Khi Hồ Kha Nhĩ và Ninh Tuế trở về phòng nghỉ tại nhà nghỉ, Hứa Trác đang đứng ở sân nhỏ đợi họ. Khuôn mặt anh ta trông có vẻ tốt hơn so với vài giờ trước, nhưng vẫn có chút miễn cưỡng.

Hồ Kha Nhĩ bước nhanh hai bước, tiến lên hỏi: "Anh thế nào rồi, không sao chứ?"

"Không sao." Hứa Trác nắm lấy tay cô ấy, quan sát từ trên xuống dưới: "Em và Ninh Tuế đi dạo thế nào?"

Trải nghiệm đi dạo phố vừa rồi thực sự có nhiều thăng trầm, khó có thể diễn tả bằng lời, Hồ Kha Nhĩ ánh mắt hơi dao động, dưới sự chú ý của Ninh Tuế, cô ấy ấp úng nói: "Trên phố có rất nhiều thứ."

Ninh Tuế nhếch môi, còn chưa kịp nói gì, Hồ Kha Nhĩ đã liếc nhìn cô đầy ẩn ý, tiếc nuối khoác tay Hứa Trác, nũng nịu nói: "Nhưng anh không ở đó, nên em thấy không có gì thú vị cả."

"..." Ninh Tuế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Những chàng trai gần hai mươi tuổi thực sự thích nghe những lời như vậy. Biểu cảm của Hứa Trác rõ ràng đã tốt hơn một chút, anh ta thân mật ôm lấy vai Hồ Kha Nhĩ, dắt cô ấy vào trong.

Đây là một nhà nghỉ nhỏ hai tầng, mỗi tầng đều có một phòng ngủ đôi, vì Ninh Tuế chỉ có thể ngủ cùng Hồ Kha Nhĩ, nên tầng một dành cho các cô gái, hai chàng trai ở tầng hai.

Đã muộn rồi, vì vậy sau khi bốn người bàn bạc xong về lịch trình ngày hôm sau thì mỗi người về phòng của mình.

Vừa vào cửa, Hồ Kha Nhĩ đã túm lấy Ninh Tuế, giọng điệu yếu ớt hỏi: "Cậu cười gì thế?"

Rõ ràng là đang chột dạ nhưng còn vu oan giá họa, cũng thật là có bản lĩnh.

Ninh Tuế mặt đầy vẻ vô tội nói: "Tớ không cười."

Hồ Kha Nhĩ nhìn cô, muốn nói lại thôi, không biết tại sao lại tức giận đến mức đỏ mặt: "Tớ không nói chuyện với cậu nữa!"

Hai người lần lượt tắm rửa xong, mỗi người đắp một miếng mặt nạ, nằm trên giường lướt điện thoại. Hồ Kha Nhĩ nằm ở tư thế kỳ lạ, thỉnh thoảng lại vặn vẹo, xem một lúc thì không ngồi yên được, lại qua nói chuyện với cô: "Cái đó..." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ninh Tuế: "Có chuyện gì?"

"Cậu nói xem... Liệu Thẩm Kình có kể chuyện chúng ta cùng Tạ Ngật Thầm cho Hứa Trác biết chứ?"

Vừa nhìn thấy cô ấy lướt mạng xã hội một cách nghiêm túc, không ngờ vẫn đang băn khoăn về chuyện này, Ninh Tuế vừa cười vừa nói, nhẹ nhàng nói: "Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Hay là cậu thành thật khai báo đi, dù sao cũng tốt hơn là để cậu ấy nghe từ miệng người khác."

Hồ Kha Nhĩ cảm thấy mình đã tính sai, không nên để Thẩm Kình nhìn thấy: "Không thể nào đâu, Thẩm Kình không phải là người như vậy. Cậu ấy không thích xen vào chuyện của người khác."

Tính cách của Thẩm Kình đúng là ôn hòa lễ phép, nhưng Hứa Trác hay ghen tuông, bọn họ đều thấy rõ điều đó, nếu anh ta biết lúc anh ta không có ở đó thì bạn gái mình lại đi làm quen với một anh chàng đẹp trai ở quán bar, có lẽ sẽ nổi cơn thịnh nộ. Những lời này nói ra hoàn toàn chỉ là để tự an ủi mình mà thôi.

Hồ Kha Nhĩ suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy khó chịu: "Không được, tớ vẫn phải nói cho anh ấy biết."

Bây giờ nói ra thì hơi có chủ đích, phải tự nhiên một chút.

