Trong nháy mắt nội tâm Kỳ đại thiếu gia đã chuyển qua chuyển lại mấy lần, cuối cùng đi về hướng thẹn quá hóa giận mà không muốn thừa nhận.
Căn bản đây không phải là ảo giác của anh!
Căn bản anh không có bệnh!
Vẻ mặt Thời Thính ngây thơ:?
—— Tay anh ta run cái gì vậy, Parkinson?
Kỳ Xán nhắm mắt lại, cũng không biết là tức giận, hay vẫn là tức giận.
Nhưng thật ra Thời Thính cũng không quá để ý sắc mặt đen như đáy nồi của Kỳ Xán, dù sao bệnh thần kinh mà, vui buồn thất thường mới là bình thường.
—— Dù sao cũng là bệnh thần kinh, nhường anh ta một chút đi!
Hiện tại toàn bộ tâm tư của Thời Thính đều đặt ở con số đang tăng lên ở góc trên bên phải, thật không biết là người tốt nào giúp cô một tay, hiện tại cô tùy tiện nghĩ cái gì, tiếng lòng đều đang gia tốc tăng gấp bội! Tốc độ thật tuyệt!
Như vậy cho dù tâm tình của cô không có phập phồng, tốc độ tăng trưởng vẫn rất nhanh, vậy nếu như tâm tình hơi phập phồng một chút, chẳng phải là ngồi lên tên lửa sao?
Được được được, nhất định là ông trời nhìn thấy cô làm bạn với bệnh thần kinh như làm bạn với hổ, nên mới cho cô tiên cơ như vậy.
Chờ phá tan một trăm vạn, tuyệt đối nội dung cốt truyện sẽ cho cô một cái điều chỉnh càng có lợi, thoát khỏi gánh vác mệnh pháo hôi sắp tới, khôi phục giọng nói không còn là giấc mơ nữa!
—— Nhanh quá! A ha ha ha, thật là nhanh quá!
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi: Rất vui vẻ đúng không.
Anh sẽ sớm làm cho cô không vui nữa.
Trợ lý Thẩm đứng bên cạnh quan sát nửa ngày, cũng không nắm chắc được rốt cuộc tâm tình lúc này của Kỳ đại thiếu là gì. Anh muốn nghe đoạn video có giọng nói của phu nhân, hẳn là muốn hiểu rõ cuộc sống trước kia của phu nhân, nhưng vì sao sau khi xem xong lại tức giận như thế?
Trợ lý Thẩm cẩn thận thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc, có còn quay lại xem cuộc thi nữa không?"
Kỳ Xán cố nén tức giận: "Về nhà."
Hiện tại không thể thất thố, không biết trong bóng tối còn có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh. Dù sao nơi này cũng không phải là địa bàn của anh.
Trợ lý Thẩm: "Vâng!"
Kỳ Xán xoay người rời đi.
Trợ lý Thẩm quay đầu lại, ôn hòa gọi: "Phu nhân, chúng ta đi trước. Nếu cô còn muốn xem biểu diễn gì, lát nữa tôi sẽ sửa lại video rồi gửi cho cô."
Thời Thính ngoan ngoãn gật đầu.
Kỳ Xán đi ở phía trước không nói gì.
Tốt lắm. Sự ngụy trang của cô đã ăn sâu vào lòng người, thế nhưng lại lừa được anh.
Thậm chí trong lòng anh còn giải vây cho cô, cảm thấy tiếng lòng của cô không thể như vậy!
—— Đi nhanh như vậy, mông cháy rồi?
Kỳ Xán: "......"
Kỳ đại thiếu gia càng đi nhanh hơn!
…
Trước khi xe đi, Thời Thính vẫn tiếc nuối quay đầu lại nhìn.
Trong buổi hoạt động nghệ thuật còn đang chiêng trống vang trời, cuộc thi còn chưa kết thúc, bỏ phiếu tổ hội họa cũng chưa hết hạn, đáng tiếc cô không có cách nào đứng ở hiện trường xem kết quả.
Nhưng cũng may, giải thưởng của tổ hội họa sẽ trực tiếp gửi cho tác giả, kết quả bỏ phiếu cuối cùng cũng sẽ được thông báo trên mạng, Thời Thính có thể thấy được trên điện thoại di động.
Ngồi lên xe, Bạch Bảo Nguyên liền gửi tin nhắn cho cô: [Chết tiệt, đám người bọn họ thật sự là nói nhảm.][Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
Dù sao hoạt động nghệ thuật vừa mới tiến hành không bao lâu, Kỳ đại thiếu gia đã đột nhiên rời đi, tất cả mọi người đều đang nhiệt tình thảo luận chuyện này, trong lòng Bạch Bảo Nguyên đầy căm phẫn mà gửi cho cô một đoạn tin nhắn chụp màn hình đối thoại của những người kia. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
[Sẽ không phải là đột nhiên Thời Thính chọc đại thiếu mất hứng, cho nên anh ấy mới rời đi chứ?]
[Đồng ý! Vừa rồi tôi nhìn thấy đại thiếu trừng mắt nhìn cô ta]
[Tinh Tinh đúng là tai bay vạ gió, những thí sinh phía sau như chúng ta cũng mất đi người xem quan trọng nhất!]
Thời Tinh Tinh đã sắp sụp đổ, Kỳ đại thiếu gia lại rời đi ngay khi cô ta đang chuẩn bị bắt đầu biểu diễn, đối với cô ta mà nói, đây là đả kích lớn cỡ nào!
Nhưng không được, cho dù cô ta không thể thể hiện giọng hát của mình trước Kỳ đại thiếu gia, nhưng ít nhất phải thể hiện ra thưởng thức của cô ta!
Vì thế cô ta lấy lại tinh thần gửi tin nhắn trong nhóm.
[Được rồi không sao, mọi người đừng trách chị gái của mình, dù sao chị ấy cũng không có tham gia tranh tài, không thể đồng tình với những người tham gia như chúng ta cũng là bình thường]
[Tinh Tinh, cậu chính là quá lương thiện!]
[Cô ta đối xử với cậu như vậy, thậm chí bình thường ngay cả một câu cũng không nói với cậu?]
Thời Tinh Tinh nhìn điện thoại, châm chọc nở nụ cười, đúng vậy, vì sao ngay cả một câu cũng không thể nói? Đoán xem. Tâm tình buồn bực của Thời Tinh Tinh nhất thời thoải mái, vì thế lại đem mã QR của bức tranh Kỳ đại thiếu gia lựa chọn gửi vào trong nhóm.
[Được rồi! Mọi người đừng ầm ĩ, nhất định mọi người phải ủng hộ bức tranh Kỳ đại thiếu thích nhiều hơn]
Thời Thính nhìn điện thoại, cảm thấy không sao cả, coi như xem một tin vui, nhưng nhìn thấy tin nhắn này, cô nhất thời có chút ngồi không yên.
Cô cảm giác được một trận ngượng ngùng.
Bởi vì vừa rồi Thời Thính nhấn vào xem, tác phẩm của cô đã ở vị trí thứ nhất thứ hai trong tổ tranh sơn dầu, mà ngoài ý muốn phân chó Kỳ Xán kia cũng rất có phẩm vị, phiếu bầu của anh rất có trọng lượng, sau khi nghe anh bình luận ban tổ chức đã bầu cho bức tranh của cô, lập tức chiếm ưu thế.
Kết quả đứa nhỏ Thời Tinh Tinh này, ai nha, còn đang kéo phiếu giúp cô đấy?
Cái này thật không thích hợp!
Vì thế Thời Tinh Tinh lật điện thoại di động, đột nhiên nhìn thấy không biết Thời Thính đã bị ai kéo vào nhóm từ lúc nào, sau đó còn gửi tin nhắn?
S: [Thật ra tôi cảm thấy bức tranh màu nước kia cũng rất tốt, nhóm màu dầu cũng có vài tác phẩm không tồi, không cần phải tập trung bỏ phiếu cho bức tranh kia.]
Công bằng, công bằng một chút!
Mà Thời Tinh Tinh xem xong, thiếu chút nữa cười chết!
Thời Thính hiểu cái gì chứ?
Cô vừa nói như vậy, Thời Tinh Tinh lại càng phải để cho bức tranh này xông lên đứng thứ nhất!
[Mọi người chê cười rồi, chị gái tôi không hiểu những thứ này, mọi người cứ chọn theo thường thức của mình là tốt rồi~]
[Tôi tin tưởng thường thức của Tinh Tinh.]
[Ủng hộ!]
[Tôi cũng bỏ phiếu]
Thời Thính rơi vào trầm tư, "..."
Cuối cùng.
Số phiếu vốn nổi bật của tác phẩm <<Thính>> trực tiếp *nhất kỵ tuyệt trần, xông lên giải nhất!
*Nhất kỵ tuyệt trần: Có một số người ở phương diện nào có năng lực hơn hẳn người thường, khiến cho người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi.
Thời Tinh Tinh nhìn tác phẩm mà mình hết sức ủng hộ xông lên thứ nhất, hài lòng nở nụ cười. Cho dù lần này không thể thể hiện giọng hát, nhưng ít ra cô ta đã thể hiện phẩm vị không tầm thường của mình trước mặt Kỳ đại thiếu gia!
"Đúng rồi, tác giả của bức tranh giải nhất kia tên là gì?" Thời Tinh Tinh muốn mua tặng cho Kỳ đại thiếu gia.
Nhân viên công tác nói: "Ban tổ chức đã nặc danh cho mọi người, hơn nữa bây giờ vẫn chưa thể mua bán."
Thời Tinh Tinh: "Ồ~"
Vậy được rồi, không vội! Dù sao cũng sẽ biết được!
Xem ra, Kỳ đại thiếu có nghiên cứu đối với tác phẩm nghệ thuật, cảm thấy hứng thú, khai thác bất động sản của Kỳ thị cũng cần tuyên truyền về phương diện này. Mà lần này Thời gia thành công dẫn đầu tổ chức hoạt động nghệ thuật trình độ cao, Thời gia lại là hào môn có danh vọng trong thành phố, hoạt động đấu giá tác phẩm nghệ thuật tiếp theo cũng sẽ giao cho bọn họ đến tổ chức.
Hơn nữa lúc đó đại lão A nổi tiếng thế giới muốn mang theo anh tác phẩm mới của anh ta trở về!
Nhất định đến lúc đó Kỳ đại thiếu gia sẽ chú ý, mà lúc đó, nhất định lại là cơ hội của cô ta.
Bên kia.
Chờ xe của Kỳ đại thiếu gia chậm rãi chạy vào trang viên Kỳ thị.
Thời Thính nhận được email hệ thống do bên tổ chức gửi tới: Chúc mừng! Tác phẩm <<Thính>> của bạn đã giành được giải nhất của nhóm tranh sơn dầu của hoạt động nghệ thuật lần này!
Tiền thưởng và huy chương sẽ được chuyển đến địa chỉ của bạn sau ba ngày làm việc, vui lòng điền thông tin cá nhân kịp thời!
Thời Thính cảm động nhắm mắt lại ——
Cảm ơn! Cảm ơn mọi người.
…
Hoạt động nghệ thuật lần này kết thúc trong dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, có người vui mừng, có người ẩn núp.
Một người đưa mắt nhìn chiếc xe sang trọng chống đạn kia chậm rãi đi xa, xé nát đầu bọc mút xốp, ném vào thùng rác.
Từ lúc Kỳ đại thiếu gia thất thố, đến lúc nổi giận ở phòng nghỉ bên ngoài dành cho khách quý, tất cả đều bị bọn họ lặng lẽ nhìn ở trong mắt.
Còn có cái gì có thể làm cho Kỳ Xán tức giận như thế? Đương nhiên là thuốc đang phát sinh tác dụng, mà Kỳ Xán lại không có phát hiện bệnh tình của mình.
Người câm bên cạnh anh vâng vâng dạ dạ, Kỳ Xán nói cái gì nghe cái đó, căn bản không có khả năng nhắc nhở anh cái gì.
"Nhưng mà, để cho Kỳ đại thiếu gia mang một người câm bên người, như vậy có được không?" Người đàn ông thấp giọng hỏi người thần bí ở đầu dây bên kia điện thoại.
"Đương nhiên..."
Một giọng nói hoa lệ nho nhã lặng lẽ đáp lại.
"Nếu không cậu cho rằng, còn có ai thích hợp hơn cô ta?"
Càng thích hợp ... Làm vật tế thần. ( truyện trên app T Y T )
Hoặc là nói ngay từ đầu, đây chính là một nước cờ của anh ta.
Người câm, không thể lên tiếng, không thể biện giải, không có đường sống tự bảo vệ mình.
Mà bọn họ chỉ cần sắp xếp động cơ hành vi cho cô một cách hợp tình hợp lý, là có thể đem cái nồi này úp lên đầu cô.
Đợi đến ngày độc phát hoàn toàn, một người điên như Kỳ Xán sẽ miệt mài theo đuổi xem rốt cuộc cô có làm hay không sao?
Đến lúc đó, Thời Thính chính là người chịu tội thay tốt nhất.
Mà việc bọn họ phải làm, chính là dẫn dắt, kích thích mâu thuẫn giữa cô và Kỳ Xán.
Sau đó, ngọn lửa thần kinh của Kỳ Xán càng cháy mạnh hơn ——
Ngồi chờ kết quả là được.
…
Cửa trang viên Kỳ thị.
Sắc mặt Kỳ Xán lạnh lẽo xuống xe, "Phanh!" đóng sầm cửa xe.
Anh liếc nhìn Thời Thính đang vui vẻ ôm điện thoại di động, cười lạnh một tiếng.
Cô còn rất vui vẻ?
Tất cả mọi người đều biết tâm tình của đại thiếu gia không vui, dọc theo đường đi, đội trưởng đội vệ sĩ và đoàn đội trợ lý đã mở một cuộc họp, tổng hợp phân tích mỗi một phân đoạn có khả năng xuất hiện sơ suất trong ngày hôm nay, cùng với mỗi một nhân viên khả nghi, cố gắng đợi lát nữa có thể đưa ra một báo cáo khiến Kỳ đại thiếu gia hài lòng.
Chỉ có Thời Thính chậm rãi đi theo phía sau.
—— Dì cả của anh ta tới sao?
Kỳ Xán miễn cưỡng bình tĩnh, nhưng nhìn trạng thái hoàn toàn không liên quan đến mình này của cô, càng khiến anh phẫn nộ.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì chỉ có anh ngày đêm khó ngủ, vì âm thanh này mà luôn tự hỏi chính mình, tự mình phân tích?
—— Dì cả chính là như vậy, mỗi tháng đều có vài ngày tâm tình không tốt, hoài nghi cuộc đời, nhịn một chút là tốt rồi.
Thời Thính không để ý đến tâm tình phập phồng của Kỳ đại thiếu gia, hiện tại lòng cô hoàn toàn đắm chìm trong tiến độ của mình. Từ sau khi tốc độ bắt đầu tăng gấp đôi, cô tùy tiện nghĩ cái gì, số liệu đều tăng vọt.
Ngắn ngủn nửa ngày, đã qua năm mươi vạn.
[501124/100000000]
Một trăm vạn không còn xa, một trăm triệu cũng không còn xa không thể với tới như vậy nữa.
—— Chẳng mấy chốc sẽ có người có thể nghe thấy giọng nói của mình!
—— Trời ạ, thế giới quá tốt đẹp, hiện tại ngay cả nhìn tên bệnh thần kinh này cũng đều đẹp trai như vậy, thuận mắt như vậy!
Kỳ Xán cười lạnh: Ha.
Hiện tại khen anh cũng vô dụng.
Cuộc sống của Kỳ đại thiếu gia anh, không cho phép bất luận kẻ nào trêu đùa!
Phản bội anh, tổn thương anh, lừa gạt anh, đều phải bồi thường gấp trăm ngàn lần!
Mà lần này anh lại nhìn nhầm, để Thời Thính ở bên cạnh anh lâu như vậy, ầm ĩ đến anh lâu như vậy. Đây thật sự là vết nhơ trong cuộc đời anh.
Kỳ Xán đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tìm hiểu xong tất cả tin tức có giá trị trên người cô, sau đó lập tức đưa cô đi.
Lần trước có thể nghe được âm thanh của cô như hình với bóng, chẳng qua cũng chỉ có mấy trăm mét, khoảng cách một hai km mà thôi. Nhất định là chiều không gian còn chưa đủ, hệ tham chiếu quá hẹp.
Nếu mấy trăm mét, mấy km không được, vậy mấy ngàn km, mấy vạn km thì sao?
Đồng tử sâu thẳm của Kỳ Xán lóe ra sáng sáng.
Phạm vi mở rộng nghiệp vụ của Tập đoàn Kỳ thị rất rộng, có chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới. Còn cần cô đọc tiểu thuyết gì mà khuấy động mạch máu kinh tế toàn cầu?
Ừm——
Đưa Thời Thính đến nơi xa nhất, cách anh nửa vòng trái đất, anh không tin còn có thể nghe thấy âm thanh của cô!
Cuối cùng lửa giận trong lòng Kỳ Xán cũng tắt.
Anh còn không trị được cô sao!
Kết quả, Kỳ Xán vừa đi vào cửa chính, đã thấy ông cụ Kỳ chắp tay sau lưng, vui tươi hớn hở nhìn qua.
"Vợ chồng son tham dự hoạt động đã trở về rồi?"
Bước chân Kỳ Xán dừng lại.
"Thật không tồi," Ông cụ Kỳ vui mừng tươi cười, "Nhìn hai đứa tình cảm hòa thuận mỹ mãn, chính là món quà sinh nhật tốt nhất cho ông già ta."
Đột nhiên Kỳ Xán dừng lại, sau đó giơ tay, nặng nề nhéo giữa mày một cái.
Ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội.
Gần đây bởi vì vấn đề tinh thần, tự chẩn đoán, tự hòa giải, cùng với cuối cùng phát hiện chân tướng, trong đầu vẫn bị vây trong trạng thái áp lực cao về phương diện này, không rảnh bận tâm. Mặc dù lễ mừng thọ cho ông cụ đã được chuẩn bị xong từ tháng trước, nhưng mấy ngày nay bận rộn nên quên mất.
Kỳ Xán quay đầu lại nhìn Thời Thính một cái.
...... Coi như cô may mắn.
Bây giờ vẫn chưa thể đưa Thời Thính đi, nguyện vọng lớn nhất của ông cụ chính là nhìn anh xây dựng gia đình, ngoài công việc cũng có cuộc sống tình cảm riêng tư, cho nên anh mới bắt đầu lựa chọn đối tượng kết hôn.
Ít nhất phải đợi qua tiệc mừng thọ của ông cụ rồi mới đưa Thời Thính đi.
Kỳ Xán hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, "Ông yên tâm, bọn con rất tốt."
Thời Thính vội vàng ngoan ngoãn dịu dàng gật đầu.
—— Ha ha ha! Chúng ta tốt cái rắm!
Kỳ Xán: "......"
—— Nhưng mà nha, trong tiệc mừng thọ sắp tới sẽ có rất nhiều người tới, vậy sẽ có rất nhiều nội dung cốt truyện? Ồ mình biết rồi, còn có thể trình diễn một màn cố ý để cho đồ câm như mình biết kỳ thật trong lòng Kỳ Xán có người khác, chọn mình là có lý do! Từ nay về sau làm cho mình ghi hận trong lòng đối với Kỳ Xán, chôn xuống động cơ đầu độc, càng làm cho mình trở thành hiệp sĩ cõng nồi! Đen, thật đen!
Kỳ Xán nhíu mày, trong lòng có người khác?
Thời Thính xoa xoa tay, tâm lý đã rục rịch, cảm giác rất nhanh một trăm vạn sẽ đến.
Đây là cơ hội duy nhất để lão Kỳ tổng và con trai thứ hai của ông ta là Kỳ Thụy có thể tiến vào trang viên Kỳ thị. Ngoài ra còn có không ít nhân vật nổi tiếng các giới, bạn tốt của ông cụ Kỳ, đến lúc đó tất cả đều sẽ tham dự.
—— À đúng rồi, còn có thế gia y học Bạch gia, bác sĩ Bạch cũng sẽ đến.
—— Tốt tốt tốt, ngày mai Bạch bác sĩ cũng có thể đến xem tên bệnh thần kinh này, y giả nhân tâm, hành y tế thế, nhìn xem có phải kinh nguyệt của Kỳ Xán mất cân đối hay không, cho nên mới bệnh nặng như vậy!
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi: "... "
Anh nhịn thêm hai ngày nữa.
Chỉ hai ngày thôi!
Buổi tối ông cụ Kỳ ở lại trang viên, trong nhà đã bắt đầu bố trí không khí vui mừng.
Kỳ Xán, Thời Thính và ông cụ Kỳ cùng dùng bữa tối.
Ở đây còn có trợ lý, vệ sĩ của Kỳ Xán và quản gia đi cùng ông cụ.
Người không tính là nhiều, phòng ăn lại lớn, cho nên hiện ra vài phần vắng vẻ.
Ông cụ Kỳ sống đến tuổi này, nên kiếm cũng đã kiếm đủ rồi, nhưng mà cháu ruột và con trai lại nháo đến mức này, vài năm không chung sống, cũng không gặp mặt.
Con cháu bất hòa, gia đình không hòa thuận, ngược lại trở thành tâm bệnh lớn nhất của ông cụ Kỳ.
Cho nên hiện tại ông cụ cũng thoáng hơn, tình cảm của vợ chồng son tốt mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều không quan trọng.
Xem ánh mắt Thời Thính nhìn Kỳ Xán mà xem, sùng bái, yêu thích A Xán như vậy, cô cũng rất quan tâm Thời Thính có thể khôi phục hay không, dù sao cho dù đứa nhỏ này khôi phục, khẳng định cũng là một cô gái điềm đạm nho nhã, chính là loại hình mà A Xán thích.
Vẻ mặt ông cụ Kỳ ôn hòa nhìn về phía Thời Thính, "Cổ họng của con, gần đây còn gặp bác sĩ hay không?"
Thời Thính đang rơi vào trong cảm động, lão quản gia chuẩn bị giấy bút cho cô trước để thuận tiện cho ông cụ và Thời Thính trao đổi. Dù sao ông cụ đã lớn tuổi, không hiểu được ngôn ngữ ký hiệu.
Thời Thính nghiêm túc viết câu trả lời xuống: [Lúc trước đi khám rất nhiều bác sĩ đều không có tác dụng, nhưng mà con vẫn không từ bỏ, tin tưởng chậm rãi chữa trị thì sẽ tốt.]
Ông cụ Kỳ xem xong, thở dài một tiếng: "Kỳ gia cũng sẽ tìm kiếm tài nguyên chữa bệnh giúp con, con đừng vì vậy mà khổ sở."
Thời Thính gật đầu thật mạnh.
[Ngài yên tâm! Con sẽ không!]
Ông cụ Kỳ cười gật đầu. Thính Thính, đứa bé ngoan! Không ngừng vươn lên
Thạch tín của Giáp, kẹo mật của Ất, một đứa trẻ vừa yên tĩnh lại vừa cố gắng như vậy, trách không được A Xán lại chọn cô, nhất định tình cảm của hai người bọn họ cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Kỳ Xán ngồi ở một bên nhìn bọn họ một già một trẻ vui vẻ hòa thuận, trầm mặc.
—— Ông nội Kỳ thật làm cho mình cảm động! Ông cụ đều biết quan tâm mình có thể nói chuyện hay không, Kỳ Xán đã từng quan tâm sao? Không, anh ta chỉ quan tâm chính anh ta.
—— Căn bản anh ta không muốn biết trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, đang nói cái gì!
Kỳ Xán: "......"
Kỳ Xán xanh mặt bưng chén rượu lên: "Ông nội, con kính ông."
Ông cụ vui tươi hớn hở, "Được, được, Thính Thính cũng cùng uống."
Kỳ Xán thấy thế, lập tức bất động thanh sắc đẩy cho cô một ly rượu trắng 56 độ, uống một ngụm có thể khiến cho cô bị cay ngốc luôn hay không. Như vậy, buổi tối cô có thể yên tĩnh một chút chứ?
Tốt nhất là có thể trực tiếp say chết. Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nghĩ.
Thời Thính ngửi qua liền biết rượu này vừa sặc vừa nặng.
—— Con chó Kỳ Xán này? Lòng dạ rất xấu! Muốn cay chết mình???
Nhưng vẻ mặt cô vừa cảm động vừa cẩn thận nhận lấy, vội vàng dùng ngôn ngữ ký hiệu tỏ vẻ: Tôi cũng muốn mời rượu Kỳ đại thiếu gia!
Biểu đạt xong liền đứng dậy đi tới một đầu khác của bàn dài, sờ đông sờ tây chọn lựa một cái chén tinh xảo nhất, kính vị hôn phu sùng kính nhất trong lòng cô!
Ông cụ Kỳ vui vẻ cụng ly với Kỳ Xán, Kỳ Xán vừa muốn uống.
—— Có thuốc xổ nào để cho vào ly rượu của anh ta không?"
Đột nhiên Kỳ Xán rống giận một tiếng: "Thời Thính!"
Không nhịn được, hai ngày cũng không thể nhịn được.
Thời Thính giật nảy mình, anh nhìn thấy cô đổ muối???
Ông cụ Kỳ cũng hoảng sợ: "A Xán con làm gì vậy?"
Kỳ Xán nhịn: "... Con, sợ cô ấy làm đổ rượu."
—— Ồ tốt không nhìn thấy, cũng đúng, sau gáy anh ta lại không có mắt!
Thời Thính lén mở bình muối ra, ông cụ Kỳ và Kỳ Xán đang chạm cốc, không ai chú ý đến cô, vì thế Thời Thính vừa rót rượu vừa xúc một muỗng muối lớn.
—— Sao mình lại không cẩn thận như vậy? Sao muỗng muối này lại tự mình chạy vào trong ly rượu?
Thời Thính lắc ly rượu đỏ, để muối tan ra, lắp bắp đi tới trước mặt Kỳ đại thiếu gia.
Kỳ Xán: "......"
Kỳ Xán hít sâu một hơi: "Tôi sẽ không......"
Nhưng mà trải qua chuyện vừa rồi anh đột nhiên quát tháo, tất cả mọi người đều cảm thấy dù như thế nào anh cũng nên nể mặt.
"Ai, được rồi," Ông cụ Kỳ ngăn lại, "Dù sao Thính Thính cũng đã rót cho con, uống một ngụm cũng được."
Vẻ mặt lão quản gia từ ái nhìn bọn họ hài hòa hữu ái, "Đúng vậy thiếu gia, uống một chút đi."
Trợ lý Thẩm thấy thế, tự mình nhận lấy ly rượu, đưa cho Kỳ Xán: "Đại thiếu, đây là tâm ý của phu nhân."
Cuối cùng ông cụ Kỳ nói: "Đừng chà đạp lòng tốt của người ta."
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thời Thính đều tha thiết nhìn anh.
Kỳ Xán: "......"
Ha ha, ha ha.
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi, uống một ngụm nước muối liều lượng cao.
Tốt, rất tốt.
…
Đợi đến tối, Kỳ Xán đã hoàn toàn chết lặng.
Miệng tê dại.
Đầu óc cũng tê dại.
Hiện tại anh chỉ muốn kết thúc một ngày hỗn loạn này, đợi qua tiệc mừng thọ của ông cụ, sẽ xử lý tốt phiền toái lớn Thời Thính này
Thời Thính thầm nghĩ trở về xoát tiếng lòng của mình, sớm ngày chém phá nội dung rác rưởi.
—— Tất cả mọi người đều có một tương lai tươi sáng.
Ông cụ Kỳ được sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng trên tầng cao nhất, bọn họ cùng vào thang máy, ông cụ Kỳ nhìn thấy Thời Thính ấn lên lầu ba, Kỳ Xán ấn lên tầng cao nhất, đột nhiên có chút kỳ quái.
"Hai đứa, không ở chung một phòng sao?"
Kỳ Xán: "......"
Thời Thính vội vàng ngượng ngùng khoát tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia nổi lên hai rặng mây đỏ ửng đáng yêu, cầm quyển sổ nhỏ vừa rồi viết chữ.
[Ông nội, vẫn còn sớm, trước không nghĩ tới những thứ này!]
"Được được được." Ông cụ Kỳ cười đến vẻ mặt hiền lành.
Mặc dù tư tưởng của ông rất tiến bộ, nhưng không có người già nào không thích cô bé rụt rè, dịu dàng, ông cụ Kỳ liên tục cười nói: "Vẫn còn sớm, chờ hai đứa chính thức kết hôn cũng không muộn."
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi: Tuyệt đối không có khả năng.
—— Tuyệt đối không có khả năng!
—— Mình là một cô gái nhỏ thuần khiết như vậy, làm sao có thể rơi vào trong tay tên dâm ma Kỳ Xán này?!"
Kỳ Xán cười lạnh: Thuần khiết?
Cô thuần khiết?
Thời Thính và Kỳ Xán cùng nhau đưa ông cụ Kỳ vào phòng nghỉ ngơi, sau đó cô tính toán ngại ngùng, thẹn thùng, rụt rè rời đi.
Kết quả vừa muốn rảo bước tiến vào thang máy, đột nhiên bị Kỳ Xán kéo lại, lòng bàn tay người đàn ông giống như sắt hàn, nóng bỏng lại dùng sức ôm lấy cô.
Sau khi xác định những thứ mà anh nghe được là âm thanh trong lòng của Thời Thính, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ở riêng.
Trong đôi đồng tử đen tuyền gợn sóng này, dường như không thể nhìn ra bất kỳ khác thường nào.
Nhưng hiện tại, Kỳ Xán đã tuyệt đối, sẽ không, lại cảm thấy, là vấn đề của mình.
Anh không bị bệnh.
Anh rất tỉnh táo.
Kỳ Xán hạ giọng cảnh cáo người câm: "Cô an phận một chút cho tôi."
Anh có thể tạm thời không tính toán với cô, cho dù cô là kẻ nguy hiểm hai mặt, trước tiên cũng phải vượt qua tiệc mừng thọ của ông nội rồi mới nói tiếp.
Đôi mắt long lanh thuần khiết không tỳ vết chớp chớp.
—— Đương nhiên tôi rất an phận!
Bây giờ cô chỉ muốn trở về đọc sách!
Kỳ Xán hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.
Thời Thính kích động trở về phòng.
Hiện tại tiếng lòng tăng trưởng nhanh như vậy, vậy chẳng phải những hoạt động trước kia từng tăng trưởng nhanh sẽ càng nhanh hơn sao?!
—— Là cái gì, không cần nhiều lời.
…
Vì thế nửa đêm.
Trăng sáng sao thưa.
Tục ngữ nói, trước khi ngủ con người dễ dàng nghĩ đến chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời này. Kỳ đại thiếu gia nhắm mắt lại, cố gắng không nhớ lại sai lầm thái quá của anh trong mấy ngày nay, tự mình tẩy não.
Nhưng mà, cô bé thuần khiết kia phát ra tiếng lòng:
—— Sẵn sàng cho niềm đam mê của tôi chưa, baby errr?"
—— Cái gì? quá nhanh? Tôi còn có thể nhanh hơn, em tiểu vưu vật này, tại sao yêu em như thế nào cũng đều không đủ, em làm cho tôi tiêu hồn thực cốt!
Kỳ Xán nằm thẳng trên giường: "......"
Những ký ức đã chết bắt đầu tấn công anh.
Vừa nghĩ tới anh lầm tưởng đây là phế liệu trong đầu mình, nắm đấm dưới chăn của Kỳ Xán bắt đầu run rẩy.
Vậy mà anh còn vì thế lễ Phật cả đêm.
Còn lấy ra phật Châu thanh tâm giới dục mang ở trên người!
Làm sao anh có thể không tin tưởng chính mình như vậy?
—— Có muốn hay không, ừm? Muốn cái gì? Muốn cái gì của anh trai tổng giám đốc?
—— Kêu lớn tiếng một chút, tôi không nghe thấy!
Thời Thính đang trốn trong chăn đọc sách, lòng tràn đầy làm nhiệm vụ, tốc độ tăng nhanh gấp ba mươi lần, đột nhiên, bị người ta phá cửa xông vào.
"Phanh!" Một tiếng.
Một bóng người đen kịt đứng ở cửa.
"Thời Thính!"
Đây là lần đầu tiên Kỳ Xán đi vào phòng của cô, trong không khí có mùi dầu thông nhàn nhạt, nhưng anh đã không còn lòng dạ nào chú ý.
Kỳ Xán không thể nhịn được nữa, chỉ hỏi một câu, "Trái tim cô có thể đừng bẩn như vậy không?"
Cả người Thời Thính đều choáng váng.
Kỳ Xán lạnh lùng bỏ lại câu này, xoay người muốn đi.
Phía sau yên tĩnh hai giây, sau đó trực tiếp bùng nổ:
—— Trái tim mình? Anh ta nói mình bẩn?
—— Mình mỗi ngày nếu không phải đọc sách thì là vẽ tranh, anh ta nói mình bẩn, mình thật sự trong sạch, phẩm hạnh cao thượng, thánh khiết như tuyết!"
Kỳ Xán: "......"
Bề ngoài Thời Thính suy yếu vô lực nằm ở trên giường, như là bị lời nói của Kỳ Xán làm cho tổn thương đến nỗi mình đầy thương tích.
—— Anh mới bẩn, đồ xe phân ăn phân!
Rốt cục Kỳ Xán cũng dừng bước, tức giận quay người lại. Trong bóng đêm, cặp mắt hẹp dài sắc bén kia lộ ra vài phần lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
"Thời Thính, cô cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì sao? Tôi khuyên cô nên an phận một chút."
Lửa giận của anh, căn bản cô không thể tiếp nhận.
Thời Thính ngẩn người, sau đó, trong lòng phát ra tiếng cười lớn.
—— Biết tôi nghĩ gì sao?
—— Cười chết, anh vẫn tự tin như vậy.
—— Tôi nghĩ cái gì? Tôi nghĩ anh ăn phân, anh ăn phân đi!
Kỳ Xán "Phanh!" Đóng sập cửa đi ra ngoài.
Cô chờ đó!