Lục Trà Chi vốn dĩ mang tâm lý thử một lần, đến cửa hàng tiện lợi này để thử vận may. Dù sao cũng chỉ đợi một buổi chiều, xem có thể gặp được người đẹp lạnh lùng khiến cô nhớ nhung hay không, tiện thể trả lại chiếc áo sơ mi trắng cho anh.
Không ngờ sự tái ngộ lại đến bất ngờ tới vậy.
Khi toàn bộ con người cô vẫn đang chìm trong nỗi buồn "ăn chay cả đời", người đẹp lạnh lùng đã thanh toán xong bằng Wechat, đẩy cửa ra bước chân vào màn mưa.
Lục Trà Chi kịp thời phản ứng lại, vội ném đồ trong lòng cho Phương Hoè Nhĩ, cầm lấy túi giấy đuổi theo anh.
Phương Hoè Nhĩ bị nhét đồ vào tay, còn chưa kịp nói gì, ngẩng đầu thì nhìn thấy cảnh Lục Trà Chi đến cái ô cũng không cầm theo đã chạy vào màn mưa.
Bất chấp những hạt mưa vô tình tạt vào người, Lục Trà Chi chạy nhanh, hét lớn về phía bóng người phía trước: "Này! Anh đợi đã!"
Giọng nói xen lẫn tiếng mưa tí tách truyền đến tai Hứa Hữu Trì, anh rõ ràng khựng lại một chút.
Khoảnh khắc quay người, Lục Trà Chi vừa vặn chui vào dưới ô của anh.
Anh nheo mắt, nhìn thấy cả hai vai của cô đều bị ướt. Màu sắc của bộ quần áo trắng tinh nhạt đi, dính vào da, thoáng lộ ra màu da vốn có. Mái tóc dài cũng bị nước mưa làm ướt, hơi rối bời.
Tuy nhiên, chiếc túi giấy trong lòng cô được bảo vệ rất cẩn thận, không dính một giọt mưa nào.
Lục Trà Chi lờ đi sự lạnh nhạt trong mắt anh, mỉm cười đưa túi giấy ra trước mặt anh, "Cảm ơn vì đã cho tôi mượn áo."
Sắc mặt Hứa Hữu Trì không thay đổi, hoàn toàn không có ý định đưa tay ra nhận, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Thái độ từ chối không thể rõ ràng hơn.
Khoảng cách gần lại, Lục Trà Chi phát hiện ra người trước mặt này quả thực đẹp trai không góc chết.
Sạch sẽ, trong trẻo, lạnh lùng tựa thần linh, toàn thân đen tuyền khiến cho người ta có cảm giác như bị kéo vào địa ngục, bị bao quanh bởi hơi thở độc đoán cấm dục.
Vẫn là vị thiếu gia quý tộc cao cao tại thượng không thể với tới.
Lục Trà Chi bị từ chối một cách thờ ơ như vậy nhưng không cảm thấy khó chịu, cô đặt túi giấy lên vali của anh, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào, rồi rất tự giác lui ra khỏi ô của anh.
Hứa Hữu Trì nhìn bóng người của cô dần đi xa, cảm xúc trong mắt anh chìm xuống, lực tay siết cán ô vô thức tăng lên vài phần.
Lúc cô chạy vội về cửa hàng, Phương Hoè Nhĩ đã ngồi vào bàn ăn, bắt đầu ăn cơm hộp. Nhìn thấy Lục Trà Chi quay lại, cô ấy đẩy hộp cơm đã hâm nóng sẵn sang trước mặt cô, "Ăn đi."
Lục Trà Chi ngồi xuống, vén những lọn tóc bị dính mưa ra sau tai và buộc tạm lại. Cô mở hộp nhựa, im lặng một lúc, đột nhiên cầm đũa gắp một miếng gà rán vào bát của Phương Hoè Nhĩ.
Phương Hoè Nhĩ đang ăn cơm, bỗng dưng thấy bát của mình có thêm một miếng gà rán, cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mày thanh tú nhíu lại, "Làm gì vậy?"
Lục Trà Chi bình tĩnh giải thích: "Tớ vừa mới thề, cần phải giữ chữ tín với ông trời."
… Phương Hoè Nhĩ gắp trả miếng gà rán không thuộc về mình, "Tự ăn đi, ông trời bận lắm, làm gì có thời gian mà quan tâm đến cậu."
