Thời điểm vẽ tranh, quả nhiên tiếng lòng tăng trưởng rất nhanh!

Cô vô tri vô giác cảm thụ được bút pháp tự do, thậm chí cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, tâm tình nổi lên xuống một cách tự nhiên. Khi thì hưng phấn, khi thì bàng hoàng, khi thì là một thân cây cỏ, khi thì là bò sát xào xạc.

Khi nghệ sĩ vui vẻ thu bút, tiếng lòng đã bất tri bất giác tăng lên vài ngàn.

Thời Thính vô cùng hài lòng, thật sự không biết chính mình đã nói những cái gì?

Trên giường lớn trên tầng cao nhất, Kỳ Xán vươn tay ra.

Nhấn nút bên giường, "..."

Vài tên vệ sĩ tâm phúc lập tức xuất hiện, cúi đầu chờ chỉ thị, "Đại thiếu."

Kỳ Xán nhíu chặt lông mày, ánh mắt đen kịt, "Đi xem, phu nhân đang làm gì."

Khoảng cách thẳng tắp này, đại khái cũng có trăm mét, làm sao có thể hoàn toàn không có biến hóa?

Vệ sĩ chần chờ nói, "Vâng ... chúng tôi bảo người hầu đi qua gõ cửa."

Hơn nửa đêm, bọn họ đều mặc đồ đen, phu nhân an tĩnh yếu ớt như vậy, bọn họ trực tiếp đi sẽ dọa đến cô mất.

Kỳ Xán cắn răng: "...... Cho dù đang làm gì, đều bảo cô ấy đừng làm nữa, mau ngủ đi!"

Vệ sĩ lập tức: "Vâng!"

Không thể tưởng được Kỳ đại thiếu gia lại quan tâm phu nhân như vậy, tình cảm của bọn họ càng ngày càng tốt tốt đẹp đẹp!

Kỳ Xán: "......"

Hiệu suất làm việc của vệ sĩ Kỳ thị rất cao.

Một lát sau, rốt cục tiếng sột soạt bên tai cũng ngừng lại.

Người bình thường nào lại có hoạt động tâm lý như vậy?

Cô còn không biết xấu hổ mắng người khác là bệnh thần kinh?

Kỳ Xán cảm thấy thật sự hoang đường, một lần nữa nằm xuống.

—— Biến thái chết tiệt, dục vọng khống chế mạnh như vậy, tôi làm gì nửa đêm có quan hệ gì với anh?

Kỳ Xán cười lạnh: Ha ha.

—— Trách không được sau đó vặn vẹo như vậy, hiện tại ngay cả chuyện tôi đi ngủ cũng phải quản, có phải bước tiếp theo sẽ là hàng đêm điên cuồng với tôi hay không, ấn tôi bắt tôi kêu ra tiếng, thỏa mãn tâm lý biến thái của anh?!

Kỳ Xán cả giận nói: "Ngủ với cô!"

Anh tuyệt đối không có khả năng!

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Ngày hôm sau thức dậy, Kỳ Xán nhìn Thời Thính, mũi không phải mũi mắt không phải mắt.

Sau khi đính hôn, cuộc sống sau khi kết hôn của hai người bọn họ đã bắt đầu, nhưng toàn bộ trang viên không có chút không khí nào. Dù sao không tìm ra được người đầu độc, chứng hoang tưởng bị hại của Kỳ đại thiếu gia lại tăng lên, hiện tại toàn bộ nội bộ trang viên đều thần hồn nát thần tính. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tâm tình Kỳ Xán không tốt, Thời Thính cũng chú ý tới ánh mắt không tốt của anh.

Nhưng căn bản cô không hiểu vì sao Kỳ Xán nhìn mình không vừa mắt.

Rõ ràng cô mới là người bị hại, bị đồ chó Kỳ Xán này kéo xuống nước, dù vậy mỗi ngày đều yên tĩnh theo năm tháng, không tranh sự đời, cực kỳ thành thật, không hề oán hận!

Mỗi ngày cô đều dùng sự trầm mặc để quan tâm anh, dùng ý niệm quan tâm anh, pháo hôi mà có thể làm được đến bước này, đã là tận tình tận nghĩa!

—— Tôi không hiểu, là tôi không đủ yên tĩnh sao, làm sao tôi có thể không đủ yên tĩnh?

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi đưa tay, đầu ngón tay thon dài kẹp một tấm danh thiếp, đưa cho cô.

