Thời Thính phát hiện từ lúc ra khỏi phòng khám, sắc mặt Kỳ Xán đã vô cùng kỳ quái.

Cụp mắt, khép hờ, phối hợp với màu xanh nhạt dưới đáy mắt, có vài phần mệt mỏi.

Nói suy sụp thì không hẳn, xem ra bệnh tình của anh không có nghiêm trọng như vậy.

Nhưng vẻ mặt Kỳ Xán chính là vô cùng phức tạp, như là hoài nghi nhân sinh nhưng lại không có cách nào hoài nghi chính mình, muốn hoài nghi người khác nhưng lại là một mảnh trắng xóa không thể bắt được, cuối cùng hóa thành một mảnh hư vô lạnh như băng.

Thời Thính sờ sờ cằm, trong lòng đưa ra lời bình luận:

—— Héo rồi?

Kỳ Xán lập tức mở hai mắt.

Con ngươi của anh là một mảnh đen kịt, như là biển sâu nổi lên bão táp, mang theo ẩn giận.

Đây là những lời gì?

Đây có thể là lời do chính anh nghĩ sao?

Bạch Lễ Duyên còn tưởng rằng Kỳ thiếu gia nhìn thấy em gái mình lẻn vào cho nên không vui. Vừa rồi Bạch Bảo Nguyên còn đang vui sướng hoa chân múa tay bên cạnh Thời Thính, không biết định làm hư con gái nhà người ta cái gì, Bạch Lễ Duyên nhất thời nhức đầu, anh ta biết rõ Kỳ đại thiếu ghét nhất nhất là ồn ào.

Bạch Lễ Duyên vội vàng thấp giọng xin lỗi, "Trẻ con không hiểu chuyện, ngài đừng để ý."

Kỳ Xán nhắm mắt lại, "Không có việc gì."

Hiện tại anh vẫn không thể xác định được rốt cuộc đó là âm thanh của Thời Thính hay là âm thanh trong lòng mình, nhưng cho dù là loại tình huống nào, tốt nhất tâm lý của bọn họ đều khỏe mạnh một chút.

Mặc dù tâm lý của anh không sáng sủa, nhưng tốt xấu gì trạng thái tâm lý cũng tốt.

Mà người câm Thời Thính này ...... Nói không chừng chính là sau khi mất giọng nghẹn quá lâu cho nên tâm lý mới vặn vẹo như vậy, tiếp xúc nhiều với bạn cùng lứa tuổi một chút cũng không có hại. Vừa rồi nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau cũng thật vui vẻ.

"Đúng rồi, em gái cậu làm nghề gì." Kỳ Xán thuận miệng hỏi.

"À, con bé là rapper." Bác sĩ Bạch đỡ trán cười khổ.

Kỳ Xán: "...?"

"Tôi sẽ mang con bé đi," Bạch Lễ Duyên vừa nhấc Bạch Bảo Nguyên lên, vừa thở dài, "Em có thể giống Thời Thính được không, điềm đạm nho nhã một chút."

Thời Thính vội vàng ngượng ngùng cúi đầu khoát tay, trong lòng lại tê tâm liệt phế nghĩ:

—— Cô ấy như vậy có gì không tốt, có gì không tốt, tôi cũng muốn trở thành một người ồn ào như vậy, ai hiểu?

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi.

Anh không muốn hiểu.

Bạch Bảo Nguyên lưu luyến không rời đưa tay về phía Thời Thính, "Nhớ kỹ, nơi này là Nguyên Bảo aka chiến lang màu trắng…", còn chưa nói xong đã bị bác sĩ Bạch xách đi, Thời Thính lưu luyến chia tay, cuối cùng ưu sầu thở dài.

—— Haizzz, thực tiễn một chút đi.

Kỳ Xán: "?" Thực tiễn cái gì.

Trải qua sự nhiệt tình dạy học của chiến lang màu trắng, Thời Thính biết muốn rap thì phải có vần có nhịp, hơn nữa phải có một tiết tấu. Trong lòng có flow, bb tùy thời tùy chỗ, có thể nói là phương pháp thần kỳ để tăng tiếng lòng. Thời Thính nghĩ thầm dù sao cô cũng là người làm nghệ thuật, hát vẽ như nhau, cô có năng khiếu vẽ tranh, nói không chừng cũng có thiên phú trong chuyện này.

—— Khụ khụ. Dược dược, dược dược dược, checkit, checkit.

