Gần đây có quá nhiều bạn bè gọi điện tới chúc mừng, tinh thần Ninh Đức Ngạn vui vẻ hẳn hơn trước. Hôm nay, ông còn mang về một chai rượu vang đỏ, nói là để mừng hai đứa trẻ chính thức tốt nghiệp trưởng thành, bước vào chặng đường mới của cuộc đời.
"Cả một mùa hè dài đằng đẵng, phải suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để sử dụng thời gian này hiệu quả.”
Hạ Phương Hủy đã hùng hồn giảng giải cả một chàng kế hoạch: "Đi thi bằng lái xe trước đã, rồi cần phải thi các chứng chỉ ngoại ngữ ở nước ngoài và những bằng cấp tương tự, cũng nên đăng ký hết để phòng khi cần tới; còn nội dung chuyên ngành năm nhất, có phải cũng nên học luôn rồi không..."
Ninh Đức Ngạn ngăn cản bà: "Thôi đừng nghĩ xa quá, mới thi xong đại học, để cho các con thư giãn trước đã chứ."
Ninh Đức Ngạn nổi tiếng không thích tranh giành, không đánh trước đòn chủ động, luôn yên vị.
Ninh Tuế thừa hưởng điểm này của ông, cũng không thích xông pha ở phía trước, trời có sập xuống cũng có Vương Mẫu nương nương chống đỡ, người lớn đều không vội, cô vội cái gì.
Về việc này, Hồ Kha Nhĩ rất giống Ninh Tuế, nhưng điểm khác biệt là, Ninh Tuế chỉ là ôn hòa thôi, còn Hồ Kha Nhĩ là trì hoãn thuần túy. Mỗi lần đề cập đến điều này, cô ấy vẫn rất tự hào: "Nghiên cứu cho thấy, người hay trì hoãn thường tự tin vào khả năng của bản thân mình hơn."
Vì vậy, khi Hạ Phương Hủy vừa dứt lời, những người có mặt đều cúi đầu ăn cơm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy Hạ Phương Hủy có vẻ còn định nói tiếp, Ninh Đức Ngạn kịp thời chuyển chủ đề: "Củ cà rốt nhỏ định thi ngành gì thế?"
Hồ Kha Nhĩ nghẹn một cái, đưa ra nụ cười tươi: "Chú ạ, cháu có lẽ sẽ thi khoa tiếng Anh. Cháu học tiếng Anh khá tốt."
Thực ra trong đầu cô ấy vẫn nghĩ thầm, tiếng Anh dễ thôi, từ tiểu học đến cấp 3 đã học 12 năm rồi, đã có nền tảng vững chắc, nếu vẫn khó thì cũng chẳng thể khó đến đâu.
Hồ Kha Nhĩ không có tham vọng lớn lao gì, mục tiêu của cô ấy cho bản thân trong 4 năm đại học là trở thành một con cá mặn biết cách làm vừa lòng mọi người. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tất nhiên, đợi đến khi cô ấy lên đại học than vãn về việc dịch thuật văn học, đó đều là chuyện sau này.
"Hai đứa giỏi đấy, học ngành cơ bản đầy đủ rồi." Ninh Đức Ngạn cười hiền từ: "Một người học toán, một người học tiếng Anh."
Hồ Kha Nhĩ lập tức tiếp lời một cách vô tư: "Đúng vậy, sau này còn có thể học chung với nhau."
Bữa tiệc gia đình hôm nay rất nồng nhiệt, Hạ Phương Hủy không ngừng gắp thức ăn cho Ninh Tuế và Hồ Kha Nhĩ.
Ninh Việt trơ mắt nhìn hai chiếc đùi gà luộc mà mình thích nhất đều được bỏ vào bát của người khác, yếu ớt nhắc nhở: "Mẹ, hình như mẹ hơi thiên vị con gái hơn con trai thì phải."
Hạ Phương Hủy rất thù dai, vẫn còn tức giận vì câu ví von về con hổ: "Đúng, thì sao nào. Lần sau viết “Mẹ của em” nhớ dùng tư liệu này đấy."
Ninh Việt là một cậu nhóc nhát gan, rụt đầu lại không dám nói gì nữa.
Ninh Đức Ngạn rót cho hai cô gái một ít rượu vang một cách nghiêm túc, nói rằng họ có thể bắt đầu tiếp xúc với những thứ này, cái gọi là "thế giới người lớn". Hồ Kha Nhĩ nháy mắt với Ninh Tuế, thực ra trước đây cô ấy đã lén lút nếm thử rồi.
"Bố con cũng sắp đi khảo sát về rồi nhỉ." Ninh Đức Ngạn nói: "Cũng không biết ông Hồ suốt ngày chạy bên ngoài làm gì, môi trường làm việc đều vất vả như vậy sao, đã một tháng chú không gặp ông ấy rồi, trắng..."
Ban đầu ông định nói trắng trẻo mập mạp, nhưng thực sự không nói được, bèn đổi lời: "Sao nỡ lòng nào để cô con gái trắng trẻo mập mạp ở nhà."
Hồ Kha Nhĩ: "..."
Hạ Phương Hủy liếc nhìn ông bằng ánh mắt thấu hiểu mọi chuyện: "Em thấy anh là muốn tìm người đánh mạt chược đấy."
Ninh Đức Ngạn cười hì hì chột dạ, sờ mũi biện minh cho mình, giống hệt vẻ nhát gan của Ninh Việt: "Mạt chược là quốc túy."
Bữa cơm này có bảy tám món ăn chính, ăn no căng bụng.
Sau bữa ăn, Ninh Đức Ngạn và Hạ Phương Hủy theo lệ thường xuống lầu tản bộ, Ninh Tuế và Hồ Kha Nhĩ nằm dài trên ghế sofa xem tivi, tùy tiện bật một kênh, là một bộ phim truyền hình đang hot.
Ninh Việt học tiểu học nên vẫn chưa nghỉ hè, bị Hạ Phương Hủy bắt buộc phải làm bài tập buổi tối, chỉ là hoàn toàn không ngồi yên được, một lát sau lại tìm một lý do ra ngoài, chen vào bên cạnh hai người họ cùng xem.
Thực ra cốt truyện không có gì đặc sắc, chỉ là câu chuyện về anh chàng hàng xóm thanh mai trúc mã, nhưng không thể phủ nhận rằng gương mặt của nam diễn viên đó thực sự rất đẹp trai.
Hồ Kha Nhĩ nhìn chằm chằm với ánh mắt sáng ngời, thưởng thức một cách đam mê.
Ninh Tuế thoải mái dựa vào ghế mềm, vừa nhìn vừa nghe cô ấy thốt lên với sự thán phục: "Nếu tớ có thể bắt gặp một anh chàng điển trai như thế ngoài đời thực, thì tớ sẽ chẳng hối tiếc gì cả."
Thực ra ngoại hình của Hứa Trác so với những bạn nam cùng tuổi đã được coi là khá ổn rồi, chủ yếu cũng là do biết cách chăm chút cho bản thân, từ kiểu tóc đến cách ăn mặc đều được cộng điểm. Tuy nhiên, lượng tiểu thuyết ngôn tình mà Hồ Kha Nhĩ đọc hồi cấp hai quá nhiều, vô hình chung đã nâng cao trí tưởng tượng và yêu cầu đối với người bạn đời của cô ấy.
“Hồi nhỏ tớ luôn đặc biệt thích tưởng tượng, muốn có một người đàn ông đẹp trai, giàu có, hài hước, chỉ độc sủng một mình tớ. Không nhất thiết phải là yêu đương, tình thân cũng được. Tiếc là tớ là con một, không có anh trai, bố tớ lại là một người thích giáo huấn, nói năng lằng nhằng.”
Ninh Việt nằm dài ra nghe nửa ngày, bỗng lên tiếng: "Chị cà rốt."
Hồ Kha Nhĩ nhướng mày, liếc một cái: "Sao thế."
"Nếu chị thực sự khao khát đến vậy, em cũng có thể miễn cưỡng đóng vai ba của chị. Cuối cùng thì ở đây chỉ có em là người duy nhất hoàn toàn phù hợp với điều kiện của chị mà." Ninh Việt nói.
Không khí yên lặng một giây, Hồ Kha Nhĩ lặng lẽ nói: "Cút mau!"
Đuổi được thằng nhóc phiền phức trở lại phòng, cô ấy mới tiếp tục câu chuyện, như nhớ ra điều gì đó, hết sức bí mật: "À tớ nghe nói thủ khoa tỉnh năm nay là người Hoài An của chúng ta, tên là Tạ gì đó Thầm, đẹp trai lắm đấy."
Ninh Tuế đã nghe qua lời đồn đại tương tự trước đó, nhưng chưa thấy ảnh chụp nên nói gì cũng không có cơ sở: "Ồ, vậy à." Nghĩ ngợi một lát, cô nói một cách công bằng: “Điểm CMO đạt điểm tuyệt đối quả thực đáng khâm phục.”
Hồ Kha Nhĩ cảm thấy Ninh Tuế chắc chắn không tin có người có thể vừa làm thủ khoa vừa đẹp trai, nói thật cô ấy cũng bán tín bán nghi, lập tức lôi điện thoại ra tìm ảnh của đối phương trên mạng.
Ai ngờ tìm cả buổi trời mới ngã ngửa - chỉ có bản tin văn bản, hình ảnh đa phần là ảnh mờ chụp lén của các bạn học, còn có ảnh chụp từ xa lúc ra khỏi phòng thi, đến mặt cũng không nhìn rõ.
Kỳ lạ thật, thủ khoa tỉnh không nhận phỏng vấn của phóng viên.
Hồ Kha Nhĩ cảm thấy cái thế giới này thật thần bí.
—
Ba Hồ vẫn chưa đi công tác về, mẹ cô ấy cũng mãi ngày mai mới về, tối nay Hồ Kha Nhĩ tạm ở lại nhà Ninh Tuế, hai người nằm chung giường với nhau.
Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, thực ra trong lòng vẫn có chút cảm giác không chân thực, những ngày tháng cùng nhau ôn tập trong lớp học, cùng nhau thức khuya làm bài tập từ nay đã không còn nữa.
Hồ Kha Nhĩ thở dài trong chăn: "Sao tự nhiên thấy trong lòng trống rỗng thế nhỉ? Không cần phải chen chúc nhau đi ăn cơm ở căng tin nữa, không cần phải căng thẳng vì điểm số trước khi bảng xếp hạng được công bố, không cần phải chạy 800 mét mệt chết đi được... Không ai bắt ép mình làm cái này cái kia, nhưng lại thấy không quen."
Đứng ở bước ngoặt cuộc đời như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy có chút bùi ngùi. Hồ Kha Nhĩ lắc đầu: "Than ôi, lúc đó vất vả đến mức nào, giờ lại nhớ thương đến thế, cũng không hiểu tại sao."
Ninh Tuế liếc mắt, dịu dàng đáp: "Thật ra là do bản thân cậu thôi."
Hồ Kha Nhĩ: "..."
"Á á á á á cậu đúng là kẻ phá hỏng không khí đấy, không để tớ tâm tình thêm một chút nữa sao!"
Hồ Kha Nhĩ ôm chầm lấy cô, Ninh Tuế cười né tránh, hai người lộn xộn trong chăn. Đêm khuya thanh vắng, để tránh bị người ngoài nghe thấy tiếng động, hai người rất ăn ý im lặng.
Một lúc sau, điện thoại của ai đó trong chăn rung lên, Hồ Kha Nhĩ lục tìm bên dưới, màn hình hơi sáng lên, biểu cảm của cô ấy chợt thay đổi rất ngượng ngùng, che miệng cười ngốc nghếch.
Mùi vị của thiếu nữ đang yêu đương thật sự quá nồng nặc.
Không cần nghĩ cũng biết là Hứa Trác nhắn tin cho cô ấy rồi, Ninh Tuế cảnh cáo liếc một cái: "Đừng có chảy nước miếng lên gối của tớ đấy."
Có lẽ hơn mười phút sau, Hồ Kha Nhĩ cười khúc khích, cất điện thoại đi rồi lại qua bá cổ cô: "Tớ tập trung nói chuyện với cậu."
Ninh Tuế: "..."
"Kỳ nghỉ hè dài như vậy, cậu định làm gì?" Ý tưởng của Hồ Kha Nhĩ thay đổi liên tục, chủ đề nhảy nhót: "Cậu đã suy nghĩ kỹ về đề xuất trước đó chưa? Tớ nghĩ sau khi kết quả trúng tuyển được công bố, lấy hết hồ sơ rồi đi chơi, khoảng mười ngày tám ngày gì đó, thời gian vừa đẹp."
Hồ Kha Nhĩ rất thích những nơi không khí trong lành, ẩm ướt và cổ kính, cô ấy đã nói rất lâu muốn đi Vân Nam, nơi đó có nhiều điểm tham quan và nhiều món ăn ngon. Sau đó Ninh Tuế nói, không bằng mình cùng đi du lịch sau khi tốt nghiệp.
Nhưng bây giờ tình huống có thay đổi, cô bạn thân đang yêu thì hết lo hết nghĩ, Ninh Tuế không muốn làm bóng đèn cản trở đôi uyên ương.
Cô kéo dài giọng điệu, thăm dò hỏi: "Mình và cậu đi, vậy Hứa Trác thì làm sao?"
"Đem Hứa Trác đi luôn chứ sao." Hồ Kha Nhĩ nín nịt kéo tay áo cô, mục đích rất rõ ràng.
Hồ Kha Nhĩ cần một đồng minh trợ giúp khẩn cấp khi mẹ cô ấy ở nhà, Ninh Tuế lịch sự khước từ bằng một cái liếc mắt: "Mình không muốn đi chơi ba người lắm."
"Ngạn ngữ nói rất đúng, ba người cùng đi nhất định có thầy. Tam sinh vạn vật, tam giác cũng là cấu trúc ổn định nhất của tự nhiên." Hồ Kha Nhĩ nói liên miên không ngừng.
*Ý câu này giống như bên việt nam, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao
Thấy Ninh Tuế không mấy muốn đáp lời, Hồ Kha Nhĩ lại nhiệt tình đưa ra gợi ý khác: "Hay là thế này nhé, cậu chỉ cần tìm được người yêu trong vòng hai tuần, đến lúc đó chúng ta có thể bốn người cùng double date."
Ninh Tuế: "..."
—
Mặc dù thực sự không muốn đi du lịch cùng cặp đôi dính như sam này, nhưng Ninh Tuế quả thực cần thư giãn bản thân một chút.
Để cô đồng ý cùng đi Đại Lý, Hồ Kha Nhĩ đã ra sức nài nỉ, mua rất nhiều đồ ngon đến dỗ dành, còn rủ Ninh Tuế đi xem phim do nam diễn viên cô thích đóng chính.
Hồ Kha Nhĩ còn đặc biệt chu đáo, nhất định phải gọi thêm một người cho Ninh Tuế, cho đủ cặp đôi. Vừa khéo Hứa Trác nói anh ta có một người bạn tốt, đang học ở nước ngoài, nghỉ hè sẽ về nước, tính cách rất tốt, thế là quyết định bốn người cùng đi.
Kết quả xét tuyển được công bố vào giữa tháng 7, trước đó Ninh Tuế đã bày tỏ với Ninh Đức Ngạn và Hạ Phương Hủy mong muốn được đi du lịch.
Ninh Đức Ngạn thì cảm thấy không có vấn đề gì, còn Hạ Phương Hủy thì đương nhiên là nói đầy nghi ngờ: "Chỉ hai đứa con gái thôi sao? Đi đất khách quê người, rất nguy hiểm đấy! Giả sử bị bắt cóc đòi tiền chuộc thì mẹ không có tiền đâu nha."
Ninh Tuế suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Thực ra có nam sinh đi cùng mà, cũng là bạn học mà."
"Nam sinh? Các con rủ nam sinh đi cùng à?"
Đôi mắt Hạ Phương Hủy thoáng quay một vòng, Ninh Tuế biết mẹ đang bắt đầu nghi ngờ rồi.
Phụ huynh thật sự là những sinh vật kì lạ đầy mâu thuẫn, không có nam sinh thì lo không ai bảo vệ con gái, có nam sinh lại bắt đầu ngờ vực họ là người như thế nào, tại sao lại được mời cùng đi chơi, liệu có ý đồ xấu với cô con gái quý báu của mình hay không.
"Tất cả đều là bạn thân lâu năm. Hai người, không yêu đương, cao 1m8, học giỏi, không có ý định phát triển tình cảm." Ninh Tuế rất chu đáo một hơi bổ sung hết các câu hỏi tiếp theo của mẹ.
Hạ Phương Hủy: "..."
—
Tháng bảy nắng như thiêu đốt, bốn người thành công hạ cánh ở Đại Lý. Nhiệt độ ở đây không nóng lắm, dưới 25 độ C, nắng đẹp, là một mùa hè dễ chịu rực rỡ.
Người bạn của Hứa Trác tên là Thẩm Kình, tính cách ôn hòa lễ độ, ngoại hình ưa nhìn, trí thức thanh nhã, chỉ cần nhìn là biết là con trai nhà có gia giáo.
Vì có Hứa Trác che chở cho Hồ Kha Nhĩ, nên suốt quá trình lên máy bay đến khi hạ cánh, Thẩm Kình luôn chăm sóc Ninh Tuế, giúp cô xách hành lý khi đi lên xuống cầu thang.
Trên máy bay, chỗ ngồi của hai người cạnh nhau, cũng nói chuyện phiếm với nhau vài câu.
Thẩm Kình và Hứa Trác là bạn học cấp hai, sau đó cùng vào một trường trung học danh tiếng ở Mỹ, sau này cũng sẽ tiếp tục học đại học ở nước ngoài. Thường ngày thích vận động, còn thích đi du lịch khắp nơi, đến khắp nơi để thu thập tem thư.
"Trước đây tôi cũng từng đến Vân Nam rồi, nhưng là cách đây khá lâu rồi. Tôi nhớ ở đây có món lẩu nấm hầm vịt rất ngon." Thẩm Kình cười kể lại. ( truyện trên app tyt )
Sau khi lấy hành lý xong đã đến giờ ăn tối, cả nhóm đi thẳng đến khách sạn ở phố cổ Đại Lý, nhìn xung quanh náo nhiệt sầm uất, lúc này đang là mùa cao điểm du lịch.
*Đại Lý: Đại Lý là thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Bạch Đại Lý. Đại Lý là một địa điểm du lịch nổi tiếng tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nơi đây sở hữu khung cảnh thanh bình và nhẹ nhàng với nhiều địa điểm tuyệt đẹp rung động lòng người.
Quá đói, bốn người tìm một quán gần đó để ăn tối, chính là lẩu nấm hầm vịt.
Nấm ở Vân Nam vừa tươi vừa non, có một loại gọi là nấm tay xanh, nghe nói có độc tính nhẹ, nhưng rất ngon.
Nhân viên phục vụ đặt một chiếc đồng hồ cát trên bàn, bảo họ đợi đến khi nấu nửa tiếng sau mới ăn được.
Không lâu sau nấm nổi lên, mùi thơm ngào ngạt, Hứa Trác đói đến nỗi da bụng dính vào lưng, trực tiếp cầm muỗng múc một muỗng vào bát của mình, cả ba nhìn anh ta, anh ta lại múc thêm một muỗng lớn cho Hồ Kha Nhĩ.
"Cát vẫn chưa chảy hết." Ninh Tuế rất nghiêm túc nhắc.
Mới hầm được 3/4 thời gian, Hồ Kha Nhĩ cũng không dám ăn, Hứa Trác thờ ơ nhún vai: "Có sao đâu, đã nổi hết lâu rồi mà."
Ăn tối xong về khách sạn, ý kiến của hai cặp đôi đã nảy sinh bất đồng.
Hứa Trác cảm thấy vào đêm đầu tiên nên nghỉ ngơi cho tốt, không nên vội vàng, anh ta muốn ở lại phòng cùng Thẩm Kình chơi game. Trong khi Hồ Kha Nhĩ thì không kiềm chế được mong muốn đi dạo quanh phố cổ.
May mắn là đang trong giai đoạn ngọt ngào mới yêu, nên chỉ mới cãi nhau vài câu là hạ vũ khí.
Hứa Trác đeo ba lô lên, chủ động nhượng bộ: "Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài đi."
Đường phố rất nhộn nhịp, người đến người đi tấp nập, nhưng không đến mức quá đông đúc.
Trên phố cổ bán đủ thứ hàng, cửa hàng trang sức, quầy trái cây, vải nhuộm thổ cẩm,... Có vài cô gái dân tộc Di nhiệt tình đi lại hỏi Hồ Kha Nhĩ và Ninh Tuế có muốn tết tóc bằng dây màu không.
*Dân tộc Di: là một dân tộc tồn tại ở Trung Quốc từ thế 8 TCN đến khoảng giữa thế kỷ 6 CN. Họ sinh sống tại các khu vực mà nay thuộc các tỉnh Cam Túc, Thanh Hải, Tứ Xuyên và Thiểm Tây.
Trên phố thỉnh thoảng có quán bar mời ca sĩ trình diễn, đều là những giai điệu rất quen thuộc, nghe mà muốn vào trong ngồi một chút.
Hồ Kha Nhĩ chưa kịp nói gì, thì Hứa Trác đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôm bụng kêu rên một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất.
Hồ Kha Nhĩ giật mình: "Sao vậy?"
"Không biết." Sắc mặt Hứa Trác gần như méo xẹo.
Anh ta rất muốn đi vệ sinh, cảm giác như muốn đi ngoài, nhưng trước mặt bạn gái và anh em tốt thì không thể nói ra miệng.
Hồ Kha Nhĩ lo lắng không biết phải làm sao, Ninh Tuế ở bên cạnh đồng cảm nói một câu: "Chắc là do ăn nấm bị đau bụng."
Hồ Kha Nhĩ à một tiếng, vội hỏi anh ta có chóng mặt không.
Có nghe nói rằng nấm tay xanh nấu chưa chín sẽ thấy ảo giác. Hứa Trác không còn sức để trả lời nữa, cởi ba lô đưa cho Thẩm Kình, một bước lao vào quán rượu bên cạnh, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Ba người đứng ngoài chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Hứa Trác đi ra, bước đi loạng choạng.
May mắn trong cái xui xẻo là không bị ngộ độc, chỉ là cậu ấm nhà giàu chưa từng ăn những thứ thôn quê tự nhiên như vậy, nên dạ dày quá yếu ớt, không chịu nổi.
Nhưng sự cố nhỏ này cũng khiến Hồ Kha Nhĩ mất hết hứng thú ban nãy.
Bạn trai xấu hổ trước mặt cô ấy khiến cô ấy hơi ngượng, đồng thời nhìn sắc mặt tái nhợt của anh ta cũng khá lo lắng, cảm thấy nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Kình là người lên tiếng đề nghị ôn hòa: "Hay là Ninh Tuế và Kha Nhĩ tiếp tục đi dạo, tôi đưa Hứa Trác về."
Đây dường như là giải pháp tốt nhất. Hứa Trác không muốn làm hỏng tâm trạng của Hồ Kha Nhĩ, nên nói không quan tâm: "Hai người đi chơi đi, tôi không sao đâu."
Hồ Kha Nhĩ: "Vậy... nếu có khó chịu gì phải nói với Thẩm Kình đấy nhé. Chúng ta phải đến bệnh viện."
"Ừm." Hứa Trác không muốn nói gì thêm: "Không sao đâu."
Hứa Trác được Thẩm Kình đỡ đi, Ninh Tuế và Hồ Kha Nhĩ tiếp tục dạo phố theo hướng ngược lại. Cả hai đều không đề cập đến chuyện này nữa. Sau 15 phút im lặng, tâm trạng Hồ Kha Nhĩ mới dần bình thường trở lại. Sự chú ý của cô ấy bị thu hút bởi quầy bán vòng cổ hạt ở ven đường thu hút. Cô ấy kéo Ninh Tuế đi xem.
50 nhân dân tệ một hạt, mài vỏ ngoài mới biết bên trong màu gì, giống như mở hộp bí mật vậy. Hồ Kha Nhĩ không do dự mua một hạt, còn khuyến khích Ninh Tuế cùng đeo vòng tình chị em với cô ấy.
*Tỷ giá hiện tại: 50 tệ = 177k
Bên cạnh, quán bar có người đang hát bài "Người yêu lỡ hẹn". Nhịp điệu rất sôi động, Hồ Kha Nhĩ nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong ngồi một chút."
Nhân viên phục vụ trong quán rất nhiệt tình, rót nước cho họ, còn đưa thực đơn. Để giải sầu, Hồ Kha Nhĩ gọi một ly cocktail màu xanh đậm, nồng độ cao.
Ánh mắt sáng rực của chàng trai lại quay sang Ninh Tuế, cô lắc đầu: "Tôi uống nước thôi."
"Hả? Sao chỉ uống nước." Hồ Kha Nhĩ hỏi.
Ninh Tuế đáp tiếc nuối, vuốt vuốt bụng: "Cảm thấy sắp đến thời kỳ kinh nguyệt rồi, vẫn nên dưỡng sinh."
"Cậu còn chưa đến cơ mà." Hồ Kha Nhĩ chép miệng, tinh thần tự giác này, cô ấy dù có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Chỗ ngồi của họ ở một góc khuất, vốn là bàn 4 người, hai người ngồi sát vào nhau, vừa vặn có thể nhìn thấy ca sĩ trình diễn trên sân khấu. Không gian trong quán sạch sẽ nhưng đầy cá tính, ghế ngồi bằng gỗ, dây leo quấn quanh cột, đèn chiếu sáng lấp lánh tạo không khí rất cuốn hút.
11 giờ tối, người qua lại trên phố dần đổ về các quán bar sôi động hai bên đường. Hai người ngồi một lúc, dần có nhiều cặp thanh niên nam nữ ăn mặc thời trang cười đùa bước vào.
Lúc này Hồ Kha Nhĩ đang nhắn tin với Hứa Trác, hỏi anh ta đã đỡ hơn chưa, Hứa Trác nói kêu cô yên tâm.
Ninh Tuế thì vừa uống nước vừa nhìn chăm chăm vào một điểm sáng trên bàn, thẫn thờ.
Một số người rất sợ cô đơn, nhưng Ninh Tuế là trường hợp ngoại lệ trong số đó.
Thực ra hầu hết thời gian cô rất thích sự yên tĩnh này, nhưng nhất định phải là sự yên tĩnh không bị gò bó trong lầu son gác tía, có hơi thở của cuộc sống.
Có thể cảm nhận được dòng người, nhưng vẫn giữ được cái tôi.
"Này anh bạn, chọn tới chọn lui có được quán bar nào khiến cậu hài lòng không! Thôi đừng uống nữa, nhìn trời sắp mưa rồi, hai đứa mình đứng ngoài phố hóng gió Tây Bắc thôi."
Có giọng nam trầm ổn, phẫn nộ vang lên từ cửa. Ngay sau đó là giọng nói thứ hai, trầm hơn một chút, lười nhác và đều đều, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh: "Những quán kia ồn quá."
Quán này quả thực nhìn có vẻ sang trọng hơn một chút.
Anh chàng cao gầy đi trước bước vào, bên ngoài mặc một chiếc áo thể thao không mấy chỉnh tề, bên trong là áo đỏ giống áo bóng rổ, cầm dù che mưa vung vẩy khắp nơi, nhìn trái nhìn phải: "Không còn bàn trống nữa rồi."
Vừa lúc Ninh Tuế ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Anh chàng mặc áo thể thao mắt sáng lên, tiến thẳng đến bàn cô: "Chào hai cô gái xinh đẹp, chỗ tôi có hai người, có thể ghép bàn với hai bạn được không?"
"..."
Giọng điệu quen thuộc đến nỗi Ninh Tuế nghi ngờ họ từng ghép bàn với nhau rồi.
Cô thì không vấn đề gì, huých huých Hồ Kha Nhĩ đang say sưa trò chuyện với Hứa Trác, không thèm ngẩng đầu đồng ý: "Được mà."
Anh chàng mặc áo thể thao mừng rỡ, lập tức quay sang người phía sau: "Chỗ này thế nào? Không gian thoáng đãng sạch sẽ, điều hòa cũng không lạnh, tôi cảm thấy ổn đấy—"
Ý kiến tham khảo này quá rõ ràng, ai là người quyết định thì rõ mồn một.
Giọng nói mạnh mẽ kia cuối cùng cũng đáp lại chậm rãi, gần gũi vang lên: "Ừ, chỗ này được."
Áo thể thao đỏ: "Này, bài hát ở đây cũng hay đấy, phải không? Giống bài mình nghe trong xe hồi nãy."
Ninh Tuế ngước mắt lên, đầu tiên nhìn thấy một bàn tay với các khớp xương rõ ràng.
Sau đó là cẳng tay, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, ngón tay thanh mảnh đặt lên lưng ghế hơi kéo ra, gân mạch hiện rõ trên mu bàn tay trắng lạnh.
Giai điệu quen thuộc của bản tình ca vẫn ào ào tuôn chảy bên tai, phản ứng của Ninh Tuế hơi chậm chạp.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, không phòng bị trước mà va phải một đôi mắt đen thăm thẳm.
Giống như một khoảng trống tạm dừng thời gian, người đối diện hạ ánh mắt xuống, nhìn cô khá hờ hững, không có cảm xúc gì thừa thãi.
Tóc đen răng trắng, đôi mắt sắc sảo.
Lúc đầu có vẻ lạnh lùng xa cách, nhìn kỹ lại rất sắc sảo, như những viên đá va vào nhau trong ly rượu mạnh, phát ra tiếng kêu giòn giã.
Anh mặc áo phông trắng bên trong, khoác ngoài chiếc áo khoác đen sành điệu, để lộ xương quai xanh như được tạc, khuôn mặt đẹp trai quá mức.
Chàng trai cao ráo, cứ thế đứng hờ hững trước mặt, toàn thân tỏa sáng nhiệt huyết như một đêm hè rực lửa.
Âm nhạc bên tai vẫn vang lên, áo bóng đá đỏ nhướng mày hét lên với anh: "Tạ Ngật Thầm, Tạ gia, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, có thể phản hồi tôi một tiếng được không—"
Anh mặc đồ trắng cũng rất đẹp.
Ninh Tuế nhìn chằm chằm vào anh, trong đầu thoáng chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng như sóng xô cát, chỉ còn lại hai điều.
Thứ nhất - À, ra đây chính là Tạ Ngật Thầm. Người đạt 721 điểm ấy.
Thứ hai - Ồ, có vẻ như anh không nhớ cô.
Cuộc trò chuyện sôi nổi của Hồ Kha Nhĩ cũng dừng lại vào lúc này.
Ngẩng đầu lên không chủ ý, hai ghế đối diện đã ngồi đầy người, cô sốc đến phát ra một câu thô tục: "Chết tiệt!"
Quá bất ngờ nên hơi thiếu suy nghĩ khi nói: “Bây giờ quán bar còn có cả người mẫu đẹp trai phục vụ nữa à?!”