Lục Trà Chi "ồ" một tiếng, ung dung cầm đũa ăn. Dù sao cũng là Phương Hoè Nhĩ ép cô ăn, cô không cố ý vi phạm lời thề với ông trời. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cô cắn một miếng gà rán nhỏ, nghe thấy Phương Hoè Nhĩ hỏi: "Vừa nãy là người cậu gặp ngày hôm qua, người mà cậu gọi là… người đẹp lạnh lùng?"
"Ừ." Khi nghĩ đến anh, Lục Trà Chi đột nhiên bật cười, cảm thấy thức ăn trong hộp cũng ngon hơn nhiều, "Tớ không lừa cậu chứ, anh ấy đẹp trai phải không?"
"Lúc trước tớ sai rồi." Phương Hoè Nhĩ vô cùng hối hận, chân thành nói, "Cậu nói đúng, Văn Khải Trạch thực sự không xứng để so sánh với anh ấy."
"Biết vậy là tốt rồi." Lục Trà Chi vỗ vỗ tay cô ấy, giọng nói đầy sự rộng lượng: "Nể tình cậu còn trẻ người ngây dại, nhưng biết sửa đổi đi đúng đường, tớ thay mặt anh nhà tớ tha thứ cho cậu."
Phương Hoè Nhĩ nghe vậy, dùng vẻ mặt trêu trọc nhìn chằm chằm cô: "Sao lại là anh nhà cậu rồi? Cậu vừa đi xin được phương thức liên lạc của anh ấy rồi à?"
Lục Trà Chi bình tĩnh nuốt miếng cơm đang ăn dở xuống, đáp: "Không có."
"???" Phương Hoè Nhĩ không hiểu, "Một cơ hội tốt như vậy mà cậu không tận dụng xin thông tin liên lạc của người ta, cậu có ngốc không chứ? Anh ấy đi đến ga tàu cao tốc, chứng tỏ người ta chỉ đơn giản là đến đây du lịch thôi, không phải người địa phương, sau này cậu định liên lạc với anh nhà cậu bằng cách viết thư rồi bỏ vào chai thả trôi giữa biển à?"
"Cậu đừng vội mà." Ánh mắt Lục Trà Chi sáng lên, cuối câu còn nói thêm một từ mang ngữ điệu làm nũng khiến Phương Hòe Nhĩ ngồi đối diện cảm thấy như bị đánh trúng tim.
Ừ, bị đánh trúng bởi sự ngọt ngào.
Lục Trà Chi bình thường hay mặc đồ màu đen nhất, vừa lạnh lùng vừa cool ngầu. Hôm nay cô lại mặc một bộ váy liền màu trắng, tóc đen buộc thấp phía sau, làm dịu đi khí chất của cả người, cười lên trông mềm mại vô hại.
Cô nói tiếp: "Liên lạc qua thư tất nhiên là không thể rồi. Ai bảo nhất định phải là tớ chủ động kết bạn với anh ấy, mà không phải anh ấy chủ động kết bạn với tớ cơ chứ?"
Phương Hòe Nhĩ lập tức muốn rút lại suy nghĩ vừa rồi của mình.
Bề ngoài lạnh lùng mãi mãi là bề ngoài lạnh lùng.
Dù bên ngoài trông có vẻ đơn thuần đáng yêu đến đâu, bên trong cũng là một con quỷ ăn thịt người không chớp mắt.
Im lặng hồi lâu, Phương Hòe Nhĩ bình luận: "Cậu thật là giỏi tính toán."
Lục Trà Chi suy nghĩ một lúc, khóe miệng cong lên, rất hài lòng với nhận xét này, "Cảm ơn cậu đã... "
"Khen ngợi."
... Ai mà khen cậu chứ, buồn nôn quá.
Từ Sam Thành đến Phong Thành, nếu đi tàu cao tốc sẽ mất tổng cộng một tiếng đồng hồ, loa phát thanh liên tục lặp lại: "Xin đừng hút thuốc trên tàu."
Hứa Hữu Trì đeo khẩu trang màu đen, che kín nửa khuôn mặt.
Anh ngồi trên ghế, mở ứng dụng có biểu tượng chim cánh cụt.
Trong nhóm chat của nam sinh lớp, tin nhắn mới nhất vẫn là tin nhắn từ tối hôm qua, nhìn qua toàn là nội dung giống hệt nhau, là Dịch Trác đang điên cuồng tag tên anh.
[Hứa Hữu Trì]: ?
[Dịch Trác]: Trì Bảo, mất tích nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng kết nối mạng rồi à?
