Để chuẩn bị cho kỳ thi đại học của Ninh Tuế, cả gia đình bốn người đã chuyển đến sống trong một căn hộ gần trường Trung học phổ thông Hoài An.
Đây là khu vực dành cho các gia đình có con em học sinh từ cấp hai lên thẳng cấp ba, khu nhà ở tuy không lớn nhưng được trồng nhiều cây xanh, vị trí thuận tiện đi lại, gần trường học và trung tâm thương mại.
Vấn đề duy nhất là kiến trúc hơi cũ, đôi khi cách âm không được tốt lắm.
Lúc này, Ninh Tuế và Hồ Kha Nhĩ đang đối mặt với cơn thịnh nộ kinh hoàng của Hạ Phương Hủy, cảm thấy cả tầng dưới cũng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ: "Ninh Việt! Đừng chạy, đứng lại cho mẹ!"
Ngôi nhà ba gian này vốn không rộng rãi, Ninh Việt vừa lách người trốn chạy vừa nhìn Ninh Tuế cầu cứu: "Chị ơi——"
Hôm nay, Ninh Việt nhất định phải cảm ơn khách không mời mà đến từ Đông Nam Á là Hồ Kha Nhĩ.
Hạ Phương Hủy vốn đang hùng hổ đuổi theo từ trong phòng ra, kết quả nhìn thấy hai người đang đứng trong phòng khách thì dừng lại. Rốt cuộc chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, gương mặt Hạ Phương Hủy chuyển từ mây đen thành nắng nhanh chóng: "Kha Kha đến à? Mau mau ngồi đi!"
Hồ Kha Nhĩ vừa mới tay trong tay với bà ngồi xuống, đã nghe thấy Hạ Phương Hủy hỏi nghi ngờ: "Bố cháu đi khảo sát thăm dò ở mỏ than còn đưa cháu đi theo à? Nguy hiểm lắm đấy."
Hồ Kha Nhĩ: "......"
Cô ấy liếc Ninh Tuế đang cố nhịn cười bên cạnh, ho khan một tiếng: "Dì ạ, cháu đen thui là do... cháy nắng."
"Cháy nắng à?"
"Đúng rồi ạ." Hồ Kha Nhĩ trả lời nghiêm túc: "Bình thường cháu hay chơi thể thao ngoài trời, chạy bộ, tập thể dục gì đó, kết quả là da cháu đen đi."
Hạ Phương Hủy rốt cuộc vẫn là người đơn thuần, rất nhanh đã tin tưởng. Ninh Đức Ngạn chưa về, bà bảo Ninh Tuế dẫn Hồ Kha Nhĩ vào trong phòng chơi.
Mới thi đại học xong, trên bàn học của Ninh Tuế còn chất đống những bộ đề thi, nhìn xung quanh còn có rất nhiều tập bài tập thi Toán chuyên. Hồ Kha Nhĩ lấy ra một cuốn bất kỳ, trên đó chi chít đủ loại đạo hàm bất đẳng thức tích phân, vi phân, cô ấy chưa lật được hai trang đã nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi đóng sách lại. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Ninh Tuế thấy vẻ mặt của cô ấy buồn cười: "Làm sao vậy?"
Hồ Kha Nhĩ nói: "Chợt nhớ lại một số ký ức không hay."
Ninh Tuế nói: "Cậu không học thi chuyên Toán mà."
“Nhưng trước đây tớ từng chơi với một anh chàng học thi chuyên Toán.” Giọng Hồ Kha Nhĩ buồn bã.
Ninh Tuế: “?”
“Thằng bạn cùng bàn ngốc nghếch kiêm người yêu cũ của tớ, mỗi lần phát hiện ra đề thi toán hay đều tích cực giới thiệu cho tớ, tớ không làm thì cậu ấy nói tớ không yêu cậu ấy. Cho đến giờ tớ vẫn còn ám ảnh.” Hồ Kha Nhĩ vỗ ngực thở dài: “Cậu không phát hiện ra có một khoảng thời gian tớ nói chuyện với cậu ít đi sao? Một lần bị rắn cắn, thì cả đời vẫn sợ dây thừng đấy.”
Ninh Tuế: “......”
“Nói đến chuyện này.” Ninh Tuế vừa sắp xếp những tờ giấy đầy chữ màu đỏ đen đan xen nhau, vừa liếm môi, có chút do dự không biết nên hỏi hay không, “Cậu với Hứa Trác...”
Hồ Kha Nhĩ ban đầu giật mình, thấy vẻ mặt cô bèn nhanh chóng đoán ra cô muốn hỏi gì.
Đi du lịch cùng phòng với Hứa Trác, lão lái xe* hiếm khi có vẻ ngại ngùng.
*Người đi đầu, dẫn dắt
“Chúng tớ bình thường thôi.” Dừng một chút: “À——Chứ cơ bản là… không có cái đó đâu.”
Cô ấy có phần che đậy sự thật khi gãi đầu, không biết phải nói thế nào: “Anh ấy có lẽ đã nghĩ tới —— tớ cũng không rõ, dường như đã ám chỉ với tớ vài lần, nhưng tớ đều làm bộ như không hiểu.”
Đàn ông không có thằng nào tốt cả, trong đầu chỉ có những chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Theo Hồ Kha Nhĩ nói, cô ấy biết trên núi có hổ mà vẫn cố tình đi, nghĩ rằng mình có thể hoàn toàn thoát thân, mà sự tự tin này bắt nguồn từ kinh nghiệm giao thủ phong phú trước đây —— Hồ Kha Nhĩ tự nhận mình cũng có đôi chút tiềm năng làm một gái hư, cầm lên được buông xuống được, không sợ bị lừa.
Hồ Kha Nhĩ cảm thấy bỏ qua những chuyện phiền lòng đó không nói tới, hẹn hò vẫn rất tuyệt vời, đặc biệt là giai đoạn ngọt ngào ban đầu, một ánh mắt, một động tác của đối phương cũng đủ khiến trái tim cô ấy đập loạn xạ, thú vị hơn nhiều so với việc xác định mối quan hệ thực sự.
Tuy nhiên, bao nhiêu năm qua, Hồ Kha Nhĩ không thấy Ninh Tuế thích ai cả, cô với vẻ ngoài xinh đẹp rạng rỡ này có thể hạ gục mọi người, dù là học bá, hot boy hay côn đồ đều từng mắc bẫy với vẻ đẹp này, nhưng cũng chưa thấy ai được cô đối xử đặc biệt cả.
“Tuế Tuế bảo bối, cậu có nhiều người theo đuổi như vậy, thật sự không có ai lọt vào mắt xanh của cậu sao?"
Hồ Kha Nhĩ nhớ hồi viết sổ tay ghi chép thời học sinh, khá nhiều bạn nam đã lợi dụng cơ hội này để tỏ tình với Ninh Tuế, nhưng cô không vứt bỏ mà còn cất giữ cẩn thận tất cả trong hộp đồ cũ: “Hay là cậu lấy quyển sổ tay ghi chép ra, chúng ta từ nhiều khía cạnh khác nhau chấm điểm từng người, chọn ra người tốt nhất?”
"Yêu đương chứ không phải đi chợ rau mua bắp cải." Ninh Tuế cầm một tờ đề thi lên, gấp thành máy bay giấy, giọng ôn nhu: "Mà nói chung, tớ cũng không vội."
Hồ Kha Nhĩ đau khổ thở dài: "Đằng nào cậu cũng chưa từng nếm thử, nên không biết mùi vị tuyệt vời đó."
"Có lẽ đúng là thế."
"Tớ vẫn không tin suốt bao năm qua cậu không gặp được ai khiến lòng rung động cả?"
Ninh Tuế suy nghĩ một lát, chớp mắt hỏi: "Cậu còn nhớ Lưu Hàng không?" ( truyện trên app tyt )
Dường như là một bạn học tồn tại khá mờ nhạt, khiến Hồ Kha Nhĩ vô cùng bối rối: "Hả?!"
Ninh Tuế ném chiếc máy bay giấy lên không trung, vẽ nên một đường cong uể oải: "Sáng sớm 6 giờ, cậu ấy đốt pháo bông tỏ tình ở dưới tầng ký túc xá, lúc đó tớ cảm thấy mình gần như đứng tim vì rung động rồi."
Hồ Kha Nhĩ sững sờ, vỗ bàn cười lớn.
Theo một nghiên cứu thực nghiệm nào đó đã chỉ ra rằng, tuổi tâm lý của nam sinh cùng lứa thường thấp hơn nữ sinh cùng lứa - hai tuổi, những người đó thật sự rất trẻ con, vừa thẳng nam vừa không biết lãng mạn.
Hồ Kha Nhĩ vẫn còn nhớ tới người bạn cùng bàn chết tiệt của cô ấy, quà sinh nhật tặng cô ấy lại là một tấm ảnh thẻ có ảnh của chính mình, còn bảo cô ấy dán vào mặt sau điện thoại.
Còn một lần thi Toán điểm của cậu ta thấp hơn cô 2 điểm, thằng đần này lục khắp tờ giấy thi cuối cùng cũng tìm ra cô ấy bỏ sót chữ "Giải" ở hai câu toán cuối cùng, nhất quyết đòi cô ấy phải nhờ thầy chấm lại, suýt nữa làm cô ấy tức chết.
Nghĩ kỹ cũng có thể hiểu, với tính cách của Ninh Tuế cùng thái độ của dì Hạ, cô có lẽ sẽ thích những người chín chắn, đáng tin cậy hơn.
"Điểm thi đại học của cậu tốt như vậy, dì Hạ... hẳn là tâm trạng không tệ nhỉ?" Giọng Hồ Kha Nhĩ có phần thận trọng.
"Ừm." Ninh Tuế cúi đầu trả lời: "Gần đây tâm trạng của bà ấy ổn định lắm, không có vấn đề gì đâu."
"Ồ, thế thì tốt rồi."
Không khí bỗng im lặng một chút. Bên ngoài cửa sổ hoàng hôn buông xuống, màu cam nhuộm cả một bầu trời, hai người tập trung vào việc phân loại các bài kiểm tra theo từng môn học trên bàn, sẽ gom thành từng bó bán cho người thu mua giấy vụn.
Hồ Kha Nhĩ xếp xong đống của mình: "Này Tuế Tuế, tớ nói cậu có nhiều sách bài tập chưa làm thế này, vứt đi thật tiếc, hay là truyền lại cho em trai cậu đi."
Sau một hồi chờ đợi mà không thấy Ninh Tuế trả lời, Hồ Kha Nhĩ ngó qua, thấy cô đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào một tờ đề thi chuyên Toán với đôi mi dày cong vút, đăm chiêu suy nghĩ.
Là đề thi học kỳ 2 năm lớp 11 của Ninh Tuế, chữ viết của Ninh Tuế gọn gàng ngay ngắn, trang giấy đầy những chú thích và giải thích cho các bài tập.
Hồ Kha Nhĩ nhìn trái nhìn phải, không thấy có gì đặc biệt. Ngoài tên của Ninh Tuế, nét chữ có một chỗ bị mực thấm ra một chấm nhỏ.
“Sao vậy?” Cô ấy thắc mắc.
“Không có gì.” Ninh Tuế vẫn đăm chiêu lật mặt sau tờ giấy lại: “Đây là bài tập tớ làm tại Nam Kinh vào cuối năm trước.”
Thành phố Hoài An ven biển, trường THPT số 4 cũng không chú trọng lắm việc thi đấu, nên Vu Chí Quốc đặc biệt đưa học sinh chuyên Toán của khối lên đất liền tìm giáo viên nổi tiếng đào tạo. Nhớ lúc đó giáo viên dạy cho bọn họ còn ra đề cho CMO mấy năm liền, rất dày dặn kinh nghiệm.
“Hả? Tớ nhớ là tớ cũng có đi nhỉ!” Lúc đó mọi người mới bắt đầu tiếp xúc với các cuộc thi, Hồ Kha Nhĩ vẫn muốn cố chấp thử xem sao: “Phải không... phải không chính là ông lão đó, nói cái gì mà nước chảy xiết đó ấy nhỉ.”
Vị giáo viên nổi tiếng có một câu nói rất hay, ông ấy nói: "Người thực sự có năng khiếu toán học, tư duy khi giải bài tập hẳn là phải tuôn chảy một cách tự nhiên."
Vì tính thẳng thắn, Hồ Kha Nhĩ nghe xong không nhịn được thì thầm với Ninh Tuế: “Đầu óc phải toàn nước mới có thể như vậy chứ.”
Quên mất là cô ấy ngồi hàng đầu tiên, ông thầy đôi mắt sáng quắc lập tức quét tới, quá trình tập huấn 7 ngày, sau đó mỗi ngày Hồ Kha Nhĩ đều bị gọi tên ít nhất một lần để trả lời: “Em này, làm ơn ‘tuôn trào’ giải thích giúp các bạn một chút.”
Đây cũng là lý do sau này Hồ Kha Nhĩ không bao giờ muốn đụng tới thi chuyên Toán nữa. Chưa kết thúc khóa đào tạo, cô ấy đã nhanh chóng thu dọn hành lý trở về.
Hai người đang nhớ lại kỷ niệm cũ, bỗng nghe thấy bên ngoài tiếng nói chuyện, là Ninh Đức Ngạn đã về. Hồ Kha Nhĩ nghe tiếng, vỗ trán: "Tớ ra ngoài chào chú một tiếng!"
Gần tới giờ ăn tối, bầu trời cuối ngày nhẹ nhàng trải một tấm màn đen, tiếng ve sầu văng vẳng, mùa hè thật sự đầy sức sống và ngột ngạt.
Ninh Tuế vẫn nhìn chằm chằm vào vệt mực loang kia, không hay biết đã chìm đắm vào những ký ức đã phong ấn.
Lúc đó là mùa đông, tổng cộng có bốn học sinh bọn họ đi Nam Kinh để đào tạo. Ninh Tuế nhớ khách sạn họ thuê ở cách trường luyện thi khoảng 15 phút đi bộ, không xa cũng không gần, cô luôn đi bộ về.
Sau khi Hồ Kha Nhĩ bỏ trốn, chỉ còn lại 3 người, ngoài cô ra là 2 bạn nam, nam sinh khoa học tự nhiên kín đáo và dè dặt, mỗi lần có hoạt động đều không dám rủ cô đi, ngay cả trên lớp cũng không ngồi cùng cô.
Ninh Tuế mỗi ngày đều đơn độc.
Thành phố xa lạ, lần đầu tiên rời xa nhà một mình sau 16 tuổi, tâm trạng của cô hơi hoảng hốt.
Trong thời gian đó, trạng thái của Hạ Phương Hủy rất tệ.
Bà ngoại cô bị bệnh nặng, suy thận cần phải chạy thận nhân tạo, tốn rất nhiều tiền, công việc của Ninh Đức Ngạn cũng gặp vấn đề, công ty cắt giảm nhân sự, ông đang đứng bên bờ vực thất nghiệp, thêm vào đó Ninh Việt còn nhỏ, chưa hiểu chuyện khiến mọi người phải lo lắng, áp lực quá lớn đến mức Hạ Phương Hủy gần như sụp đổ, thường xuyên trở nên hết sức cáu gắt ở nhà.
Rất nhiều áp lực gián tiếp đổ dồn lên Ninh Tuế.
Hạ Phương Hủy đòi hỏi cô quá nghiêm khắc, yêu cầu cô làm mọi việc một cách hoàn hảo, nếu có chút sai sót cũng mắng mỏ thậm tệ.
Một ngày nọ, trong giờ tự học buổi tối, cô không nghe được điện thoại, Hạ Phương Hủy đã gọi đến hơn sáu mươi cuộc gọi nhỡ cho cô.
Ban đêm ở Nam Kinh rất lạnh, đề thi lại quá khó, Ninh Tuế vừa run rẩy quấn chặt áo khoác len, vừa vội vàng gọi điện thoại lại cho mẹ, ai ngờ Hạ Phương Hủy vừa bắt máy đã nói câu đầu tiên: "Con có định không coi mẹ là mẹ nữa không? Con muốn cắt đứt quan hệ mẹ con à?"
Ninh Tuế không trách mẹ, cô biết mẹ chỉ là hơi mệt mỏi thôi.
Tối hôm đó, cô thức đêm để làm bài kiểm tra trong căn phòng khách sạn chật hẹp, ánh đèn vàng yếu ớt chiếu xuống, mới vừa viết xong cái tên, vết mực đã bị giọt nước làm nhòe đi.
Ninh Tuế nhanh chóng lau đi nước mắt, nghĩ bụng, đề thi này cũng quá khó rồi.
Khóa học bắt đầu từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối, ngoại trừ giờ ăn có thời gian nghỉ ngơi ra thì cả ngày đều kín lịch. Thường sau khi tan lớp, Ninh Tuế vẫn ngồi tại chỗ tiếp tục ôn tập lại những bài tập cô làm sai, những chỗ không theo kịp tiến độ của giáo viên, cô nhất định phải ghi chép lại ngay.
Cô hơi quên mất thời gian, không biết mà đã 11 giờ đêm rồi, trong lớp học đã không còn ai.
Ninh Tuế chưa bao giờ về muộn đến thế, vội vàng đứng dậy dọn dẹp đồ đạc. Cô luôn cầu mong trong lòng có thể gặp được một bạn học vẫn chưa về, vừa bước ra cửa, bước chân cô dừng lại.
Trước cầu thang tòa nhà giảng dạy có một người đang đứng, bóng lưng cao và thẳng, áo khoác dày màu đen có mũ trùm đầu nổi bật đôi vai rộng, khóa áo áo được kéo ra một nửa, hai chân thẳng và dài, tay phải tùy ý đút túi quần, ống tay áo vạch ra một đoạn cong mềm mại săn chắc.
Màn tuyết như thể trở thành một loại phông nền có bộ lọc, anh đeo ba lô trên một bên vai, cả người dường như hòa vào bóng đêm.
Bên ngoài đang có tuyết rơi nhỏ, có lẽ anh không mang ô, đang đợi tuyết ngừng rơi.
Ninh Tuế không nói gì, đi đến vị trí cách anh một đoạn ở phía sau, lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Ai ngờ chưa đứng yên, người đó như có cảm giác liếc nhìn lại.
Sống mũi của nam sinh rất cao, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày và đôi mắt sâu và sắc bén, nhưng lại có cảm giác lạnh lùng lười biếng.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đen láy ẩn dưới lớp sáng mờ ảo, yết hầu nhô lên, không rõ ẩn chứa ý tứ gì.
Ninh Tuế khựng lại, vô thức né tránh ánh mắt anh.
Kỳ lạ, cô đã đến đây học đã bao nhiêu ngày, sao trước giờ dường như chưa từng gặp người này.
Hai người cứ thế đứng trước sau, không ai mở lời.
Tuyết vẫn rơi, tiếng xào xạc át đi những âm thanh nhỏ khác.
Bên cạnh không có động tĩnh, Ninh Tuế nhịn hồi lâu lại ngẩng đầu nhìn, nam sinh đã nhìn sang chỗ khác. Cô vô thức rũ mi, nhìn xuống cổ tay trắng lạnh lộ ra từ túi áo anh, đường nét rõ ràng, đẹp đẽ.
Không rõ đã đứng bao lâu, tuyết đã giảm bớt, nhưng vẫn chưa ngừng hẳn.
Chàng trai lúc này bước đi, tuyết mới bị dẫm lên phát ra tiếng giòn tan.
Anh chân dài, nhanh chóng đi xa một đoạn. Ninh Tuế ngẩng đầu nhìn trời, nắm chặt dây quai ba lô, cũng bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Nếu là học sinh thi đấu đến bồi dưỡng, hẳn đều ở chung một khách sạn.
Trời đã tối muộn, Ninh Tuế thấy anh đi về hướng ngã rẽ khách sạn, lòng an tâm hơn đôi chút.
Từ trường đến chỗ ở thực ra chỉ cách một con phố dài. Mà hai người cách nhau hơn chục mét, đi trước sau.
Phố xá vắng vẻ, đèn đường thưa thớt, người đi đường lác đác. Tuyết bị nhuộm màu tối bởi màn đêm, thỉnh thoảng có tiếng động, là mèo hoang gần đó chạy qua.
Ninh Tuế hơi sợ bóng tối, vừa liếc trái liếc phải đề phòng người lạ theo đuôi, vừa bám sát phía sau anh.
Ưu thế chân dài của nam sinh được thể hiện rõ ràng, dù dáng vẻ lơ đãng, nhưng hai bước đã kéo giãn khoảng cách với cô, Ninh Tuế bất đắc dĩ chỉ có thể bước nhỏ để đuổi theo, mới miễn cưỡng giữ khoảng cách không đổi.
Bóng hai người kéo dài, lay động chậm rãi dưới ánh đèn đường, lá khô trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc bí ẩn, những bông tuyết trắng tinh cũng rơi xuống mũ lông vũ của Ninh Tuế.
Không biết có phải cô nhầm không, Ninh Tuế cảm thấy anh như đi chậm hơn một chút.
Trên đường đi ngang qua một quán nướng, mùi thịt nướng bốc lên thơm ngon, trước cửa có một bàn chai bia va vào nhau leng keng.
Mấy gã say xỉn nằm sấp trên bàn, miệng lè nhè không hiểu đang nói cái gì.
Còn một người đàn ông say khướt nằm bên ngoài, khi Ninh Tuế đi ngang qua, người đàn ông ấy ngước đôi mắt lim dim nhìn chằm chằm cô.
Tim Ninh Tuế như rớt xuống, vội vàng tiến thêm vài bước.
Phía trước là khúc quẹo, ngẩng đầu lên thì không thấy nam sinh kia đâu nữa. Cô hơi hoảng hốt, lập tức nhấc chân chạy tiếp.
Khúc quẹo phía trước có một ngọn đèn đường vàng ấm áp, ánh sáng lan tỏa dịu dàng.
Ninh Tuế thở hổn hển chạy tới, bước chân đột ngột dừng lại, đối diện trực tiếp với một đôi mắt sắc bén kiêu ngạo.
Chàng trai thoáng dựa người vào cột đèn, đôi mắt sâu thẳm và ngang ngược, trong con ngươi đen láy của anh hiện một tia ý cười lười biếng, giọng nói trầm ấm như rượu lạnh.
“Đi gần vào chút đi.”