Thời gian trở lại của trường Nhất Trung là sáu giờ chiều Chủ Nhật. Lục Trà Chi đến trường, trước tiên để hành lý ở ký túc xá rồi mang cặp sách đi đến tòa nhà giảng dạy.
Lúc này đã là gần năm rưỡi, trong lớp học vẫn chưa có mấy người, mấy bạn học đến rồi đều ngồi ở vị trí của mình chơi điện thoại hoặc làm bài tập bù.
Lục Trà Chi đeo tai nghe, dùng máy MP3 phát bài hát "Cất giữ" của Quách Đình.
"Trong những lần gặp gỡ khác nhau, tôi phát hiện trong mắt của em
Có một loại cảm giác dịu dàng không thể nói thành lời
Trước khi biến mất trong đêm tối hữu hạn, chạm vào gương mặt em
Tôi thà rằng đây là ảo giác, cũng không muốn đây là một lời từ biệt
..."
Làm được hai bài tập lớn trong vở bài tập Vật lý, có bạn học gọi cô từ cửa sau: "Lục Trà Chi, có người tìm cậu kìa."
Lục Trà Chi tháo tai nghe nhìn lại, thấy một bóng dáng nhỏ bé gầy gò đang đứng lúng túng ở cửa.
Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt của cô, người đó lập tức đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.
Cậu bé đáng thương tối qua ư?
Lục Trà Chi nhớ lại những lời mình nói với cậu nhóc hồi tối qua, bước nhanh đến trước mặt cậu: "Sao vậy, có chuyện gì à? Bọn họ lại đến tìm em nữa à?"
"Không, không có." Vu Húc cắn răng, ngẩng đầu lên, không ngờ vừa nhìn thấy đôi mắt quyến rũ mê hoặc của Lục Trà Chi, lời nói lại ấp úng: "Em, em đến để nói với chị... Hôm qua, cảm ơn chị. Chị là một, một người, người tốt."
Người tốt? Lục Trà Chi thưởng thức kỹ từ này, rồi chợt bật cười "phụt" một tiếng: "Em có biết không, từ này không thể tùy tiện dùng để cảm ơn người khác đâu."
Vu Húc rõ ràng là không hiểu ý của cô, mặt đỏ bừng, lo lắng mình làm cô tức giận, có chút bối rối: "Em, em không biết. Xin lỗi chị."
"Không sao. Chị không so đo với nhóc con đâu." Lục Trà Chi thấy dáng vẻ ngây thơ chưa từng trải của cậu nhóc, tâm trạng u ám vì trước đó tán tỉnh anh chàng lạnh lùng thất bại lập tức tan biến, vui vẻ không thôi: "Chỉ đến nói với chị mấy lời đó thôi à?"
"Không, không phải." Vu Húc nghiêm mặt lại, đứng thẳng người, cố gắng làm cho mình trông nghiêm túc chính trực: "Em đến, đến đưa đồ cho chị, mẹ em làm... đồ ăn..."
Càng đối mặt càng căng thẳng, giọng nói của Vu Húc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đành chịu thua, cúi đầu rất thấp.
Một lúc lâu, cậu lại lấy hết can đảm, nói rõ ràng từng chữ với cô: "Em không phải trẻ con, cũng không phải nhóc con."
Lục Trà Chi cảm thấy mới lạ.
Chiều cao của cậu nhóc nhiều lắm cũng chỉ đến cằm cô, không phải nhóc con thì là gì, một đứa trẻ mới lên cấp hai, có thể trưởng thành đến đâu chứ.
Cô vừa rồi nói thẳng thắn như vậy, không biết có phải đã tổn thương đến lòng tự trọng mạnh mẽ của cậu nhóc không.
Lục Trà Chi tự mình hỏi mình, im lặng rất lâu.
Bầu không khí nặng nề và cứng nhắc, tai Vu Húc nóng ran, chỉ muốn đào một cái hố chôn mình vào trong đất.
Cậu cứng đầu cứng cổ đưa túi đồ trong tay nhét vào lòng cô, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Lục Trà Chi nhìn chằm chằm bóng dáng cậu chạy xuống lầu một lúc, cong khóe môi cười vui vẻ.
Quay lại chỗ ngồi, cô mở túi ra nhìn, là một hộp bánh quế hoa. Bánh dẻo mềm xếp gọn gàng trong hộp nhỏ, thoang thoảng mùi thơm nhẹ của hoa quế. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Nhìn gì vậy?"
Một bóng tối phủ xuống đỉnh đầu, Lục Trà Chi ngẩng lên, thấy Phương Hòe Nhĩ đã ngồi xuống vị trí bàn phía trước cô, nhìn cô nửa như cười nửa như không: "Này, cậu nhóc vừa rồi là ai vậy?"
"Cậu em bị bắt nạt tối qua ấy." Lục Trà Chi mở hộp bánh quế hoa đưa cho cô ấy: "Nè, đến cảm ơn tớ đấy. Đây là quà cảm ơn."
Phương Hòe Nhĩ không khách sáo lấy một miếng bỏ vào miệng, ăn xong rồi nhận xét một cách thích thú: "Ừm, ngon."
... Lục Trà Chi nói: "Tớ còn tưởng cậu có thể đưa ra nhận xét cao siêu hơn chứ, hóa ra là tớ nghĩ nhiều rồi. Cậu thích thì cầm hết đi ăn đi."
"Cậu không ăn à?"
"Không ăn." Lục Trà Chi nằm bẹp trên bàn học như người không có xương, giọng điệu rất chán nản: "Tớ sắp buồn chết rồi, không có khẩu vị."
"Sao vậy, ai chọc công chúa của chúng ta không vui vậy?" Phương Hòe Nhĩ cười híp mắt, cúi đầu vỗ vỗ gò má cô: "Nói cho tớ nghe, tớ giúp công chúa ám sát tên đó."
"Cậu giết không nổi người ta đâu." Lục Trà Chi nắm lấy tay cô ấy đang làm bậy, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Cậu có khi vừa nhìn thấy gương mặt đó của người ta đã bị mê mẩn choáng váng trước rồi bị giết ngược lại ấy chứ."
Phương Hòe Nhĩ mất năm giây để phản ứng cô đang nói đến ai: "Anh chàng lạnh lùng đẹp trai đó hả?"
"Ừ." Lục Trà Chi vùi mặt vào khuỷu tay, vẻ mặt buồn bã không vui: "Bây giờ tớ vẫn chưa biết tên anh ấy là gì, có lẽ thật sự phải liên lạc qua thư bỏ vào chai rồi thả trôi theo như cậu nói rồi."
Nói đến đây, cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Phương Hòe Nhĩ, sắc mặt lạnh đến mức như bước vào giữa đông: "Tại cậu hết, miệng quạ đen. Nói đi, cậu phải đền tớ thế nào đây?"
"Anh ấy không chủ động liên lạc cậu à? Kế hoạch thất bại rồi à?" Vẻ mặt Phương Hòe Nhĩ càng lúc càng đắc ý: "Không phải kịch bản đã viết sẵn rồi sao? Sao lại thế này hả đạo diễn Lục, diễn viên đột nhiên muốn ứng biến tại chỗ à?"
Lục Trà Chi nghiến răng nghiến lợi: "Phương, Hòe, Nhĩ, cậu, có, thể, im, miệng, được, không?"
"Tớ sai rồi, sai rồi, thật sự sai rồi." Phương Hòe Nhĩ nắm chặt tay cô, cẩn thận dỗ ngọt cho cô dịu xuống: "Chỉ là một người đàn ông thôi mà, thật sự động tâm rồi à? Không thể nào chứ..."
Lục Trà Chi: "Ừ."
Im lặng một lúc, cô bổ sung: "Anh ấy là người đàn ông duy nhất mà tớ gặp trong nhiều năm qua có ngoại hình hoàn toàn đánh trúng gu thẩm mỹ của tớ."
"Không phải chứ, cậu coi tình cảm này là kiểu tình cảm gì đấy?" Phương Hòe Nhĩ hoàn toàn không nghĩ Lục Trà Chi nói nghiêm túc. Cô ấy nhíu mày, hỏi: "Thấy sắc nổi lòng tham à?"
"Không thể nói như vậy được." Lục Trà Chi rất nghiêm túc chỉnh sửa lời của cô ấy: "Cậu có thể dùng một cách nói văn vẻ hơn một chút, ví dụ như... Yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
"Cậu chẳng phải cũng đang nói ý của tớ sao, còn muốn thêm mấy từ hoa mỹ hư ảo vào nữa, giấu đầu hở đuôi." Phương Hòe Nhĩ từ tận đáy lòng khinh thường hành vi này của Lục Trà Chi.
"Được rồi. Tớ đúng là nhìn mặt mà thích đấy." Lục Trà Chi hai tay chống cằm, rất là buồn bã: "Tớ thừa nhận, tớ chính là thích gương mặt đó của anh ấy. Ai bảo anh ấy sinh ra đã có bộ dạng mỹ nhân hại nước hại dân như vậy, tớ động lòng rồi, nhưng điều này không thể trách tớ được, là anh ấy dụ dỗ tớ trước."
Phương Hòe Nhĩ bị nghẹn lời: "Bảo bối Chi Chi, công chúa Chi Chi, tớ biết nhiều năm nay ở cái thành phố nhỏ hạng 18 Sam Thành của chúng ta cũng không có mấy anh chàng đẹp trai đập vào mắt cậu, cũng trực tiếp dẫn đến việc cậu không có cơ hội yêu sớm. Nhưng 'thích' thật sự là một chuyện rất rất rất nghiêm túc, cậu hiểu không? Cậu chẳng hiểu gì về anh ấy cả, chỉ mới gặp anh ấy có hai lần. Chỉ dựa vào một lớp vỏ bên ngoài, cậu chắc chắn cậu thích anh ấy sao?"
"Tớ chắc chắn chứ." Lục Trà Chi thu tay lại, ngẩng mặt nhìn cô ấy, giọng điệu nhẹ nhàng như mây gió, nhưng cực kỳ kiên định: "Tớ chắc chắn tớ thích anh ấy."
Phương Hòe Nhĩ không nói gì nữa.
Sắc mặt cô ấy không được tốt lắm, lộ ra vẻ rất không tán thành.
"Ôi dào Nhĩ Nhĩ, cậu đừng lo lắng mà." Lục Trà Chi cười tít mắt, ôm lấy cánh tay Phương Hòe Nhĩ lắc lắc: "Tớ không phải trẻ con nữa, với lại tớ cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì về anh ấy, tối qua anh ấy còn cứu tớ mà, dù sao cũng không phải là một tên khốn nạn đâu. Tớ cũng không hẳn chỉ nhìn mặt mà thích đâu, tớ không nông cạn như vậy mà."
Phương Hòe Nhĩ không nghĩ tới chuyện này, đến khi Lục Trà Chi nhắc nhở mới nhớ ra.
Sắc mặt cô ấy lúc này mới hơi dịu đi một chút: "Miễn sao cậu tự biết là được rồi, sau này đừng có nhìn thấy ai đẹp trai cũng ngốc nghếch để bị lừa nhé."
Lục Trà Chi gật đầu, rất ngoan ngoãn đồng ý: "Ừ ừ ừ, Nhĩ Nhĩ nói đều đúng."
Dịch Trác nói không sai, lần này Hứa Hữu Trì cùng cha là Hứa Hành Chu trở về Phong Thành để mua bánh hoa hồng hoàn toàn không phải là chuyện duy nhất, mục đích chính là đi thăm ông bà nội.
Quả thật không tính là lý do xin nghỉ quá chính đáng.
Gia tộc họ Hứa có căn cơ vững chắc, luôn phát triển ở thành phố ven biển Lê Thành.
Bà nội của Hứa Hữu Trì là người Phong Thành, ông nội sau khi giao gia tộc Hứa cho con trai độc nhất Hứa Hành Chu thì hoàn toàn ẩn lui, đưa phu nhân về dưỡng lão ở Phong Thành nằm ở nơi sâu trong đất liền.
Sức khỏe bà nội Hứa mấy năm gần đây không tốt, tuần trước lại bị một trận bệnh nặng, nên đặc biệt mong đợi cháu trai duy nhất đến thăm mình nhiều hơn.
Hứa Hữu Trì từ nhỏ đã rất thân thiết với bà nội, xin nghỉ một tuần với giáo viên chủ nhiệm, cùng cha đang đi công tác ở Phong Thành trở về.
Sau khi ở nhà bầu bạn với bà nội mấy ngày, Hứa Hữu Trì mới chọn một buổi chiều, đến Sam Thành mua bánh hoa hồng.
Mất gần hai ngày mới mua được bánh hoa hồng.
Hứa Hữu Trì bước ra khỏi ga tàu cao tốc Phong Thành, Hứa Hành Chu đã sắp xếp tài xế đón anh ở cửa ra.
Trở về biệt thự rộng lớn, bà nội đang ngủ trưa trên lầu, ông nội đang xem báo trên ban công. Hứa Hữu Trì đi chào hỏi, rồi về phòng mình sắp xếp hành lý.
Trong phòng ngủ, anh mở vali, lấy ra mấy hộp bánh hoa hồng được đóng gói tinh xảo, đặt lên bàn học.
Đã nghe nói loại bánh đó không dễ mua từ lâu nên anh mới mang theo vali đến Sam Thành, từ đó dẫn đến những chuyện xảy ra sau này.
Tối hôm qua, và, trưa hôm nay.
Hứa Hữu Trì nhìn chằm chằm hộp bánh, nhớ lại cô gái có phong cách hành sự kiêu ngạo ngang ngược kia.
Lúc cứu người thì không màng tất cả, một người có thể đánh ba người.
Lúc bắt chuyện thì cố ý để con thỏ ở chỗ anh để anh chủ động liên lạc với cô.
Chốc lát sau, anh lạnh lùng cười khẩy một tiếng, tùy tiện vớ lấy một bộ quần áo, xoay người bước vào phòng tắm.
Trường THPT Sam Thành số 1 nghiêm cấm học sinh mang theo điện thoại, các bạn học mang theo đều phải giao điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm quản lý, đến trưa thứ bảy tan học mới trả về.
Lục Trà Chi nộp điện thoại, không biết anh chàng lạnh lùng kia rốt cuộc có liên lạc với mình hay không, hễ rảnh rỗi một chút là trong lòng lại bồn chồn như có móng vuốt mèo đang cào.
Tối thứ tư, cô thực sự không kiềm chế nổi trái tim khao khát muốn biết kết quả, bịa ra một lý do tìm giáo viên chủ nhiệm lấy điện thoại.
Mở WeChat, danh bạ vẫn yên lặng, không có động tĩnh gì.
Ngọn lửa nhỏ duy nhất trong lòng Lục Trà Chi đã bị dập tắt bởi một gáo nước lạnh. Cô trả điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, khuôn mặt ảm đạm, lắc lư thân mình trở về ký túc xá.
Phương Hòe Nhĩ mở cửa cho cô, thấy cô với bộ dạng mất hồn mất vía này, trong lòng giật mình: "Sao vậy?!"
"Hu hu..." Lục Trà Chi lao vào lòng Phương Hòe Nhĩ, nhắm mắt lại, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống: "Hu hu hu... Nhĩ Nhĩ, tớ thất tình rồi."
"Cậu yêu đương từ lúc nào vậy?" Nói xong, Phương Hòe Nhĩ nhận ra mình đã lạc đề, lại đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô: "Thôi thôi, ngoan nào, đừng khóc."
Lục Trà Chi nghe rõ câu cô ấy nói đầu tiên, tuyến nước mắt như được mở van, càng không kiềm chế được nữa: "Hu hu hu cậu nói đúng, tình yêu của tớ còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi..."
Ngày hôm sau, Lục Trà Chi mang đôi mắt sưng húp vì khóc đi học.
Cô xé từng trang giấy mà mình đã vẽ mặt anh chàng lạnh lùng kia mấy ngày trước. Lúc sắp sửa ném mấy tờ giấy này vào thùng rác, cô lại do dự.
Giãy giụa đau khổ một hồi, cô khó khăn rút tay về: "Thôi vậy."
Trở lại chỗ ngồi, cô gấp tờ giấy lại, kẹp vào sách giáo khoa tin học, quyển sách thường không dùng đến.
Làm xong tất cả, Lục Trà Chi coi như đã hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu không thuộc về mình này.
Truyện cổ tích toàn lừa người.
Tình yêu chẳng đáng.
Nhân gian cũng chẳng đáng.
Nhưng công chúa không thể cúi đầu.
Vì vương miện sẽ rơi.
Nếu cô còn động lòng với tên đàn ông lạnh lùng vô tình kia, cô chính là chó!!!
Ọe!!!