[Hứa Hữu Trì]: .
[Khương Vệ Quân]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cười chết mất, đúng là Hứa thiếu gia lạnh lùng cao quý. Đủ tàn nhẫn, tôi thích.
[Hứa Hữu Trì]: .
[Khương Vệ Quân]: QAQ
[Khương Vệ Quân]: Anh Trì à, đừng lạnh lùng với người ta như vậy chứ.
[Khương Vệ Quân]: Yêu anh, chụt chụt.jpg
[Hứa Hữu Trì]: Cút đi.
[Dịch Trác]: @Khương Vệ Quân nghe thấy chưa, người ta ghê tởm cậu, mau mau cút đi.
[Dịch Trác]: @Hứa Hữu Trì bao giờ về?
[Hứa Hữu Trì]: Ngày mai.
[Dịch Trác]: Đây chính là đặc quyền của thủ khoa thi vào cấp 3 sao, cậu về quê cô Bình còn cho cậu nghỉ cả một kỳ nghỉ Quốc Khánh luôn. Lần trước tôi bị viêm ruột muốn chết đi tìm cô ấy, cô ấy chỉ cho nghỉ có một buổi tối. Kì thị đến vậy luôn? [icon nghi ngờ nhân sinh]
[Dịch Trác]: Thực ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói với cậu, cậu mau về đi, hôm thứ sáu trong ngăn bàn của cậu thư tình với đồ ăn vặt đã chất đầy rồi, không về sớm là chất lên mặt bàn luôn đấy.
[Dịch Trác]: Cẩn thận kẻo cô Bình lại gọi cậu qua, bảo cậu đừng làm tên cướp đi tâm hồn các thiếu nữ nữa, đừng gây phiền phức cho Văn phòng Tâm lý đạo đức học đường nữa.
Câu nói này khiến Hứa Hữu Trì nhớ lại chuyện bực mình không lâu trước đây.
Ngày đầu tiên khai giảng của học kỳ này đã có một nhóm em gái lớp 7 vì muốn nhìn anh mà trốn tiết thể dục tụ tập trước cửa lớp anh, đúng lúc tiết đó lớp anh học môn Hóa của cô chủ nhiệm Niếp Bình, đám em gái đó bị đuổi đi được một lúc lại quay trở lại, cô Niếp Bình nén giận dạy cho đến hết tiết.
Ngày hôm sau, không biết sao mà chuyện này lại truyền đến tai Văn phòng tâm lý, chủ nhiệm phòng Tâm lý gọi cô Niếp Bình qua nói chuyện, cô Niếp Bình lại gọi Hứa Hữu Trì đi nói chuyện.
Nội dung chính là bảo anh ở trường cố gắng che giấu sự nổi bật của mình, đừng gây phiền phức cho người khác và bản thân.
Vì chuyện này mà anh bị đám Dịch Trác cười nhạo đến tận bây giờ.
Thỉnh thoảng một đám con trai lại diễn trước mặt anh nói, "Tôi đã chịu đựng sự đẹp trai mà ở cái tuổi này tôi không nên có. Ôi, cái sức hấp dẫn chết tiệt tỏa ra từ khắp người tôi..."
Cảm ơn, tôi bị làm cho buồn nôn rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Hữu Trì hơi bực.
[Hứa Hữu Trì]: Chiều về trường vứt đi giúp tôi.
[Dịch Trác]: ???
[Dịch Trác]: Không phải chứ anh trai, có một hộp socola nhân rượu Neuhaus, cậu không ăn thì đưa tôi ăn đi.
[Hứa Hữu Trì]: Tùy cậu.
Hứa Hữu Trì tắt điện thoại, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Trước mắt đột nhiên hiện lên một cảnh tượng.
Trong con hẻm bẩn thỉu lộn xộn vào đêm mưa, cô gái mặc áo đen váy đen, chiếc dây chuyền đeo trên cổ cô có lồng một bông hoa trà bằng kim loại.
Thân hình mảnh khảnh yếu ớt, sự khinh miệt toát ra từ trong nụ cười.
Sự kiêu ngạo trong mắt không ai chạm tới được.
Mà chỉ nửa tiếng trước, chiếc váy trắng của cô bị mưa làm ướt, lại giống như một con búp bê tội nghiệp đáng thương.
Hứa Hữu Trì mở mắt ra, khi cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đi gương mặt, đồng tử trong mắt tối tăm không rõ.
Anh mở túi giấy để ở phía trên vali, chiếc áo sơ mi trắng được gấp gọn gàng, yên lặng nằm bên trong.
