"Tình huống này của ngài kéo dài được bao lâu rồi?"

"…."

Trong phòng khám, bác sĩ tâm thần gửi lời thăm hỏi thân thiết hữu hảo tới Kỳ đại thiếu gia.

"Tiếng lòng của ngài, cụ thể là nội dung gì?"

"Nghe được tiếng lòng của ai vậy?"

Đôi môi mỏng của Kỳ Xán khẽ nhếch, sau đó lại nhắm lại.

Anh nhìn bác sĩ viết viết vẽ vẽ trên sổ bệnh án, cuối cùng sắc mặt dần dần không chút thay đổi.

E rằng y học hiện đại cũng không cứu được anh.

Bạch Lễ Duyên biết rõ tâm lý phòng ngự của anh cực cao, vì thế cực kỳ chuyên nghiệp mà khuyên bảo anh, "Không sao, Kỳ đại thiếu, trước tiên chúng ta làm một ít hạng mục kiểm tra đo lường đơn giản!"

Sau đó Kỳ Xán nhìn anh ta mở ra hình ảnh não, CT đầu, bảng đo sức khỏe tâm lý, bảng đo sức khỏe tinh thần, thậm chí là xét nghiệm máu.

"... " Anh thật sự không có bệnh.

Bên ngoài phòng khám.

Thời Thính đang lấy ra tài liệu đọc tiếng lòng có nội hàm phong phú của mình —— Bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đều cần phải gia tăng thêm tiếng lòng.

Ngày hôm qua Thời Thính còn chưa đọc đến đoạn anh trai tổng tài biến thành bộ dáng người sói vì tình yêu, không biết như thế nào mà rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, tuy rằng lúc ngủ dậy tinh thần rất tốt, nhưng mà số câu chỉ gia tăng thêm được mấy trăm câu, trước mắt còn dừng lại ở hơn ba vạn.

Thời Thính đếm một chút, một quyển bá tổng văn học mấy chục vạn chữ, đại khái có bốn năm vạn câu, chỉ cần đọc xong cuốn tiểu thuyết này, là có thể thuận lợi đột phá mười vạn câu trong lòng!

Vì thế Thời Thính ngồi trên ghế dài ngoài hành lang đọc sách một cách yên tĩnh.

"Cô chính là người kia phải không?" Đột nhiên một giọng nói không khách khí vang lên.

Thời Thính ngẩng đầu, thấy một nữ sinh đứng trước mặt cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Bạch Bảo Nguyên là người trong giới hào môn, sau bữa tiệc đính hôn, Thời Tinh Tinh đã nói chị gái được tìm về từ vùng núi của nhà cô ta vô cùng lạnh lùng, có thể là bởi vì cảm thấy cả nhà đều không xứng đáng với cô, cho nên rất có địch ý với cô em gái này, ở nhà chưa từng nói với cô ta một câu.

Hơn nữa mặc dù là người tới từ trong núi nhưng rất biết làm bộ làm tịch, làm bộ lạnh lùng tao nhã, cho nên mới được Kỳ đại thiếu gia chọn làm đối tượng đám hỏi. Từ nay về sau càng trở nên kiêu ngạo, không bao giờ đem em gái ruột là cô ta để vào mắt nữa.

Từ trước tới nay, nhân duyên ở trong giới hào môn của Thời Tinh Tinh đều rất tốt, hơn nữa trước mắt sau khi kết hôn với Kỳ thị, thân phận cũng nước lên thì thuyền lên, không ít người vây quanh Thời Tinh Tinh bênh vực kẻ yếu cho cô ta, hai ngày nay trong nhóm chat của bọn họ đều châm chọc hạ thấp Thời Thính.

Không nghĩ tới Bạch Bảo Nguyên vừa đến bệnh viện của anh trai mình thì đụng phải cô, thấy cô đang ở trong bệnh viện tâm thần mà còn muốn đọc sách giả làm người văn hóa, nhất thời bĩu môi, "Đừng giả bộ được không, bro?"