Ninh Tuế nói: "Hay là mai cậu tìm thời gian nào đó tiện thì vô tình nhắc đến."

Hồ Kha Nhĩ thở dài: "...Cậu nói cũng có lý."

Hai người đắp mặt nạ, mặt trắng bệch nhìn nhau một lát, Hồ Kha Nhĩ hạ giọng nói, vẻ mặt không tự nhiên thừa nhận: "Thật ra tớ hơi áy náy. Hơn nữa không chỉ vì đã cùng Trương Dư Qua chung một chiếc ô."

Ninh Tuế liếc nhìn cô ấy: "Vậy là vì sao?"

"Bởi vì.” Hồ Kha Nhĩ đột nhiên trở nên e thẹn, ngượng ngùng vén tóc: "Tớ đã từng nói với cậu rồi, hồi cấp hai tớ đã tự tạo cho mình một hình tượng người yêu lý tưởng, người đó đẹp trai, giàu có, là một đàn anh lịch thiệp."

"Một anh chàng cực kỳ đẹp trai, ngay từ cấp ba đã có chí lớn, bỏ học để mở quán bar, trong vòng ba năm đã xây dựng nên một đế chế quán bar không ai sánh bằng. Anh ấy đối xử với tớ rất hào phóng, lại còn rất cưng chiều tớ, vì vậy tớ không bao giờ phải lo hết tiền, nguyện vì tình yêu mà làm một con chim hoàng yến."

Ninh Tuế: "?"

"Lúc đó tớ còn đặt cho anh ấy một cái tên, là Trương Lãnh Dạ Hàn · Thượng Quan Vân Quyết, vì quá thích nên tớ vẫn luôn có cảm tình với những người họ Trương, thuộc kiểu đi trên phố gặp người họ Trương là sẽ nhìn nhiều thêm hai lần."

Ninh Tuế: "..."

Nói sao nhỉ, có lẽ trước khi yêu đương, Hứa Trác không ngờ cô gái mình tán tỉnh lại không phải người bình thường.

"Nên chỉ là vì ảo tưởng mà thôi." Hồ Kha Nhĩ tự lẩm bẩm, thoạt nhìn có vẻ rất yên tâm sau khi tự thuyết phục bản thân.

Cô ấy thấy hai chiếc giường quá xa nhau, dứt khoát vén chăn chui tới bên cạnh Ninh Tuế: "Hơn nữa, ngay cả khi chưa tới nhà nghỉ thì lớp lọc này cũng đã gần như xóa nhòa hết rồi. Ôi trời, nói chung là Trương Dư Qua trông rất giống bạn thân của SpongeBob và Patrick vậy."

Không rõ là do anh ấy sở hữu khiếu hài hước bẩm sinh hay vì một người đàn ông cao một mét tám nhưng đi lại lóng ngóng, tóm lại là từ trong ra ngoài đều toát lên một vẻ đẹp không não.

Nghĩ tới đây, sự đối lập càng trở nên rõ nét.

"Nói thật, tớ không ngờ chúng ta lại gặp Tạ Ngật Thầm ở Vân Nam. Cậu ấy đẹp trai quá đi mất, có vẻ tin đồn truyền miệng rất đáng tin cậy!"

Hồ Kha Nhĩ rất phấn khích khi nói sang chủ đề khác: "Hơn nữa tính cách rất... ôi khó nói lắm, tóm lại là có chút vênh váo, vừa ngầu vừa đểu nhưng lại rất chu đáo, cẩn thận, khiến người khác rất tin tưởng."

Tạ Ngật Thầm thực sự không phải người bình thường, ở Cao Hoa, anh là kiểu người học giỏi, có mối quan hệ tốt, có thể hô mưa gọi gió. Tính tình anh tốt, lại rất nghĩa khí với bạn bè, khiến người khác khó mà ghen tị, ngược lại ai cũng thích chơi cùng anh.

Hồ Kha Nhĩ nói: "Trương Dư Qua trước đây khi trở về đã nói với tớ rằng lịch trình của họ đều do Tạ Ngật Thầm lên kế hoạch, cậu ấy rất biết chơi, luôn tìm được những địa điểm check-in ít người biết đến với phong cảnh rất đẹp."

Cô ấy vừa lướt vòng tròn bạn bè của Tạ Ngật Thầm vừa thở dài: "Họ còn thuê một chiếc xe địa hình nữa, ngầu quá! Nếu lái xe dọc đường ven biển chắc sẽ rất tuyệt."

Hồ Kha Nhĩ cảm thấy không nên suy nghĩ sâu xa, nếu không sẽ thấy bạn trai mình chẳng làm được tích sự gì, thiếu gia họ Hứa hiếm khi ra ngoài một chuyến mà chẳng buồn sắp xếp, lúc nào cũng muốn người khác hầu hạ, chẳng chuẩn bị gì hết, ưu điểm duy nhất là không thiếu tiền, biết nói vài câu dễ nghe. ( truyện trên app T Y T )

"Tớ nghĩ Tạ Ngật Thầm không có bạn gái." Chỉ tính riêng vẻ ngoài của anh tối qua, Hồ Kha Nhĩ vẫn chưa thể chắc chắn.

Ninh Tuế cụp hàng mi xuống, nhấp một ngụm nước: "Tớ không biết."

Hồ Kha Nhĩ như một thám tử lật vòng tròn bạn bè của anh để phân tích, xác nhận: "Tớ nghĩ là không. Cậu xem này, ảnh nền và chú thích cá nhân không có gì đáng ngờ, vòng tròn bạn bè chỉ hiển thị trong vòng sáu tháng, không có ảnh của bất kỳ cô gái nào..."

Trên điện thoại của Hồ Kha Nhĩ, Ninh Tuế nhìn thấy video Tạ Ngật Thầm đăng tải cảnh nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe, đó là cảnh sắc nhìn từ đường Hồng Thánh xuống hồ Nhĩ Hải, tầm nhìn rất rộng, nhà cửa san sát, rừng cây xanh tươi, đại lộ khang trang, đẹp không sao tả xiết.

Cô không kết bạn với anh nên không thể xem được.

Ninh Tuế lướt đến nhóm bốn người vừa mới lập, đang do dự thì vô tình nhấn vào ảnh đại diện của anh, trực tiếp vỗ vào anh.

*Vỗ vai bên này tương tự như ‘chọc” ở trên facebook bên mình

["Tuế Tuế Tuế" đã vỗ vào "Tạ Ngật Thầm"]

Trong nhóm bất ngờ xuất hiện một dòng tin nhắn đột ngột, Ninh Tuế vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lập tức lại vỗ vào Trương Dư Qua và Hồ Kha Nhĩ.

["Tuế Tuế Tuế" đã vỗ vào lưng "Kim Qua", nói rằng "trai đẹp đã xong, đến lượt người tiếp theo"]

["Tuế Tuế Tuế" đã vỗ vào "Bọt Bọt Kha" và ngửi chân cô ấy một cách trìu mến, nói "Bố ơi con thơm quá"]

Ninh Tuế: "..."

____

Sáng hôm sau, hai người ngủ đến hơn chín giờ mới dậy. Vì là du lịch tự túc nên thời gian cũng khá thoải mái, vì vậy lịch trình được định ra rất thoải mái, muốn làm gì thì làm.

Hồ Kha Nhĩ xoa đầu tóc rối bù, thỏa mãn vươn vai: "Đã lâu rồi không ngủ đến khi tự tỉnh dậy, thật sung sướng!"

Cảnh quan của ngôi nhà nhỏ thực sự rất đẹp, khi không mưa thì xanh tươi mát mẻ, nắng chan hòa nhưng không oi bức, khách sạn còn chuẩn bị cho mỗi người một bát cháo hành thơm ngon và sữa nóng, có người mang đến tận phòng.

Bốn người ăn sáng trong phòng khách nhỏ của nhà nghỉ, trông ai cũng rất phấn khởi.

Thẩm Kình vừa uống sữa vừa cười hỏi: "Tối qua ngủ ngon chứ?"

Vì Hứa Trác và Hồ Kha Nhĩ ngồi đối diện nên anh ấy nhìn Ninh Tuế.

Ninh Tuế gật đầu, cũng cười: "Điều kiện ở đây khá tốt."

Thẩm Kình nói: "Hôm nay mọi người có muốn đi đâu không?"

Mọi người đều không nghiên cứu trước về lộ trình nên anh ấy nói: "Thực ra trước đây tôi đã xem một số hướng dẫn, hôm nay nếu vẫn chơi ở khu vực phố cổ thì có thể đi dạo quanh đường Hồng Thánh, núi Thương Sơn. Có cáp treo lên núi, độ cao vài nghìn mét, phong cảnh trên đó rất đẹp. Tối chúng ta sẽ đi ăn tối gần bến Long Khê, tiện thể ngắm hoàng hôn."

