Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng

CHƯƠNG 13: GHI ÂM Ở CHỖ NÀO?


3 tháng

trướctiếp

Kỳ đại thiếu bắt đầu dùng sức cầm microphone.

Mu bàn tay bắt đầu nổi gân xanh.

Đại não trí tuệ thâm trầm trăm chuyển ngàn hồi.

Cuối cùng, dường như bên dưới vẻ ngoài anh tuấn bình tĩnh có thứ gì đó đang chậm rãi rạn nứt.

"…?"

Thời gian quay lại một phút trước.

Nhân viên công tác đưa microphone cho Kỳ đại thiếu, cúi đầu im lặng lui ra, bởi vì anh ta là người của Thời gia, nhóm vệ sĩ của Kỳ thị nhận ra mặt anh ta, cho nên chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục chú ý người khả nghi ở bốn phía.

Vì thế người nọ thuận lợi lui về một góc không người để ý, lấy điện thoại di động ra ——

[Nhìn qua anh ta rất bình thường, tâm trạng không có nhiều biến đổi]

[Không có dấu hiệu nhiễm độc]

Tính đến trước khi hình nền của thí sinh đầu tiên được đặt nhầm thành tiểu thuyết, thoạt nhìn Kỳ đại thiếu gia đều rất bình thường, vững vàng, có vẻ trạng thái tinh thần không có vấn đề gì, chuyện này làm cho anh ta không khỏi phát ra lo lắng với dãy số thần bí kia.

Lần này, thứ bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị không phải là microphone kia, mà là —— đầu bọc mút xốp bên trên micro. Loại đồ dùng một lần này, dùng xong sẽ mất, tiện tay là có thể thu dọn sạch, sẽ không có người chú ý tới loại rác rưởi này. Mà bên trên, có thứ đặc biệt chuẩn bị cho Kỳ đại thiếu, chỉ có tác dụng với anh.

[Chờ một chút]

[Để chất xúc tác bay một lúc]

Người đàn ông im lặng chờ đợi vài giây.

Quả nhiên —— Kỳ đại thiếu gia cầm lấy microphone, hơi hé môi đang muốn nói gì đó, đột nhiên vẻ mặt có biến hóa!

Dường như hệ thần kinh của anh đã xảy ra hỗn loạn, như là nghe được, hoặc là nhìn thấy đồ vật gì đó mà người bình thường không cảm thụ được, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn!

Cánh mũi trên khuôn mặt anh tuấn kia hơi mấp máy, hít sâu một hơi, lúc quay đầu, rõ ràng biên độ động tác cũng lớn hơn bình thường, càng hiện ra vài phần cảm xúc không khống chế được.

Hiển nhiên, anh đã bắt đầu nóng nảy!

Điều này chứng tỏ kế hoạch của bọn họ đã thành công!

Người đàn ông lộ ra nụ cười bí ẩn.

Lần này bọn họ không thả độc tố thần kinh, mà là một loại hóa chất có thể xúc tác độc tố trong cơ thể, không màu không vị.

Chỉ cần lần đầu tiên Kỳ Xán hấp thu độc tố vào trong cơ thể, sau khi tiếp xúc với loại hóa chất này, sẽ lập tức bắt đầu xúc tác chất độc lưu lại trong cơ thể, nhịp tim bắt đầu thất thường, trở nên phẫn nộ!

Mà chỗ tuyệt diệu của loại phân tử hóa học này chính là, người không trúng độc ngửi thấy thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì, chỉ có người trúng độc mới có phản ứng. Cho dù có người lục lọi rác rưởi mò kim đáy bể tìm ra đầu bọc mút xốp kia, cũng rất khó kiểm tra ra cái gì.

Đến lúc này, bọn họ đã hoàn toàn xác định.

Kỳ Xán đã trúng độc.

Mọi thứ đều tiến triển vững vàng theo kế hoạch của bọn họ.

Kỳ đại thiếu gia giống như thiên chi kiêu tử, đã đi đến đường cùng mà không ai biết.

Thế giới tinh thần của anh, đang đi đến hướng sụp đổ!

Kỳ Xán cảm giác thế giới tinh thần kiên định của mình đang được xây dựng lại cực nhanh.

—— Bệnh thần kinh, đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi làm gì?

Thời Thính vô cùng nghi hoặc mà vô tội đối diện với Kỳ Xán.

Bạch Bảo Nguyên còn đang biểu diễn trên sân khấu, đột nhiên Kỳ Xán mãnh liệt quay đầu lại nhìn cô, như là muốn nhìn mặt cô nở hoa.

Thời Thính ôn hòa vô hại chớp chớp đôi mắt to sáng ngời.