"?" Thời Thính đại khái đoán được, đây chính là em gái vô cùng phản nghịch mà bác sĩ Bạch đã nhắc tới, vì thế thoải mái cho cô ấy xem màn hình điện thoại của mình:

—— Ai có thể nghĩ đến tổng giám đốc cao cao tại thượng, có thể khuấy động nền kinh tế toàn cầu, giờ phút này lại chật vật mà đỏ tươi hai mắt, đem cô ấn ở trên tường, "Tôi nguyện ý vì yêu mà biến thành bộ dáng người sói, tôi nguyện ý vì em mà điên cuồng, hủy thế giới này thì có làm sao!"

Bạch Bảo Nguyên: "...?"

Bạch Bảo Nguyên len lén ghi nhớ tên tiểu thuyết, một bên xấu hổ nghĩ, hình như tình huống không giống với Thời Tinh Tinh nói, người ta không có giả bộ tao nhã!

Trong lúc xấu hổ cô ấy bắt đầu làm ra một ít ký hiệu hoa hòe lòe loẹt, "Nơi này là Nguyên Bảo aka chiến lang màu trắng, bác sĩ bên trong là homie của tôi. Cái kia cái kia, Thời Tinh Tinh nói cô là người kiêu ngạo, thật vậy chăng?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lúc này Thời Thính mới hiểu được nguyên nhân vì sao vừa rồi cô gái này không khách khí, xem ra dưới sự cố gắng của em gái cô, hình tượng xã giao của cô ở bên ngoài không tốt lắm, trách không được trong nội dung cốt truyện ban đầu, tất cả mọi người đều có ác ý rất lớn đối với cô.

Nhưng nghĩ theo cách khác, dựa theo quỹ tích ban đầu, cô sẽ vẫn buồn bực trong trang viên Kỳ thị, bởi vì tự ti không muốn bị người ta biết mình là người câm, ngay cả nhà của bà nội nhận nuôi cô cũng không dám về, sợ bà nội biết mình trở về hào môn liền trở thành người câm, sợ bà lo lắng cô sống không tốt. Cuối cùng cả đời không có bạn bè, tự bế cô độc, còn bị tên đàn ông bệnh thần kinh trả thù chết!

Hiện tại cô có tự tin, cũng có cơ hội có thể giao tiếp với người khác giống như bình thường.

Vì thế cô vô cùng thản nhiên đưa tay, dùng ngón trỏ chỉ đối phương, sau đó nắm chặt hai tay, vươn ngón cái lên trên: Chào, cô.

Đột nhiên Bạch Bảo Nguyên sợ ngây người: "Đây là ký hiệu gì? Thật ngầu!"

Đối với những người hát rap như bọn họ, ai cũng sẽ có một ký hiệu riêng đại biểu cho mình, nhưng cô ấy chưa từng thấy ký hiệu nào mới mẻ độc đáo như vậy!

Thời Thính cũng không nghĩ tới người khác còn có thể có loại phản ứng này, cô chỉ chỉ mình, sau đó duỗi thẳng một tay đong đưa trái phải, thu hồi ngón trỏ đặt ngang trước miệng, chuyển động một chút: tỏ vẻ mình không thể nói chuyện.

Lúc này Bạch Bảo Nguyên mới bừng tỉnh đại ngộ: Mẹ nó!

—— Trời đánh Thời Tinh Tinh, người ta có chướng ngại ngôn ngữ mà?!

Bạch Bảo Nguyên ý thức được mình làm một chuyện mà nửa đêm nhớ tới đều muốn tự tát mình một cái, vội vàng muốn vãn hồi.

"Tôi, tôi, cái kia, tôi mắng lại giúp cô!"

Thời Thính muốn nói không cần, Bạch Bảo Nguyên đã vung tay lên: "Không có việc gì, miệng tôi có thể chửi chết một đám người."