Cô nói chữ "dược" trong lòng nửa ngày nhưng vẫn không thấy "dược" ra.

Ngược lại trợ lý Thẩm cầm thuốc đi ra. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Bác sĩ nói, một ngày hai lần, bảy ngày một đợt trị liệu! Ngài nhớ kỹ trong lòng."

"Tổng giám đốc, phu nhân, xe đã chuẩn bị xong, cũng đã kiểm tra qua trong phạm vi mười dặm, sẽ không tiết lộ riêng tư, chúng ta có thể trở về."

Kỳ Xán "Ừm" một tiếng, rốt cục không thể nhịn được nữa nhìn về phía Thời Thính đang dược dược dược ở trong lòng, trầm mặt nói, "Cô an phận một chút."

Vẻ mặt Thời Thính vô tội, trợ lý Thẩm cũng cảm thấy khó hiểu.

—— Có bệnh à, tôi làm gì anh?

—— Bảo tôi an phận, tôi không an phận chỗ nào? Tôi thấy phải treo anh lên tường thì anh mới an phận! Đàn ông shit!

Kỳ Xán siết chặt nắm đấm.

—— Shit, cảm giác đến rồi.

Trợ lý Thẩm nghĩ đến chuyện vừa rồi bác sĩ Bạch dặn dò, hiện tại tổng giám đốc bị chứng hoang tưởng cực kỳ nghiêm trọng, sẽ nghe được một ít âm thanh bọn họ không nghe được, nhất thời vô cùng lo lắng, rốt cuộc sẽ là âm thanh gì? Đáng tiếc anh ta không nghe được, không thể phân ưu thay cho tổng giám đốc.

—— Kỳ đại thiếu, tiểu kê kê, người khác bó chân anh nó bó não!

Trợ lý Thẩm: "Tổng giám đốc, bây giờ ngài cảm thấy thế nào?"

Kỳ Xán tức giận nói: "Tôi rất tốt!"

Mọi mặt đều vô cùng tốt!

Trên đường về nhà.

Tiếng lòng của Thời Thính tăng mạnh, thành công tích lũy được một ngàn câu.

Nhìn xem tiến độ ở góc trên bên phải, hiện tại tốc độ tích lũy tiếng lòng không chậm, nhưng còn cách mười vạn một khoảng cách, khoảng cách một trăm vạn, một ngàn vạn, một trăm triệu lại càng là xa xôi.

Chứng tỏ bây giờ cô vẫn bảo thủ, vẫn bận tâm logic.

Nói chuyện trong lòng thì cần bảo thủ cái gì? Có cần thiết không? Hoàn toàn không! ( truyện trên app T Y T )

Logic cũng bị Kỳ Xán ăn mất.

—— Kỳ đại thiếu, hai chân, năm con mắt sáu cái miệng, ba cánh tay bảy cái dạ dày, mũi voi phun nước điên cuồng...

——- Kỳ Xán Xán, thê thảm thảm, uống thuốc nằm trên ván.

—— ….

Thời điểm xuống xe, sắc mặt tổng giám đốc xanh mét.

Vậy rốt cuộc anh là sinh vật gì?

Hơn mười vệ sĩ áo đen xếp thành hàng, đồng loạt chờ tổng giám đốc.

Nhưng mà cuộc đời rực rỡ của Kỳ thiếu gia anh, vào năm 28 tuổi này, bị y học hiện đại cùng nhân loại học đều phủ nhận.

Sắc mặt tổng giám đốc không chút thay đổi, đi thẳng về phía trước, không muốn liếc mắt nhìn Thời Thính một cái.

Bề ngoài Thời Thính giống như nàng dâu nhỏ, khổ sở chạy theo phía sau anh.

Trong lỗ tai Kỳ Xán, như là có quỷ phía sau đuổi theo không tha.

"…"

Đi lên tầng, Kỳ Xán đi thẳng đến phòng sách.

Bởi vì Người câm này mà anh đã chậm trễ quá nhiều thời gian, làm tổng giám đốc của tập đoàn Kỳ thị, thời gian của anh phải tính toán theo giây, văn kiện của tập đoàn cần được anh xem xét và phê duyệt nhiều như lông trâu.

Thời Thính dùng đôi mắt ướt át biểu đạt đau lòng đối với vị hôn phu, thiếu chút nữa làm đúng chỗ, không hề tỏ vẻ hay có gánh nặng tâm lý mà rời đi.

Kỳ Xán lên tầng cao nhất, ngồi vào ghế ông chủ bằng da quen thuộc, cuối cùng mới nhắm mắt lại.

Sau khi lễ đính hôn kết thúc, nối gót theo tới chính là lời mời gặp mặt của các xí nghiệp lớn, người muốn gặp anh mưu cầu hợp tác phải xếp đến tháng sau, còn có, trước mắt quan trọng nhất, chính là chương trình nghị sự của hội đồng quản trị vào tuần sau.

Bộ não tê liệt của anh đã học được cách ngăn chặn một phần quấy nhiễu. Hiện tại mặc kệ rốt cuộc âm thanh anh nghe được là của ai, đều không có quan trọng bằng cuộc họp hội đồng quản trị, bọn họ còn có rất nhiều giai đoạn đầu chuẩn bị phải làm.

Kỳ Xán nghĩ đến Thời Thính, giơ ngón tay lên, gọi một trợ lý khác tới.

"Đến nhà cô ấy ở vùng núi," Đuôi mắt hẹp dài của Kỳ Xán hiện lên ánh sáng tối tăm, "Điều tra xem có ai từng nghe thấy giọng nói của cô ấy không."

Trợ lý cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám nghi ngờ chỉ thị của Kỳ đại thiếu gia.

"Âm thanh, hình ảnh, đều có thể," Mặt mày Kỳ Xán lạnh lùng "...... Chú ý không để bị người ta phát hiện."

"Vâng! Đại thiếu."

Không thể xác minh giọng nói của cô đúng không.

Kỳ Xán ngược lại muốn nhìn xem, âm thanh trong đầu anh, rốt cuộc là của cô, hay là chính anh tưởng tượng.

Nếu thật sự là Thời Thính ...

Ha ha.

Anh nở nụ cười âm hiểm.

"Được rồi, đi thôi."

Tổng giám đốc dựa vào ghế da trong văn phòng, một lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính, mặt mày hóa thành vẻ sắc bén lạnh lẽo quen thuộc.

"Được rồi."

"Bắt đầu báo cáo đi."

Thời Thính về đến phòng, thấy tin nhắn của bà nội trên điện thoại di động.

Là một tin nhắn âm thanh thật dài.

Sáng sớm Thời Thính đã gửi bức tranh mấy ngày trước cho bà, đây là thói quen từ nhỏ đến lớn, cô vẽ xong sẽ cho bà nội xem. Có thể là bà nội vừa mới bận rộn xong việc đồng áng, lúc này đang dùng bàn tay đầy bùn ấn màn hình điện thoại di động ——

"Xú nha đầu, một cú điện thoại cũng không có, cũng không biết học theo người ta mà gửi tin nhắn giọng nói, gọi video, cả ngày chỉ biết gửi tin nhắn và chuyển tiền?"

Nghe được tuy rằng bà nội oán giận nhưng vẫn khỏe mạnh mười phần, Thời Thính yên tâm.

Cô cười gửi vài tin nhắn, khuyên can mãi mới trấn an được bà cụ, sau đó sờ sờ cổ họng không thể phát ra tiếng của mình.

Mặc dù nhìn bà nội khỏe mạnh, nhưng thật ra năm xưa từng bị bệnh nặng, không thể chịu nổi kích thích. Chờ một chút, cô ..... Nhất định cô có thể hoàn hảo không tổn hao gì trở về thăm bà!

Hiện tại tiến độ ở góc trên bên phải là [40102/100000000].

Lấy thời gian mà xem, tiến độ này không tính là chậm, nhưng cô cảm giác được nhiệm vụ 100 triệu vô cùng khổng lồ. Nhất định phải nhanh chóng san bằng 10 vạn câu, dù sao phía sau còn có một trăm vạn, một ngàn vạn câu đang chờ.

Cho dù là một người có thế giới nội tâm phong phú, không lúc nào là không nói chuyện với chính mình, nhưng nếu muốn tốc độ tăng trưởng nhanh thì vẫn cần một ít cố gắng khác, cùng cảm xúc khác.

Xem ra vẫn phải dung nhập vào nội dung cốt truyện.

Tổng phương châm: Tìm cãi nhau, tìm tư liệu thực tế, tìm nội dung cốt truyện. Vui mừng đón nhận tất cả ngu ngốc, điều động cảm xúc cá nhân.

Dù sao, đừng thấy tên bệnh thần kinh Kỳ Xán này khiến cho người ta cảm thấy rất phiền, nhưng không thể không nói thời điểm ở bên cạnh anh, tiếng lòng của cô là sinh động nhất, phong phú nhất.

