiếng lòng của cô sẽ vô cùng sinh động!

Trước mắt toàn bộ giới hào môn thành phố A đều đang chờ mong hoạt động này, từ trước đến nay giới hào môn tự xưng là cao nhã, hoạt động lần này lại là Kỳ thị tài trợ, Thời gia dẫn đầu, trong lúc nhất thời có thể nói là sự kiện trọng đại của thành phố A.

Em gái cô lại càng khẩn cấp, mỗi ngày đều gửi cho cô rất nhiều tin nhắn âm thanh.

Thời Tinh Tinh tràn ngập lòng tin đối với trình độ ca múa mình, tỉ mỉ chuẩn bị —— không nói đến chuyện nhất định Kỳ đại thiếu gia sẽ tham dự hoạt động này, Thời Tinh Tinh còn thông qua con đường khác mà biết được, lần này Kỳ đại thiếu sẽ tự mình trao tặng giải nhất.

Tưởng tượng một chút —— khi mọi người phát hiện Thời Thính là một người câm có khuyết điểm, sau đó lại khiếp sợ giọng hát và dáng người tuyệt diệu tinh xảo của cô ta, như vậy nhất định tất cả mọi người, bao gồm Kỳ đại thiếu gia đều sẽ không hẹn mà cùng nghĩ: Hẳn là người kết hôn với Kỳ Xán phải là cô ta! Thời Thính nào xứng?

Cô ta rất ân cần mà đăng ký bài hát giúp Thời Thính.

Đến lúc đó đừng nói là hát, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, nhất định trong lòng Thời Thính sẽ gấp chết đi được?

Trong trường hợp tràn ngập hơi thở nghệ thuật như vậy, làm sao Thời Thính có thể không sụp đổ?

Thời Tinh Tinh thật sự quá chờ mong!!

Thời Thính thấy từng đoạn tin nhắn âm thanh do Thời Tinh Tinh gửi tới, cũng lười mở ra nghe. Cô nhanh chóng lao vào thế giới của riêng mình, trên chân, tay và quần áo đều dính thuốc màu.

Chủ đề của lần này là "Phát ra âm thanh với thế giới", cô còn thiếu chút nữa mới hoàn thành xong.

Nhưng trên bảng vẽ trước mắt của cô, đã có dấu vết gió thổi qua.

Tất cả đường nét trên vải vẽ tranh đều thổi về phương xa, cùng nhau đan xen tạo thành một trận gió —— một trận gió đến từ trong lòng một người câm.

Thời Thính chìm đắm trong đó, tim đập thình thịch, không chú ý tới con số ở góc trên bên phải đang tăng vọt.

Tiếng lòng của cô giống như tiếng gió thổi qua.

Như cỏ lay động.

[170334↑/100000000]

—— Vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù...

Kỳ Xán đang xem báo tài chính, lại nghe thấy tiếng động cổ quái này.

Loại ảo giác này, phải phân tích làm sao đây?

Không phải đối thoại, không phải chửi thề, thậm chí không phải giọng nói.

Kỳ Xán buông báo tài chính xuống, hai tay chống ở trên mặt bàn, sau vài giây tự hỏi, trong lòng hiểu rõ.

Anh đứng dậy, dáng người thon dài đứng trước cửa sổ, nhìn về phía thực vật xum xuê trong vườn của trang viên Kỳ thị, được người ta tỉ mỉ chăm sóc.

Tất cả ảo giác đều là do thế giới nội tâm của anh chiếu rọi, là tiềm thức của anh phản hồi đến đại não, cuối cùng hình thành ảo giác —— có bộ logic tầng dưới chót này, tất cả ảo giác âm thanh đều có thể được giải thích.

Một tay Kỳ đại thiếu chống cằm, đột nhiên giơ tay, "Thanh trừng lớn đi."

Trợ lý Thẩm đứng trong phòng sách rùng mình, "!"

Lần trước sau chuyện bị đầu độc trong tiệc đính hôn, tổng giám đốc đã âm thầm sàng lọc một nhóm nhân viên, lại đề bạt một bộ phận từ trong nhân viên dự bị, một lần nữa tạo thành đoàn đội trợ lý vệ sĩ không thể phá vỡ.

Lúc này đây, vậy mà nhanh như vậy đã muốn tiến hành đợt thanh trừng lớn thứ hai, có phải tổng giám đốc phát hiện cái gì hay không?!

Trợ lý Thẩm vội vàng cúi đầu: "Xin ngài chỉ thị."

Tổng giám đốc lạnh nhạt phất tay, chỉ vào sân, "Diệt gián."

Cùng với tất cả các loại bò sát.

Thanh trừng lớn 3.0.

Tiếng ồn này không có bất kỳ quy luật nào, giống như tiếng gió thổi qua, lại giống như tiếng cọ quét qua mặt giấy. Nhưng nếu như lý giải cấu trúc nội tâm của mình, vậy nhất định là bởi vì thảm thực vật trong trang viên rậm rạp, tiềm thức của anh nhận ra nguy hiểm của loài bò sát, cho nên anh mới luôn nghe lầm âm thanh "sột soạt", "sột soạt."

Thật tốt, thật đông cứng, nhưng thật dễ dàng tiếp thu.

Thế giới nhận thức của anh vẫn kiên cố như trước.

"?" Trợ lý Thẩm không hiểu, nhưng trợ lý Thẩm lập tức: "Vâng!"

Kỳ Xán lạnh nhạt xoay người, đứng từ trên cao nhìn xuống cả tòa trang viên.

Tất cả đều ở trong lòng bàn tay của anh.

Tinh thần có vấn đề thì sao?

Còn có cái gì có thể mê hoặc anh?

Vào đêm.

Tổng giám đốc nằm trên chiếc giường lớn của mình, nằm thẳng, hai tay đặt trước bụng.

Đại não của anh đã hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì cho dù nội dung ảo giác là gì, anh đều có thể tự bào chữa, lý giải tại sao đại não của mình lại phóng chiếu như vậy, không thể tạo thành đả kích đối với thế giới tinh thần của anh nữa.

Bóng đêm dày đặc.

—— A~~~!

Tổng Giám Đốc mở to mắt: Còn có cao thủ?

—— Không cần mà! Anh trai tổng giám đốc, không cần!

Kỳ Xán: "...?"

Thời Thính nhốt ở trong chăn, đang tình cảm dạt dào mà lật xem tiểu thuyết, tim đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tìm đọc những cuộc đối thoại này thì con số góc trên bên phải tăng vọt gấp 10 lần.

Có ngàn vạn loại thuốc màu, màu vàng lại là vĩnh hằng!

Đáng lẽ cô nên sớm dùng phương pháp này, tốc độ đòn bẩy mạnh mẽ. Mlem mlem.

—— Thế nào? Thích không? Nói cho tôi biết có thoải mái hay không!

Kỳ Xán: "......"

Kỳ Xán ngồi dậy, đưa tay che trán lại.

Anh giữ mình trong sạch hai mươi tám năm.

Anh không phải là người như vậy.

—— Không cần nhịn, tôi thích nghe em kêu lên!

Đủ rồi, kết thúc trò hề này đi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play