Hứa Hữu Trì xin nghỉ cả tuần mới quay trở lại trường học.
Sáng thứ ba khi về lớp, sách vở vốn xếp gọn gàng trong ngăn bàn của anh đều bị lấy ra chất đống trên mặt bàn, trong ngăn bàn để một xấp dày cộp phong bì và bưu thiếp.
Không cần nghĩ cũng biết đó là thứ gì.
Anh lười nhác không thèm xem lấy một cái, ném hết vào thùng rác ở cửa lớp.
Dịch Trác ngồi ngay bên cạnh anh, cảm thấy kinh ngạc trước hành động này, tất cả cảm xúc đều hóa thành năm chữ: "Hứa Hữu Trì ngầu quá."
Anh ấy vẫn không dám tin lắm, dù sao cũng là một xấp thư tình dày như vậy, nói vứt là vứt luôn, "Thật sự lạnh lùng vậy sao? Cậu đối xử với trái tim của các em gái fan của cậu như vậy đấy à? Cậu không thấy mình hơi lạnh lùng, vô tình, vô lý sao?"
Hứa Hữu Trì lười đáp lại anh ấy.
Dịch Trác cười đểu giả: "Trong đống thư tình cậu vừa vứt còn có của Đường Nguyệt Chân đấy, cô nàng sinh viên nghệ thuật lớp bốn dưới tầng, biểu diễn múa ba lê trong buổi lễ chào tân rất đẹp, nổi tiếng là mỹ nhân thanh nhã, khí chất đỉnh lắm. Thế nào, có hối hận không? Có muốn chạy ngay đến thùng rác nhặt thư tình về không?"
Hứa Hữu Trì cúi đầu, xếp sách vở lại vào ngăn bàn: "Nếu cậu thích cô ấy thì tự ra thùng rác mà nhặt đi."
... Dịch Trác thở một hơi thật dài, "Hứa thiếu gia. Cậu tự nói xem, trường chúng ta có nhiều mỹ nữ như vậy, thư tình viết sẵn đưa đến trước mặt cậu mà cậu đến liếc mắt cũng không thèm liếc. Tôi lớn lên cùng cậu bao nhiêu năm nay mà chưa từng thấy bên cạnh cậu có bạn nữ đồng trang lứa, mới khai giảng chưa đầy một tháng, trên QQ và Weibo đã tràn ngập fic đam mỹ của cậu với tôi và cậu với Khương Vệ Quân rồi!!!"
Nói đến đây, Dịch Trác như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trợn tròn mắt không thể tin nổi.
"Đệt, không phải cậu thật sự thích tôi đấy chứ?"
Hứa Hữu Trì: "...?"
"Tôi thấy cậu không được tỉnh táo lắm."
Hứa Hữu Trì ngẩng đầu, đánh giá kỹ lưỡng Dịch Trác từ trên xuống dưới.
Dịch Trác rất không quen với ánh mắt quá thẳng thừng này, như đang quét X-quang toàn thân anh ấy vậy.
Anh ấy bị nhìn đến mức lạnh cả sống lưng, "Cậu, cậu đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi sẽ ngại đấy. Chúng ta làm anh em cũng nhiều năm rồi, nếu cậu thật sự thành tâm thành ý thích tôi, chỉ cần cậu có gương mặt này, tôi vẫn có thể, miễn cưỡng, cân nhắc một chút, vì cậu mà cong..." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hứa Hữu Trì đột nhiên cười một tiếng mang ý vị khó hiểu.
Đôi mắt đào hoa vốn đã tinh xảo càng thêm ám muội.
Dịch Trác nghi hoặc: "Cậu cười gì vậy?"
"Tôi đơn giản chỉ là..." Hứa Hữu Trì thu lại nụ cười, thần sắc lười biếng tùy ý. Anh đối mắt với Dịch Trác, rồi lại dời tầm mắt đi, nhạt giọng: "Bội phục sự tự tin của cậu."
Dịch Trác nghe ra ý châm chọc trong lời anh, tức giận đến mức muốn vươn tay bóp cổ anh: "Hứa Hữu Trì cậu cho rằng cậu đẹp trai là có thể tùy tiện làm màu hả, cậu chết đi cho tôi!!!"
Chiều thứ năm có giải bóng rổ toàn khối, Hứa Hữu Trì mặc áo số 29, luồn lách giữa sân bóng, nhẹ nhàng ném quả bóng vào rổ.
Tiếng còi và tiếng hò reo cùng lúc vang lên, trận đấu kết thúc.
Hứa Hữu Trì lui ra mép sân, vặn nắp chai ngửa đầu uống nước, yết hầu lăn lên lăn xuống mấy vòng. Tóc đen của anh bị ướt, mồ hôi dọc theo cổ trượt qua xương quai xanh, chảy vào trong cổ áo.
Đứng giữa một đám con trai có làn da ngăm đen khỏe mạnh, anh trắng nõn đến chói mắt, chỉ trong một giây đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
Con cưng của trời đại khái là như vậy, sinh ra đã ở vạch đích vạn người ao ước.
Dịch Trác uống nước xong, dùng khuỷu tay huých huých Hứa Hữu Trì, ngẩng cằm ra hiệu anh nhìn về phía khán đài.
Sắc mặt Hứa Hữu Trì rất lạnh nhạt.
Anh quay đầu nhìn lại.
Trên khán đài có một cô gái mặc váy trắng, tóc đen dài xõa sau lưng. Cô đứng ở vị trí cao nhất, không có động tác gì, chỉ qua biển người, yên lặng nhìn anh từ xa.
Khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ mặt cô.
Nhưng Hứa Hữu Trì ngay khi nhìn thấy cô gái đó đã sững người.
Cũng chỉ trong thoáng chốc mà thôi.
Dịch Trác chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngây người của anh, liền ra vẻ đã đoán trước, đắc ý nói: "Nhìn đi, quả nhiên là anh em tốt bao nhiêu năm, tôi biết ngay mà cậu thích kiểu con gái như Đường Nguyệt Chân. Lần trước tôi nhắc đến với cậu, cậu còn ra vẻ lạnh lùng như thể thiên hạ này không ai xứng với cậu, giờ thì thấy ngon rồi chứ gì."
Đợi nửa ngày cũng không ai trả lời anh ấy.
Dịch Trác đột nhiên có linh cảm, như đã hiểu rõ mọi chuyện nhìn Hứa Hữu Trì: "Thích thì cứ nói thẳng ra đi, đừng ngại ngần nữa, dù sao Đường Nguyệt Chân cũng đẹp mà, hộp socola nhân rượu Neuhaus trước đó cũng là do cô ấy tặng, về mặt gia thế và nhan sắc như vậy cũng coi như tạm xứng với cậu. Tôi biết cậu có gánh nặng thần tượng nhưng theo đuổi con gái kiểu này thì không ổn đâu. Tôi vừa rồi nhìn rõ ràng lắm, trong mắt cậu có loại tình cảm âm ỉ bùng lên đó, cậu đây chắc là 'vừa nhìn đã yêu' rồi. Tôi đột nhiên có hơi mong chờ xem hai tảng băng các cậu va chạm sẽ tóe ra tia lửa gì đây..."
Dịch Trác càng nói càng hưng phấn.
Hứa Hữu Trì không hiểu trong đầu cậu bạn mình mỗi ngày đang nghĩ mấy thứ lung tung gì, vặn chặt nắp chai nước khoáng, lên tiếng cắt ngang lời cậu ta: "Im miệng."
"Ồ." Dịch Trác lập tức câm nín, một lúc sau lại hỏi: "Ê, nói vậy thì cậu với Đường Nguyệt Chân coi như là thích nhau rồi nhỉ, cũng khá lãng mạn đấy..."
Hứa Hữu Trì cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn, giọng nói lạnh lùng không chút ấm áp, "Tôi không thích."
? Dịch Trác hỏi, "Vậy sao lúc nãy cậu nhìn cô ấy như thế?"
Hứa Hữu Trì không muốn nói nhiều, giải thích đơn giản: "Tôi nhớ đến một người. Cậu không biết đâu."
Hôm đó Lục Trà Chi cũng ăn mặc như vậy.
Tóc đen ngang lưng, váy trắng đến đầu gối.
Anh chỉ thoáng nhìn qua Đường Nguyệt Chân trong vòng một giây ngắn ngủi đã có thể so sánh cô ta với Lục Trà Chi trong lòng.
Lục Trà Chi dù mặc đồ trắng đơn giản nhất cũng rất tươi tắn xinh đẹp, tuyệt đối không giống như cô gái lúc nãy, cứng nhắc lạnh lùng, không chút sức sống.
Trường Trung học Lê Thành số 9 tan học vào chiều thứ sáu lúc 6 giờ.
Một tuần không gặp Hứa Hữu Trì, Dịch Trác và những người khác tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tụ tập bạn bè thân thiết, trên danh nghĩa là vậy nhưng thực chất là để "hành hạ" anh một trận.
Tối hôm đó, mấy nam sinh chơi thân cùng nhau đi ăn lẩu, nước dùng sôi sùng sục, Dịch Trác gắp một đũa thịt bò, cười nói đùa giỡn với các nam sinh khác.
Trong lúc quay đầu, khóe mắt liếc thấy Hứa Hữu Trì từ đầu đến giờ chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, không mấy khi động đũa.
Dịch Trác đặt đũa xuống, ghé sát vào hỏi: "Đang xem gì thế?"
Hứa Hữu Trì gần như ngay lập tức tắt màn hình điện thoại khi Dịch Trác tiến lại gần, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Trong lòng Dịch Trác không ngừng sợ hãi.
Anh ấy thở dài, khoác tay Hứa Hữu Trì kéo về phía bàn ăn, "Được rồi được rồi thiếu gia, đừng giận dỗi nữa. Lát nữa chúng ta cam-pu-chia, sẽ không để một mình cậu trả tiền đâu. Chỉ là chuyện nhỏ như vậy thôi, cần gì phải có vẻ mặt đó chứ, ăn nhiều vào."
... Hứa Hữu Trì thực sự không biết nói gì về cái đầu óc heo với chỉ số IQ âm của Dịch Trác, gạt phắt tay cậu ta ra, dường như nói thêm một câu với Dịch Trác cũng là đang hạ thấp trí tuệ của mình, "Im miệng, sau này đừng nói chuyện với tôi nữa."
Dịch Trác tội nghiệp, đến cuối cùng vẫn không nghĩ ra mình đã làm gì khiến Hứa Hữu Trì ghét bỏ như vậy.
Ăn xong lẩu Dịch Trác đi đến quầy thanh toán, nhân viên phục vụ nói đã có người thanh toán rồi, là một anh chàng rất đẹp trai.
Vậy chắc chắn là Hứa Hữu Trì rồi.
Vậy thì thái độ của Hứa Hữu Trì lúc nãy chắc không phải vì vấn đề tiền bạc.
Dịch Trác suy nghĩ kỹ lại, cũng đúng, anh ấy và Hứa Hữu Trì chơi với nhau từ nhỏ, chưa bao giờ thấy Hứa thiếu gia phải lo lắng về vấn đề tiền bạc cả.
Vậy tối nay anh lại bị làm sao vậy?
Dịch Trác đột nhiên nhớ ra, lúc mình ghé sang nhìn thì thấy giao diện điện thoại của Hứa Hữu Trì đang xem, hình như là trang... WeChat của một người?
Anh ấy lại nhớ đến lời Hứa Hữu Trì nói vào buổi chiều hôm qua, nhìn Đường Nguyệt Chân lại nhớ đến một người.
Suy luận theo hướng này, người anh nhớ đến chắc hẳn phải là một cô gái...
Dịch Trác: !!!
Anh ấy hình như đã phát hiện ra một bí mật động trời!!!
Sau khi ăn cơm xong, Khương Vệ Quân đề nghị đến quán net chơi game.
Hứa Hữu Trì đứng dưới cột đèn đường cao lớn, mặc đồng phục xanh trắng đan xen của trường Trung học số 9, kéo khóa áo đến tầm ngang ngực. Anh có dáng người thẳng và cao gầy, khí chất rất độc đáo, khi không có biểu cảm thường dễ tạo cảm giác lạnh lùng xa cách.
Anh nói: "Tôi không đi đâu, các cậu chơi đi."
Cũng không nói rõ lý do cụ thể, chào tạm biệt đơn giản rồi rời đi, bắt taxi về nhà.
Khương Vệ Quân luôn cảm thấy Hứa Hữu Trì tối nay hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được kỳ lạ ở chỗ nào.
Anh ấy hỏi Dịch Trác: "Này, cậu có thấy Hứa Hữu Trì tối nay hơi khác lạ không? Từ khi nào cậu ta lại thích chơi điện thoại đến vậy? Lẩu cũng không ăn, cứ lướt Douyin xem gái xinh à?"
"Cậu tưởng ai cũng như cậu à? Già đầu mà chỉ biết nghĩ bậy, cậu không hiểu cái quái gì cả." Dịch Trác mỉm cười cao thâm khó lường lắc đầu, "Thằng nhóc lạnh lùng bao năm của chúng ta cuối cùng cũng lớn rồi."
Khương Vệ Quân tức giận cười, giơ tay đánh cho cậu ta một cái, "Có thể nói mấy câu dễ nghe hơn được không."
Dịch Trác: "Biến đi."
Ở chỗ Dịch Trác chắc hẳn không nghe được tin tức hữu ích gì rồi.
Khương Vệ Quân nghĩ, dù sao thì thế giới của học bá anh ấy cũng không hiểu được, huống chi Hứa Hữu Trì còn không phải học bá, mà là học thần.
Hành vi của thần thánh tất nhiên người phàm không thể hiểu nổi.
Sau khi tự thuyết phục bản thân bằng lý do này, anh ấy liền cùng đám bạn bè còn lại đến quán net tiếp tục chơi bời vui vẻ.
Hứa Hữu Trì về đến nhà, Hứa Hành Chu và Triệu Mạn đã ra ngoài dự tiệc tối, biệt thự vắng tanh.
Chú chó Phú Quý nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức nhảy chồm tới, đặt hai chân trước lên ống quần anh không buông.
Hứa Hữu Trì dẫn con chó đen xì này về phòng, lên lầu mở cửa phòng ngủ, anh liếc mắt một cái đã thấy con thỏ bông màu hồng đặt trên đầu giường mình.
Anh ngồi xuống mép giường, cầm lấy thủ phạm gây phiền toái cho anh cả tuần qua.
Ngắm nhìn giây lát, anh đặt con thỏ vào ngăn kéo đóng lại.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Chú chó Phú Quý bị phớt lờ lâu như vậy, kêu lên mấy tiếng, nâng hai chân trước đặt lên chân Hứa Hữu Trì, ra hiệu bảo anh chơi với nó.
Hứa Hữu Trì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngốc nghếch to đùng của chú chó Phú Quý hai giây, nắm lấy một bàn chân mềm nhũn của nó, tùy tiện lắc lư vài cái.
Nếu anh thực sự mắc bẫy của cô và chủ động liên lạc với cô thì anh mới đúng là một con chó ngốc nghếch thật sự.
Mười hai giờ trưa thứ bảy, trường Trung học Sam Thành số 1 tan học.
Lục Trà Chi cầm điện thoại, miệng ngậm một cây kẹo mút vị việt quất, ngồi lên bàn học của mình, đung đưa hai chân trên không.
Chán nản đợi nhóm của Phương Hòe Nhĩ dọn vệ sinh.
Cô lướt đi lướt lại giao diện điện thoại mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở lại cái ứng dụng màu xanh lá cây khiến người ta đau lòng kia.
Đúng như dự đoán.
Không có thông báo kết bạn mới nào.
Trong lòng cô thầm mắng bản thân bị bệnh rồi, cứ muốn tự tìm đến đau khổ, đang định thoát hoàn toàn khỏi ứng dụng này.
Đột nhiên.
Một thanh thông báo mới xuất hiện ở phía trên màn hình.
[Người dùng "xyc" đã gửi yêu cầu kết bạn với bạn.]
???
!!!
Con hươu nhỏ trong lòng Lục Trà Chi vốn đã tắt thở, giờ lại bắt đầu nhảy nhót tung tăng, va đập lung tung trong lồng ngực.
... ... ...
Gâu!!!
Hứa Hữu Trì ngồi trước bàn học, cuốn sách Toán dày cộp đặt ở trước mặt đã ba tiếng đồng hồ mà chưa lật sang trang mới.
Anh nhìn chằm chằm vào giao diện kết bạn trên màn hình một lúc lâu, khóa màn hình rồi ném điện thoại lên giường.
Chú chó Phú Quý ở dưới bàn cứ quấn lấy chân anh cọ qua cọ lại, cái đuôi xù xì liên tục vẫy vẫy.
Anh cúi đầu nhìn xuống.
Chó ngốc.
Cũng không biết là đang nói ai.