Có một người bạn đồng hành như vậy quả thực khiến người ta an tâm hơn rất nhiều, Hồ Kha Nhĩ tán thành: "Được được, sau đó ngắm hoàng hôn xong còn có thể tiếp tục đi dạo trong phố cổ. À đúng rồi, nghe nói gần đây có một bộ phim mới, lúc đó nếu có thời gian thì cũng có thể đi xem."

Mọi người đạt thành sự đồng thuận, nhanh chóng bắt đầu nói chuyện phiếm, Ninh Tuế vừa nghe vừa xem điện thoại.

Sau khi chúc ngủ ngon vào tối hôm qua, Ninh Tuế theo lệ báo cáo lịch trình vui chơi hôm nay trong nhóm gia đình, bất ngờ Hạ Phương Hủy và Ninh Đức Ngạn lại cãi nhau, vì vấn đề cho thằng nhóc Ninh Việt về nghỉ hè. Ai cũng nói mình bận rộn, không có thời gian quản lý nó.

Theo như trước đây, thì suy nghĩ đổ lỗi cho nhau như vậy sẽ không nghiêm trọng như vậy, Ninh Tuế phải mất một lúc mới hiểu ra, thì ra là hôm qua Ninh Đức Ngạn đã đưa cho Ninh Việt một ít tiền để đến hiệu sách đối diện khu dân cư mua sách, chuẩn bị cho kỳ thi lên cấp 2 của nó.

Nghĩ rằng gần nên không đi theo, kết quả là khi sách mua về, ông tức đến nỗi suýt ngất xỉu.

Chỉ mua một cuốn sách Toán nâng cao cho học sinh trung học cơ sở, những cuốn sách khác là gì——

“Nghiên cứu của Harvard: Cha mẹ quát mắng có thể làm giảm chỉ số thông minh của trẻ”

“Làm thế nào để trở thành một người mẹ dịu dàng”

“Nguyên nhân khiến trẻ tự ti là gì”

“Lời trách mắng của tôi đã hủy hoại cuộc đời con trai tôi”

Ninh Việt hùng hồn: "Cô giáo nói rằng, cho dù là cha mẹ thì cũng cần phải không ngừng đọc sách, sống đến già, học đến già."

Tuổi mười một mười hai, đúng là tuổi mà ngay cả con chó cũng chê. Không ngoài dự đoán, lại là một trận đòn nhừ tử.

Ninh Việt nhắn tin riêng cho cô, khóc lóc kể lể: Chị ơi, em là đứa con không được cha yêu không được mẹ thương——

Ninh Tuế dịu dàng trả lời: Em đáng đời như vậy đấy.

……

Cuối cùng, cục diện bế tắc này kết thúc bằng việc hai người bàn bạc thay phiên nhau quản lý, đợi Ninh Tuế về cũng phải tham gia vào đội ngũ quản lý con cái.

Cô thoát khỏi nhóm trò chuyện, lại xem những tin nhắn khác.

Ninh Tuế phát hiện, sau sự kiện chụp ảnh liên tiếp vào nhóm "0726" bốn người vào hôm qua, Tạ Ngật Thầm đã trả lời vào lúc hơn sáu giờ sáng, sau đó Trương Dư Qua cũng gửi theo một biểu tượng cảm xúc trêu chọc.

Tạ Ngật Thầm: ?

Kim Ca: [Mèo mướp mắt chuyển động.jpg]

Ninh Tuế thấy hình như không thể làm ngơ được, vẫn phải tìm một lời giải thích, kết quả là cô đã suy nghĩ hồi lâu, thực sự nghĩ ra được một lý do: Chúng ta đã ở quán bar hôm qua, có ai trả tiền không?

Hồ Kha Nhĩ cũng tình cờ đang xem điện thoại, ngay lập tức trả lời: Hình như là không……

Bọt Bọt Khả: @Tuế Tuế Tuế, ba cứ tưởng là con trả tiền rồi [Nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự.jpg]

Tuế Tuế Tuế: Tớ quên mất……

Trương Dư Qua không biết đang làm gì, cũng trả lời rất nhanh: Chết tiệt, tớ cũng quên mất!

Tạ Ngật Thầm không có động tĩnh gì, Ninh Tuế lại gửi: Các cậu còn nhớ quán bar đó tên gì không?

Bọt Bọt Khả: Không nhớ……

Kim Ca: Ai mà biết được……

Tuế Tuế Tuế: ….

Đêm đầu tiên đến Vân Nam, đã bị đưa vào danh sách mất uy tín, thật tuyệt.

Ninh Tuế lại nhớ đến chuyện tối qua Hồ Kha Nhĩ nói Trương Lãnh Dạ Hàn · Thượng Quan Vân Quyết là người mở một chuỗi quán bar lớn, có thể do cô ấy nghĩ nhiều quá nên thực sự thấy rằng mình đến quán bar thì không cần phải trả tiền, không nhịn được mà bật cười.

Trên bàn ăn sáng của bốn người, tiếng cười này đặc biệt rõ ràng, Hứa Trác liếc mắt đã thấy điện thoại của hai người đều ở cùng một giao diện, anh ta lập tức hỏi: "Đang xem gì thế?"

Giọng điệu rất tùy ý, nhưng thực ra rất cảnh giác, nhưng có vẻ như Thẩm Kình không nói cho anh ta biết.

Hồ Kha Nhĩ hơi hoảng hốt, nói thẳng thắn ra thì bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, vì vậy cô ấy nhìn Ninh Tuế: "Chỉ là nhóm bạn cùng ký túc xá hồi trung học của bọn em."

Hứa Trác ồ lên một tiếng, thực ra ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn vào màn hình điện thoại cách đó một khoảng, Hồ Kha Nhĩ chuyển chủ đề: "Vậy chúng ta leo núi Thương Sơn có cần mang thêm mấy bộ quần áo không nhỉ, càng lên cao sẽ có thể hơi lạnh."

Thẩm Kình: "Đúng vậy, phải mang theo một chiếc áo khoác thật dày."

Bốn người đi đến điểm check-in trên mạng xã hội ở đường Hoằng Thánh, Hồ Kha Nhĩ kéo Ninh Tuế cùng nhau nhảy ở đó rất lâu, lấy toàn bộ cảnh hồ Nhĩ Hải làm nền, bầu trời xanh mây trắng, không trung thoáng đãng, chỉ để chụp những bức ảnh bay lơ lửng giữa không trung.

Tuyến cáp treo Tẩy Mã Đàm của núi Thương Sơn dài hơn 3900 mét, có thể leo cả một ngày, vì vậy họ đã mua bánh mì sandwich làm bữa trưa. Trên đường đến chân núi, Ninh Tuế cuối cùng cũng thấy Tạ Ngật Thầm trả lời trong nhóm.

Tạ Ngật Thầm: Quán bar tên là Vãn Thanh.

Tạ Ngật Thầm: [Ảnh]

Sau đó đính kèm một ảnh chụp màn hình thanh toán qua WeChat, hiển thị số tiền 167 nhân dân tệ.

Lời lẽ của anh chàng này ngắn gọn đến mức có thể giết chết tất cả mọi người, cách màn hình cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất lực của anh. Mấy đứa gà này.

Trương Dư Qua, một người hay nịnh nọt, lập tức vui mừng khôn xiết: Vẫn là Tạ Tổng tuyệt vời nhất! [Kêu to][Kêu to][Kêu to]

Suốt cả quá trình, cô không thấy anh rời khỏi chỗ ngồi, tại sao lại có thể âm thầm thanh toán tiền được.

Ninh Tuế nhìn vào ảnh đại diện của anh, suy nghĩ một lát, nhấn vào "Thêm bạn bè", gửi đi.

Khoảng vài phút sau, yêu cầu được chấp nhận.

Tuế Tuế Tuế: Đây là phần của tôi và Khả Khả, cảm ơn.

Ninh Tuế trả một nửa theo nguyên tắc AA: [Chuyển khoản ¥84,00]

Chờ một lúc, bên kia trả lời hai chữ, vẫn rất tiếc chữ như vàng: Không cần.

Lúc này, Tạ Ngật Thầm đang mua vé cáp treo ở cửa khu du lịch, áo phông trắng đơn giản khoác thêm áo khoác cổ bẻ màu đen phong cách thể thao, cả người nhàn nhã ung dung, chỉ cần đứng đó cũng đủ bắt mắt, Trương Dư Qua nhìn thấy hai cô gái bên cạnh muốn thử đến xin phương thức liên lạc của anh.

Người này ngẩng đầu, môi cong lên: "Xin lỗi, điện thoại của tôi hỏng rồi."

Hai cô gái đều nhìn rõ ràng, chiếc điện thoại này vẫn đang cầm trên tay, màn hình còn sáng ở giao diện WeChat, liên tục có tin nhắn bật lên, leng keng không ngừng.

Hai cô gái: "..."

Còn có thể qua loa hơn không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play