Chạy Trốn Hoàng Hôn

Chương 6: Tự hỏi lại bản thân xem có xứng đáng hay không


3 tháng

trướctiếp

Lục Trà Chi nhìn thấy lời mời kết bạn trên WeChat với nội dung tin nhắn ngắn ngủn một chữ "Thỏ", cô ước gì có thể nhảy lên cao ba thước, xoay vòng trên không trung ngay lập tức.

Cô phóng to ảnh đại diện của người đó xem đi xem lại nhiều lần, mặc dù đó chỉ là một bức ảnh đen không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn khiến cô càng xem càng thấy vui.

Quả nhiên, anh ấy cũng giống cô, đều là người tỏ vẻ cool ngầu.

Ngoài sự phấn khích, Lục Trà Chi trấn tĩnh lại tâm trạng, kéo thẳng khóe miệng đang điên cuồng cong lên của mình, đầu ngón tay chạm vào chữ "Đồng ý" màu xanh lá.

Bên này vừa kết bạn xong, bên kia Phương Hòe Nhĩ cũng đã quét dọn vệ sinh xong, đeo balo lên rồi gọi cô: "Chi Chi, đi thôi."

"Đến đây." Lục Trà Chi mặt mày hớn hở, cất điện thoại đi đến bên cạnh cô ấy.

Phương Hòe Nhĩ nhìn cô đầy nghi hoặc: "Cậu cười gì vậy, kỳ cục, bị bệnh à?"

Nụ cười của Lục Trà Chi lập tức biến mất, lạnh lùng thốt ra một câu: "Cậu đúng là không khiến người ta bất ngờ, chẳng hiểu chút nhân tình thế thái nào cả."

Phương Hòe Nhĩ khẽ hừ một tiếng: "Đi thôi đi thôi, đừng làm màu nữa, tớ đây mời cậu đi ăn, dẫn cậu đến nhà hàng ngon tuyệt mới phát hiện được của tớ."

*

Sau khi đi ăn ở khu thương mại mới phát triển của thành phố, buổi chiều Phương Hòe Nhĩ phải đi học thêm, Lục Trà Chi tự đi xe buýt về nhà.

Đứng dưới cái nắng chói chang ở trạm xe đợi hơn mười phút, chiếc xe buýt mới rầm rập lao đến.

Thành phố Sam là thành phố du lịch, phương tiện giao thông công cộng luôn được chú trọng, bề mặt xe buýt in những sản vật đặc trưng của thành phố, trong xe bật điều hòa, treo rất nhiều đồ trang trí nhỏ tinh xảo.

Trong xe có rất ít hành khách, Lục Trà Chi quẹt thẻ xe buýt, ngồi vào vị trí ghế đơn còn trống phần giữa xe. 

Cô tựa đầu vào cửa sổ xe, mở WeChat trong điện thoại, bấm vào trang cá nhân của bạn mới "xyc".

Kết quả phát hiện trang cá nhân của anh không có tùy chọn vòng bạn bè.

?

Nếu tài khoản WeChat của anh không bắt đầu bằng "wxid" và một chuỗi mã ngẫu nhiên, Lục Trà Chi gần như đã nghi ngờ đây là một tài khoản phụ mấy trăm năm rồi không đụng đến. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cô đắn đo một lúc, bấm vào trang trò chuyện với anh, cứ xóa rồi lại viết ở ô soạn thảo văn bản.

... Anh có ở đó không?

Tất nhiên rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vài thập kỷ tới anh ấy vẫn ở đó.

... Anh đang làm gì vậy?

Có vẻ cô và anh chưa thân đến mức có thể hỏi thăm nhau về cuộc sống hàng ngày.

... Xin chào anh trai, chúng ta có thể trò chuyện một chút được không QwQ

Quá thân mật, anh liệu có nghĩ cô là một kẻ cuồng si hoặc biến thái không?

Lục Trà Chi buồn bã đặt điện thoại xuống, nhìn cảnh vật đang lùi về phía sau bên ngoài cửa kính rồi thở dài.

Theo đuổi con trai đã khó. Theo đuổi trai đẹp còn khó hơn.

Theo đuổi một anh chàng nhìn qua đã lạnh lùng khó gần, nhưng lại đẹp trai đến mức khiến người ta phẫn nộ thì càng khó hơn gấp bội.

Vậy cô có nên vượt qua thử thách này không?

Thật khó.

*

Hứa Hữu Trì ném điện thoại đi, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại được bao nhiêu. Anh làm hai trang bài tập cần thiết rồi đứng dậy dẫn theo con chó ngốc nghếch vẫn luôn luẩn quẩn bên chân mình xuống lầu.

Cho nó ăn thức ăn chuyên biệt và uống nước xong, đúng lúc bác Lưu cũng sang gọi anh đến phòng bếp dùng bữa trưa.

Hứa Hành Chu đã tới công ty, Triệu Mạn từ sáng sớm đã ra ngoài mua sắm làm đẹp cùng các chị em thân thiết trong giới quý tộc, Hứa Hữu Trì một mình ăn qua loa vài thứ, rồi lại tự nhốt mình trong phòng trên lầu.

Mở điện thoại ra, lời mời kết bạn anh gửi đi đã được chấp nhận.

Bấm vào giao diện trò chuyện với Lục Trà Chi, anh thấy biệt danh của cô ở trên cùng đã đổi thành "Đối phương đang soạn tin nhắn".

Hứa Hữu Trì ngồi vào bàn học, đóng sách bài tập lại, đặt điện thoại lên bàn, đợi Lục Trà Chi chủ động gửi tin nhắn đầu tiên đến.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Mười lăm phút trôi qua.

Trong giao diện trò chuyện vẫn chỉ có lời mời kết bạn anh gửi đi - chữ "thỏ" cùng một dấu chấm ngắn gọn, cô đơn bị bao bọc trong ô chat màu xanh lá.

Còn dòng chữ "Đối phương đang soạn tin nhắn" cũng đã đổi trở lại thành biệt danh WeChat ban đầu của cô từ lâu.

Tất cả dường như chỉ là ảo giác của anh.

Hứa Hữu Trì vô cảm tắt màn hình điện thoại đi.

*

Lục Trà Chi về đến nhà tắm rửa xong, quấn một chiếc khăn tắm nằm sấp lên giường, ôm điện thoại suy nghĩ mông lung, rốt cuộc phải bắt đầu hành trình trò chuyện với chàng trai trong mộng như thế nào đây.

Cô lăn hai vòng trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, dang tay ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, thực sự là không có ý tưởng hay ho gì cả.

Trước đây những chàng trai xúm lại muốn nói chuyện với cô nhiều vô kể, cô chỉ thấy họ ồn ào phiền phức, chủ đề nói chuyện cũng đều nhàm chán gượng gạo đến phát điên.

Lúc đó nhìn bọn họ, cô gần như khinh thường cười nhạt một tiếng, liếc mắt ý vị sâu xa rồi quay đầu bỏ đi.

Mặc dù cô không nói ra, nhưng toàn bộ khuôn mặt đều viết rõ: "Muốn hẹn hò với tôi à? Hãy tự hỏi bản thân xem anh có xứng đáng không đã."

Lúc này trong đầu Lục Trà Chi toàn là những trường hợp bắt chuyện với cô thất bại, đến lúc then chốt lại chẳng giúp ích được gì.

Cô cụp hàng mi vừa dài vừa dày của mình xuống, lại liếc nhìn điện thoại.

Trên màn hình chỉ có hai chữ đến từ tin nhắn xác minh.

Anh ấy chắc có ấn tượng rất tệ về cô. Dù sao cô cũng quá vô liêm sỉ và tham lam, nên anh ấy mới lạnh nhạt và mất kiên nhẫn với cô như vậy.

Lục Trà Chi dường như hơi hiểu thế nào là "nhân quả báo ứng" rồi.

Trăm nhân ắt có quả.

Trước đây có quá nhiều trái tim thủy tinh của các chàng thiếu niên bị cô châm chọc cay nghiệt làm tổn thương vỡ vụn, nên ông trời mới cố ý phái anh ấy đến để trừng phạt cô.

Lần này, ông trời đã quyết tâm để cô trở thành người yêu mà không được đáp lại.

Nếu không! Chỉ với gương mặt khuynh thành này của cô! Bất kỳ người đàn ông nào! Sao có thể không rung động cơ chứ!

Nghĩ đến đây, Lục Trà Chi chán nản cắm sạc điện thoại, tùy tiện lôi từ tủ quần áo ra một chiếc áo phông đen mặc vào, ngồi vào bàn học, chuyển nỗi phẫn uất thành động lực học tập.

Vì anh ấy không theo lẽ thường, không khuất phục trước vẻ ngoài quá ưu tú của cô, vậy chắc chắn, một trăm phần trăm, một nghìn phần nghìn, anh ấy sẽ yêu tâm hồn nỗ lực tiến bộ không ngừng của cô!

*

Chín giờ tối, điện thoại của Lục Trà Chi nhận được tin nhắn mới.

[Phương Hòe Nhĩ]: Tớ tan học rồi.

[Phương Hòe Nhĩ]: Mỗi lần học xong Vật Lý tớ đều cảm thấy thứ này đang xúc phạm nhân cách của tớ, gây tổn hại nghiêm trọng đến thể xác và tinh thần.

[Lục Trà Chi]: Nói tiếng người đi.

[Phương Hòe Nhĩ]: Đề thi này khó quá.

[Lục Trà Chi]: Xé đề thi đi.

[Phương Hòe Nhĩ]: Xé cậu ấy.

[Lục Trà Chi]: ...

[Lục Trà Chi]: [icon mỉm cười] [icon mỉm cười] [icon mỉm cười]

[Phương Hòe Nhĩ]: Cậu đang làm gì thế?

[Lục Trà Chi]: Tớ đang suy nghĩ.

[Lục Trà Chi]: Làm sao để chinh phục trái tim của một chàng trai trong sáng.

[Phương Hòe Nhĩ]: ... Bị bệnh à.

[Phương Hòe Nhĩ]: Vẫn còn nhớ nhung anh ấy à?

[Lục Trà Chi]: Ừ. Anh ấy kết bạn WeChat với tớ hồi trưa nay, nhưng đến giờ tụi tớ vẫn chưa nói với nhau câu nào. Tớ thực sự không biết nên mở lời thế nào, aaaa... phiền quá!!! [icon mặt buồn]

[Lục Trà Chi]: [ảnh chụp màn hình]

[Phương Hòe Nhĩ]: Cậu không biết nói gì, vậy thì, gửi sticker đi.

[Phương Hòe Nhĩ]: Không thể nào không thể nào, thực sự có người ngốc đến mức ngay cả điều này cũng không nghĩ ra???

Lục Trà Chi bị giọng điệu mỉa mai của cô bạn thân chọc tức, tin nhắn văn bản không đủ để thể hiện ngọn lửa giận dữ của cô lúc này, cô gọi điện cho Phương Hòe Nhĩ, vừa kết nối đã vội nói: "Không thể nào không thể nào, môn Vật Lý đơn giản như vậy, chỉ cần có tay là làm được mà, không lẽ thực sự có người học không hiểu sao?"

Phương Hòe Nhĩ: "..."

Phương Hòe Nhĩ nghiến răng nghiến lợi: "Lục Trà Chi, cậu thực sự không thể làm được những việc liên quan đến hai chữ 'làm người'."

Lục Trà Chi hoàn toàn không để lời cô ấy vào trong lòng, thờ ơ cười nhạt một tiếng.

Phương Hòe Nhĩ bật video, ống kính hướng về quảng trường sáng rực phía sau lưng mình. Dòng người tấp nập, người bán hàng rong sau lưng đeo một chuỗi bóng bay trong suốt phát ra ánh sáng lấp lánh đủ màu.

"Thấy không, ở đó có người bán bóng bay đang hot trend đấy."

"Cậu thích cái đó à?" Lục Trà Chi liếc mắt một cái rồi chuyển sang ứng dụng khác để nghịch.

"Thích chứ, con gái không phải ai cũng thích mấy thứ hoa lệ vô dụng này sao." Phương Hòe Nhĩ nói xong, lại quay camera về phía mặt mình.

Trong màn hình điện thoại của cô ấy, chỉ thấy Lục Trà Chi đang ngồi cúi đầu ngược chiều ánh đèn chiếu xuống, không nhìn rõ mặt, cũng không biết cô đang làm gì với chiếc điện thoại của bản thân.

"Cậu đang làm gì thế?"

Hình ảnh bên phía Lục Trà Chi cuối cùng cũng bình thường lại, "Không làm gì cả. Tớ chuyển tiền qua Alipay cho cậu rồi đó, nhận đi, tặng cậu một quả bóng bay."

! Phương Hòe Nhĩ vội vàng mở Alipay, quả nhiên thấy một giao dịch chuyển khoản từ nửa phút trước. Cô ấy bất đắc dĩ muốn cười, "Cậu làm gì vậy?"

"Cậu không phải nói cậu thích sao?" Lục Trà Chi nằm trên giường, xoay người sang một bên, đột nhiên ánh mắt thay đổi, khẽ cong môi cười, "Hôm nay Trà Tổng nuôi cậu."

Đường nét của cô gái vốn đã tinh xảo đến mức không tưởng, đôi môi có màu tươi tắn đến nỗi khiến người ta không tự chủ được nghĩ về những cánh hoa sơn trà buổi sáng mùa hè còn đọng sương.

Nên dù bình thường cô có tự luyến tự khen bản thân đến đâu, thậm chí còn tự cao tự đại nói không ai xứng với cô, Phương Hòe Nhĩ cũng chưa từng phản bác.

Về mặt nhan sắc, Lục Trà Chi quả thực có vốn liếng khiến người khác ghen tị đố kỵ.

Lúc này cô cười như vậy, Phương Hòe Nhĩ thậm chí thật sự cảm nhận được phong thái của nữ tổng tài bá đạo.

Phương Hòe Nhĩ hoảng hốt, kịp thời xóa bỏ bầu không khí trò chuyện đang tiến gần đến một nội dung nhạy cảm nào đó, hít sâu một hơi, cảm ơn: "Cảm ơn Trà Tổng, Trà Tổng hào phóng, chúc Trà Tổng thuận buồm xuôi gió, làm ăn phát đạt, gặp nhiều may mắn, cuộc sống bình an, gia đình hạnh phúc, công việc hanh thông, tin vui bất ngờ, tiên phong khai phá, trăm điều thuận lợi, mọi điều tốt lành."

Lục Trà Chi bị chuỗi lời cảm ơn trôi chảy không ngừng nghỉ của cô bạn thân làm cho á khẩu.

"... Phương Hòe Nhĩ, cậu nói cho tớ biết đi." Lục Trà Chi ngồi dậy, vẻ mặt phức tạp, "Cậu thực sự không lén đi làm nghề livestream sau lưng tớ đúng không?"

"Tớ không có." Phương Hòe Nhĩ không nhịn được bật cười, "Tớ học từ streamer game mà tớ cực kỳ cực kỳ thích đấy."

Trong lúc nói chuyện, Phương Hòe Nhĩ đã đi đến bên cạnh người bán bóng bay.

Cô ấy chọn một quả bóng bay, sau khi quét mã QR xong, mới lại nói chuyện với Lục Trà Chi, "Tớ cúp máy trước nhé, điện thoại của tớ chỉ còn 1% pin thôi, về nhà rồi nói chuyện tiếp."

"Ừm." Lục Trà Chi nói, "Vậy trên đường về cẩn thận nhé."

"Được, tạm biệt."

Cúp điện thoại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Lục Trà Chi tự động viên bản thân không được bỏ cuộc, phải cố gắng lên. Cô trước tiên lật xem thư viện ảnh của mình, phát hiện toàn là mấy cái ảnh meme chế giễu người khác, không có cái nào tử tế để gửi cho nam khách mời làm trái tim rung động cả.

Thật vô dụng.

Cô đăng nhập Weibo, sưu tầm một đống sticker dễ thương, cuối cùng cũng yên tâm, mở hộp thoại với anh chàng lạnh lùng đẹp trai kia lên.

Cô chọn sticker mèo hồng dễ thương nhất trong số ảnh vừa lưu, nhấn gửi đi.

Gửi xong ảnh, cô thở một hơi thật dài, thỏa mãn bước ra khỏi phòng ngủ để rửa mặt đánh răng.

Khi đánh răng, cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh xinh đẹp quyến rũ của mình trong gương, trong đầu bắt đầu tưởng tượng phản ứng của anh chàng lạnh lùng khi nhận được tin nhắn của cô.

Liệu anh ấy có bị sự dễ thương của cô làm cho quên đi quá trình gặp gỡ không vui vẻ trước đó của họ không, thậm chí còn cẩn thận nhớ lại dung nhan quá đỗi ưu tú của cô, sau đó thành công bị mũi tên của thần tình yêu Cupid bắn trúng tim.

Lục Trà Chi đột nhiên cười phá lên, đôi mắt long lanh.

Tâm trạng vui vẻ của cô kéo theo động tác đánh răng rửa mặt cũng nhanh hơn không ít.

Cô đã nóng lòng muốn xem anh ấy trả lời thế nào lắm rồi.

*

Bên kia, nhà họ Hứa.

Hứa Hữu Trì đang lười biếng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách tầng một, vừa xem TV vừa trêu chọc con mèo nằm trên đùi mình.

Đột nhiên, điện thoại để trên bàn trà liên tục phát ra âm báo có tin nhắn mới.

Anh với tay cầm lấy.

Trong WeChat, Lục Trà Chi gửi đến hai tấm ảnh.

Hứa Hữu Trì buông lỏng mi mắt, một tay nhẹ nhàng véo lấy chỗ thịt mềm trên cổ con chó Phú Quý, một tay cầm điện thoại, mở hai tin nhắn WeChat mới gửi đến.

Trong tấm ảnh thứ nhất, một con mèo trắng đưa móng vuốt của mình ra, nhìn về phía ống kính, hậu kỳ thêm bộ lọc màu hồng và hình vẽ nguệch ngoạc, chú thích hai chữ "dễ thương".

Trong tấm ảnh thứ hai, một nhân vật nữ hoạt hình trang điểm đậm, một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng pha chút quyến rũ dụ dỗ người khác.

Phía dưới là dòng chú thích...

Đêm nay không có lời ngọt ngào, chỉ muốn đè em xuống dưới thân.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp