Câu nói vừa thốt ra, cho dù nhạc vẫn ầm ĩ, hai người đối diện cũng giật mình dừng lại đồng thời.  

Sau phút im lặng ngắn ngủi, anh chàng áo đỏ trông khá cứng rắn dù đeo kính chủ động phá vỡ bầu không khí bằng một tiếng cười khì.  

"Nhìn cậu mặc đồ hôm nay cũng có chút phong cách đấy."  

Chàng trai áo đỏ nghiêng đầu, suy nghĩ khá nghiêm túc: "Giống những thứ hàng hiệu cao cấp được mọi người yêu thích và trọng dụng sau khi cạnh tranh nhau." 

Tạ Ngật Thầm thong dong tựa ghế, liếc qua với ánh mắt như muốn lườm đối phương, rõ ràng không muốn đáp lời.  

Ánh mắt Hồ Kha Nhĩ lướt nhanh qua hai người, mới phát hiện anh chàng áo đỏ mặc áo khoác ngoài màu xanh trắng, áo khoác đồng phục xanh trắng của trường Trung học Phổ thông Hoài An: "— Hai người cũng là người Hoài An à?”

"Sao thế?" Chàng trai chú ý đến ánh mắt cô ấy, cúi xuống nhìn bộ dạng của mình, hiểu ra, lạ kỳ nói: "Gặp đồng hương ở phương xa à?"

Hồ Kha Nhĩ không trả lời, nhưng ánh mắt liếc liếc nhìn sang bên kia, hy vọng người vẫn im lặng có phản ứng.  

Tạ Ngật Thầm hơi nhướn mi, đáp lại: "Chúng tôi là người Hoài An."

"Hai người không phải học sinh trường Trung học số 4 chứ?" Đôi mắt Hồ Kha Nhĩ sáng lên: "Hình như trước đây chưa từng gặp.”

Anh chàng áo đỏ cảm thấy nếu gặp lừa đảo, cô gái này chắc chắn sẽ rất bất lợi, vì cứ khai ra tất cả: "Vậy hai người cũng là là học sinh trường Trung học số 4 à?"

Anh ấy nhìn hai cô gái từ trên xuống dưới, trái phải, nghĩ thầm may mắn thật, chỉ là ghép bàn mà đã gặp hai cô gái xinh đẹp như thế.  

Cô gái ngồi đối diện Tạ Ngật Thầm có mái tóc đen mượt, da trắng, mi dày, ngũ quan thanh tú, trông vừa dịu dàng vừa ngọt ngào. Trong ánh đèn mờ ảo mà vẫn trắng muốt như phát quang. Nếu nhóm Lâm Thư Vũ biết chuyện, hẳn sẽ cảm thấy đã bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.  

Hồ Kha Nhĩ không biết mình đang bị ngầm chê là không cảnh giác với người lạ. Cô thấy anh chàng áo đỏ có vẻ ngu ngốc, nên không có gì phải kiêng dè: "Đúng vậy, vừa thi xong đại học. Hai người là sinh viên hay học sinh?"

"Chúng tôi cũng vừa tốt nghiệp, học ở Cao Hoa." Anh chàng áo đỏ liếc sang bên cạnh, như nói một mình, cười rất ẩn ý: "Trường Trung học số 4 à, chẳng trách, tôi tự hỏi sao lại không quen biết cậu ấy."

Hồ Kha Nhĩ lập tức ngửi ra ý tứ, háo hức nhìn Tạ Ngật Thầm, tiếp lời: "Cậu rất nổi tiếng ở trường à?" 

Khi nhắc đến chuyện này, anh chàng áo đỏ vênh lên, ánh mắt rất tự hào, giống như chính anh ấy là người đạt 721 điểm: "Cậu ấy là..."

"Cậu ấy là thủ khoa tỉnh năm nay."

Ninh Tuế im lặng từ nãy giờ, đột nhiên chen vào một câu, Hồ Kha Nhĩ mất vài giây để phản ứng, tiếp đó bùng nổ một tiếng hét phấn khích hơn: "Chết tiệt!!!" 