—— Có thể nhìn ra cái gì? Nhìn ra tôi là một cô gái nhỏ trung thực hiểu lòng người.

—— Hay là nói hiện tại anh lại trúng độc? Đầu óc xảy ra vấn đề? Có cần tôi gõ một cái thật mạnh để cho anh tỉnh táo hay không?

Thái dương Kỳ Xán chậm rãi nổi lên gân xanh: "......"

Mấy ngày gần đây cặp mắt đen kịt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, giống như biển sâu che đi tất cả cuồn cuộn, cuối cùng giờ phút này cũng nổi lên một cơn bão mới. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Thời Thính thấy ánh mắt thâm thúy của anh tối tăm như mưa, không thể không thừa nhận Kỳ Xán thật sự đẹp trai đến rất bức người ...... Nhưng mà.

—— Không có chạy, cuối cùng người đàn ông này cũng điên rồi!

—— Nhưng mà không biết vì cái gì, không hiểu sao hiện tại anh ta không có điên đến mức âm u tối tăm, ngược lại điên đến quang minh lỗi lạc hơn nhiều!

"... " Thiếu chút nữa Kỳ Xán đã bẻ gãy microphone trong tay.

Tâm tư của anh sâu như biển, cuồn cuộn nhiều lần.

Cho nên, nếu như những lời nói mà anh nghe được trong cuộc họp hội đồng quản trị ngày đó, bị anh lầm tưởng là do chính mình tưởng tượng ra, thật ra đều là lời trong lòng của cô...

Vậy anh đã nghĩ sai toàn bộ.

Nhưng làm sao có thể?

Cuộc đời Kỳ đại thiếu gia chưa từng phạm phải sai lầm lớn như vậy!

Kỳ Xán cố gắng bảo trì trấn định, không thể thất thố trước mặt người khác.

Nhưng Kỳ đại thiếu gia đang ở trung tâm hội trường nhất, lại là hàng ghế khách quý đầu tiên, nhất cử nhất động của anh đều bị người ta nhìn ở trong mắt.

"Ha ha ha mấy người có thấy không, Kỳ đại thiếu gia trừng mắt nhìn Thời Thính!"

"Thấy rồi thấy rồi! Rõ ràng Kỳ đại thiếu gia không thích cô ta chút nào~"

"Cười chết đi được, cô ta còn trông mong mà giương mắt đi theo, sau này mỗi hoạt động nghệ thuật trong giới chúng ta, có phải cô ta đều muốn đến để hòa hợp với mọi người hay không?"

Thời Tinh Tinh mỉm cười thu hồi tầm mắt, hiện tại màn biểu diễn của Bạch Bảo Nguyên biến thành chuyện vui, chị gái câm cũng chọc giận Kỳ đại thiếu, cô ta cầm điện thoại di động bỏ phiếu cho tổ hội họa, còn không quên kêu gọi mọi người.

"Mọi người đừng quên bỏ phiếu cho bức tranh này nha ——" Thời Tinh Tinh dừng một chút, hàm súc  nói: "Đây là bức tranh vừa rồi Kỳ đại thiếu gia tự mình chọn, mã QR ở chỗ này nha~"

"Oa Tinh Tinh, cậu lại biết Kỳ đại thiếu gia chọn bức nào? Có phải hai người trao đổi rất nhiều chuyện về phương diện nghệ thuật không?"

"Nhất định là hiện tại Kỳ đại thiếu gia đang chờ xem cậu biểu diễn đi!"

"A a a! Hâm mộ đến phát khóc!"

Thời Tinh Tinh che miệng, cười mà không nói.

Bạch Bảo Nguyên kết thúc màn biểu diễn, dưới sự cười chê của mọi người, vô cùng kiên cường kết thúc bài rap của mình, xuống sân khấu nhìn thấy Thời Tinh Tinh, lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Có phải cô làm hay không!"

Thời Tinh Tinh mặc kệ cô ấy, xách theo làn váy hoa lệ của mình, tưởng tượng đến cảnh mọi người cực kỳ hâm mộ, Thời Thính ghen tị, ánh mắt chú ý của Kỳ đại thiếu gia......

Long trọng lên sân khấu!

Thời Thính theo ánh mắt nóng rực của Thời Tinh Tinh, cũng nhìn về phía Kỳ Xán.

Từ sau gáy Kỳ Xán không nhìn thấy mặt anh, nhưng hiển nhiên không biết vì sao cả người anh đều đang bốc khói.

Thời Thính sờ sờ cằm của mình.

—— Hình như vừa rồi sau khi nhìn thấy màn hình tiểu thuyết của Bạch Bảo Nguyên anh ta mới biến thành như vậy, làm sao, yêu rồi?

