Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng

CHƯƠNG 11: CĂN BẢN KHÔNG DỪNG ĐƯỢC


4 tháng

trướctiếp

—— Có thích tổng giám đốc của Tấn Giang không? Hả?

—— Ưm ~ anh trai tổng giám đốc, trời sắp sáng rồi!

—— Hãy để tất cả bọn họ chờ, cưng à, em mới là công việc quan trọng nhất của anh!

Ảo giác kịch liệt không dứt bên tai.

Kỳ Xán ngồi ngay ngắn trên giường, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Anh, một người thanh tâm quả dục lạnh nhạt cuồng công việc, làm sao có thể ảo tưởng ra loại lời này?

Đầu óc của anh tuyệt đối không có khả năng.

Kỳ Xán đứng lên, đi vào phòng tắm, chống tay trên bồn rửa mặt dưới mặt kính thật lớn, nhìn mình trong gương.

Người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn, tóc đen cùng màu da trắng lạnh chiếu rọi, mắt hẹp dài sắc bén, lúc sắc mặt không chút thay đổi vẫn như đá điêu khắc, cánh tay chống lên hơi nổi gân xanh.

Bộ não.

Đến lúc mày dừng lại rồi.

—— Căn bản tôi không dừng lại được! Em tiểu yêu tinh này!

Kỳ Xán: "......"

Sáng sớm hôm sau, Kỳ đại thiếu và Thời Thính đồng thời mở cửa phòng.

Sắc mặt Thời Thính hồng hào.

Kỳ Xán cầm vòng Phật châu trong tay.

Thời Thính nhìn thấy con số ở góc trên bên phải nhảy đến [253100/100000000], quả thực rất vui vẻ.

—— Tiểu thuyết màu sắc! Vĩnh viễn thần thánh!

Ngày hôm qua trước khi ngủ, cô đọc tiểu thuyết vô cùng tinh tế tỉ mỉ, tình cảm hấp dẫn, cô kích tình đọc bảy tám ngàn câu, các loại đối thoại tình cảm dạt dào anh tới tôi đi, làm cho người ta mặt đỏ tim đập, ý nghĩ kỳ quái, tâm ý viên mãn —— cuối cùng tăng thêm bảy tám vạn câu tiếng lòng!

Chiếu theo tốc độ này, chỉ cần cô tỉ mỉ đọc thêm mười cuốn, đánh giá xong các loại play, trăm vạn câu cũng không thành vấn đề! Càng nói chi là cô còn có rất nhiều con đường cùng phương pháp khác làm cho tiếng lòng sinh động!

Thoáng cái Thời Thính lại trở nên ngây thơ vô lo vô nghĩ.

Sáng sớm cô thức dậy liền đi đến nhà ăn trong trang viên, ăn bữa sáng do bếp trưởng chuẩn bị, kỳ thật từ trên xuống dưới Kỳ thị đối xử với cô không tệ, bếp trưởng biết cô rất thích chăm sóc cổ họng, mỗi ngày đều chuẩn bị canh có những nguyên liệu nấu ăn như ngân nhĩ, bách hợp, tuyết lê cho cô.

Ở Kỳ gia, cơ bản cô chưa từng ăn cơm cùng Kỳ Xán, dù sao thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bệnh thần kinh không giống với người bình thường.

Ở trong nội dung cốt truyện ban đầu, Kỳ Xán thuộc về loại cuồng ma mỗi ngày làm việc chân không chạm đất, tuy rằng thần kinh suy nhược, nhưng tâm sự nghiệp và tinh lực làm việc rất mạnh, không giống với anh trai tổng tài một đêm quyết chiến bảy lần cho đến bình minh trong tiểu thuyết màu sắc.

Kỳ Xán chỉ biết một đêm mở bảy cuộc họp.

Ha ha!

Lúc Kỳ Xán đi ngang qua nhà ăn, nhìn thấy bóng dáng người câm hoàn toàn không biết gì cả, vô lo vô nghĩ.

"... " Kỳ Xán trầm mặc, trên cổ tay mang theo vòng phật châu thanh tâm giới dục mà bậc thầy chùa miếu trước kia tặng.

Tối hôm qua, Kỳ đại thiếu gia lễ Phật cả đêm để đối kháng với dục niệm trong lòng.

Nhưng mà trong đầu vẫn luôn phập phồng, khó lấp đầy dục vọng!

Đến cuối cùng Kỳ Xán gần như hoài nghi chính mình —— Chẳng lẽ anh thật sự là dâm ma?

Rốt cuộc sâu trong nội tâm của anh tiềm tàng bao nhiêu mặt tối?

Vốn dĩ tính cách của Kỳ Xán tối tăm, nhưng mà trình độ u ám phức tạp của đại não anh, vẫn làm cho anh âm thầm kinh hãi.

Thời Thính thoáng nhìn bóng dáng anh, bởi vì tâm tình tốt, vì thế vô cùng vui vẻ mà nở nụ cười thuần khiết như ánh mặt trời với anh.

—— Buổi sáng tốt lành! Chào buổi sáng xe phân!

Kỳ Xán lẳng lặng nhìn cô, người câm tắm mình dưới ánh mặt trời, sạch sẽ. Phảng phất như không hề liên quan với những thứ kích thích, bạo ngược, dục vọng kịch liệt kia, làm cho người ta nhịn không được muốn kéo cô cùng trầm luân. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Anh hít vào một hơi, sau đó lại nắm vòng Phật châu, chậm rãi thở ra.

Quên chuyện đó đi.

Liên quan gì đến cô?

Dù sao cô cũng không biết, cũng không liên quan.

—— Cái này là thù oán sâu nặng gì vậy? Mình rút lại, buổi sáng của xe phân hỏng rồi.

"…"

Sự độc đoán trong lòng Kỳ Xán ngoại trừ để cho anh có thể nhanh chóng đưa ra quyết sách chính xác trên rất nhiều chuyện quan trọng, có được tính cách cứng rắn tuyệt đối không thể bị đùa bỡn, nếu không sẽ dễ dàng bị cắn trả.

Đổi góc độ khác mà nghĩ, nếu như không phải Thời Thính xuất hiện kích thích đại não của anh, anh cũng sẽ không đánh bậy đánh bạ, tránh được lần đầu độc đầu tiên.

Nếu không, anh sẽ lập tức trở thành một tên bệnh thần kinh.

Không sao.

Sắc mặt Kỳ đại thiếu gia không chút thay đổi, tự an ủi mình.

Thời Thính vui vẻ ăn xong bữa sáng, cổ họng thanh nhuận, trạng thái rất tốt.

Bởi vì tâm tình tốt, linh cảm của cô bùng nổ, nhanh chóng thành xong tranh vẽ, có thể gửi đi thi đấu hoạt động nghệ thuật.

Vẽ xong bức tranh màu dầu này, chờ màu trên vải vẽ tranh khô một chút, Thời Thính chụp lại bức tranh đặt tên là <<Thính.>>

Trước tiên gửi cho bà nội, sau đó gửi cho một người không thường xuyên liên lạc trong danh sách bạn tốt.

Không biết đối phương lại đang du đãng ở quốc gia nào, múi giờ nào, qua mấy giờ mới trả lời tin nhắn

A:[Genius!]

A: [Cô đã tiến bộ rất nhiều so với lúc đó, S]

A: [Mặc dù sự tiến bộ này là do cô không thể lên tiếng, tôi rất tiếc]

Thời Thính vui vẻ, hiện tại cô đã không còn tiếc nuối với chuyện bị câm ngoài ý muốn nữa, bởi vì cô biết mình có thể chữa khỏi.

Nhưng bức tranh của cô có thể nhận được sự khẳng định của vị này, giá trị thật dọa người.

A: [Rất tuyệt, thực sự]

A: [Tôi luôn có thể nghe thấy âm thanh trong bức vẽ của cô]

Thời Thính: [Cảm ơn, đó là đánh giá tốt nhất]

Tất cả những gì cô muốn là được lắng nghe.