Đang suy nghĩ thì có người đưa gối.

Trên điện thoại di động của Thời Thính hiện ra một tin nhắn, cô thoát khỏi đoạn chat với bà nội, mở ra xem.

Thời Tinh Tinh: [Chị gái, nghi thức đính hôn lần trước không ảnh hưởng đến chị và Kỳ đại thiếu chứ?]

Thời Tinh Tinh: [Qua hai ngày nữa Kỳ đại thiếu sẽ tham gia cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng của tập đoàn Kỳ thị, khả năng là chị không biết những tin tức này ~ đây chính là cơ hội cho Thời gia chúng ta đấy, chị ngàn vạn lần không nên bỏ qua nha!]

Thời Tinh Tinh đang ngồi uống trà chiều với đám chị em tốt của mình, nghĩ đến sắp xếp tiếp theo, khóe môi lộ ra ý cười.

Mặc dù lần trước cô ta nôn nóng liều lĩnh, chọc giận Kỳ đại thiếu không vui, nhưng khẳng định Kỳ đại thiếu đã nhận ra manh mối. Chẳng lẽ Thời Thính còn có thể giả vờ lạnh lùng tao nhã không nói lời nào cả đời sao?

Cha mẹ không cho cô ta nói với người ngoài chuyện Thời Thính là người câm, vậy cô ta sẽ giúp đỡ Thời Thính, tự mình thẳng thắn~ 

Cuộc họp hội đồng quản trị Kỳ thị chính là lần đầu tiên Kỳ đại thiếu lộ diện sau khi nghi thức đính hôn kết thúc, tự nhiên sẽ được chú ý, đây chính là một lần tuyệt sát!

Nếu như Kỳ đại thiếu gia không cho Thời Thính tham dự, căn bản không có ý định để vị hôn thê này lộ diện, vậy Thời Thính sẽ trở thành chuyện cười của toàn bộ giới hào môn.

Nếu Kỳ đại thiếu gia thật sự dẫn theo Thời Thính tham dự, vậy cô ta đã chuẩn bị cho chị gái câm của mình một đội phóng viên có kinh nghiệm đầy đủ!

Mỗi người bọn họ đều mang theo máy quay, microphone, trực tiếp đưa tới bên miệng Thời Thính, cô muốn không nói lời nào cũng không được.

Chờ cô bại lộ sự thật bị câm, để Kỳ đại thiếu phát hiện! Đến lúc đó, Kỳ đại thiếu, thậm chí cả thành phố A, đều sẽ biết căn bản Thời Thính không xứng với cuộc hôn nhân này.

Thời Tinh Tinh cúi đầu nhìn ảnh đại diện ngọn núi lửa của Thời Thính, rất muốn phun trào, rất muốn nói chuyện đúng không?

Lần này sẽ giúp cô nói nhiều hơn ~

Thời Thính nhìn hộp thoại nói chuyện phiếm, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, thì ra em gái cô thêm bạn bè cô?

Mấy năm nay bọn họ không hề có một cuộc đối thoại nào.

Fine, được thôi.

Nhưng quả thật Thời Tinh Tinh đã nhắc nhở cô nội dung kế tiếp của cốt truyện.

Cuộc họp hội đồng quản trị này có chút quan hệ sâu xa với cô, bởi vì kỳ thật Thời Thính cũng không nghĩ tới, trong tương lai tranh của cô sẽ bị Kỳ thị thu mua.

Kỳ thị và Thời gia hợp tác liên hôn, ngoại trừ bởi vì thần kinh của Kỳ Xán suy nhược cần yên tĩnh, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, dự án khai thác bất động sản trọng đại kế tiếp của Kỳ thị sẽ được đầu tư xây dựng ở vùng núi tỉnh B, là công trình quan trọng hợp tác với địa phương. Nơi đó có địa chất đặc thù, con trai cả của Thời gia - Thời Nham là học giả địa chất được đào tạo chuyên sâu ở Đức, lĩnh vực nghiên cứu của anh ta chính là thứ mà Kỳ thị cần.

Mà vùng núi kia, Thời Thính cũng vô cùng quen thuộc —— đó chính là nơi cô được bà nội nhặt được, sống ở đó mười năm.