Cô ấy móc nhóm wechat giới hào môn ra, trực tiếp bắt đầu gửi tin nhắn, "Thời Tinh Tinh cô con mẹ nó xaye**sduj*#$xxd"

Bạch Bảo Nguyên rất hiểu chuyện mà không nói chuyện Thời Thính bị câm ra ngoài, tốc độ nói vừa nhanh vừa lưu loát, mắng chửi người giống như đọc rap, đột nhiên cung cấp cho Thời Thính một phương pháp đọc trong lòng mới.

Rap hay quá, rap nhiều quá.

Đầu kia, Thời Tinh Tinh đang cân nhắc cho chị gái câm một trường hợp phát ra tiếng thật công khai long trọng, tiện tay mở đoạn chat âm thanh ra, bất ngờ không kịp đề phòng run rẩy một cái: Cô mắng tôi làm gì?!

Thời Thính vây xem Bạch Bảo Nguyên tình cảm mãnh liệt phun loạn, không chỉ học được càng nhiều từ ngữ, ánh mắt cũng dần dần rung động.

Thật bừa bãi.

Thật hâm mộ!

Muốn nói gì thì nói, đối phương đều có thể nghe thấy.

Trong lòng cô mắng Kỳ Xán nhiều câu như vậy, nhưng anh đều không thể nghe thấy!

Người câm thống khổ nhắm mắt lại.

"Cho nên, có phải tiếng lòng mà ngài nghe được chủ yếu là tiếng mắng chửi, trách cứ không?"

Trong phòng khám, bác sĩ Bạch đã có phán đoán sơ bộ về tình huống của Kỳ đại thiếu.

Trước đây cũng có trường hợp tương tự, một số người mắc chứng rối loạn tâm thần, sẽ nghe thấy tiếng nói, tiếng chửi rủa hoặc mệnh lệnh lớn tiếng trong lúc yên tĩnh, cho dù không có kích thích bên ngoài cũng sẽ nghe thấy âm thanh tiêu cực bất lợi cho mình, điều này cũng không hiếm thấy.

Kỳ Xán trầm mặc trong chớp mắt.

—— Nói cho cùng, tất cả đều do tên bệnh thần kinh chết tiệt Kỳ Xán này!

—— Người khác tranh đoạt với anh ta có quan hệ gì với mình, đều tại tên thần kinh này khiến mình trở thành một pháo hôi, đồ phân chó ngu ngốc!

"... " Kỳ Xán dựa vào ghế mát xa dành cho bệnh nhân, xanh mặt siết chặt nắm đấm.

Anh nghe được âm thanh với những ngôn từ kịch liệt.

Từ khi bắt đầu, chính là có liên quan đến tin tức đầu độc, từ đó về sau giống như là muốn hoàn thành KPI, hết câu này đến câu kia, không hề ngừng nghỉ.

Chẳng lẽ thật sự là ảo giác......?

Nhưng chuyện đầu độc đã được chứng minh là sự thật, nếu như là ảo giác, vậy làm sao anh có thể tự tưởng tượng ra được?

Bạch Lễ Duyên nhìn bộ dáng trầm tư của Kỳ đại thiếu gia, rốt cuộc trong lòng đã hiểu rõ.

Ảo giác, là một loại rối loạn tri giác.

Mà ảo giác thính giác là một trong số đó.

Trong một số trường hợp nghiêm trọng, loại vấn đề này thường bắt nguồn từ các tổn thương như động kinh thùy thái dương, tổn thương thân não, hoặc là tâm thần phân liệt. Nhưng bản thân Kỳ đại thiếu gia có thần trí tỉnh táo, suy nghĩ bình thường, có thể lưu loát truyền đạt đối thoại giữa bác sĩ và bệnh nhân, trạng thái tương đối ổn định. Tuy rằng còn chưa có kết quả kiểm tra, nhưng Bạch Lễ Duyên đã có phán đoán bước đầu. ( truyện trên app T Y T )

Hẳn là bởi vì áp lực tinh thần nhiều năm cùng cơ chế tự vệ bảo vệ mạnh mẽ của Kỳ đại thiếu, từ đó mới thúc đẩy sinh ra triệu chứng vọng tưởng bị hại, thế cho nên dẫn đến ảo giác!