Kỳ Xán: "......"

Thời Thính tiếp tục sờ sờ cằm.

—— Sẽ không có người thật sự tin tưởng tiểu thuyết Bá tổng chứ?

—— Anh ta để ý như vậy, đợi lát nữa sẽ không đem những thứ này khoác lên người mình chứ?

Kỳ Xán: "......"

Trên sân khấu, Thời Tinh Tinh cầm lấy microphone, tao nhã thâm tình nhìn về phía người đàn ông đang ngồi chính giữa hàng thứ nhất, "Hôm nay, tôi muốn hiến tặng bài hát này..."

—— Không thể nào không thể nào???

Đột nhiên Kỳ Xán đứng dậy!

Sắc mặt xanh mét, sải bước như sao băng.

Đoạn ghi âm đâu?

Trợ lý Vương đâu?

Trong vòng năm phút anh phải biết, rốt cuộc âm thanh này có phải là của Thời Thính hay không!

Năm phút sau.

Sắc mặt Thời Tinh Tinh trắng bệch kết thúc màn biểu diễn với tone nữ cao của mình.

Cô ta tỉ mỉ chuẩn bị ca múa! Cô ta dụng tâm xây dựng hình ảnh đối lập với chị gái câm! Nhưng đều không có công dụng?! Kỳ đại thiếu không có xem!

Mọi người nhao nhao an ủi cô ta, "Kỳ đại thiếu gia bận rộn như vậy, nhất định là đột nhiên có việc."

"Chắc chắn anh ấy cũng rất muốn nghe Tinh Tinh biểu diễn!"

"Trong giới của chúng ta còn có rất nhiều hoạt động nghệ thuật! Thời Thính có điểm nào có thể sánh được với cậu?"

Trong phòng khách quý.

Kỳ Xán cầm di động: "......"

Lúc đó trợ lý Vương nghe bóng nghe gió tìm được nhà bà nội ở trong vùng núi, video rất cổ xưa, chất lượng hình ảnh, chất lượng âm thanh đều vô cùng kém, nhưng bên trong vẫn ghi lại lác đác vài câu âm thanh.

Trong video: —— Ha ha ha ha, bà nội xem ống kính.

Trong hiện thực: 

—— Ha ha ha ha, sao anh ta lại đi thế? Thời Tinh Tinh khóc ngất ở hiện trường rồi kìa.

Hai giọng nói, một giọng nói mơ hồ non nớt, một giọng nói có thể nghe thấy rõ ràng.

Dần dần trùng hợp với nhau.

Tay cầm di động của Kỳ Xán run nhè nhẹ: "......"

Cửa phòng nghỉ mở ra.

Kỳ Xán nhìn Thời Thính đang ngồi xổm bên ngoài.

Nghĩ đến gần đây trong lòng anh tự mình phân tích đủ loại, nghĩ đến anh mạnh mẽ dạy dỗ logic tầng dưới chót, tất cả cố gắng đều trở nên hài hước.

Vậy ngay từ đầu anh đã không nghe lầm, đây chính là tiếng lòng của cô.

Đột nhiên Thời Thính sửng sốt.

—— Mẹ nó, vì sao con số góc trên bên phải lại đột nhiên bắt đầu tăng nhanh?

Trong nháy mắt kia thật giống như cô dẫm lên sợi dây mạng tốc độ cao nào đó, kết nối thông suốt trơn tru, hiện tại đột nhiên tốc độ mỗi một câu tiếng lòng bắt đầu tăng lên gấp bội?

Cứ tiếp tục như vậy, lập tức có thể đạt được phần thưởng của một trăm vạn câu!!

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nhìn Thời Thính, dùng hết toàn bộ tố chất tâm lý của mình.

Cuối cùng, anh còn có một vấn đề chưa từ bỏ ý định, nếu như là vấn đề trong tiềm thức của anh, vậy những chuyện liên quan đến tin tức cá nhân của đối phương, anh sẽ không có khả năng nghe lầm ra được —— như vậy nói rõ những âm thanh này thật sự là tiếng lòng của Thời Thính.

"Bà cô tên gì?" Anh hỏi.

Vẻ mặt của người câm vô tội khó hiểu.

—— Vương Thúy Phân nha.

Kỳ Xán nhắm mắt lại. Một khắc kia, rốt cục trái tim treo lơ lửng cũng treo ở cổ.

—— Sao lại hỏi bà nội tôi? Ba anh đang ở trước mặt.

Ha ha.

Kỳ đại thiếu siết chặt nắm đấm.

—— Thời Thính, cô dám chơi lão tử.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp