Mười giờ tối, thời điểm Hứa Hữu Trì đi ra khỏi khách sạn, trên bầu trời lất phất mưa phùn.
Thành phố Sam tựa mình vào núi Bàng Thuỷ, được coi là một thị trấn du lịch nhỏ không quá nổi tiếng. Môi trường ở đây rất tốt, là trọng điểm triển khai xây dựng dự án "cánh rừng oxi", những căn biệt thự và khách sạn ở khu vực này đều có kiến trúc theo phong cách Châu u[1] lãng mạn mà không kém phần trang nghiêm, ẩn hiện giữa những tán cây xanh um tùm.
Đường phố vắng vẻ không một bóng người, lan can chạm trổ hoa văn dọc theo dải cây xanh ven đường vương đầy sương mỏng cùng những cánh tường vy.
Đèn đường đứng im lìm.
Hứa Hữu Trì đeo airpods, nghe điện thoại mẹ gọi tới, "Mẹ".
Giọng anh hơi trầm, hòa vào đêm mưa tĩnh lặng.
Lúc ấy, bà Triệu Mạn đang ngồi trước gương trang điểm thực hiện các bước dưỡng da buổi tối thiết yếu của một phu nhân giàu có, thấy điện thoại được kết nối, bà thuận miệng hỏi: "Con ngủ chưa?"
Hứa Hữu Trì đáp nhỏ: "Con chưa."
"Ồ." Triệu Mạn dùng đầu ngón tay tán đều kem dưỡng ẩm Y Lan trước gương, "Bố nói tối nay con ở lại Sam Thành à?"
"Vâng." Hứa Hữu Trì nói, "Bánh hoa hồng hôm nay hết rồi, mai con dậy sớm mua, ở đây gần hơn."
Bánh hoa hồng là thứ bà Triệu Mạn dặn đi dặn lại hai cha con nhất định phải mua trước khi hai người khởi hành.
Hứa Hành Chu lần này công tác tại Phong Thành ở gần đó, bánh hoa hồng là đặc sản của Sam Thành, làm hoàn toàn thủ công, chỉ bán số lượng giới hạn mỗi ngày tại một tiệm bánh đã có lịch sử gần 100 năm.
Như vậy, nhiệm vụ bà Triệu giao phó đã rơi vào tay Hứa Hữu Trì.
Câu chuyện bắt nguồn từ vài năm trước, có đối tác kinh doanh tặng ông Hứa một hộp bánh hoa hồng khi bàn chuyện làm ăn, cuối cùng toàn bộ bánh đều vào bụng bà Triệu, kể từ lần đó bà nhớ mãi hương vị đến tận bây giờ.
Hứa Hữu Trì không hiểu những món ngọt đó có thể ngon đến mức nào, rõ ràng bà Triệu thường ngày bữa chính chỉ ăn được sáu phần là no, chỉ khi ông Hứa dỗ dành mới có thể ăn thêm một chút.
"Không giữ vóc dáng mảnh mai xinh đẹp mà mẹ rất đỗi tự hào nữa ạ?" Anh hỏi.
"Im miệng." Triệu Mạn cắt ngang chủ đề, "Bên con có tiếng mưa, đang ở ngoài à?"
"Vâng."
"Được rồi." Triệu Mạn lười quan tâm anh ra ngoài làm gì, cũng không hỏi thêm, chỉ dặn dò đơn giản: "Muộn rồi đừng ở ngoài lâu, về sớm nghỉ ngơi đi. Chúc con ngủ ngon."
Nói xong bà lập tức cúp máy.
Rất có uy phong của hoàng hậu nương nương.
Mưa vẫn rơi nhẹ nhàng, khẽ đậu trên áo khoác.
Hứa Hữu Trì bước dọc con đường này, đi ngang qua một ngõ hẻm hẹp và sâu, nghe thấy tiếng động từ bên trong.
Một giọng nữ rất trong trẻo.
Nhưng ngữ điệu lại ngang tàng phách lối, không để ai vào trong mắt, mặc sức chế nhạo: "Này, rốt cuộc là ai cho mày can đảm vậy, xấu thế này mà giữa đêm còn dám ra đây hù dọa em trai nhà người ta hả?"