Dưới quần áo hình như có một vật gì đó làm bằng lông màu hồng lộ ra.
Hứa Hữu Trì nhíu mày, lấy ra.
Là một con thỏ bông treo trên móc khóa.
Còn có một mảnh giấy nhỏ.
[Ôi chao, hình như em vô tình làm mất con thỏ bông của mình rồi, phiền anh gửi lại cho em nhé, địa chỉ em sẽ gửi qua WeChat cho anh, cứ tìm số điện thoại của em là được, 159xxxxxxx, cảm ơn anh nha! QvQ]
Mỗi câu mỗi từ đều hết sức dễ thương, giọng điệu cũng mềm mại, nhưng Hứa Hữu Trì lại chẳng thấy dễ thương ở đâu cả.
Anh nắm chặt mảnh giấy, suýt nữa thì bị người con gái đang kiên quyết thực hiện triệt để "chính sách mặt dày" này làm cho tức cười.
Anh thật sự đã mù mắt rồi.
Cô chưa bao giờ là một cô gái yếu đuối cần người khác thương hại cả.
Ăn xong bữa trưa, Lục Trà Chi mua một cái ô rồi tạm biệt Phương Hòe Nhĩ, ai về nhà nấy.
Trên đường về Lục Trà Chi rất phân vân.
Thực ra cô cũng không chắc lắm, với thái độ lạnh lùng kiên quyết của anh chàng đẹp trai đó cô cũng không chắc anh có thật sự tốt bụng gửi con thỏ bông về cho mình hay không, nếu anh thấy phiền phức mà vứt đi luôn thì cô sẽ không bao giờ liên lạc được với anh nữa.
Mình còn đưa kèm theo một con thỏ nhỏ nữa chứ.
Mất cả chì lẫn chài.
Haizz.
Cổng lớn sân nhà không đóng.
Dây leo trong vườn rau mọc um tùm, lá cây đọng nước mưa. Con mèo đen nằm lười biếng dưới mái hiên ở chỗ không bị mưa hắt đến.
Bà ngoại đang thêu đệm giày ở hành lang, thấy cô về, lập tức buông đồ trong tay xuống, "Chi Chi về rồi à."
"Vâng ạ, bà ngoại." Lục Trà Chi treo cái ô ở ngoài hành lang, "Cháu vào phòng vẽ tranh đây, lát nữa bốn rưỡi cháu về trường."
Mở đèn phòng ngủ, Lục Trà Chi để điện thoại sạc pin, ngồi trước bàn học, bình tâm tĩnh khí, viết ngày tháng lên giấy vẽ, bắt đầu phác thảo bằng bút chì.
Bốn giờ, cô đặt bức tranh đã được tô bằng màu nước lên bàn, đứng dậy thu dọn hành lý về trường.
Cho đồ cần dùng vào vali, Lục Trà Chi ngồi bên mép giường, mở WeChat trên điện thoại, giao diện danh bạ sạch trơn, không có bất kỳ lời nhắc thêm bạn mới nào.
Trái tim đang treo lơ lửng trên không trung đột nhiên bị kim châm một cái.
Lục Trà Chi vẻ mặt tê dại rút dây sạc ném vào vali, tắt màn hình điện thoại.
Cũng chẳng biết đang hy vọng gì nữa.
Dán bức tranh đã khô bằng băng dính hai mặt lên tường đầu giường, cô đang thay đồng phục, bà ngoại ở bên ngoài cách một cánh cửa nhắc nhở, "Chi Chi, hôm nay vào thu rồi, con nhớ mang thêm quần áo đi học, đừng mặc áo ngắn tay nữa, coi chừng bị cảm lạnh đấy."
Lục Trà Chi hơi ngẩn người.
Ngay sau đó đáp lại một tiếng "Vâng ạ".
Đã vào thu rồi.
Ngày này mặt trời đến kinh tuyến 180 độ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống xích đạo trái đất, âm dương ngang nhau, ngày đêm bằng nhau, không có ngày cực dài hay đêm cực dài.
Sau đó, bán cầu Bắc ngày ngắn đêm dài, bán cầu Nam ngày dài đêm ngắn.
Hóa ra cô và anh gặp nhau vào ngày cuối cùng của mùa hè năm nay ở Sam Thành, khi ngày dài hơn đêm.
Điều này cũng có nghĩa là.
Mùa hè năm nay, đã kết thúc hoàn toàn rồi.