—— Được rồi, có thể nghỉ ngơi một chút!

—— Tối hôm qua chiến đấu kịch liệt một đêm, thật sự là vất vả cho mình.

Hai tay Kỳ Xán chống ở trên mặt bàn, nghe thấy âm thanh này, cảm thấy đại não của anh đang nhắc nhở anh nghỉ ngơi, Kỳ Xán buông văn kiện trong tay xuống, xoa giữa mày dựa vào phía sau.

Trợ lý Thẩm đúng lúc đi lên trước, "Tổng giám đốc, đã hoàn thành đại thanh trừng 3.0."

Kỳ Xán lạnh nhạt nói: "Ừm."

Quả nhiên, tiếng sột soạt này đã không còn. Cuộc thanh trừng thực sự nằm trong tâm trí của anh.

Lần trước đi tập đoàn mở cuộc họp hội đồng quản trị, bọn họ quan sát mấy người bị tình nghi nhưng đều không phát hiện được cái gì cổ quái. Có lẽ là xuất phát từ suy tính nào đó, đối phương tạm thời dừng tay. Sau đó âm thầm điều tra toàn bộ tập đoàn, cũng không lấy ra được chất độc lần đó.

Nhưng Kỳ Xán biết, có mưu đồ nghiêm mật như vậy, kiên nhẫn như vậy, tuyệt đối bọn họ không thể dừng lại.

Mà hiện tại, địch trong tối ta ngoài sáng, biến thành địch ta đều ở chỗ tối.

Hai ngày nữa là hoạt động nghệ thuật, anh sẽ lại công khai lộ diện. Đối phương ngủ đông một lần, nhất định tiếp theo sẽ lộ ra dấu vết.

Hy vọng trái tim và bộ não của anh có thể hướng dẫn anh nhiều hơn.

—— Biến thành khỉ, ăn chuối, đu dây trên cây!

Kỳ Xán trầm mặc một giây, vừa lúc nhớ tới cái gì, nói với trợ lý Thẩm, "Đi hỏi phu nhân, đã viết xong tự giới thiệu chưa."

"Viết một ngàn chữ." Anh bổ sung.

Tốt nhất là cô không thú vị lại bình thường giống như anh hy vọng, chờ đại não của anh tiếp nhận tin tức này, sẽ không cần phải nghe những thứ vô dụng này nữa.

"Vâng, tổng giám đốc."

Trợ lý Thẩm gõ cửa phòng lầu ba.

Một đôi móng vuốt của Thời Thính dính đầy thuốc màu bẩn thỉu đang bóc chuối ăn.

Đáng tiếc trợ lý Thẩm không biết tổng giám đốc đang ảo giác cái gì, cũng không biết thật ra chuyện phu nhân đang ăn chuối tiêu đáng để báo cáo.

Trợ lý Thẩm chỉ từ ái nhìn phu nhân ăn chuối xong, hơn nữa còn cho rằng vết bẩn trên tay và trên quần áo của cô là màu nước mà các bạn nhỏ hay chơi, dù sao bộ dáng mặt ủ mày ê khi viết văn của phu nhân cũng vô cùng giống bạn nhỏ.

"Tôi xử lý một số công việc khác, phu nhân viết xong thì gọi tôi là được."

Bề ngoài Thời Thính hiền hòa gật đầu.

Bệnh thần kinh, thật sự là bệnh thần kinh!

Cố chấp, chấp nhất, cũng là một loại bệnh thần kinh! A a a ghét nhất là viết văn!

Khẳng định Thời Thính không thể biểu hiện nội tâm phong phú chân thật của mình, nếu không vạn nhất bệnh thần kinh này thật sự yêu cô thì làm sao bây giờ?

Được rồi, cô biết nên viết cái gì rồi.

Một giờ sau.

Trợ lý Thẩm mang theo bài tự giới thiệu về phòng làm việc của tổng giám đốc.

Trợ lý Thẩm thân thiết mỉm cười: "Phu nhân viết rất nghiêm túc."

Kỳ Xán "Ừm" một tiếng, tháo tai nghe xuống, nhận lấy tờ giấy kia...

Chữ chó nằm úp sấp.

"Kỳ đại thiếu nguyện ý tốn thời gian tìm hiểu em thật sự là làm cho người ta vô cùng cảm động, cuối cùng ánh sáng rực rỡ trên người ngài cũng chiếu tới trên người em, là ngài vươn tay cho em phương hướng để đi, có lẽ đây là ông trời sắp xếp cho chúng ta gặp nhau, em ngây ngốc chỉ hy vọng không tăng thêm phiền toái cho ngài, so ra kém đoàn đội của ngài nhưng em cũng sẽ cố gắng xứng đáng với thân phận của mình..."

? Thứ gì vậy.

Lộn xộn.

Phía sau cũng đều là một ít thổ lộ và nịnh bợ không quan trọng, Kỳ Xán quét mắt về phía sau vài lần, gần như tất cả đều là nói nhảm, cau mày bỏ qua một bên, không đáng tiếp tục lãng phí thời gian quý báu của anh nữa.

Quả nhiên, cô vẫn giống như những gì anh điều tra được trước khi kết hôn.

Không thú vị, bình thường lại dễ kiểm soát.

Đối với cô mà nói, kết hôn với Kỳ thị chính là vinh hạnh từ trên trời giáng xuống, cô kinh sợ như vậy, sao tiếng lòng có thể giống như anh nghe được?

Vì thế Kỳ Xán lại một lần nữa đem lực chú ý tập trung vào công việc.

Nhưng không biết vì cái gì, anh luôn cảm thấy đoạn thứ nhất có chỗ nào là lạ, đang muốn cầm lên lại nhìn cẩn thận từng câu một lần, đột nhiên di động của anh rung lên.

Bởi vì sợ tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu, điện thoại di động của anh đều đặt ở chỗ trợ lý bảo quản, trợ lý Thẩm lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra.

"Tổng giám đốc, là bác sĩ Bạch gọi điện thoại tới cho ngài."

Kỳ Xán đành phải buông bài văn tự giới thiệu thoạt nhìn không có chút nội hàm cùng dinh dưỡng xuống, tiếp điện thoại.

Bởi vì Kỳ đại thiếu gia không cần bác sĩ ở nhà, không thích có người xâm nhập vào địa bàn của anh, mấy năm nay anh đều tự mình đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu, một thời gian sau bác sĩ sẽ tiến hành thăm lại, quan sát trạng thái tinh thần của anh.

"Là tôi." Đôi môi mỏng của Kỳ Xán khẽ mở.

Bạch Lễ Duyên thân thiết hỏi: "Kỳ đại thiếu gia, nghe có vẻ giọng nói của ngài không tệ, gần đây ngài cảm thấy thế nào?"

Khoảng cách lần trước Kỳ đại thiếu gia kinh thế hãi tục nói anh có thể nghe thấy tiếng lòng, cũng đã qua một đoạn thời gian, không biết hiện tại ảo giác của anh đã tiến triển tới trình độ nào.

...... Trình độ gì?

"... " Kỳ Xán suy nghĩ một giây, sau đó thận trọng nói: "Có chút khôi phục."

Ngay cả bệnh thần kinh anh cũng tự thừa nhận, mọi chuyện đã không thể trở nên tồi tệ hơn. Đúng không?

Mà anh dùng logic cường đại để cho thế giới tinh thần của mình hoàn toàn tự bàn bạc, đã không cần xin sự giúp đỡ của y học hiện đại.

Hai người trao đổi đơn giản vài câu, từ trong cuộc đối thoại, bác sĩ Bạch đã tiến hành đánh giá trạng thái tinh thần của anh, kết quả đánh giá cuối cùng thật sự không tệ.

Xem ra là do lần trước gặp phải hạng mục lớn, dẫn đến áp lực quá lớn, mới gián đoạn xuất hiện bệnh tình như vậy.

Chắc chắn, y học hiện đại không tin vào thuật đọc tâm.

Bản thân Kỳ đại thiếu gia cũng không hề tin!

Mặc dù không biết Kỳ đại thiếu gia đột phá nhận thức như thế nào, nhưng chỉ cần rõ ràng chính mình nghe được đều là ảo giác, vậy đây chính là một hiện tượng vô cùng tốt.

Bác sĩ Bạch thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng chúng tôi vẫn hy vọng ngài có thể tiến hành đánh giá định kỳ, đương nhiên, hoàn cảnh trước mắt khỏe mạnh yên tĩnh có lợi cho sự khôi phục của ngài, nhất định Tiểu Thính cũng có tác dụng tích cực đối với sự khôi phục của ngài."

Kỳ Xán "Ừm" một tiếng.

Gọi thật thân mật.

Bạch Lễ Duyên đang muốn nói cái gì, đột nhiên trong điện thoại có một trận rap bô bô xẹt qua, Bạch Lễ Duyên bịt kín ống nghe, nhưng vẫn lộ ra một chút âm thanh.

Anh ta đỡ trán cười khổ, không nhịn được nói chuyện phiếm với Kỳ đại thiếu vài câu: "Nếu em gái tôi cũng có thể giống như Tiểu Thính thì tốt rồi, hiện tại mỗi ngày con bé không phải đang niệm kinh của mình, thì chính là xem cái gì mà tiểu thuyết tổng tài lang tính ... À, đương nhiên không phải nói tổng tài như ngài."

Tiểu thuyết tổng tài?

Còn có lang tính gì nữa?

Tại sao anh lại có chút quen tai?

Kỳ Xán nhíu mày, có một loại trực giác kỳ diệu khiến anh để ý đến thứ này.

Nhưng cuộc đời hơn hai mươi năm của Kỳ đại thiếu gia chưa từng tiếp xúc với những hoạt động giải trí chất lượng thấp này, lại càng không cảm thấy bá tổng, tiểu thuyết gì gì đó có thể liên quan đến cuộc sống của anh.

Chê cười rồi. Tập đoàn của anh, chiến đấu trên thương trường của anh, còn chân thật hơn nhiều so với tiểu thuyết.

Sự cao ngạo của Kỳ đại thiếu gia làm cho anh không thể tỏ vẻ hứng thú với thứ này.

Cho nên cuối cùng, anh không để ý một giây trực giác kia.

Bạch Lễ Duyên dặn dò xong những điều cần chú ý về sức khỏe tinh thần, lại nói nhiều thêm một câu nhờ vả, hy vọng ở trong buổi hoạt động nghệ thuật, Kỳ đại thiếu gia có thể cổ vũ Bạch Bảo Nguyên một chút.

"Cho dù con bé hát rất khó nghe, nhưng dù sao cũng là sở thích của trẻ con, phiền ngài bình luận một chút."

Kỳ Xán nhéo giữa mày, "Có thể."

Đầu kia.

Bạch Bảo Nguyên nghe lén xong đối thoại, chờ Bạch Lễ Duyên cúp điện thoại, lớn tiếng không phục.

"Em không cần anh đi cửa sau! Như vậy không real! Em muốn để cho Thời Tinh Tinh thất bại bằng thực lực!"

Lúc này ở Thời gia, Thời Tinh Tinh cũng đang gấp rút chuẩn bị.

Hội trường hoạt động nghệ thuật ở ngay bên cạnh Thời gia, Thời Tinh Tinh đã đến đó trước, diễn tập mấy lần, chính là vì để cho toàn bộ giới hào môn kinh diễm, làm cho chị gái câm của cô ta tự ti đến vô cùng xấu hổ, để cho Kỳ đại thiếu gia tự mình chứng kiến sự ưu tú của cô ta, trao giải cho cô ta!

Hầu như toàn bộ hào môn đều đang chờ mong buổi hoạt động nghệ thuật lần này.

Kỳ đại thiếu gia lại không thèm quan tâm.

Đêm đó trước khi đi ngủ, ngược lại anh không còn nghe thấy ảo giác kỳ quái nữa.