—— Cái gì vậy?

Thời Thính nhận lấy nhìn: Trung tâm phục hồi tinh thần XXX thành phố A.

Ánh mắt Kỳ Xán bình tĩnh: "Cô cũng đi xem đi."

Lời khuyên của anh rất nghiêm túc.

Chắc chắn tinh thần của Thời Thính không bình thường, nhất định tất cả sự phát triển quỷ dị này không chỉ bắt nguồn từ đại não của anh. Đợi đến khi có kết quả điều tra, tra ra manh mối, anh sẽ lập tức xử lý cô.

Thời Thính:??

Thời Thính bị thương lui về phía sau hai bước, như là không rõ vì sao anh nói như vậy, lòng tự ti mẫn cảm chịu đả kích thật lớn, cuối cùng nản lòng thoái chí ôm đầu, các trợ lý vệ sĩ nhìn thấy đều vô cùng không đành lòng.

—— Con mẹ nó anh điên sao?

—— Tinh thần của tôi có vấn đề gì, tinh thần của tôi rất tốt!

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nhìn cô vài giây, đột nhiên nhếch môi, "Rất muốn nói chuyện phải không?"

Cả người Thời Thính đều choáng váng.

Kỳ Xán ăn nhầm phân rồi sao?

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng như tảng băng của người đàn ông vang lên, thản nhiên nói: "Thật đáng tiếc." Cô cũng chỉ có thể nói trong lòng.

Thời Thính thật sự không thể lấy lại tinh thần trong vài giây, chờ lấy lại tinh thần, tâm thần bị chấn động mạnh.

—— Còn là người không?!

—— Anh châm biếm tôi? Anh châm biếm tôi không thể nói chuyện! Tôi làm sai cái gì mà anh lại châm biếm tôi! A a a a a!

Nhìn thấy bộ dáng lập tức bị phá vỡ của người câm, rốt cục đè nén trong mấy ngày nay của Kỳ Xán cũng bị quét sạch.

Anh từng cho rằng vấn đề lớn nhất của mình chính là suy nhược thần kinh, hiện tại xem ra, không có gì mà Kỳ đại thiếu gia anh không vượt qua được.

Kỳ Xán xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch.

Ừm——

Nói cho cùng, anh là một người có thể nói có thể chạy, còn có thể bị một người câm hung hăng áp chế sao?

Kỳ Xán ôm lấy cánh tay, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt này.

Ngay từ đầu anh lựa chọn cô, đương nhiên là có nguyên nhân lợi ích, nhưng quan trọng nhất vẫn là bởi vì cô im lặng.

Bởi vì cô không thể chữa khỏi chứng mất giọng, anh cảm thấy rất yên tâm.

Thứ anh cần, chỉ là một vật trang trí yên tĩnh, một thân phận có thể báo cáo kết quả công tác. Anh chưa bao giờ muốn hiểu rõ tính cách của người này, biết suy nghĩ chân thật trong lòng cô, anh không có thời gian này.

Nhưng hiện tại, tình huống khác một trời một vực so với dự đoán của anh.

Người câm này đã ảnh hưởng đến anh.

Có lẽ anh không nên đợi đến khi có kết quả điều tra, xác định rốt cuộc đó có phải là giọng nói của cô hay không. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hẳn là anh nên trực tiếp ném cô ra ngoài, cách anh thật xa.

Cuộc sống của anh và tương lai của Kỳ thị mới là quan trọng nhất.

Kỳ Xán giơ tay lên, vừa định gọi bốn vệ sĩ.

—— Dù sao tên đứng sau màn kia cũng sẽ hành động trong cuộc họp hội đồng quản trị lần này, sẽ có người âm thầm quan sát tình huống trúng độc của tên bệnh thần kinh Kỳ Xán này, quan sát xem anh ta có điên cuồng lo âu hay không, sau đó sẽ đầu độc tiếp...

Đợi đã.

Đầu ngón tay Kỳ Xán dừng lại, hít sâu một hơi.

Lần sau, sẽ động tay động chân trong cuộc họp hội đồng quản trị?

Lần này độc ở chỗ nào?

Ánh mắt đen kịt của Kỳ Xán rơi vào trên người Thời Thính, im lặng chờ vài giây.

Trên người Thời Thính còn có lượng thông tin anh cần ...... vẫn chưa thể ném cô ra ngoài.