Anh chính là Tạ Ngật Thầm? Thủ khoa tỉnh, người giải 6 bài thi CMO hoàn hảo, từ bỏ đội tuyển quốc gia, đạt điểm gần như tuyệt đối môn Toán, Lý và tiếng Anh?!

Bao nhiêu ngày nay, chỉ hai câu này thôi cô đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Anh chàng áo đỏ tỏ vẻ đã quen với những chuyện ồn ào, dường như đã dự đoán trước: "Bình tĩnh đi, bình tĩnh đi."

Làm sao Hồ Kha Nhĩ có thể bình tĩnh ngay được chứ, cô ấy rất thích đọc tin hot, sau khi công bố điểm thi mười mấy ngày qua tai cô như sắp mọc kén rồi, nghe người ta nói thủ khoa tỉnh đẹp trai đến mức kinh thiên động địa.

Nhìn kỹ, quả thật gây tai họa cho đất nước.  

Ánh sáng rực rỡ chiếu qua chiếu lại, cảm xúc chìm trong bóng tối. Tạ Ngật Thầm đột ngột ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn về phía Ninh Tuế. Ánh mắt đó không thể nói là có chút trêu chọc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mơ hồ, như muốn nói, à, ra là cô quen tôi.   

Nhạc vẫn đập theo nhịp. Đầu ngón tay thanh mảnh của Ninh Tuế vuốt ve miệng cốc, đột nhiên hơi ngừng lại.  

Mi mắt khẽ động đậy, thời gian như kéo dài, Ninh Tuế đối diện ánh nhìn anh, đưa cốc lên uống một ngụm nước.  

Hai người cùng nhìn nhau, anh chàng áo đỏ đoán có phải nhạc đổi đoạn nên nhịp chậm lại, không khí cũng thay đổi theo.  

Đang định nói gì đó thì người bên cạnh dựa vào ghế, lười biếng mở lời: "Giới thiệu bản thân một chút nhé."

"Tôi là Tạ Ngật Thầm. Tạ có nghĩa là cảm ơn, Ngật là kiên định, Thầm là nhiệt tình."

Đôi mắt anh sâu thẳm và đẹp đẽ một cách đặc biệt, tuy vẻ ngoài hơi bất cần đời, nhưng khi nhìn chăm chú vào người khác lại rất có thần, mang vẻ sắc sảo khó có thể bỏ qua.  

Ngọn nến trên bàn in bóng trong đôi mắt anh, như ngọn lửa đang lay động.

Tạ Ngật Thầm thoải mái vỗ lên vai anh chàng áo đỏ: "Đây là bạn tôi, chúng tôi đến Đại Lý du lịch sau khi tốt nghiệp."

Anh chàng áo đỏ lập tức ngồi thẳng, đẩy đẩy kính, nhiệt tình nói: "Xin chào các cô gái, tôi tên là Trương Dư Qua." 

Suýt nữa Hồ Kha Nhĩ phun hết cocktail ra ngoài, còn nước trong cốc của Ninh Tuế cũng sóng sánh trào ra - Trương gì cơ???  

Đối phương dường như đã chuẩn bị sẵn cho phản ứng này, giữ nụ cười thân thiện, giải thích: "Bố mẹ tôi đặt cho tôi cái tên này với ý nghĩa là, dù phía trước có gai góc, cũng vẫn có dũng khí của vàng và sắt để đương đầu với khó khăn."

"Đồng thời nhấn mạnh luôn, tôi thực sự không quen biết Patrick Star và SpongeBob." 

*Hai nhân vật trong phim hoạt hình bọt biển và sao biển.

"Hahahahaha—"  

Hồ Kha Nhĩ vỗ bàn cười sặc sụa, cười đến mức nước mắt sắp tuôn ra: "Bố mẹ cậu thật đáng kính phục."

"..." Trương Dư Qua đau khổ một cách rất cường điệu: "Mặc dù tôi biết cái tên của mình hơi buồn cười, nhưng cậu cũng không cần phải cười to đến thế chứ."  