Dù sao, làm bác sĩ chủ trị năm năm của Kỳ đại thiếu, anh ta vô cùng rõ ràng phòng tuyến tâm lý của Kỳ đại thiếu mạnh bao nhiêu, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhắc tới chi tiết về sự cố ngoài ý muốn năm đó với người khác, di chứng để lại cho anh ngoại trừ suy nhược thần kinh, còn có không tín nhiệm cùng hoài nghi cực độ.

Mà thân ở địa vị cao, anh lừa tôi gạt, trải qua cuộc sống áp lực cao trong nhiều năm, động một chút là hạng mục chục tỷ trăm tỷ, đương nhiên thần kinh vốn bị hao tổn của anh không chịu nổi gánh nặng, sinh ra một ít chướng ngại tinh thần cũng không ngạc nhiên.

Đây mới là bình thường!

Dù sao, làm sao có thể nghe được tiếng lòng của người khác?

Thuật đọc tâm, chỉ có tiểu thuyết mới có.

Kỳ Xán vẫn còn nghi ngờ, "…."

"Thật sao?"

"Là vấn đề tâm thần của chính ngài?"

Giữa mày của Kỳ Xán nhíu lại thật sâu, một tầng màu tối tăm phủ lên màu da trắng lạnh.

Anh sẽ không đề cập tới chuyện bị đầu độc với Bạch Lễ Duyên, nhưng anh rất xác định chính mình không có hấp thu độc tố thần kinh.

Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là thuận lợi thông qua hội đồng quản trị sắp tới, dẫn dắt tập đoàn Kỳ thị đi lên đỉnh cao hơn, cho nên hiện tại thứ anh cần chính là biện pháp giải quyết, mà không phải là bị người ta phân tích.

"Có thể là gần đây mệt mỏi", Kỳ Xán nhéo giữa mày, khuôn mặt anh tuấn khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách, "Có loại thuốc ức chế thần kinh hay không, hoặc là tiếp tục kê thuốc bổ giảm độ mẫn cảm của thính giác."

Bác sĩ Bạch bày ra vẻ mặt không thể thực hiện. Một khi vấn đề tinh thần xuất hiện, người làm bác sĩ như anh ta cần truy tìm nguồn gốc, tìm được giải thích hợp lý, để cho tinh thần căng thẳng của người bệnh được thả lỏng và cứu chữa!

Lúc này trợ lý của Bạch Lễ Duyên đã lấy ra các kết quả kiểm tra.

Từ kết quả mà xem, không tìm thấy bất thường như hình ảnh chức năng não, các chức năng thần kinh hoạt động bình thường, kết quả CT cũng không tồn tại triệu chứng tâm thần phân liệt. Tổng thể mà nói, tâm thần của Kỳ đại thiếu gia không có vấn đề gì, tất cả chức năng đều bình thường, chẳng qua có triệu chứng tăng áp lực nội sọ rất nhỏ.

"Tăng áp lực nội sọ cũng sẽ ảnh hưởng đến tổ chức não và hệ thần kinh." Bạch Lễ Duyên thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn có thể dùng phương pháp khoa học để giải thích.

Có thể dùng y học hiện đại để giải thích, vậy thì vấn đề không lớn.

Lông mày anh tuấn của Kỳ Xán vẫn hơi gập lại, khí thế lạnh lẽo không tiếng động lan tràn, anh vẫn cảm thấy không đúng.

Các phương tiện của y học và khoa học hiện đại đã giải thích cho anh.

Nhưng trực giác của anh nói cho anh biết, chuyện này chính là có quan hệ với người câm.

Đó chính là âm thanh Thời Thính nói chuyện.