Hứa Hữu Trì ngừng bước chân.
Nhìn vào trong ngõ sâu.
Trương Phong Hạo dù gì cũng được xem là dân anh chị nổi tiếng ở đây, học chưa xong cấp hai đã ra đường lêu lổng, từ đó đến nay luôn cậy mạnh ăn hiếp kẻ khác, lớn thế này chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, huống hồ là trước mặt bọn đàn em của anh ta.
Đối phương vẫn còn là một cô gái trẻ tuổi, lại xinh đẹp, phong thái kiêu ngạo bất cần, mỗi câu nói ra đều vô cùng khó nghe.
Anh ta nhíu mày, khuôn mặt xấu xí nhăn nhúm lại, giọng cũng trở nên trầm đục, khản đặc như bị kẹt sỏi đá bên trong, "Mày muốn chết à? Mày biết bố mày là ai không?"
Nhờ ánh đèn mờ cách đó không xa, Lục Trà Chi thoáng thấy sắc mặt Trương Phong Hạo càng lúc càng xấu đi, cô hơi thắc mắc không biết mình đã làm gì để bị trời phạt, bắt đôi mắt và đôi tai cô phải chịu cực hình như thế này.
Cô nhếch môi thành một nụ cười chế nhạo, ngẩng cằm lên khịt mũi một tiếng.
Đông Tây Nam Bắc có tất cả bốn con phố. Cô ngước mắt nhìn Trương Phong Hạo một lần nữa, không hề sợ hãi, không hề che giấu vẻ ghét bỏ trong mắt chút nào, gằn từng tiếng một: "Mày-tưởng-mày-là-bố-ai-cơ?"
"Con đĩ rẻ tiền này!" Phía sau có tên không kìm được lao ra, giơ nắm đấm lên định đấm vào mặt Lục Trà Chi, "Anh Hạo! Chờ cái gì nữa! Đánh đi!"
Gương mặt Lục Trà Chi không cảm xúc, một tay nắm gọn cằm tên kia.
Bóng dáng nhỏ bé co ro ở góc tường ban nãy từ từ bò lại gần, đôi tay run rẩy túm lấy mắt cá chân Lục Trà Chi.
"Đừng đánh."
"Chị là con gái, trong tay lại không có gì."
"Đánh không lại bọn họ đâu."
Ý của người phía dưới chân rất rõ ràng.
Nhưng Lục Trà Chi nhắm mắt làm ngơ, co chân đá tên đang la hét một cái như muốn dính vào tường.
Trương Phong Hạo vốn dĩ đã nén giận nhưng bây giờ lửa giận lại bốc lên, nắm tay siết chặt, thân hình cơ bắp dưới lớp áo mỏng như sắp bung ra ngoài.
Đàn em của mình bị người ta đánh, về tình về lý đều phải ra tay trả thù.
Phía sau anh ta còn có hai tên đàn ông nữa, cả ba xông lên cùng lúc, Lục Trà Chi cúi người tránh đi, luồn ra sau lưng bọn chúng. Tay phải vẫn luôn giấu sau lưng cuối cùng cũng lộ ra.
Chiếc chai bia rỗng có những vệt nữa mưa đọng lại rất rõ, phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo trong đêm.
Tiếng thủy tinh vỡ vang khắp ngõ hẻm, mảnh vụn rơi rải rác xuống đất.
Hai tên bị chai bia đập vào lưng lập tức quỵ xuống đầy đau đớn.
Trương Phong Hạo cũng sững người một lát.
"Mẹ mày con đĩ! Tao đã cho mày mặt mũi rồi đấy!"
Trong tay Lục Trà Chi chỉ còn một mảnh chai bia đứt rời, trong bóng tối mù mịt, nếu không may thủy tinh đâm trúng người nào thì cô cũng không gánh nổi trách nhiệm đó. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cô nhíu mày thu tay lại, vẫn còn đang phân vân có nên kéo theo cậu em nhỏ tội nghiệp ở góc tường chạy trốn hay không thì Trương Phong Hạo đã phát điên lên tát cô một cái.