Anh ấy quay đầu tìm sự đồng cảm, Tạ Ngật Thầm duỗi chân thảnh thơi: "Đáng đời cậu, sao lại gọi như vậy, người ta có không có tên sao?"

Bia vừa gọi đã được mang lên. Ninh Tuế nhìn thấy anh dùng dụng cụ mở nắp chai thành thục, bốp một tiếng, động tác như mây trôi nước chảy, mang vẻ thoải mái nhàn hạ.  

Ánh mắt cô vô thức dừng lại lâu hơn, lúc này Tạ Ngật Thầm hơi ngẩng mặt lên, cằm nhẹ gật: "Sao không giới thiệu lại đi."  

Đây là muốn giới thiệu bản thân.

Hồ Kha Nhĩ rất hào hứng với chuyện này, liền nói một lèo tất cả thông tin.

Ngoài tên tuổi, trường học, suýt nữa Hồ Kha Nhĩ còn tiết lộ luôn chuyện Ninh Tuế tham gia thi tài năng toán, điểm 685 vào Học viện số học của Đại học Bắc Kinh. Nhưng Ninh Tuế kịp ngăn lại: "Chúng tôi cũng đến Đại Lý du lịch sau tốt nghiệp. Thật trùng hợp."

"Quả thực rất trùng hợp." Giọng điệu của Tạ Ngật Thầm thong thả đáp lại.

Ngược lại Trương Dư Qua tò mò hỏi: "Ninh 'Tuế' phải không?"

"Hả?" Ninh Tuế chớp chớp mắt mới phản ứng lại: "Tuế, trong chữ tuế - năm tháng."

Hồ Kha Nhĩ xen vào: "Cô ấy còn có em trai tên là Ninh Việt, Tuế Việt (thời gian), ghép lại vừa đúng."  

Ninh Tuế không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Cô hơi nghiêng đầu, mới nhìn thấy bên ngoài đang mưa, những tán lá xanh um tùm nằm sát cửa, người đi đường đều che ô đủ màu sắc, trông có vẻ như khói lửa đã được mưa gió cuốn đi.

"Hai người con gái các cậu đến đây chơi một mình à?" Trương Dư Qua hỏi.

Hồ Kha Nhĩ vô thức liếc nhìn Tạ Ngật Thầm: "—Không phải."

Mặc dù yêu đương ngay sau khi thi xong đại học không phải điều gì đáng khoe khoang, nhưng cô ấy vẫn thành thật nói: "Chúng tôi 4 người. Còn có bạn trai tôi và một người bạn của anh ấy."

Trương Dư Qua lén liếc nhìn Ninh Tuế: "Ồ ồ, hóa ra là vậy."

Dường như đã chuyển sang bài hát khác, chính là khoảng lặng để trò chuyện. Hồ Kha Nhĩ vui vẻ kéo gần Ninh Tuế và nói nhỏ một câu: "Nói thật tớ cảm thấy anh chàng Thầm kia người có vẻ khá tốt, rất đáng tin cậy."

Ninh Tuế chớp chớp mi: "Đúng không."

Cô nhìn sang phía đối diện.

Tạ Ngật Thầm dựa một tay lên mặt bàn, đang cầm một ly rượu uống, ngón tay bên kia gõ nhẹ lên mặt bàn. Lông mi anh rũ xuống, dưới mí mắt đẹp đẽ có bóng đổ nhạt nhòa, không biết có nghe thấy hay không.

Sự chú ý của Hồ Kha Nhĩ lại tha thiết quay về: "Vậy hai người đến chơi cùng nhau à?"  

Trương Dư Qua trả lời: "Thật ra cũng không."

Chẳng lẽ giống như bọn họ? Hồ Kha Nhĩ à lên một tiếng, rồi nghe anh ấy nói: "Còn vài anh em nữa, nhất quyết muốn đi xem Hồ Nhĩ Hải trước, vì vậy chúng tôi đã tách ra, hẹn gặp lại nhau ở thị trấn Song Láng."  

Thành cổ Đại Lý và Song Láng là hai khu vực sầm uất ở hai đầu, ban đầu một nhóm sáu bảy người cùng đi, không cần thiết phải vất vả như vậy, nhưng đã có "sự cố" xảy ra giữa chừng.  

Sự cố này kể ra hơi ngượng, bạn của Lâm Thư Vũ, Tôn Hạo, là bạn cùng lớp bên cạnh, đã đưa theo cô gái mình thầm thương trộm nhớ để cùng đi, ban đầu muốn nhân lúc hoa nở trăng tròn thúc đẩy chuyện tốt đẹp, ai ngờ cô gái đó vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến chỗ Tạ Ngật Thầm.  

Tôn Hạo tức không nói nên lời, nhưng cũng chẳng làm gì được, nhất định phải chia tay Lâm Thư Vũ. Lâm Thư Vũ kẹt giữa hai người cũng rất khó xử, cả hai đều là bạn thân, cuối cùng vẫn là Tạ Ngật Thầm chủ động đề xuất, để anh và Trương Dư Qua ở lại thành cổ thêm vài ngày.

Hiện tại bên Lâm Thư Vũ cũng là bốn người, hai nam hai nữ, vừa đủ cặp đôi.  

Ít người cũng có cách vui của ít người, không cần phải cân nhắc lung tung, Trương Dư Qua cảm thấy việc tách khỏi nhóm lớn và đi chơi riêng với Tạ Ngật Thầm khá thú vị. Điểm mấu chốt là anh chàng này hiểu biết rộng, đi theo anh sẽ không bị lừa gạt, hơn nữa ngay cả việc ngắm hoa ven đường cũng có thể nói chuyện một cách tao nhã.

"Đó là cỏ lông xanh, họ thuốc phiện, còn gọi là hoa mộng ảo, mọc ở vùng cao nguyên lạnh giá, rất kiên cường bất khuất. Cả đời chỉ nở hoa một lần."

"Cái này không phải dưa hấu Hạ Mộc, mà là thịt quả của cây xương rồng, vị ngọt thanh, giàu chất xơ, thanh nhiệt giải độc."

Gặp các chủ cửa hàng bạc ép buộc họ mua đồ, Tạ Ngật Thầm rất thuần thục lấy ra bật lửa, thong thả nói với họ: "Món đồ này, nếu các anh dám để tôi đốt thử, tôi sẽ mua sạch hàng trong cửa hàng."

"Ông chủ, hạt bồ đề da đỏ da xanh này của ông là do tiệm nhuộm nào nhuộm ra vậy, màu sắc quả thực không phải dạng vừa đâu."

Ở lại đây vài ngày rồi, sáng sớm còn cố ý đánh thức Trương Dư Qua dậy, bảo phải ra cầu Cửu Long để ngắm bình minh, hai người đàn ông không biết sao còn dàn dựng khá khéo léo.

......

Không còn sớm nữa, Hứa Trác gọi điện hỏi Hồ Kha Nhĩ chơi đến bao giờ, sao vẫn chưa quay lại khách sạn.  

Hồ Kha Nhĩ trả lời khi đang có chút áy náy: "Biết rồi, sắp về ngay."

Sắp đến 12 giờ, ngay lập tức sẽ là một ngày mới.

Trương Dư Qua đầu tiên rút điện thoại ra, đề nghị: "Gặp gỡ là duyên phận, hay là trao đổi thông tin liên lạc nhỉ?"  

Thấy Tạ Ngật Thầm vẻ mặt không có ý kiến gì, Ninh Tuế gật đầu: "Được."  

Hồ Kha Nhĩ thì hai mắt sáng rỡ: "Đương nhiên rồi!"

Trương Dư Qua ghi nhận phản ứng của cô ấy vào tầm mắt, cảm thấy cũng bình thường, cuối cùng các cô gái muốn có thông tin liên lạc của anh chàng Tạ Ngật Thầm cũng đủ để xếp từ trường Hoài An đến Đại Lý, đặc biệt là sau khi thi đại học xong, hôm nay cũng coi như hai người họ may mắn.

Thêm bạn lần lượt với nhau quá rườm rà, Trương Dư Qua liền tạo nhóm chat ngay tại chỗ, nhiệt tình đề xuất: "Mật khẩu 0726."  

Đó là ngày hôm nay, tên nhóm cũng đặt tạm thời là con số đó. Ninh Tuế là người cuối cùng vào nhóm, chỉ có tên Hồ Kha Nhĩ là cô quen. 

Ảnh đại diện của Trương Dư Qua là một chú mèo lông vàng, mập mạp trông rất linh hoạt, chắc là mèo cưng nhà anh ấy. 

Biệt danh của anh ấy là "Kim Qua", phía sau còn kèm theo emoji bạch tuộc tám cái xúc tu khá tự trào phúng bản thân.

Phía trước có một ảnh đại diện màu xám đậm, phong cách đơn giản độc đáo, chỉ cần nhìn là biết ngay của ai. Biệt danh chính là tên của anh, vô cùng ngắn gọn và trực tiếp.

Không ngờ chuyến đi này còn có thu hoạch như vậy. Ngón tay Hồ Kha Nhĩ nhanh chóng bấm vài cái trên màn hình, vui mừng nói: "Kết bạn rồi, kết bạn rồi."

Ninh Tuế nhìn một lúc, không nhúc nhích, một lát sau tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ màn mưa như thác đổ.

Trương Dư Qua nhận ra điều gì đó: "Hai người sắp về à?"  

"Ừm."

Mưa rơi đến giữa chừng, không lớn cũng chẳng nhỏ, lúc ra ngoài quên mang ô, gọi Thẩm Kình đưa tới cũng phiền lắm.

"Hai người ở đâu?" Ninh Tuế hỏi.  

Ngón tay gõ tin nhắn của Hồ Kha Nhĩ dừng lại, như đang dùng ánh mắt hỏi cô: Cậu đang làm gì thế. 

Đầu ngón tay Ninh Tuế khẽ chọt dưới mặt bàn, ánh mắt chuyển sang chiếc ô mà Tạ Ngật Thầm treo trên lưng ghế: "Chúng tôi không mang theo, muốn xem có tiện đường không." ( truyện trên app tyt )

Hồ Kha Nhĩ thầm nghĩ bây giờ cô sao không xa lánh nữa, muốn người ta đưa đón mà nói năng vòng vo. Nhưng nghĩ kỹ cũng thấy kế hoạch này ổn, nên không nói thêm gì.  

Trong bóng tối, người ngồi đối diện dường như ngẩng lên ánh mắt, nhưng một lúc không nói gì, thay vào đó là Trương Dư Qua ghé tới gần, thoải mái đọc tên một khách sạn.   

"Vậy không phải ngay kế bên chỗ chúng tôi à?" Hồ Kha Nhĩ rất bất ngờ.

Thực ra đều là khách sạn nổi tiếng, nằm ở vị trí trung tâm thành cổ, địa điểm này từng tấc đất từng tấc vàng, không có mấy khách sạn, đụng độ nhau là chuyện bình thường.

Mưa bên ngoài vẫn không có ý định ngừng rơi, Ninh Tuế nghiêng người về phía trước, hai ống tay áo len mỏng màu trắng ngà chạm vào mép bàn.

Cô như thế nhìn Tạ Ngật Thầm, hỏi: "Được không?"

Khoảng cách rút ngắn, ánh mắt hai người bất ngờ va chạm trong không trung.  

Nửa khuôn mặt Tạ Ngật Thầm chìm trong bóng tối mù mịt, đôi mắt đen láy như một vũng nước sâu không thấy đáy. Một lúc sau anh thờ ơ gật đầu, cầm áo khoác đứng dậy, câu nói rất ngắn gọn: "Đi thôi."

Anh thực sự rất cao, Ninh Tuế đứng dậy sau đó, ngẩng lên chỉ vừa đúng nhìn thấy cằm rõ ràng của anh, nơi đó được cạo rất sạch sẽ, hoàn toàn không có những sợi râu lởm chởm không chỉnh tề như các chàng trai trẻ khác.  

Tạ Ngật Thầm cầm một cây dù đen rất sang trọng, Hồ Kha Nhĩ nhìn kỹ và phát hiện tay cầm dù có khắc một biểu tượng gì đó, không khỏi tò mò hỏi: "Tạ Ngật Thầm, đó là cái gì vậy?"

Trương Dư Qua liếc nhìn.  

Anh ấy biết chiếc ô này là phần thưởng mà Tạ Ngật Thầm nhận được từ đội sau khi giành giải thưởng, thầy còn bảo có thể khắc chữ lên đó, có người đã viết phương châm sống của mình, nhưng của Tạ Ngật Thầm rất ngắn gọn, chỉ một chữ cái đầu của họ Tạ "X.", mọi người trong lớp đều biết, nên sẽ không bao giờ bị thất lạc.  

Tạ Ngật Thầm vẫn chưa trả lời, Trương Dư Qua nhanh miệng nói, cảm giác tự hào kia trỗi dậy: "Cái dù này là phiên bản giới hạn của đội tuyển quốc gia đấy."  

Hồ Kha Nhĩ cảm thấy Tạ Ngật Thầm rất ngầu, ngay cả dù cũng có kiểu dáng ngầu như vậy, không khỏi nhìn anh thêm vài lần.

Khi bước ra ngoài, trời đang mưa như trút nước, Tạ Ngật Thầm và Trương Dư Qua mỗi người cầm một cây dù, vốn phải là hai cô gái dùng chung một cây, nhưng hai cây dù đều không lớn, hai chàng trai cao gần 1m9 ép chung thì rõ ràng hơi bị tội.  

Lúc Tạ Ngật Thầm mở dù ra, Ninh Tuế vừa đúng đứng bên cạnh, rất tự nhiên rơi vào tầm che chắn của dù, cô dừng lại giây lát, rồi nói: "Cảm ơn."  

Đáp lại là tiếng ừ nhẹ của anh.  

Từ quán bar về cũng chỉ mất 15 phút.  

Cầm dù đi dưới mưa vốn là cảnh tượng dịu dàng lãng mạn, nhưng Hồ Kha Nhĩ và Trương Dư Qua đều giữ khoảng cách, ở giữa dường như cách một rãnh Mariana, khiến bầu không khí hơi căng thẳng, hai bên tay áo của họ đều bị dính nước.  

*Rãnh Mariana được con người phát hiện ở phía tây Thái Bình Dương, nằm ở phía đông quần đảo Mariana nên được đặt tên theo quần đảo này

So sánh lại, Ninh Tuế thì ôm túi xách nhỏ của mình, đi sau Tạ Ngật Thầm nửa bước, cẩn thận theo sau anh.  

Tạ Ngật Thầm vững vàng cầm tay cầm dù, mắt nhìn thẳng phía trước, không hề liếc sang nhìn cô.

Ninh Tuế cảm thấy chiếc ô dường như nghiêng về phía cô một chút, nhưng sợ bị dính mưa, vẫn vô thức đi sát anh hơn một chút.  

Cô nhanh chóng ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ anh, không thể nói rõ cụ thể là gì, nhưng giống như hương gỗ khô, mùi đất ẩm và ánh nắng hòa quyện với nhau, khiến tâm trí cô nhẹ nhàng mơ màng.  

Bên cạnh anh, đường nét gương mặt vô cùng lịch lãm, sống mũi cao vút, khi không mỉm cười, đường viền hàm căng thẳng, lạnh lùng dưới màn mưa mờ ảo khiến cảm giác thật khác thường.  

"Tạ Ngật Thầm."

"Ừm?"  

Giọng anh lười biếng biếng, Ninh Tuế hạ mắt xuống, mi mắt chớp nhẹ: "Chữ X của cậu, thực ra là chữ X trong biểu thị ẩn số cần giải phải không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play