Trước khi bị tiếng chuông báo thức ầm ĩ của chiếc đồng hồ "Hảo Vận Lai" đánh thức, giấc mơ của Ninh Tuế ngọt ngào vô cùng – cô đang ăn bào ngư nướng cay của quán "Hai anh em" cùng người bạn thân Hồ Kha Nhĩ, một nồi đầy ắp thịt ếch và chân gà, ăn ngon lành đến mức kêu rôm rốp. Mặc dù nhân viên cảnh báo món này rất dễ tăng cân nhưng cả hai vẫn lao vào như đói khát, kiên quyết không chùn bước...

Giấc mơ này quá đỗi sinh động và ngon miệng, khiến cho Ninh Tuế phải nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng muốt trong phòng ngủ của mình ngẩn ngơ vài giây, mới dần dần nhớ ra hôm nay là ngày gì.

Đồng hồ báo thức vang lên cùng tiếng gõ cửa thúc giục bên ngoài của mẹ cô -  Hạ Phương Hủy từ ngoài vọng vào: "Dậy nhanh lên! Hôm nay là lễ tốt nghiệp, nếu con không ra khỏi nhà ngay bây giờ thì sẽ bị trễ đấy!"

Nhìn thoáng qua đồng hồ, mới chưa đến bảy giờ, trong khi lễ tốt nghiệp bắt đầu lúc chín giờ.

Hạ Phương Hủy là người khá lo lắng, hay hấp tấp với mọi việc, việc gì cũng phải làm trước thời gian quy định. Mỗi lần đi máy bay, bà phải chuẩn bị sẵn sàng và ra khỏi nhà trước bốn tiếng đồng hồ, vừa dậy buổi sáng đã lên kế hoạch buổi tối ăn gì rồi. Hẹn gặp ai mà không đến đúng giờ sẽ khiến bà khó chịu mất cả mấy ngày. Thật không may, Ninh Tuế không hề có chút gen di truyền nào từ mẹ cô.   

“Nhớ buộc tóc đuôi ngựa cao một chút, trông sẽ năng động hơn. Những sợi tóc con con phải buộc gọn lên. À đúng rồi, cái dây buộc tóc màu hồng lần trước mẹ mua cho con nhìn đẹp hơn, dùng cái đó nhé...”

Bên ngoài là tiếng lải nhải không ngừng, Ninh Tuế thong thả thay bộ đồng phục màu xanh trắng trong phòng, buộc tóc qua loa rồi để sách vở cần mang vào ba lô. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.  

Mở cửa phòng, đúng lúc Hạ Phương Hủy đang nhăn mặt chuẩn bị gọi lần thứ hai. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau trong giây lát, Hạ Phương Hủy không nhịn được mắng: “Với tốc độ này, nếu có cuộc thi dậy sớm thì chắc chắn con sẽ đứng cuối lớp! Sao tóc vẫn buộc thấp thế?”

“Một lát nữa con sẽ sửa.” Ninh Tuế đáp lại tỉnh bơ rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, miệng lẩm bẩm: “Dậy sớm thì có sao đâu, kỳ thi đại học đâu có thi ai dậy sớm.”

"Con bé này!"

Hôm nay nhà cửa ồn ào hơn mọi khi, không chỉ có hai mẹ con cãi vã…

Thật khó mà tưởng tượng, sáng sớm như thế này mà Ninh Việt, thằng nhóc đó đã bắt đầu học bài rồi, nghe giọng thì dường như nó đang làm Ninh Đức Ngạn phát điên.

Lúc này, trong phòng làm việc, ba Ninh đang xem bài văn đạt điểm cao của Ninh Việt có tựa đề “Bố tôi”, giọng ông cố gắng kìm nén cơn giận: “Con nói cho bố biết tại sao trong bài văn con lại viết rằng, bố tuy nhìn bề ngoài rất hiền lành, nhưng thực ra lại có xu hướng bạo lực gia đình? Từ nhỏ đến giờ bố có thật sự đánh con lần nào chưa, hả?!”

Mấy giây sau, giọng non nớt nhưng rất trưởng thành của Ninh Việt vang lên: "Bố biết không, trẻ con lớp sáu thì suy nghĩ đã bắt đầu phức tạp rồi…”

Ninh Đức Ngạn: “Vậy thì sao?!”

Ninh Việt: “Các bạn học sinh để được điểm cao đều viết rất hoa mỹ, có người viết về bố nghiện rượu, có người viết về bố hay mắng chửi con cái, nếu con không bịa thêm một vài chi tiết kịch tính và căng thẳng thì bài viết của con sẽ trở nên tẻ nhạt.”

Ninh Đức Ngạn: "..."

Toàn bộ bài văn 800 chữ đều là bịa đặt, mô tả một đứa trẻ bị cha mẹ hà khắc ngược đãi, không hề tẻ nhạt chút nào. Cô giáo chấm điểm cao, cô giáo còn đích thân đến nhà “thăm hỏi” nghiêm túc, trong lời nói khéo léo nhắc nhở: “Anh Ninh này, công việc của anh áp lực quá, đối với trẻ con phải kiên nhẫn, nếu không kiểm soát được hành vi bạo lực thì nên tập yoga để thư giãn.”

Sau đó bài văn này còn được dán lên bảng tin của lớp làm bài văn mẫu, mỗi lần họp phụ huynh đều có rất nhiều người đến xem, ai cũng có thể nhìn thấy. Ninh Tuế nghe mà suýt chết cười trong nhà vệ sinh, bố cô bình thường là người rất sĩ diện, chuyện này đúng là áp lực không thể chịu nổi.

Ngày lễ tốt nghiệp trung học của Ninh Tuế, cả nhà cô ăn sáng vô cùng lạnh nhạt.

Khi Ninh Tuế chuẩn bị ra khỏi nhà, thằng nhóc Ninh Việt vẫn không biết chuyện gì sắp xảy ra, cười tươi với cô: “Chị đi cẩn thận nhé.”

Ninh Đức Ngạn có việc công ty nên Hạ Phương Hủy đưa Ninh Tuế đến trường, suốt đường xe phóng như bay vì sợ muộn. Hôm nay Ninh Tuế sẽ đại diện học sinh phát biểu trong lễ tốt nghiệp, bà còn mượn thiết bị quay phim chuyên nghiệp, dự định đến lúc đó sẽ quay lại toàn bộ quá trình.

Trên xe, Hạ Phương Hủy còn dặn dò liên tục: “Đến trường nhớ cảm ơn thầy Vu nhé, ba năm qua thầy đã dạy con rất nhiều. Sau chuyện thi đấu ấy thầy vẫn không trách con mà còn động viên, mẹ rất cảm kích thầy."

Thầy Vu là giáo viên dạy Toán của Ninh Tuế, là một ông thầy nói chuyện có chút giọng địa phương nhưng lại vô cùng hài hước trong giảng dạy.

Suốt ba năm cấp 3 Ninh Tuế cố hết sức học thi Olympic Toán, ban đầu đặt mục tiêu vào đội tuyển huấn luyện.

Sau khi thi xong kỳ thi cấp tỉnh là đến kỳ thi quốc gia CMO, top 60 sẽ được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh tự chọn ngành. Hạ Phương Hủy cũng luôn giám sát cô bằng những yêu cầu khắt khe nhất, sách Olympic lật qua lật lại đến rách bìa. Ai ngờ Ninh Tuế quá căng thẳng nên không thi được tốt, chỉ đạt giải nhất tỉnh, thi quốc gia cũng không vào được.  

*CMO: Kỳ thi Olympic Toán học quốc tế CMO (CREST Mathematical Olympiad) là kỳ thi về Toán học của Ấn Độ diễn ra hàng năm. Kỳ thi thuộc hệ thống các kỳ thi trực tuyến CREST Olympiads – một trong các hệ thống thi trực tuyến lớn nhất châu Á, bao gồm các kỳ thi về nhiều lĩnh vực như: Toán học, Khoa học, Tin học, Tiếng Anh, Tư duy, … thu hút hàng trăm nghìn thí sinh đến từ 3000 trường học của hơn 30 quốc gia và vùng lãnh thổ.

"Con biết rồi mẹ." Ninh Tuế vỗ nhẹ lưng ghế, khéo léo nũng nịu: "Đừng nghiêm trọng thế, con đã lấy lại phong độ trong kỳ thi đại học rồi, cũng không phụ lòng dạy dỗ tận tình của thầy Vu.”

Nhắc tới đây, ánh mắt Hạ Phương Hủy thoáng vẻ tươi cười. 685 điểm, đứng thứ 2 toàn trường, đỗ vào khoa Toán của Đại học Bắc Kinh bằng điểm thi thuần túy, Ninh Tuế quả thật rất xuất sắc.

Vì vậy lần này đến trường, Hạ Phương Hủy cảm thấy rất hãnh diện, chỉ cần nghĩ đến hội trường đông nghịt người, con gái cưng của bà sẽ phát biểu trên sân khấu, bà cảm thấy vô cùng tự hào. 

Còn Ninh Đức Ngạn thì ngứa ngáy khó chịu vì không thể tới, hôm nay công ty có quá nhiều cuộc họp không đếm xuể, gần 9 giờ sáng hội trường đã đông nghẹt người, ông đang phải nói chuyện qua điện thoại, cảm thấy rất ganh tị vì không thể có mặt: “Thật tức chết đi được, cái bọn lãnh đạo đáng chết …”

***

Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, khuôn viên trường trở nên vô cùng náo nhiệt. Sân bóng đầy học sinh đá bóng ầm ĩ, lớp học người ra kẻ vào, ngoài các thầy cô vui vẻ, còn rất nhiều phụ huynh đến thăm trường.  

Cửa văn phòng chất đầy những sách giáo khoa và bàn ghế cũ không cần dùng nữa, gần như không còn chỗ để chân, nhưng hành lang vẫn có một nhóm người tụ tập, say sưa nghe một nam sinh đang kể chuyện.

"Vừa qua nửa đêm tớ đã nhận được cuộc gọi của Đại học Bắc Kinh. Ban đầu còn tưởng là lừa đảo chứ."  

"Này, cậu là thủ khoa còn khiêm tốn làm gì!" Những người xung quanh xì xào.

“Thật mà. Họ nói muốn phỏng vấn, đêm muộn thế này, tớ chỉ thấy hăng hái như khi đang chơi game thôi. Họ hẹn gặp mặt rồi kéo tớ vào một căn phòng tối trong khách sạn, không cho về, phải ký xác nhận ngành học mới cho đi.”

“Rồi Đại học Thanh Hoa cũng gọi cho tớ, đoàn tuyển sinh Đại học Bắc Kinh cảnh giác dữ lắm, không cho tớ nghe máy. Ban đầu tớ còn định ký rồi, ai dè Thanh Hoa lại gọi tiếp. Đoán xem là chuyện gì?"

"Chuyện gì?"

"Phía Thanh Hoa là một nữ sinh, còn giả vờ nhắn tin là Ninh Tuế tìm tớ." Anh chàng kể đến phần này đã vui sướng méo xệch cả mặt: "Đoàn tuyển sinh Bắc Kinh còn tưởng mua một tặng một, bảo tớ xuống dẫn cậu ấy lên. Ai dè vừa ra cửa, người Thanh Hoa đã kéo tớ lên xe, một bàn đạp ga chuồn luôn!"

Mọi người phì cười sảng khoái: "Trời ơi hahaha, thiên tài thực thụ đấy hahaha!"

Người miệt mài kể chuyện là Văn Tư Viễn, chính là học sinh đứng đầu toàn khối, vượt trên cả Ninh Tuế. 

Hoài An là thành phố cấp một, trường THPT số 4 của họ là một trong ba trường hàng đầu thành phố. Trường số 4 luôn chú trọng vào các kỳ thi đại học hơn là những cuộc thi đấu, không nhiều học sinh được tuyển thẳng như trường Trung học phổ thông Hoài An. Lần này, Văn Tư Viễn đại diện cho vinh quang của trường, lọt vào top 10 toàn tỉnh, đạt danh hiệu “Thủ khoa”.

Những năm trước, thứ hạng của từng học sinh đều được công bố, nhưng sau đó sở giáo dục lo ngại việc này có thể ảnh hưởng xấu đến học sinh, nên tất cả những học sinh trong top 10 được gọi chung là thủ khoa, không phân thứ hạng.

Một số người thật may mắn, ước tính điểm của Văn Tư Viễn chỉ vừa đủ vào top 10.

Ninh Tuế cũng đứng trong đám đông nghe chuyện,  trước đó cô không biết câu chuyện cũng liên quan đến mình, giờ cũng cười khúc khích theo.  

Ninh Tuế học giỏi, cười lên có vẻ ngọt ngào dễ thương làm các thầy cô yêu thích, nhưng lại có thể hòa hợp tốt với cả những học sinh cá biệt.

Theo lời thầy giáo Vu Chí Quốc, cô gái này có cách ứng xử rất riêng, bề ngoài có vẻ hiền lành chậm chạp, nhưng thực ra rất tinh tế. Không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, vì vậy mà có thể hòa nhập với mọi người.

Trong nhóm có vài người có mối quan hệ khá tốt với cô.

Câu chuyện xoay quanh đến Ninh Tuế: “Thế nữ thần Tuế Tuế của chúng ta vẫn định tiếp tục học Toán à?”

Ninh Tuế mỉm cười gật đầu, khuôn mặt mềm mại của cô dưới ánh nắng dịu nhẹ trông rất thanh thoát và trắng trẻo. Đúng lúc này, thầy giáo dạy Toán Vu Chí Quốc đi tới, cô đùa: "Không được, không quên được bất đẳng thức Cauchy-Schwarz đâu."  

*Trong toán học, bất đẳng thức Cauchy – Schwarz, còn được gọi là bất đẳng thức Schwarz, là một bất đẳng thức thường được áp dụng trong nhiều lĩnh vực khác nhau của toán học.

Cô bắt chước giọng địa phương của thầy khi phát âm Cauchy-Schwarz khiến mọi người cười sặc sụa. Thầy giả vờ đánh cô, cũng không nhịn được cười: "Con bé này, thật là vô phép!"

Thầy giáo vừa đến, mọi người vây quanh trò chuyện rôm rả, nhiệt tình gấp mấy lần so với trên lớp.  

Ninh Tuế trước đó đã ngồi nói chuyện khá lâu với thầy trong văn phòng, thầy Vu còn khen bài phát biểu buổi sáng của cô lưu loát tự nhiên. Lúc này, Ninh Tuế thản nhiên nghe mọi người nói cười đùa giỡn.

“Thầy Vu, thầy không quên rằng em là học sinh thầy thích nhất chứ?”

"Năm sau thầy dạy lớp 10, nếu học sinh tự học không xong toàn bộ chương trình Toán cấp 3 thì đừng nương tay đấy!"

Chẳng mấy chốc, thầy Vu đã mệt mỏi, cười khổ vẫy tay: "Thôi thôi, giải tán đi!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Không khí buồn bã thoáng qua được mọi người cố tình xua tan bằng những câu đùa vui. Dù biết rằng tương lai sẽ phải bước trên những con đường riêng biệt, có lẽ sẽ không gặp lại nhau, nhưng họ đều cố gắng không nghĩ quá nhiều về điều này.

Đã gần 4 giờ chiều, nói chuyện lâu như vậy mà mọi người vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, tiếp tục tụ tập tám chuyện.

“Năm nay cạnh tranh khốc liệt lắm, nghe nói nhóm tuyển sinh vì học sinh giỏi mà làm đủ mọi cách.”

Có người hạ giọng, phấn khích chia sẻ những tin đồn mình nghe được: “Các cậu biết thủ khoa của tỉnh không? Thực sự xứng đáng vị trí thứ nhất, 721 điểm, gần như Toán Lý Hóa Anh đều được điểm tuyệt đối. Nghe nói hai trường đại học tranh giành cậu ấy đến mức chuẩn bị đánh nhau.”

Nói đến "hàng thật giá thật", Văn Tư Viễn vẫn bình thản, thậm chí còn tò mò: "Cậu nói học sinh trường Cao Hoa à? Tớ nhớ cậu ấy cũng học thi Olympic Toán." 

Đối phương liếc nhìn Ninh Tuế khi nói, cô vừa nghe vừa cúi đầu quan sát những đường vân gỗ sâu hoắc trên mặt bàn.

"Đúng rồi, người đó thật điên cuồng, thi vào đội tuyển toán quốc gia, nhưng không vào đội tuyển quốc gia, nhưng cậu ấy đạt điểm CMO tuyệt đối! Ai cũng biết cậu ấy không thể trượt. Sau này mới biết cậu ấy tự nguyện từ bỏ suất thi vào giai đoạn hai của đội tuyển quốc gia.”

“Thầy giáo dạy toán nổi tiếng của họ tức đến mức muốn thổ huyết. Ai cũng chờ xem kịch vui, ai ngờ cậu ấy thi đại học trực tiếp giành thủ khoa, vào học khoa máy tính của Đại học Thanh Hoa, ai mà hiểu nổi—”

Điểm tuyệt đối CMO là khái niệm gì? Chưa nghe nói bao giờ.

Ngón tay Ninh Tuế hơi nhúc nhích, im lặng không nói, lại nghe một vài người ầm ĩ hỏi: “Trông cậu ấy thế nào?”

Một nữ sinh mắt sáng lên, nói nhỏ: "Mình có bạn ở Cao Hoa, nghe nói đại thần rất đẹp trai, không biết phải diễn tả thế nào, dù sao về ngoại hình chắc chắn là nhân vật hoa khôi của trường, rất nhiều nữ sinh ngầm thương trộm nhớ cậu ấy."  

Có người bày tỏ không tin, lè lưỡi: "Không thể nào chứ? Phải là buff* chồng chất mới được——"

*Buff là thuật ngữ thường được sử dụng rộng rãi trong game MMORPG và Moba. Nó mang nghĩa là “tăng cường” hoặc “nâng cao”

Cô gái gấp gáp: "À thật mà, không tin tự search đi! Bức tường tình yêu của Cao Hoa toàn là tên cậu ấy!"

Không hiểu sao suy nghĩ của Ninh Tuế lại trở nên mơ màng, trong lòng chưa suy nghĩ ra manh mối, một bóng dáng rất quen thuộc đâm sầm vào cô, lao thẳng vào lòng cô: “A a a, bảo bối, tớ nhớ cậu chết mất!”

Đám người ở cửa đang say sưa nói tên thủ khoa của tỉnh, Ninh Tuế dẫn cô đi ra xa một đoạn mới ghét bỏ kéo người ra, nhìn kỹ, ngạc nhiên: “Tớ tưởng cậu đi hưởng thụ thời gian tốt nghiệp, không ngờ lại đi khai phá Châu Phi.”

Hồ Kha Nhĩ: "......"

Hồ Kha Nhĩ sờ mặt, nghi ngờ: “Mình thật sự đen rõ thế sao?”

Cô gái này vừa thi xong đã bỏ bạn bè để đi du lịch Đông Nam Á với người yêu, còn dám lừa cô là về quê, nửa sau chuyến đi mới bị lộ, nhưng Ninh Tuế vẫn rất tốt bụng không nói với ba mẹ của Hồ Kha Nhĩ.  

Sau khi đi một vòng, Hồ Kha Nhĩ thay đổi rất lớn, không chỉ da sạm đi một tông, mà cả khí chất trên người cũng rất phong cách ngoại quốc, hoang dã bất cần.

Hứa Trác đứng ngay bên cạnh Hồ Kha Nhĩ, thân mật và lười nhác vỗ vai Hồ Kha Nhĩ, khen mà không chớp mắt: “Anh không thấy đen chút nào cả, bảo bối, da em trắng như sữa vậy.”

Ninh Tuế: "......" Không nhìn nổi mà.

Thực ra giữa hai người họ từ lâu đã có dấu hiệu. Hứa Trác là học sinh lớp du học, con nhà giàu, sau khi đỗ vào một trường đại học tốt ở Mỹ liền bắt đầu tìm bạn gái, hai người quen biết nhau trong hoạt động câu lạc bộ, Hứa Trác chủ động tán tỉnh, qua lại với nhau đã nảy sinh tình cảm.

Ba Hồ Kha Nhĩ là giáo sư khoa môi trường tại Đại học Hoài An, thường xuyên đi khảo sát khắp nơi. Mẹ Hồ là nhà địa chất, cũng thường xuyên ăn cơm gió nằm sương. Vì vậy, Hồ Kha Nhĩ gần như ở trong tình trạng không ai quản lý, tự do vô cùng.

Ninh Tuế thực sự rất hiểu tại sao cô ấy lại thích Hứa Trác, theo lời Hồ Kha Nhĩ nói thì dù con người Hứa Trác thế nào đi nữa, ít nhất anh ta cũng có thể ở bên cạnh để khiến Hồ Kha Nhĩ đỡ cảm thấy cô đơn.

Cặp đôi này vừa mới nói lời tạm biệt ngọt ngào, Hồ Kha Nhĩ lại dùng thủ đoạn mà cô ấy vẫn dùng với Hứa Trác để quấn quít Ninh Tuế: "Em yêu, hôm nay tớ muốn đến nhà cậu ăn cơm.”

Ninh Tuế không muốn để ý tới cô ấy cho lắm, Hồ Kha Nhĩ chớp chớp mắt, rất biết cách làm nũng mềm mỏng: "Ôi trời, Tuế bảo bối, cậu vẫn còn giận vì tớ và Hứa Trác đi chơi riêng mà không nói với cậu sao?”

