Ảo giác nhiều, thỉnh thoảng như vậy cũng có thể chấp nhận được
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi xuống xe, tự nói với mình như vậy:
Không sao cả, anh đều có thể giải thích.
Chắc chắn là do cấu trúc não bộ gây ra. Cao ngạo đa trí như Kỳ đại thiếu, sớm đã học được việc tự mình phân tích, tự mình giải cấu trúc, xây dựng khung logic của mình.
Ừm. Chẳng là gì cả.
Thời Thính trung thực, vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau anh xuống xe.
Trong lòng sắp xếp cho Kỳ Xán các loại động từ vị ngữ phong phú tỉ mỉ, cùng các loại biện luận phong phú đa dạng.
Như vậy tùy thời tùy chỗ đều có thể gia tăng tiếng lòng, nước chảy đá mòn, tích tiểu thành đại!
—— Tâm thành tắc linh! Lượng biến khiến cho chất biến!
Cuối cùng Kỳ Xán cũng lạnh nhạt nhìn thoáng qua.
Vốn dĩ anh không có ý định mang người câm cùng đi, dù sao cô cũng không có quan hệ gì với những hoạt động này.
Hơn nữa, nếu đó không phải tiếng lòng của Thời Thính, như vậy —— Thời Thính sẽ không còn là uy hiếp khiến anh kiêng kị.
Nói cho cùng, Kỳ Xán là một thương nhân thành công lạnh lùng, âm u, ích kỷ.
Chỉ có điều Thời Thính là công cụ có thể kích thích anh sinh ra ảo giác, trợ giúp anh nhận được tin tức, cho nên anh mới nguyện ý mang theo cô bên người.
Cũng chính vì vậy, anh phải chịu đựng một số ảo giác thái quá.
Lúc này, trong hiện trường hoạt động nghệ thuật, sau khi chiếc xe xa hoa khiêm tốn kia dừng lại, bốn phía cũng đã có vô số bóng dáng rục rịch.
"Kỳ đại thiếu gia tham dự!"
"Đương nhiên, lần này là Thời gia dẫn đầu, Kỳ thị tài trợ, bản thân Kỳ đại thiếu gia còn trao giải đấy!"
"A a a tôi hối hận không có chuẩn bị tác phẩm!"
Tập đoàn Kỳ thị không chỉ là đầu tàu khai thác bất động sản, đầu tư vào các ngành khác cũng vô cùng khả quan, trước mắt đã là nền kinh tế lớn nhất thành phố.
Bản thân Kỳ đại thiếu gia lại trẻ tuổi tài cao như thế, người muốn leo lên nhiều vô số kể.
Anh chỉ lạnh nhạt đứng ở nơi đó, thân hình cao ngất, ngũ quan anh tuấn mà lộ ra tự phụ, giống như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ lạnh như băng đứng ở trong đám người, khí tràng cường đại đến mức không cần bất kỳ phụ trợ nào.
Thời Tinh Tinh đứng ở xa nhìn bóng người kia, cảm xúc mênh mông. Hôm nay cô ta mặc một bộ lễ phục được thiết kế riêng, còn noi theo nữ minh tinh mà dẫn theo đội ngũ trang điểm, vô cùng giống hạc giữa bầy gà.
Lại nhìn vẻ mặt hoàn toàn coi thường Thời Thính của Kỳ đại thiếu gia, trong lòng mừng thầm.
Quả nhiên chị gái câm không bồi dưỡng ra tình cảm gì với Kỳ đại thiếu —— Đương nhiên, câm thì có thể bồi dưỡng như thế nào? Chỉ sợ riêng chuyện che dấu bản thân mình không trọn vẹn cũng đã vắt hết óc rồi?
Nhưng cô ta và một đám người trong giới hào môn còn chưa kịp tới gần Kỳ đại thiếu, ban tổ chức hoạt động nghệ thuật đã mở đường đến nghênh đón.
Kỳ thị là nhà tài trợ, tương đương với kim chủ trực tiếp xuống thị sát, đối phương trực tiếp xếp năm sáu người phụ trách đến tiếp đãi.
"Kỳ đại thiếu gia!"
"Kỳ tổng!"
"Làm phiền ngài đại giá, thật sự là không thể nghênh đón từ xa."
Vốn dĩ xung quanh Kỳ đại thiếu gia có mười mấy trợ lý và vệ sĩ, bây giờ có thể mấy người phụ trách, trực tiếp vây quanh anh ở trung tâm.
Thời Thính bị đẩy ra ngoài cùng, chắp tay sau lưng đi theo, tâm tình lại vô cùng bình thản.
Kỳ Xán này phải lạnh lùng lên thì mới tương đối bình thường!
Lúc này mới phù hợp với hình tượng ích kỷ máu lạnh trong nội dung cốt truyện.
Cho dù cuối cùng bởi vì hấp thu quá nhiều độc tố thần kinh mà phát điên, ít nhất việc phát điên này cũng đường đường chính chính! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Mà không phải cái loại muốn nói lại thôi giống như mấy ngày nay, rơi vào loại tự hỏi nào đó, giống như phát điên trong thế giới của mình nhưng không ai có thể phát hiện ——
Thời Thính cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
…
Ban tổ chức tiến hành nghi thức khai mạc đơn giản trước.
Kỳ đại thiếu gia không có thời gian đọc diễn văn cho loại hoạt động này, cho nên nghi thức khai mạc được giản lược, sau khi cảm ơn Kỳ thị đơn giản, vài tiếng pháo mừng coi như chính thức bắt đầu.
Trước tiên ban tổ chức mang theo Kỳ đại thiếu cùng đoàn đội của anh đi phòng triển lãm B của trung tâm triển lãm, bên này là phòng trưng bày của đường đua hội họa.
Thời Thính nâng cao tinh thần, tích cực đi theo bọn họ, còn có chút khẩn trương không nói nên lời.
Mặc dù biết sau này bức tranh của mình sẽ đạt được sự tán thành rộng rãi, tiên sinh A trên mạng cũng đã khen ngợi bức tranh này của cô, nhưng dù sao lần này cũng là chân chính đưa ra trước mặt công chúng, bị bọn họ xem, bỏ phiếu, lựa chọn ...... Giọng nói của cô thật sự có thể truyền đạt ra ngoài sao?
Khu hội họa chủ yếu chia làm hai đường đua là tranh màu dầu và tranh màu nước, bởi vì hoạt động năm nay có thanh thế to lớn, hơn nữa tài lực hùng hậu tiền thưởng cao ngất ngưởng, tác phẩm dự thi rất phong phú, có thí sinh chuyên nghiệp của học viện mỹ thuật, cũng có người yêu thích nghiệp dư.
Toàn bộ đại sảnh B chia làm rất nhiều cột dọc, tất cả tác phẩm dự thi được trưng bày từng bức từng bức, trong đó tác phẩm ưu tú nhất vòng sơ thẩm được đặt ở phía trước nhất.
Thời Thính một đường đi tới, không thấy mình, nhưng rõ ràng cảm giác chất lượng tranh dần dần nâng cao theo hướng đi về phía trước.
Phía dưới mỗi bức tranh đều có một mã QR, cuộc thi lấy việc bỏ phiếu quyết định thắng bại, cũng bởi vậy người thắng cuộc của đường đua hội họa không cần tự mình trình diện, ban tổ chức sẽ trực tiếp trao giải cho bức tranh.
Thời Thính một đường đi nhanh đến phía trước vẫn không thấy tranh của mình, tâm tình dần dần ổn định.
Bước chân của Kỳ Xán vẫn không hề dừng lại.
Người phụ trách không khỏi đổ mồ hôi trên trán, trong lòng thấp thỏm.
Là kim chủ lớn nhất của hoạt động nghệ thuật lần này, Kỳ đại thiếu gia cũng có phiếu bầu, cuối cùng anh lựa chọn bức tranh nào, số phiếu của tác phẩm đó có thể trực tiếp tăng giá trị nhất định, tỷ lệ thắng lợi được nâng cao rất nhiều.
Đương nhiên, để công bằng, tên của tất cả các họa sĩ đều bị che giấu, hoàn toàn dựa vào cảm nhận chủ quan của những người tham gia hoạt động để tiến hành bỏ phiếu.
Dù sao tuy nói hội họa có kỹ xảo, từ chuyên nghiệp phải xem kỹ xảo bút pháp của cọ vẽ, phải xem trình tự màu sắc, còn có kết cấu và bố cục tổng thể của hình ảnh, nhưng cuối cùng, đẹp là một loại thể nghiệm chủ quan.
Người phụ trách lau mồ hôi, lo lắng những bức tranh này không thể lọt vào mắt Kỳ đại thiếu gia, đang run rẩy nghĩ muốn giới thiệu hai câu, thân hình thon dài cao ngất của người đàn ông ngừng lại.
Anh đứng trước một bức tranh.
Cánh đồng. Tiếng gió. Cỏ xanh vô biên. Những đám mây đi về phía biển.
—— <<Thính>>
Kỳ Xán nhìn vết bút lông sơn màu lưu lại, mặt mày khép hờ, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy quen thuộc.
Người phụ trách chấn động tinh thần, vội vàng giới thiệu: "Ánh mắt của Kỳ tổng thật tốt! Bức tranh này phi thường có ý cảnh, bản thân tác giả của bức tranh nói, ý nghĩa chính của cô ấy chính là vẽ ra tiếng lòng của mình!"
Vì không để cho Kỳ đại thiếu sinh ra bất mãn đối với chất lượng hoạt động nghệ thuật của bọn họ, adrenalin của người phụ trách tăng vọt, học thuộc lời giới thiệu của tác giả bức tranh này —— đương nhiên điều kiện tiên quyết là một khi bức tranh này được đặt ở đây, cũng đã được ban giám khảo nhất trí xem trọng.
"Tiếng lòng của tác giả khi vẽ tranh cũng phi thường giàu trí tưởng tượng, có lúc cô ấy là một mảnh lá cây, sột sột soạt soạt! Có khi giống như cọ vẽ, xẹt xẹt xẹt!"
Kỳ Xán:?
Biểu tình của đại thiếu gia cũng có vài phần cao thâm khó đoán.
Hiếm khi trong lòng Thời Thính trầm mặc, ngón chân chậm rãi cào cào.
"Ừm", cuối cùng Kỳ Xán thản nhiên nói, "Cái này, không tệ."
Thời Thính nhất thời có chút khiếp sợ.
—— Tiên phẩm?! Tiên phẩm nha! Không thể tưởng được bệnh thần kinh này lại có phẩm vị như thế!
Thời Thính nhìn bức tranh kia, trong lòng nhịn không được mà vô cùng tự đắc.
—— Thật sự không biết bức tranh này là ai vẽ nha~~
Kỳ Xán nghe vậy, cười lạnh nhạt.
Có vẻ như sâu thẳm trong não anh cũng đồng ý với lựa chọn của anh.
Những hô ứng vô hình này, làm cho anh càng thêm tin tưởng phân tích của mình đối với những ảo giác này.
Bên kia Thời Thính còn muốn vui vẻ một hồi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói thân mật chen vào.
"Chị, hóa ra chị ở đây thưởng thức tranh của người khác nha ~ chị cảm thấy bức tranh nào đẹp nhất?"
Thời Tinh Tinh mặc một thân lễ phục hoa lệ, thân thiết kéo tay Thời Thính, ném cho cô một vấn đề, muốn xem cô mở miệng trả lời như thế nào.
Thời Thính chép chép miệng một chút, ngược lại rất nghiêm túc chỉ chỉ một bức tranh ở đối diện <<Thính>>, vừa rồi cô đã nhìn qua, màu sắc của bức tranh này rất tốt. Màu sắc không nồng đậm, nhưng cực kỳ thanh nhã, ánh sáng sáng tối cũng rất tinh tế, phác họa ra biên giới giữa thiếu nữ và lan hồ điệp.
Thời Tinh Tinh vừa nhìn liền nở nụ cười, Thời Thính thì hiểu nghệ thuật gì? Chắc chắn là cô nhìn thấy cái này đầu tiên nên mới chọn!
Thời Tinh Tinh lập tức bước về phía trước một bước, chỉ vào bức tranh vừa rồi Kỳ đại thiếu gia chọn: "Theo em, vẫn là bức tranh này tốt nhất! Vừa nhìn đã biết họa sĩ này vô cùng chuyên nghiệp, dùng màu sắc cũng rất chú ý, mấu chốt nhất chính là tiếng gió đập vào mặt – cực kỳ phù hợp với chủ đề hoạt động lần này của chúng ta, <<Phát ra âm thanh với thế giới>>!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cười chết đi được, Thời Tinh Tinh đã sớm mượn ưu thế địa lý mà lẻn vào xem qua, cố ý chọn mấy bức tranh tốt rồi học thuộc lòng lời khen ngợi, bây giờ không phải là vừa vặn dùng tới trước mặt Kỳ đại thiếu gia rồi sao!
Chị gái câm của cô ta chỉ có thể đứng nhìn, một chữ cũng không thể nói.
Thời Tinh Tinh nói xong, dùng đôi mắt sùng bái nhìn về phía Kỳ Xán:
"Tôi sẽ lôi kéo mọi người cùng nhau bỏ phiếu cho bức tranh 'Thính' này, nhất định mọi người đều tán thành thẩm mỹ của Kỳ đại thiếu!"
Kỳ Xán nhíu nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người đi về khu B, người phụ trách cùng đoàn đội của anh lập tức hô một cái rồi đuổi theo.
Chỉ có Thời Thính,
Cô toát ra cảm động đối với Thời Tinh Tinh đang nói chuyện.
Thật sự, cô khóc muốn chết.
Cảm ơn nhé??
…
Tâm tình của Thời Thính vô cùng tốt.
Trong lòng ngâm nga khúc nhạc, đi theo đội ngũ của Kỳ đại thiếu gia.
Xuyên qua hành lang thủy tinh, tiến vào khu A, nơi này đã có không ít người xem và thí sinh tham gia. Thời Thính nhìn thấy một bóng người đang nhảy lên nhảy xuống leng kang leng keng ở đối diện, tập trung nhìn lại, là Bạch Bảo Nguyên đang làm nóng người.
Vừa rồi ban tổ chức đã rút thăm xong, tất cả thí sinh của tổ hát đi lên theo thứ tự rút thăm, Bạch Bảo Nguyên là người đầu tiên lên sân khấu!
Thật sự là tế trời mà!
Hơn nữa phía sau cô ấy chính là Thời Tinh Tinh, nếu như cô ấy không chuẩn bị tốt, chẳng phải là không có cách nào làm cho Thời Tinh Tinh mất mặt?!
Bạch Bảo Nguyên thật sự quá khẩn trương, chờ vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thời Thính và Kỳ đại thiếu, hoảng sợ.
Kỳ Xán nhíu mày: Đúng là ồn ào.
Thời Thính đứng ở phía sau cười vẫy vẫy tay với cô ấy, đè tay xuống, ý bảo cô ấy thả lỏng, đừng khẩn trương, lại giơ ngón cái lên tỏ vẻ cô ấy đã rất lợi hại rồi.
Bạch Bảo Nguyên: "Hu hu hu Thính Thính!"
Kỳ Xán nhíu mày, nhưng nhớ tới sự phó thác của bác sĩ Bạch, rốt cuộc vẫn nhẫn nại cổ vũ một câu, "Cố lên."
Hai chữ không hề có tình cảm, Bạch Bảo Nguyên sợ tới mức giật mình.
Chết tiệt! Kỳ đại thiếu gia cổ vũ càng dọa người hơn được không!
Làm sao Thính Thính có thể ở bên cạnh một người đàn ông như vậy?
Bạch Bảo Nguyên run rẩy ngón tay nói cám ơn, cuối cùng chờ bọn họ vào sân mới run rẩy gửi cho nhân viên hậu trường hình nền biểu diễn và nhạc đệm BGM của mình.
Nhưng bởi vì Kỳ đại thiếu gia cổ vũ thật sự quá kinh hãi, lúc cô ấy run rẩy không cẩn thận gửi thêm vài tấm hình, khẩn trương đến mức chính mình cũng không phát hiện.
Thời Tinh Tinh đứng ở xa xa tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, quay đầu, siết chặt nắm đấm.
Vừa rồi Kỳ đại thiếu không để ý tới cô ta, Bạch Bảo Nguyên dựa vào cái gì mà có thể được Kỳ đại thiếu cổ vũ?!
Lần trước Bạch Bảo Nguyên vô duyên vô cớ lên tiếng mắng cô ta, Thời Tinh Tinh vẫn còn chưa tính sổ với cô ấy!
Vẻ mặt Thời Tinh Tinh không thoải mái, đến chỗ nhân viên hậu trường kiểm tra một chút, nhạc đệm và bối cảnh màn hình lớn của mình cũng không thể phạm sai lầm. Dẫn đầu chính là Thời gia, những nhân viên làm việc này cũng đều là người Thời gia, Thời Tinh Tinh vừa đi qua, bọn họ đều mặc cho cô ta tùy ý sử dụng hệ thống máy tính.
Vì thế Thời Tinh Tinh làm xong của mình, làm xong cho Thời Thính, cuối cùng lại len lén mở phần chuẩn bị của Bạch Bảo Nguyên ra.
Bên trong có vài tấm ảnh, trộn lẫn một số thứ không giải thích được, thậm chí còn có ảnh chụp màn hình tiểu thuyết, Thời Tinh Tinh xem xong trực tiếp nở nụ cười.
Bình thường Bạch Bảo Nguyên đều lén lút xem thứ này?
Cái gì cố chấp mãnh liệt yêu, cái gì tổng giám đốc lang tính?
Nếu đã sơ ý gửi như vậy, vậy cũng đừng trách cô ta.....
…
Trong đại sảnh khu A, hoạt động thi đấu của tổ âm nhạc sắp bắt đầu.
Chỗ ngồi của Kỳ đại thiếu gia ở hàng ghế C, trợ lý Thẩm khom lưng thấp giọng xin chỉ thị của tổng giám đốc, "Có cần sắp xếp vị trí bên cạnh cho phu nhân không?"
Kỳ Xán liếc mắt một cái, "Không cần."
Vì thế trợ lý Thẩm thân thiết sắp xếp chỗ ngồi cho Thời Thính ở ngay phía sau Kỳ đại thiếu.
Thời Thính còn cảm thấy rất hứng thú ngồi xuống.
—— Học tập học tập, bắt chước bắt chước.
Tuy rằng Thời Tinh Tinh gây chuyện báo danh cho cô, nhưng ban tổ chức quy định trong hoạt động nghệ thuật lần này, mỗi người chỉ có thể tham gia một tổ, cô đã nhận được sự ủng hộ to lớn của Thời Tinh Tinh ở đường đua hội họa! Mặc dù cô thương nhưng không giúp gì được. Hệ thống sẽ tự động xóa tên của cô^^
Vì thế Thời Thính nhàn nhã ngồi xuống, không cảm thấy nội dung cốt truyện này có quan hệ gì với mình.
Ngược lại là Kỳ Xán ——
Bóng lưng người đàn ông ngồi ngay ngắn phía trước vô cùng ưu việt, bả vai cùng lưng rộng dày kéo căng âu phục màu đen thành một độ cong căng thẳng, thoạt nhìn tràn ngập cảm giác lực lượng. Bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng đặt ở trước bàn, không chút để ý lại bình tĩnh thong dong, giống như nắm chắc tất cả trong tay.
Vừa vặn lúc này có nhân viên công tác cúi đầu đưa microphone cho anh.
Là nhà tài trợ cho hoạt động nghệ thuật lần này, microphone mà ban tổ chức chuẩn bị cho Kỳ đại thiếu gia vô cùng đặc biệt. Lúc này vừa vặn thí sinh đầu tiên được MC gọi lên, bối cảnh và nhạc đệm của Bạch Bảo Nguyên bắt đầu vang lên, vẻ mặt MC kích động mời Kỳ đại thiếu gia cổ vũ hai câu.
Kỳ Xán lạnh nhạt cầm lấy microphone, đặt bên môi, đang muốn mở miệng nói chuyện ——
Đột nhiên hiện trường vang lên âm thanh cười to.
Bạch Bảo Nguyên cả kinh, sau đó quay đầu lại nhìn.
Mẹ nó, tại sao trên màn hình lớn lại là phần kết cục của tiểu thuyết bá tổng chứ???
[Đúng vậy! Tôi điên rồi!]
[Nhưng cái này, chính là lang tính trong huyết mạch của tôi!]
[ Chỉ có tôi mới có thể dẫn dắt gia tộc vinh dự đi lên đỉnh cao thế giới!]
Kỳ Xán chậm rãi ngẩng đầu.
Bạch Bảo Nguyên vội vàng phất tay với nhân viên công tác phía dưới, hơn nữa cái khó ló cái khôn mà dùng cái này làm vài câu freestyle.
Nhưng, chút thời gian này, đã đủ để Kỳ đại thiếu gia:
Đọc nhanh như gió.
Xem xong toàn bộ.
Kỳ Xán: "......"
Cho nên, căn cứ cuối cùng để anh xác định những âm thành trong lòng là của chính mình, vì sao lại xuất hiện ở bên trong tiểu thuyết?
Vì sao?
—— Xuất sắc, xuất sắc, cô ấy vẫn vui vẻ tràn trề như vậy!
Kỳ Xán quay đầu lại.
"?"
Vẻ mặt Thời Thính hiền lành nhìn anh.
—— Làm gì? Đầu vịt.
—— Có hài lòng với tất cả những gì anh vừa nhìn thấy không?