Những giọt mưa rơi trên mái hiên, phát ra tiếng kêu giòn tan ẩm ướt. Không khí ẩm ướt ào tới, thành cổ xanh rì mát dịu, toát lên vẻ cổ kính đặc sắc. Đêm hè vốn sôi động, giờ đây vì thời tiết mưa gió mà mát mẻ hơn rất nhiều.
Âm thanh câu chuyện và tiếng mưa hòa quyện vào nhau, không nghe rõ lắm. Không gian như vậy có phần ngăn cách khả năng cảm nhận của con người.
Vào lúc này, có một chiếc xe ba gác chở khách đi ngang qua, vừa khéo trên đường có một vũng nước không nhỏ, bất chợt bắn tung tóe.
Tạ Ngật Thầm chộp lấy cánh tay Ninh Tuế kéo cô ra sau lưng, che chắn cho cô: "Cẩn thận."
Ninh Tuế thấy có vài vệt bùn đất sẫm màu rơi lên áo anh: "Xin lỗi, áo của cậu bị ướt rồi.”
Tạ Ngật Thầm dường như không để tâm lắm, thong thả nói: "Không sao, về thay cái khác là được."
Ngón tay anh vẫn nắm cổ tay cô, mặc dù chỉ chạm vào lớp áo len mỏng bên ngoài, nhưng Ninh Tuế vẫn có thể cảm nhận được những khớp ngón tay dài và mạnh mẽ của anh, cổ tay dường như hơi ấm nóng.
Cô lén liếc nhìn anh, nhưng Tạ Ngật Thầm nhanh chóng buông tay ra và hỏi: "Vừa nãy nói gì à?"
Do có chút ngượng ngùng nên Hồ Kha Nhĩ và Trương Dư Qua đã nhanh chân bước nhanh phía trước, giống như đang đi kiểu ba chân, kì quặc nhưng hài hước.
Dường như không phải thời điểm thích hợp để trò chuyện, Ninh Tuế bước nhanh vài bước theo Tạ Ngật Thầm, bình tĩnh nói: "Tôi nói, chữ X khắc trên dù của cậu, có phải là chữ X trong phương trình không." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Lúc này Tạ Ngật Thầm quay đầu nhìn cô, hơi nhướng mày: "Thật ra là lời giải thích này. Làm sao nghĩ ra được vậy?"
Có lẽ anh thực sự không nhớ cô, nhưng nghĩ lại cũng bình thường, chỉ từng gặp mặt vài lần, nói vài câu người đi đường mà thôi.
Có vài giọt mưa rơi lên mu bàn tay cô, lạnh ẩm ướt, Ninh Tuế không để ý, chỉ hơi nhếch mi mắt lên: "Tôi nghe nói cậu học đội tuyển quốc gia, tôi cũng từng học, nên vô thức liên tưởng ngay đến."
Đối với câu trả lời này, Tạ Ngật Thầm không hề bất ngờ cho lắm, chỉ khẽ nhếch môi: "Thật trùng hợp."
Hai người vai kề vai đi gần 100 mét, Ninh Tuế nhận ra anh có lẽ đang lịch sự điều chỉnh tốc độ đi cho phù hợp với cô, không đi nhanh, môi mím lại, cô cũng rút ngắn bước chân.
Cô có chuyện khá tò mò muốn hỏi: "Vậy... tại sao cậu lại từ bỏ đội tuyển quốc gia?"
Thật ra đây là câu hỏi khá riêng tư, bên ngoài đồn đoán rất nhiều nguyên nhân, bao gồm vài người bạn thân của anh, đều cho rằng do bố mẹ anh từng xuất hiện trước ống kính truyền thông như một cặp vợ chồng hạnh phúc mẫu mực, nhưng thực tế quan hệ đã rạn nứt, dẫn đến tâm lý của anh không tốt trong năm cuối cấp.
Tạ Ngật Thầm liếc cô bằng khóe mắt, dường như cũng chẳng để tâm lắm: "Nhà có người lớn ốm đau, muốn ở bên cạnh chăm sóc nhiều hơn."
"À, nghiêm trọng không?"
Tạ Ngật Thầm dừng một chút, không nói thêm gì: "Coi như bệnh mãn tính."
"À."
Bây giờ không thích hợp để nói với anh: "Nhà tôi cũng có người già ốm đau, thật trùng hợp", Ninh Tuế vẫn chưa nghĩ ra lời an ủi thích hợp, đã nghe giọng lười biếng và ngạo mạn của anh: "Hơn nữa cũng không thể nói là từ bỏ, tôi chỉ vào đội tuyển, thi đỗ hay không còn chưa biết."
“...”
Lời nói này nghe có vẻ khiêm tốn một cách quá phô trương và táo bạo.
Giai đoạn 2 tuyển chọn vào đội tập huấn là 15 vào 6 người, ở phía trước anh dễ dàng thắng tất cả, còn lo sợ gì ở vòng cuối cùng?
Ninh Tuế nhìn xuống mặt đất, không nhịn được vùi đầu vào chiếc mũ mềm mại: "Cậu cảm thấy học viên tập huấn đã đủ điều kiện bảo lưu vào Đại học Thanh Hoa rồi, tiếp tục nữa là lãng phí thời gian phải không?"
Lúc này Tạ Ngật Thầm bỗng lên tiếng: "Sao tôi cảm giác như cậu hiểu tôi ghê thế?"
Giọng điệu hơi có ý gì đó, Ninh Tuế thở nhẹ một cái, nhanh chóng trả lời.
"Bởi vì gần đây cậu khá nổi tiếng? Trên mạng có rất nhiều tin đồn."
"Ồ, vậy à." Giọng Tạ Ngật Thầm lười biếng kéo dài, có ý xoáy vào chuyện vừa rồi: "Vậy tại sao trong quán bar lúc nãy, dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo mà cậu vẫn nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên?"
“...”
Anh quay đầu nhìn cô chăm chú: "Trước đây cậu từng gặp tôi rồi à?"
Mùi hương gỗ thoang thoảng lại lan tỏa, kết hợp với giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng quyện vào tim.
Những sợi tóc đen mềm mại của anh chàng rơi xuống trán,hàng mi rũ xuống như lông vũ, đôi mắt dưới ánh đèn đường mưa rơi càng thêm tuấn tú, đầu ngón tay Ninh Tuế khẽ co lại.
Chỉ trong chốc lát, cô ngẩng đôi mắt trong veo lên, không tránh né gì cả mà đối diện với anh, trả lời nghiêm túc: "Không có đâu, tôi nghe thấy Trương Dư Qua gọi tên cậu."
Tôi chỉ từng xem tin tức, biết tên anh thôi. Nghe người khác gọi, nên mới nhận ra. Logic không có vấn đề gì.
Ánh mắt hai người lại va chạm trong không trung.
Hôm nay họ chạm mặt nhau nhiều lần bất thường. Bốn mắt nhìn nhau, dường như đang thử thách âm thầm.
Tạ Ngật Thầm cao hơn cô cả cái đầu, có phần nhìn xuống trên cao, tự nhiên hạ mi mắt xuống.
Mưa phía trước nhỏ tong tỏng táp vào mặt, không khí ẩm ướt bao trùm khiến Ninh Tuế choáng váng mơ hồ. Trước khi kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng gọi phía trước.
Quả thật là tên của anh.
Trương Dư Qua và Hồ Kha Nhĩ hai người cầm dù, đã trở thành hai đường thẳng nhỏ trong màn mưa mịt mờ, Trương Dư Qua giọng oang oang: "Cậu làm cái gì thế, còn dám đi chậm hơn nữa không?! Tôi đợi đến nỗi mưa sắp tạnh rồi đây!"
Quãng đường 15 phút bị họ kéo dài thành nửa tiếng, giọng điệu của anh ấy nghe có vẻ hơi tức giận xấu hổ.
Hai khách sạn đối diện nhau, Hồ Kha Nhĩ và Trương Dư Qua không biết đã đứng chờ bao lâu ở cửa, Tạ Ngật Thầm cùng Ninh Tuế đi lại thong thả, giọng điệu không hề thành khẩn mà cười khì: "Xin lỗi."
Ninh Tuế quan sát thấy biểu cảm của Trương Dư Qua thoáng hiện lên một tia ấm ức không dám nói.
Bốn người đối mặt nhau - phòng ở đây đều theo phong cách homestay, có sân vườn ngoài trời, còn phải đi một đoạn dọc theo hẻm sâu để vào bên trong.
Ninh Tuế hôm nay mặc áo len màu ghi trắng ôm sát người, bên dưới là váy xếp ly dài màu tối theo phong cách nhã nhặn, đeo chéo một chiếc túi xách hình con thỏ bông nhỏ màu trắng, để cất điện thoại và các vật dụng nhỏ khác. Cả người đều là lông mềm mại, nếu bị ướt sẽ rất phiền phức.