Lực mạnh dữ dội, không cho cô cơ hội phản ứng.
Trương Phong Hạo vừa giơ chân lên, định đá cô gái không biết điều trước mặt xuống đất, nhưng bản thân anh ta đã bị ai đó đá một cái vào khoeo chân trước rồi, cẳng chân bị mấy mảnh thủy tinh trên mặt đất đâm sâu vào. Anh ta chưa kịp thét lên vì sự đau đớn đã lập tức nhận thêm một cú đá nữa, toàn thân lăn quay vài vòng trên đất, đầu đập mạnh vào tường.
Anh ta ôm đầu gối liên tục chửi rủa, khi quay người thì phía sau đã trống trơn, chỉ còn lại vài tên đệ tử vô dụng nằm la liệt.
Mưa vẫn rơi.
Hứa Hữu Trì nắm cổ tay Lục Trà Chi đi rất nhanh.
Phía sau là em trai nhỏ đầy thương tích.
Lục Trà Chi bị tát một cái, cảm giác trong đầu có tiếng ù ù không ngừng. Cô chưa kịp hoàn hồn đã bị kéo đi về phía trước một cách thụ động.
Ánh mắt cô rơi vào bóng lưng người đang dẫn đường.
Anh vừa cao lại vừa gầy. Cô phải ngước đầu lên mới nhìn thấy rõ gò má của anh.
Anh mặc áo thun trắng mỏng, chiếc sơ mi khoác ngoài không cài nút, tà áo bay phần phật trong gió.
Bên tai là tiếng gió và mưa gào thét.
Trong bóng đêm có sương mù lạnh lẽo và tràn ngập hương hoa tường vi.
Ánh đèn đường màu vàng lúc sáng lúc tối, vụt tới rồi lại vụt đi xa.
Ánh sáng và bóng tối xen lẫn nhau chiếu trên khuôn mặt anh.
Cô thoáng nhìn lướt qua sườn mặt anh.
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm, hàng mi dày rậm tựa lông vũ. Xương gò má cao và sống mũi thẳng tắp.
Lục Trà Chi sống đến từng này tuổi vẫn chưa từng thấy ai đẹp trai đến vậy.
Hô hấp cô hơi chậm lại.
Đầu óc cô trống rỗng.
Gần như tất cả các cơ quan trên cơ thể cô bị ngừng hoạt động trong giây phút này.
Cả người cô như chìm đắm dưới đáy biển lạnh lẽo tối đen. Chỉ có thể cảm nhận được sự tiếp xúc giữa các đầu ngón tay của anh và phần da cổ tay cô.
Và cả từng nhịp, từng nhịp trái tim cô đang đập mạnh.
Thịch.
Thịch.
Dựa vào ấn tượng về các con đường khi tới đây chiều nay, Hứa Hữu Trì dẫn Lục Trà Chi đến trước hiệu thuốc 24/24 giờ trên phố thương mại.
Lực siết cổ tay bỗng biến mất, đôi mắt Lục Trà Chi cuối cùng cũng lấy lại được tiêu cự. Lúc này đường phố đã vắng tanh vắng ngắt, nữ dược sĩ trực ca vừa ngáp dài vừa lướt điện thoại.
Hứa Hữu Trì bước thẳng vào hiệu thuốc bằng đôi chân dài, mua bông gòn, cồn sát trùng và thuốc chống viêm.
Nữ dược sĩ rời mắt khỏi điện thoại, khi nhìn thấy anh thì sững sờ trong giây lát.
Cho đến khi Hứa Hữu Trì mất kiên nhẫn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính, cô ấy mới giật mình hoàn hồn.
Gương mặt nữ dược sĩ đỏ bừng đi lấy đồ cho anh.
Thanh toán bằng WeChat xong, Hứa Hữu Trì quay người bước ra khỏi hiệu thuốc, lại vào cửa hàng tiện lợi FamilyMart bên cạnh mua đồ.
Từ đầu đến cuối anh luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Trên ghế dài ngoài cửa, em trai nhỏ tội nghiệp kia đang ngồi co ro. Nhờ ánh sáng từ đèn điện của hiệu thuốc, có thể thấy rõ bùn đất và vết máu trên mặt cậu, chiếc áo trắng cộc tay cũng dính đầy bẩn.
Lục Trà Chi cúi xuống trước mặt cậu, nhìn thấy huy hiệu trường trên ngực áo đồng phục, hơi ngạc nhiên, "Em cũng học Nhất Trung à? Sao lại đi đến đó, mấy con hẻm đó toàn những kẻ không nên dây vào, em không biết hả?"
Cậu nhóc cúi đầu, giọng run rẩy nói nhỏ, "Em học lớp 8, mới chuyển đến Sam Thành không lâu. Mẹ em ở bệnh viện, em chăm sóc mẹ xong thì quay lại trường, rồi bỗng dưng gặp phải bọn họ..."
Chị chỉ hỏi thăm thôi, em đừng sợ. Lục Trà Chi nói nhẹ nhàng, "Vết thương trên người cậu là do bọn chúng đánh à?"
Vâng... Cậu nhóc đáng thương lấy tay lau khóe mắt sưng đỏ, "Chúng... bảo em đưa tiền... em không có..."
Dáng vẻ khốn khổ của cậu bé khiến Lục Trà Chi càng cảm thấy thương xót.
Hứa Hữu Trì nhẹ nhàng đặt túi đồ lên ghế dài.
Lục Trà Chi ngước mắt, thoáng nhìn đôi mày thanh tú dưới mái tóc rũ trên trán anh.
Da anh trắng nhưng hơi bệch, dưới hai hàng mi dày là đôi mắt đen thuần khiết. Khuôn mặt đào hoa kia bớt đi vẻ dịu dàng, thêm chút lạnh lùng xa cách.
Phong thái của anh trông còn lạnh lẽo hơn cả cơn mưa đêm nay.
Lục Trà Chi kịp thời rời mắt đi. Lấy ra một chai nước khoáng, đổ lên khăn giấy rồi lau vết máu trên mặt cậu bé.
Vu Húc im lặng nhìn chằm chằm chị gái đang chăm chú lau mặt cho mình.
Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc áo đen và váy carô xếp ly đen, sợi dây chuyền kim loại trên cổ lấp lánh dưới ánh đèn.
Cả người toàn là màu đen.
Mũi cao môi đỏ, da trắng như giấy. Rất xinh đẹp, là kiểu chỉ cần nhìn thoáng qua là khó quên, vẻ đẹp có tính quyến rũ mạnh mẽ.
Bên má phải của Lục Trà Chi hơi ửng hồng, năm vết tay in rõ ràng trên đó.
Đột nhiên khuôn mặt trước mắt Vu Húc trở nên mơ hồ, cậu bé chậm rãi nói: "Xin lỗi chị."
Lục Trà Chi dùng hết vài tờ giấy mới lau sạch khuôn mặt non nớt của cậu nhóc. Nghe thấy câu nói đó, cô không khỏi nhướng mày cười, nụ cười tươi sáng làm khuôn mặt xinh đẹp thêm sinh động.
Tại sao lại xin lỗi chứ, người bị bắt nạt là em mà, không phải chị. Nói rồi, giọng điệu vô tư của cô bỗng thêm chút đùa cợt, "Này, cậu nhóc tội nghiệp."
Vu Húc ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn cô chằm chằm.
“Em có biết chị không?”
Cậu bé chậm rãi lắc đầu.
“Thế à…” Lục Trà Chi hơi tiếc nuối, "Chị còn tưởng mình xinh đẹp thế này, chắc trong trường ai cũng biết chứ."
Vu Húc không nói gì.
Cô vẫn cười vô tư như vậy, khóe môi cong cong, y chang một chú hồ ly tinh xuất hiện đêm khuya quấy phá nhân gian.
Lục Trà Chi vỗ nhẹ lên mái tóc xù của Vu Húc nói: "Bạn nhỏ à, chúng nó mà còn tìm em chọc ghẹo nữa thì sang lớp 10-3 tìm Lục Trà Chi, nhớ kỹ tên chị nhé, biết chưa?"
.