Hồ Kha Nhĩ dừng lại một chút, tiếp tục nũng nịu: "Ôi, chẳng qua là vì tớ và anh ấy còn chưa chắc chắn, tớ sợ nói ra sớm lại có vấn đề thôi mà.”

Ninh Tuế nhìn Hồ Kha Nhĩ một hồi lâu, hỏi: "Yêu đương có vui không?"

"Ôi, chuyện này thì tớ có nhiều điều để nói lắm." Hồ Kha Nhĩ làm bộ ngại ngùng, cố tình ra vẻ bí mật: "Chờ đến khi tớ đến nhà cậu ăn cơm, tối ngủ chung tớ kể cho mà nghe."

Ninh Tuế không nhịn được liếc cô ấy một cái, lấy điện thoại ra, định gọi cho Hạ Phương Hủy hỏi ý kiến, thì nhận được yêu cầu video call từ Ninh Đức Ngạn.

Ninh Đức Ngạn vừa xem đi xem lại N lần video con gái yêu quý diễn thuyết, lúc này tâm trạng rất tốt. Thấy đầu Hồ Kha Nhĩ nhô ra trên màn hình video, ông vui vẻ: "Ôi, củ cà rốt nhỏ, lâu lắm không gặp rồi nhỉ."

Vì tên Hồ Kha Nhĩ có âm giống “cà rốt”, nên biệt danh hồi nhỏ của cô ấy là “củ cà rốt nhỏ”, đây là ký ức đen tối của cô ấy. Có lần hai nhà cùng nhau trò chuyện nhắc đến, kết quả Ninh Đức Ngạn nhớ mãi từ đó, mỗi lần gặp lại đều thích gọi cô ấy như vậy. 

Ninh Tuế cũng có biệt danh là Tiểu Dừa, vì lúc nhỏ cô thích uống nước dừa, chụp ảnh cũng thích làm động tác dơ tay thành chữ V.

Hồ Kha Nhĩ thật sự không cam tâm, tại sao người ta đều có biệt danh dễ thương, đến lượt cô ấy lại là củ cà rốt. 

Khóe miệng Hồ Kha Nhĩ dần trở nên gượng gạo, Ninh Tuế bên cạnh không nhịn được cười khúc khích.

Vừa lúc nói đến chuyện này, Ninh Tuế hỏi Ninh Đức Ngạn: "Tối nay con có thể đưa Kha Kha về nhà ăn cơm được không ạ?"

Ninh Đức Ngạn: "Không vấn đề gì, con hỏi mẹ con xem sao."

Mặc dù lối sống của Hồ Kha Nhĩ có lúc hơi lập dị, nhưng kết quả học tập cũng không tệ, thi đại học siêu vượt chỉ tiêu, lại còn được cộng điểm ưu tiên, may mắn đỗ vào Đại học Bắc Kinh.

Hơn nữa, hai người vốn chơi thân, hai gia đình cũng thường xuyên qua lại, nên Hạ Phương Hủy cũng không phản đối, cười nói: "Được rồi, để mẹ dặn người giúp việc làm thêm một phần cơm.”

Hồ Kha Nhĩ nhớ Ninh Tuế có một đứa em trai rất dễ thương, mũm mĩm, nói chuyện hài hước: “Em trai cậu ở nhà không?”

"Có." Ninh Tuế kể về chuyện bài văn, đồng cảm nói: "Mười hai năm rồi, hôm nay bố tớ cuối cùng cũng không nhịn được đánh cho nó một trận.”

"Trời ạ, haha, em trai cậu thật sự là nhân tài, cầu được ước thấy—" Hồ Kha Nhĩ cười đến nỗi vai run lên, hai người vừa đi ra hành lang, cô ho một tiếng để nghiêm túc lại, Ninh Tuế lấy chìa khóa mở cửa.

Vừa bước vào, cả hai đều dừng bước.

Lúc này, Hạ Phương Hủy vữa nãy qua điện thoại vẫn dịu dàng đang đập tay xuống bàn, nổi cơn thịnh nộ khủng khiếp: "Bảo con dùng phép ẩn dụ để đặt câu, sao lại viết "mẹ giận dữ giống như một con hổ"? Con… con không thể viết mẹ dịu dàng như một nàng công chúa sao?”

"..." 

Ninh Việt lúng túng: "Cô giáo chỉ bảo con đặt câu, chứ không bảo con bịa chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play