Tạ Ngật Thầm liếc nhìn cô một cái thờ ơ.
Ninh Tuế vòng tay quấn dây đeo túi, định mở miệng nói gì đó, thì có người gọi tên cô lớn tiếng: "Ninh Tuế."
Thẩm Kình cầm một cây dù lớn chạy ra từ trong hẻm, tay còn xách cây dù gấp nhỏ: "Hứa Trác khó chịu, bảo tôi ra đón hai người..." Nhìn thấy hai cặp người đứng đối diện nhau căng thẳng, sững lại một chút: "Đây là...?"
"Bạn mới quen." Ninh Tuế nhìn Tạ Ngật Thầm, rất tự giác từ dưới dù của anh chuyển sang bên cạnh Thẩm Kình: "Cảm ơn nhé."
“...”
Cũng không rõ là nhắm vào ai, khoảng cách gần nên Thẩm Kình vô thức nhìn anh một cái.
Dù là theo góc nhìn nam giới, cũng phải công nhận người này có ngoại hình xuất chúng hiếm có, vai rộng lưng thon, cao ráo chân dài, lại đứng ở đó một cách hờ hững và lạnh lùng, thật sự sinh ra làm người mẫu tự nhiên.
Ninh Tuế không có ý định giới thiệu, Tạ Ngật Thầm không nhìn Thẩm Kình, chỉ khoanh tay lạnh lùng đáp lại một tiếng, coi như thừa nhận câu cảm ơn trước đó.
Hồ Kha Nhĩ nhận cây dù gấp từ Thẩm Kình, vội vàng áp sát vào bên cạnh Ninh Tuế. Cho dù vốn là người ồn ào náo nhiệt, nhưng trước mặt Thẩm Kình, cô ấy cũng không còn nói gì với Trương Dư Qua nữa, chỉ cảm thấy có gì đó kì lạ, dù sao cũng đã thêm nhóm rồi, bốn người nói lời tạm biệt tại chỗ.
Đứng ở cổng lớn nhìn bóng lưng ba người dần khuất xa, Tạ Ngật Thầm liếc mắt, lười biếng nói: "Đi rồi."
Trương Dư Qua vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nói ra được. Có lẽ là do cái dù khi nãy quá nhỏ, còn anh thì hơi to con, không cẩn thận là đẩy Hồ Kha Nhĩ sang một bên.
Không thể để cô gái dính mưa, chỉ có thể đứng gần hơn, nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy đã có bạn trai, bầu không khí thật sự rất ngượng ngùng. Nói vài câu lúng túng, Trương Dư Qua chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng như thế, cả người khó chịu.
Về phòng, Trương Dư Qua như kiệt sức ngã phịch xuống ghế sofa, không muốn nhớ lại cảm giác đau khổ đó: "Trời ơi, chưa bao giờ tôi thấy khó chịu đến thế khi ở cạnh một cô gái, tài cao mà không có chỗ phát huy!"
"Ông nội ơi, cuối cùng tôi cũng có thể cảm nhận được sự mờ mịt khó hiểu của cậu khi đối mặt với Tôn Hạo và Trâu Tiếu rồi, trước đây thật sự không nên chê cậu làm quá!!”
"Hơn nữa, cậu có biết vừa xảy ra chuyện gì không? Lúc bọn tôi đi bộ vừa lúc đụng phải một người đàn ông ngoại quốc, ổng đứng giữa trời mưa gọi điện thoại khóc lóc thảm thiết, tố cáo con gái Vân Nam của chúng ta 'Em thật sự không yêu anh, em chỉ ở bên anh vì muốn học tiếng Anh'!"
“...”
Trương Dư Qua bắt chước rất sống động, cuối cùng lời nói chuyển hướng, mỉa mai oán trách: "Nhưng tôi vẫn chờ cậu đến giải cứu, ai ngờ cứ chết đi sống lại mà không thấy bóng dáng, đệt mẹ, bạn bè phía trước thì đau khổ mà người phía sau thì vừa ôm vừa hôn nhỉ?!"
Tạ Ngật Thầm vừa ném áo khoác sang một bên, không rảnh rang đáp lại những lời phàn nàn cay đắng của Trương Dư Qua.
Anh đưa một tay kéo cái áo trắng bị vấy bẩn ra khỏi đầu, không hề e ngại để lộ ra vài khối cơ bụng rắn chắc, rõ ràng.
Trương Dư Qua vốn đang bực mình, trông thấy cảnh này thì hét lớn một tiếng, vớ lấy cái áo gì đó trên giường ném qua: "Cậu lén luyện tập thêm đúng không?!"
Tạ Ngật Thầm dễ dàng né tránh, lúc này còn có thể nhã nhặn đáp lại lời nói ban nãy của anh ấy, rất nghiêm túc: "Nào có ôm trái ôm phải, chẳng phải chỉ có một thôi sao." ( truyện trên app T Y T )
Trương Dư Qua bị cái bình tĩnh của anh chọc tức. Nhưng lúc này anh ấy cũng không cảm thấy có gì không ổn, dựa vào sự hiểu biết của anh ấy về Tạ Ngật Thầm, chỉ có thể là: "Có phải cậu đã từng quen biết cô gái tên Ninh Tuế rồi không, sao trông rất thân thiết vậy?"
Tạ Ngật Thầm cúi xuống trong vali lục lọi lấy cái khăn mặt: "Không quen."
“...”
Bình thường có quá nhiều cô gái xinh đẹp thích cậu bạn của mình, Trương Dư Qua cảm thấy Tạ Ngật Thầm trong vài giây vừa rồi có lẽ đang nhanh chóng lướt qua một loạt tên người trong đầu, lắm lúc anh thật sự rất biết cách chọc tức người khác.
"Vậy chắc chắn cô ấy cũng biết từ trên báo chí." Trương Dư Qua suy nghĩ cũng đúng, bây giờ cả Hoài An ai mà không biết anh.
Một người đỗ đạt, cả họ được nhờ. Bây giờ không chỉ giáo viên các môn của lớp họ, mà còn có cả hiệu trưởng, thậm chí cả cô lao công và quản lý ký túc xá nghe đến tên anh đều hớn hở vui mừng, hận không thể khoe hết ra.
Tạ Ngật Thầm không trả lời, khoác chiếc khăn lên vai bước vào phòng tắm.
Trương Dư Qua vội vàng đuổi theo, anh từ từ quay người lại, khoanh tay trước ngực: "Tôi muốn tắm rồi."
Trương Dư Qua: “?”
"Nếu cậu thực sự muốn nhìn thì cũng không phải là không được." Tạ Ngật Thầm lười biếng dựa vào cửa, cười một cách gợi cảm như một nhân viên chuyên nghiệp trong một địa điểm nào đó, phóng đãng và mơ hồ: "Mức giá công khai, một giây nhìn là 666 tệ."
Trương Dư Qua: "????"
Mặc dù không bị dính mưa, nhưng Tạ Ngật Thầm vẫn gội đầu. Anh vừa lau tóc bằng khăn tắm vừa bước ra, những giọt nước theo đường cong cổ họng lặng lẽ chảy vào xương quai xanh tinh xảo, như một bức tranh về một chàng trai đẹp trai vừa tắm xong.
Trương Dư Qua vốn đang ngồi trên ghế sofa ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần, anh ấy phấn khởi hỏi: "Chơi game không?"
Tạ Ngật Thầm vén chăn lên giường, thanh tâm quả dục kéo dây xích kim loại, tắt đèn đầu giường bên mình: "Ngủ đây."
Trương Dư Qua chậc lưỡi, cười nhạo: "Cái giờ giấc gì thế này?"
"Ngày mai sáng sớm tôi đi xem mặt trời mọc ở Tài Trang. Nếu cậu dậy kịp thì cứ thức đi.”
Tiếng cười của Trương Dư Qua im bặt: “...Còn xem!! Cậu có phải con người không vậy?”
"Hồi đó ai nói không muốn làm theo lịch trình của tôi?"
Người trên giường giọng điệu nhàn nhã, buông lỏng: "Sáu giờ rưỡi đúng sẽ gọi cậu dậy."
Trương Dư Qua: "...."
Khóa đào tạo Toán cao cấp của họ cũng chỉ bắt đầu từ 7:30 sáng mà thôi, anh ấy tức giận nghiến răng: "Sao cậu còn tàn nhẫn hơn cả thầy giáo Toán độc ác của tụi mình!!”
Trương Dư Qua vội vã chạy vào phòng tắm, tiến hành một quy trình tắm rửa đánh răng đi vệ sinh liền một lúc.
May mà cửa phòng tắm cách âm khá tốt, ngoài ánh đèn bên trong lọt ra, về cơ bản chỉ nghe thấy tiếng nước văng vẳng mơ hồ.
Tạ Ngật Thầm nằm ngửa, hai tay gối dưới gáy, nhắm mắt dưỡng thần, thả hồn trôi vô định.
Một lúc lâu sau, anh từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
—— Tôi nghe nói cậu học Toán cao cấp, tôi cũng từng học, nên vô thức liên tưởng đến.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy róc rách, bên trong Trương Dư Qua bắt đầu thoải mái tự nhiên ngân nga một giai điệu nhỏ, yết hầu Tạ Ngật Thầm khẽ lăn, tự mình lật người.
Cuộc thi Toán học, đã là chuyện của vài tháng trước rồi. Kể từ khi anh rút khỏi vòng loại đội tuyển quốc gia, anh không còn đụng đến nó nữa.
Nhưng anh cũng không nói lý do này với ai.
Tất cả các thầy cô đều rất khó hiểu, cảm thấy quá đáng tiếc.
Quả thực là đáng tiếc, nhưng Tạ Ngật Thầm không hề hối hận về lựa chọn của mình.
Chỉ là có hơi áy náy với thầy Chu.
Tạ Ngật Thầm còn nhớ, khi Chu Thăng mới nhậm chức, là vào mùa đông năm lớp 11. Vừa hay Nam Kinh có một đợt huấn luyện, mặc dù đã diễn ra được một nửa, nhưng Chu Thăng vẫn không nói hai lời mà lấy suất cho anh đến đó.
Đã chậm mất ba bốn ngày học, Tạ Ngật Thầm ban ngày học trên lớp, tối về lại làm bù bài trước đó, vì vậy lúc nào cũng về rất muộn.
Lớp học là lớp học đại trà theo hình thức giảng bài, các bạn học đến từ các trường chuyên khác nhau trong tỉnh, không ai biết tên ai. Giáo viên giảng bài rất nhanh, trên lớp cũng không có hoạt động trao đổi tương tác, vì vậy những người này Tạ Ngật Thầm đều không quen biết.
Anh chỉ có ấn tượng mơ hồ với một người.
Là một cô gái, cũng giống như anh, sau giờ học luôn ở lại rất muộn, lặng lẽ ngồi ở góc làm bài. Vì vậy sau đó, họ tình cờ gặp nhau ở bên ngoài tòa nhà dạy học.
Tối hôm đó cô suôn sẻ đi theo anh về khách sạn, sau đó như thể bám lấy anh, luôn tò mò theo sau. Tuy nhiên mỗi lần anh quay đầu lại, cô đều cúi gằm mặt ngượng ngùng kéo dài khoảng cách. Tạ Ngật Thầm thấy hơi buồn cười.
Sau đó có một lần, trong lớp học mọi người đã gần như ra về hết, mấy phút trước anh còn thấy cô ở hàng ghế trước chăm chú viết bài, kết quả là một lúc sau người đã không thấy đâu.
Bài tập sắp hoàn thành, Tạ Ngật Thầm thấy hơi khát, đi đến máy lọc nước lấy nước uống.
Gần cuối hành lang cầu thang rất vắng vẻ, cơ bản chẳng có ai đi qua. Anh mơ hồ nghe thấy có tiếng động nhỏ nào đó truyền đến, đẩy cửa an toàn rồi đi tới.
Kết quả không ngờ là Ninh Tuế đang ngồi trên bậc thang, vừa ôm đầu gối vừa khóc vừa gọi điện thoại.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia đang ở trên bờ vực của sự suy sụp về mặt cảm xúc, những lời trách mắng sắc bén, chua ngoa, dù đứng cách xa một quãng anh cũng có thể nghe thấy.
Tạ Ngật Thầm không cố ý làm gián đoạn khoảnh khắc khó khăn trong cuộc đời cô, bước chân anh dừng lại ngay tại chỗ.
Anh không quay người rời đi, vì Ninh Tuế đã nhanh chóng phát hiện ra anh, theo âm thanh mà ngẩng đầu lên.
—— Khuôn mặt trái xoan của cô gái trắng trẻo ửng hồng, hàng mi dài và rậm.
Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, cô đáng thương cắn chặt môi, vẻ mặt đầy tủi hờn, đôi mắt đào hoa đẫm lệ phản chiếu ánh nước ẩm ướt, như một vầng trăng đang bồng bềnh trên mặt nước.