Anh còn có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm, mặc dù đã tiến thêm một bước cường hóa hệ thống bảo an, nhưng mà có sơ hở lần đầu tiên, anh đã không thể nào an tâm.

—— Đề nghị của mình là trực tiếp đầu độc anh ta, từ nay về sau trên thế giới bớt đi một kẻ tâm thần, thêm một cô bé vui vẻ.

Kỳ Xán hít vào một hơi.

Không nhịn việc nhỏ sẽ làm loạn việc lớn.

Cô vẫn còn hữu dụng.

Mấy ngày kế tiếp, Kỳ Xán không có động tới Thời Thính, mà là lặng lẽ im lặng chờ đợi cô lộ ra càng nhiều tin tức có liên quan đến chuyện đầu độc.

Nhưng mà.

Hôm nay Thời Thính đọc tiểu thuyết cẩu huyết.

Ngày mai trong lòng nhiệt tình ca hát.

Ngày mốt tự mình diễn kịch ở trong lòng.

Mỗi sáng sớm, đánh thức Kỳ Xán không phải là sự nghiệp.

Mà là: 

—— Một ngày mới, chào buổi sáng mọi người! Ngoại trừ Kỳ Xán.

Mỗi buổi tối, ngủ cùng anh không phải là thành quả của dự án.

Mà là: 

—— Để mình xem ai không ngủ được? À, là mình —— 

Kỳ Xán: "......"

Ban ngày Thời Thính đọc báo, buổi tối thức đêm vẽ tranh, nhưng người có mục tiêu thì tinh thần phấn chấn.

Đối lập rõ ràng, chính là Kỳ thiếu gia mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, nhưng càng ngày sắc mặt càng kém.

Hai tay Kỳ Xán chống trên mặt bàn, đầu ngón tay chạm nhau, úp trước mặt, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.

Rốt cuộc cô còn nói nữa hay không?

Ba ngày sau, chờ rốt cục Thời Thính cũng vẽ xong một bức tranh đặt tên là "Loạn Dã", mới nhớ tới nội dung kế tiếp của cốt truyện.

—— À, ngày mai là cuộc họp hội đồng quản trị?

Kỳ Xán đang ngồi trong phòng sách chấn động tinh thần.

—— Lại nói tiếp, đại boss đứng đằng sau màn này cũng thật cao tay, lần trước đầu độc vào ly champagne, lần này không có khả năng sẽ dùng dụng cụ nữa. Anh ta sẽ...

Kỳ Xán ngồi ngay ngắn, tập trung tinh thần.

Toàn bộ người trong cuộc họp video cũng không dám thở mạnh —— tổng giám đốc nghĩ tới chuyện gì quan trọng?!

Kỳ Xán im lặng chờ đợi tin tức mấu chốt, giống như dã thú tràn ngập kiên nhẫn mà ngủ đông.

—— Anh ta sẽ......

Chính xác thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Thời Thính cầm bút vẽ lên, bởi vì đột nhiên cô nhìn thấy trên tranh của mình còn thiếu một nét màu, lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, kéo khay thuốc màu đã khô cạn lại gần.

Sau một lúc lâu, Kỳ Xán nín thở nghe thấy:

—— Phù, phù, phù, được được được, thế này mới đúng, phù.

Kỳ Xán: "......"

Hồi lâu sau, mọi người nhìn thấy tổng giám đốc bí hiểm thu tay lại.

Anh sao?

Ngày hôm đó, Thời Thính thành công đạt tới 9999 câu.

Lập tức sẽ đến giai đoạn thắng lợi!

Cô vô cùng chờ mong nội dung điều chỉnh mà cốt truyện này mang đến.

Lần đầu tiên là số nguyên một ngàn, cô chiếm được tiên tri về tương lai.

Lần thứ hai là số nguyên một vạn, cô không có được cái gì, nhưng vốn dĩ nên ở trong trường hợp hãm hại Kỳ Xán, đột nhiên anh lại tự mình phát bệnh.

Lần này là số nguyên một trăm ngàn câu ... có thể khiến cô nói một chút hay không?

Thời Thính vô cùng chờ mong mà ăn một viên kẹo nhuận hầu.

Kỳ đại thiếu gia vừa đi ra từ trong thang máy đã ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt.

Anh đứng ở giữa một đám trợ lý cùng vệ sĩ, ăn mặc chỉnh tề ưu nhã, mái tóc đen được chải ra sau đầu, lộ ra màu da trắng lạnh, ngũ quan anh tuấn, cả người đều là khí chất tự phụ bất phàm, nhìn thoáng qua phía Thời Thính.

Trợ lý Thẩm nhỏ giọng hỏi, "Tổng giám đốc, có mang phu nhân đi cùng không?"

Là một trợ lý đạt tiêu chuẩn hiệu suất cao, anh ta thu thập được rất nhiều tin tức trong giới hào môn, trợ lý Thẩm biết hiện tại có rất nhiều người đều chờ xem chuyện cười của phu nhân, cười nhạo chẳng qua phu nhân chỉ là công cụ liên hôn.

Nhưng rõ ràng tổng giám đốc vẫn rất quan tâm phu nhân, không chỉ quan tâm phu nhân đã ngủ hay chưa, còn có thể chủ động quan tâm sức khỏe tinh thần của phu nhân.

Kỳ Xán nghe vậy, thuận thế nhìn về phía Thời Thính.

Nếu như hiện tại cô lo lắng cho anh một chút, trong lòng nhớ tới chuyện đầu độc, vậy anh có thể mang cô đi.

Thời Thính thấy ánh mắt của anh, trong con ngươi lập tức bắt đầu khởi động thưởng thức, sùng bái, cùng với tự ti mẫn cảm chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn, tôi biết tôi không xứng cách anh quá gần, sau đó vô cùng đúng chỗ mà lui về phía sau vài bước.

Trợ lý Thẩm xem hiểu vẻ mặt của cô, trong lòng vô cùng đau lòng!

Thời Thính nghĩ thầm, cô cũng không muốn xen vào chuyện vớ vẩn này!

Mặc dù Thời Tinh Tinh cố ý kích thích cô, muốn cho người câm như cô tiến vào tầm mắt công chúng, nhưng cô không thể chủ động đi gánh vác. Boss lớn phía sau màn còn có thể xuống tay rất nhiều lần, nói không chừng cô lại đụng cái gì sờ cái đó trong cuộc họp hội đồng quản trị lần này, cuối cùng lúc thanh toán lại biến thành lỗi của cô.

Chỉ cần ngày nào cô là người câm, ngày đó cô vẫn là hiệp sĩ cõng nồi dự bị! Dù sao không có ai gần gũi với tổng giám đốc hơn cô, hơn nữa càng không thể biện hộ cho mình.

—— Tự mình đi đi! Xe phân! Ăn nhiều độc một chút rồi trở về!

Bộp [10000/100000000]

Kỳ Xán giận dữ quay đầu.

Không cần tin tức của cô, anh cũng có thể tránh được nguy hiểm ngoài sáng trong tối nhiều năm như vậy!

Chờ xử lý xong chuyện lớn này, sẽ tới xử lý cô.

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi quay đầu, sải bước đi ra ngoài.

Về phần cô bị giới hào môn đùa cợt, có quan hệ gì với anh?

Kỳ Xán nghĩ như vậy, ngồi lên xe.

Xe chống đạn cấp E chạy thẳng về phía tòa nhà tổng bộ tập đoàn.

Nhưng mà, sau khi xe chạy được một đoạn, vẻ mặt Kỳ Xán lại bắt đầu đọng lại.

Tại sao?

Anh vẫn.

Có thể nghe thấy?

—— Haizz, đủ rồi, sao không có gì thay đổi?

—— Được rồi được rồi, bất kể nói thế nào, không tham gia cuộc họp hội đồng quản trị cũng coi như là điều chỉnh có lợi, lần này anh ta trúng độc như thế nào cũng không liên quan đến mình!

Xe chạy được hai cây số, năm cây số, âm lượng trong đầu Kỳ Xán vẫn không có gì thay đổi, giống như vẫn ở bên tai anh.

Rốt cục Kỳ Xán ngẩng đầu, nhìn đỉnh xe chống đạn cấp E.

Đạn cũng không thể bắn thủng xe của anh, có thể nói là không gì chặn được.

Nhưng mà âm thanh này lại có thể xuyên thấu khắp mọi nơi.

Trái tim Kỳ thiếu gia trầm xuống.

Một ý nghĩ nổi lên mặt nước.

Nếu như Thời Thính không có mặt, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy.

Vậy, vấn đề là của ai?

"Dừng xe lại."

"Quay đầu."

Trong lúc hoảng hốt, Kỳ Xán có loại ảo giác cuộc sống của mình đã không thể quay đầu.

"Đi đón phu nhân." Anh cố nén, không để cho thế giới tinh thần của mình sinh ra vết nứt.

Tài xế vệ sĩ và trợ lý Thẩm liếc nhau, trong mắt lại có vài phần kích động —— Ôi!

Đại thiếu gia vẫn thật sự quan tâm đến phu nhân!

Mười phút sau.

Thời Thính ngồi lên xe như thi tang, vốn dĩ cô còn muốn biểu diễn kích động một chút, vui sướng cùng không biết làm sao, cuối cùng dừng lại trước vẻ mặt nghiêm túc đến mức xuống mồ của Kỳ Xán.

Xe dừng ở cửa cao ốc cao ngất của tập đoàn Kỳ thị, nơi này đã tụ tập rất nhiều phóng viên và quần chúng vây xem.

Vòng ngoài cùng của đám người, một người đàn ông đeo khẩu trang cầm thiết bị ghi âm, giống như phóng viên báo chí bình thường, chờ Kỳ thiếu gia đến, điện thoại di động trong túi lại có mấy tin nhắn được gửi tới.

[Ba ngày trước anh ta đến bệnh viện Bạch gia]

[Tôi sẽ xem xét chi tiết hơn]

[Ừm]

Xe dừng hẳn, vệ sĩ mở cửa xe, Kỳ Xán ra vẻ bí hiểm đi ra.

Đèn flash nhất thời rung động, người đàn ông đeo khẩu trang cũng giơ thiết bị thu âm chen chúc về phía trước.

Trong quán cà phê đối diện tập đoàn, mấy người cười nhạo, quả nhiên, Kỳ thiếu gia không mang theo Thời Thính!

Bọn họ đang muốn chụp ảnh chia sẻ vào trong nhóm chat, không ngờ một bóng dáng đơn bạc lại chui ra từ phía sau xe.

"Mẹ kiếp, Kỳ thiếu gia thật sự dẫn theo cô ta?!"

Sắc mặt Thời Tinh Tinh cứng ngắc trong chớp mắt, dưới sự cổ vũ của cô ta, chị gái câm thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà tới! Vậy cũng đừng đổ lỗi cho sự sắp xếp của cô ta!

Khuôn mặt Kỳ Xán bình tĩnh, để Thời Thính đứng bên cạnh mình.

Đương nhiên không phải muốn để cho Thời Thính có mặt mũi trong giới hào môn.

Anh nghĩ như này, chỉ cần đặt thứ không thể khống chế ở bên người, như vậy anh có thể vĩnh viễn khống chế thứ khác, cường đại, thong dong.

Ai ngờ một giây sau, đột nhiên mấy phóng viên phía trước lại xông tới, thiếu chút nữa đã trực tiếp đưa microphone vào miệng cô.

"?"

"Kỳ phu nhân!"

"Cô có ý kiến gì về đám cưới không?"

"Có thể nói vài câu đơn giản với chúng tôi không?"

Sắc mặt Thời Thính bình tĩnh, chậm rãi hít sâu một hơi.

Thời Tinh Tinh chờ chính là một màn này, không kiềm chế được kích động, đứng bật dậy.

—— Nhất định hiện tại trong lòng Thời Thính đang hoảng hốt rồi?

Có phải trong lòng cô đang suy sụp hay không? Có phải muốn lớn tiếng nói ra hay không?

Cô nói đi! Há miệng ra!

Để cho mọi người, để cho Kỳ đại thiếu biết!

Nhưng cô ta không hề chú ý tới, sắc mặt Kỳ thiếu gia đã trắng bệch.

Cô ta nhìn thấy cánh mũi của Thời Thính không ngừng mấp máy, như là trong đầu đang hoảng hốt thất thố mà rít gào.

Nhưng cô không thể lên tiếng phải không?

Thời Tinh Tinh kích động chờ thời khắc cô há mồm rồi bại lộ, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn không thể nhịn được nữa.

"Đủ rồi! Đều cút ngay!"

Cuối cùng Kỳ đại thiếu đã tức giận.

"Tôi xem ai dám hỏi cô ấy một chữ?"

Hiện trường lập tức yên tĩnh như ve sầu mùa đông, Thời Tinh Tinh khiếp sợ ngây người tại chỗ.

Phóng viên thổn thức tan cuộc, ngoài đám người, người đàn ông đeo khẩu trang lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.

[Anh ta đã bị đầu độc thành công.]

Chỉ là......

Hình như mức độ bệnh tâm thần của vị kia còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán.

Phải không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play