Thời Thính tận mắt nhìn thấy các loại sinh mệnh cùng màu sắc ở trong núi lớn, từ lúc ban đầu dùng màu sơn dầu đơn sơ, đến lúc bắt đầu dùng bảng vẽ màu, rồi đến sau đó bị một đại lão đi tới khe núi chỉ dạy vẽ tranh, nhưng vẫn không có chân chính vẽ ra cuộc sống —— thẳng đến khi, cô mất giọng.

Vẽ tranh trở thành lối thoát âm thanh duy nhất của cô, bắt đầu phát ra ánh sáng chân chính. Trong đó, bức "Núi lửa" tốt nhất đã được một người sưu tầm mua đi từ nhiều năm trước, chảy ra nước ngoài nhận được không ít tiếng vang, chỉ là trong nước không hề hay biết.

Mà sau khi bất động sản Kỳ thị khai thác, thu mua một lượng lớn tác phẩm thư họa phù hợp với thiết kế của nhóm bất động sản này dùng để trang trí nội thất, trong đó toàn bộ tranh của Thời Thính đều được lựa chọn, trở thành một đặc sắc tuyên truyền lớn của nhóm bất động sản này.

Chỉ là không có ai biết những bức tranh kia xuất phát từ một người câm yên tĩnh vô số  đêm, sau đó cô cõng cái nồi hạ độc Kỳ Xán rồi bị trả thù đến chết, lại càng không có cơ hội tận mắt chứng kiến!

Ha ha, mẹ kiếp!

Vẽ, cô phải vẽ thật nhiều!

Lần này đường đường chính chính kiếm lấy tiền của đồ chó Kỳ Xán!

Thời Thính ôm bảng vẽ nằm xuống, cô muốn chờ bóng đêm buông xuống.

Khi vẽ tranh, tiếng lòng của cô cũng sẽ vô thức tăng lên, nói chuyện không đâu, giống như đặt mình trong thế giới màu sắc, giống như mây trôi, giống như một cây cỏ, giống như kiến trên lá cỏ.

Cô thích cảm giác tự do này.

Sau đó bên ngoài đánh giá về tranh của cô chính là:

Dùng bút lên tiếng!

Tuyên truyền giác ngộ!

Đêm khuya.

Kỳ Xán liên tục mở ba cuộc họp video, ký mấy văn kiện, cuối cùng còn xem hai tờ báo tài chính mấy chục trang.

Lúc này mới vuốt ve giữa mày, tháo tai nghe tần số thấp xuống.

Trợ lý Thẩm chờ ở một bên, đúng lúc bưng nước ấm cùng thuốc tiến lên.

"Đại thiếu, nên uống thuốc rồi."

Kỳ Xán: "......"

Anh há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.

Nhận lấy ly nước, nuốt viên thuốc.

Đây là thuốc an thần mà Bạch Lễ Duyên kê đơn, một ngày hai lần vào sáng và tối, liệu trình bảy ngày, trước tiên xem hiệu quả một chút.

Uống thuốc xong, Kỳ Xán nhắm mắt suy nghĩ.

Sau đó lại đột nhiên mở mắt.

Chờ một chút, vừa rồi đã qua một đoạn thời gian dài, anh không nghe được âm thanh?

Trước khi anh chưa uống thuốc, anh cũng đã không nghe thấy.

Chậm rãi, Kỳ Xán lạnh lùng nở nụ cười, như là chim ưng thức tỉnh trong đêm tối.

Quả nhiên, công việc của anh cực kỳ phức tạp, cần phải phân tích một đống số liệu và văn kiện, khi anh trầm mê trong công việc, căn bản không nghe được âm thanh của người câm kia.

Xét cho cùng, Kỳ Xán tin tưởng lực lượng tinh thần của mình.

Có thể đi ra từ trong vết thương năm đó, từ trước đến nay anh chính là một người đàn ông có ý chí.

Cho đến nửa đêm.

Ba giờ sáng.

Kỳ Xán lại mở mắt như chim ưng.

—— Mẹ nó, mẹ nó, mình là một cọng cỏ.

—— Này này, nhảy vọt, mình leo trèo, lau chùi!

Một âm thanh tùy ý phát ra ở bên tai anh như cọ vẽ, như là có người tùy ý tiểu tiện trong thế giới tinh thần của anh.

Kỳ Xán nhìn trần nhà trong bóng tối, giờ khắc này anh sinh ra hoài nghi cực lớn đối với thế giới này.

Không phải chứ.

Cô bị bệnh sao?

Rốt cuộc ai mới bị bệnh tâm thần?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play