Sống trong hoàn cảnh *đao quang kiếm ảnh trên thương trường nhiều năm, trực giác của Kỳ Xán đã cứu anh rất nhiều rất nhiều lần, là do khứu giác nhạy bén và ánh mắt tinh chuẩn của anh cấu thành.

*Đao quang kiếm ảnh: Cảnh tàn sát khốc liệt.

Nhưng mà lúc này, bác sĩ Bạch ném ra một câu hỏi trí mạng cuối cùng:

"Âm thanh mà ngài nói, trước đây ngài đã từng nghe qua chưa?"

Đầu ngón tay buông xuống tay vịn bằng da của Kỳ Xán đột nhiên dừng lại.

Thời Thính là một người câm, không ai từng nghe qua âm thanh của cô.

...... Làm sao chứng minh đó là Thời Thính nói?

Ngay từ đầu anh đã không thể chứng minh.

Bác sĩ Bạch thấy thế, cuối cùng như trút được gánh nặng: "Là giọng nói xa lạ, đúng không?"

Mọi thứ đã được giải thích một cách hợp lý!

"Theo tâm lý học mà nói, có lẽ đây là âm thanh ở sâu trong tiềm thức của ngài, hoặc là âm thanh ở trong đại não tự mình 'gia công' mà hình thành, nhưng xét cho cùng, đó là sự phóng chiếu ý thức của ngài!"

—— Haizzz, vì sao Kỳ Xán không thể là một người mắt đỏ bóp eo ấn trên tường, bá tổng bình thường đùa bỡn mạch máu kinh tế toàn cầu?

Kỳ Xán: "......"

—— Nếu Kỳ Xán có thể bị người ta mắng là phân chó, đại dâm ma, mình cũng không dám tưởng tượng mình sẽ có bao nhiêu vui vẻ!

Anh sẽ phóng chiếu cho mình những thứ này?

Bác sĩ Bạch nhìn ra anh trầm mặc không nói gì trong chớp mắt, biết đối với người ở địa vị cao như Kỳ đại thiếu mà nói, cuộc sống của anh có rất nhiều đồ vật có giá trị cao, cũng có rất nhiều mưu đồ.

Mà ý nghĩa tồn tại của bác sĩ chính là khi vấn đề tinh thần xuất hiện, bọn họ cần phải truy tìm nguồn gốc, tìm được giải thích hợp lý, để cho tinh thần căng thẳng của người bệnh được thả lỏng cùng cứu chữa!

Bọn họ phải cổ vũ đầy đủ cho người bệnh, để cho bọn họ an tâm, yên tâm, cho dù tinh thần xuất hiện vấn đề, cũng không cần cảm thấy mình là một người bệnh tâm thần.

"Đây không phải hiện tượng hiếm thấy, ngài không nên có áp lực quá lớn."

"Đại thiếu, sự nghiệp quan trọng, nhưng sức khỏe của ngài quan trọng hơn. Trước tiên cho mình một đoạn thời gian quan sát."

Bạch Lễ Duyên biết chừng mực, không để cho lần trị liệu này có thời gian quá dài. Anh ta chỉ đơn giản kê đơn một số loại thuốc giảm đau, sau đó chủ động đứng dậy, kết thúc điều trị để cho thấy đây không phải là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Vẻ mặt Kỳ Xán trầm tư.

Luôn luôn có một loại vô lực hoang đường không nói nên lời.

Bác sĩ tâm thần thân thiết đưa Kỳ đại thiếu đến cửa, mở cửa phòng khám cho anh, cuối cùng dặn dò.

"Ngài phải bình tĩnh lắng nghe âm thanh bên trong của mình nhiều hơn!"

Kỳ Xán: "... Ừm."

Cửa vừa mở, Thời Thính đang ngồi yên tĩnh nhìn lại.

—— Ồ, anh ra rồi à? Xe phân trên đường đời của tôi!

Trước mắt Kỳ Xán tối sầm: "......"

Đây chính là giọng nói trong lòng anh?

Anh không tin.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play