Kỳ Xán luôn mơ hồ cảm thấy còn có chuyện chưa làm, nhưng bởi vì chuyện kia quá nhỏ quá không quan trọng, cho nên bị đặt ở dưới công việc, số liệu, hạng mục, hội nghị, nghĩ mãi không ra.

Thẳng đến trước khi sắp ngủ, đột nhiên anh nghe thấy âm thanh.

—— Nối chúng lại.

Kỳ Xán mở đôi mắt đen tối như biển sâu: Nối chúng lại? Nối cái gì.

Ba chữ ngắn gọn mà có chiều sâu này, giống như một câu châm ngôn, lập tức dẫn tới vô số suy nghĩ tự hỏi trong đêm khuya của Kỳ đại thiếu gia.

Kỳ đại thiếu gia thức trắng đêm khó ngủ, đại não của anh đang tiết lộ cái gì cho anh sao?

Nhất định làm muốn anh kết nối những sự kiện nhỏ này ... Hay kết nối mạng lưới các mối quan hệ xã hội của những nhân vật này?

Từ nghi thức đính hôn đầu độc miệng cốc, đến khi án binh bất động trong cuộc họp. Lại đến Kỳ Thụy có thể biết được tin tức tinh thần của anh có vấn đề. Còn có phóng viên nhìn như bình thường nhưng có thể ở tại biệt thự Lam Loan, cùng với có khả năng trong hoạt động nghệ thuật sẽ xuất hiện thăm dò, nguy cơ...

Thời Thính vui vẻ nhắc tới hai chữ kia, đã sớm tiến vào mộng đẹp.

Nối lại.

Nối những từ đầu tiên trong bài viết của cô ^^

Đợi đến ngày hoạt động, Kỳ Xán còn đang phỏng đoán câu châm ngôn ba chữ kia.

Quả nhiên đại não của anh một lần nữa cung cấp cho anh tin tức có giá trị, giống như lúc trước nhắc nhở anh trên ly có độc.

Kỳ Xán tựa vào ghế sau, bất động thanh sắc nhếch môi.

Còn gì nữa.

Còn có thể lộ ra cái gì cho anh?

Thời Thính ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó lại dời tầm mắt.

Luôn cảm thấy hình như anh càng điên hơn thì phải?

Xe chống đạn cấp E dừng ở cửa trung tâm hoạt động nghệ thuật, nơi đó đã tụ tập rất nhiều người xem và nhân vật nổi tiếng trong giới hào môn. Thời Thính đem thẻ dự thi của mình cất vào trong túi, nhìn ra ngoài một chút.

—— Thật nhiều người nha.

Kỳ Xán cũng nghĩ như vậy.

Nơi đông người, càng dễ xuất hiện nguy hiểm.

Người của anh đã vây quanh bốn phía một vòng ở trung tâm hoạt động, số lượng còn nhiều hơn so với ban tổ chức chuẩn bị, mỗi một góc đều có người canh gác, theo dõi mỗi một đối tượng trọng điểm, một khi xuất hiện sẽ lập tức chú ý, tùy thời bảo đảm an toàn cho Kỳ đại thiếu.

Đây là sự sắp xếp mà anh đã thực hiện theo câu châm ngôn kia.

Ai nói người điên không thể là thiên tài?

Xe dừng lại, Kỳ Xán lại không xuống xe.

Anh bất động, Thời Thính cũng không thể cử động, đành phải chán đến chết ôm lấy cánh tay.

—— Nhiều người như vậy? Kết hợp động từ chủ ngữ vị ngữ đi.

Đây là dự báo gì? Kỳ Xán bất động thanh sắc.

—— Bạch Bảo Nguyên hát ca khúc. Thời Tinh Tinh thích biểu hiện. Người qua đường Giáp chụp ảnh. Kỳ đại thiếu ăn phân.

Kỳ Xán: "...?"

Vẻ mặt Kỳ Xán nghiêm túc, đẩy cửa xe xuống xe.

Đừng nghe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp