Chạy Trốn Hoàng Hôn

Chương 2: Tín nữ nguyện ăn chay cả đời


4 tháng

trướctiếp

Hôm sau là chủ nhật, trời vẫn mưa không ngớt, tiếng mưa tí tách đập vào cửa sổ, tụ hợp thành giọt nước, chảy dọc xuống theo lớp kính để lại rất nhiều vệt mưa.

Lục Trà Chi tỉnh dậy ở trên giường, mơ màng nhìn môi trường xa lạ xung quanh trong vòng năm giây rồi mới kịp phản ứng lại mình đang ở nhà cô bạn thân Phương Hoè Nhĩ.

Khoảng chín giờ tối hôm qua trời bắt đầu mưa, Lục Trà Chi đang chuẩn bị rửa mặt đi ngủ thì bất ngờ nhận được điện thoại của Phương Hoè Nhĩ, nghe cô ấy khóc lóc than rằng bản thân không nên xem phim kinh dị khi ba mẹ vắng nhà đêm mưa, giờ cảm thấy căn phòng đầy ắp yêu ma quỷ quái nhìn mình chằm chằm.

Lục Trà Chi dỗ Phương Hoè Nhĩ một hồi, cúp máy xong nói với bà ngoại một tiếng rồi miễn cưỡng thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy đến nhà họ Phương.

Ra khỏi nhà mới nhớ bản thân quên cầm ô. Cô nghĩ trời mưa nhỏ, đường cũng không xa, dầm mưa một chút cũng chẳng sao.

Ai ngờ trên đường gặp cậu bé bị bọn côn đồ lôi vào ngõ hẻm bắt nạt, cô không thể thấy chuyện bất bình mà đứng yên không làm gì, chỉ có thể nhặt chiếc chai bia rỗng duy nhất bên cạnh thùng rác làm "vũ khí hành hiệp trượng nghĩa".

Sau khi cứu và đưa cậu bé ở lại trường vào cuối tuần về ký túc xá an toàn, với thân hình ướt sũng và vết tay in đỏ trên má, cô nhấn chuông cửa nhà Phương Hoè Nhĩ.

Bộ dạng thảm hại tột độ.

Dù sao có được tất yếu phải có mất.

Để đổi lấy danh hiệu nữ hiệp sĩ, cô phải mất đi nhan sắc mà vốn trước giờ mình luôn tự hào.

Phương Hoè Nhĩ mở cửa, giật mình sợ hãi, suýt tưởng thật sự có ma đêm khuya tới đòi mạng.

Nhận ra là Lục Trà Chi, cô ấy kéo cô vào nhà, hỏi han nguyên nhân làm sao ra nông nỗi này.

Lục Trà Chi vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, sau khi gội đầu và tắm xong, cô ném quần áo vào máy giặt, chỉ kể sơ lược câu chuyện rồi cuộn trong chăn đi ngủ.

Lơ mơ cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh dán lên mặt mình, có vẻ như là túi đá.

Tỉnh táo không quá nửa giây, rồi cô lại chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng kéo rèm cửa, rất tối.

Lục Trà Chi lục lọi dưới gối, lấy được điện thoại, mở mắt ra nhìn màn hình di động một cách khó nhọc.

Mười một giờ rưỡi.

Mười một giờ rưỡi???

Mười một giờ rưỡi!!!

Phương Hoè Nhĩ đẩy cửa bước vào phòng, bật đèn, thấy Lục Trà Chi ngồi thẳng trên giường với bộ mặt mơ hồ, không còn gì để nói: "Tổ tông của tôi, cuối cùng cậu cũng thức dậy rồi à?"

Sao cậu không gọi tớ dậy chứ? Lục Trà Chi quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp nhíu chặt nhìn Phương Hoè Nhĩ, oán trách hành động của cô ấy: "Giờ đã là mười một rưỡi rồi mà cậu vẫn không gọi tớ dậy ăn sáng, cậu muốn để tớ chết đói à?! Tớ nói thế này nhé, hôm nay tớ mà chết đói trên giường cậu, cậu cũng không thoát khỏi liên can đâu!"

Sở trường của cậu là ngậm máu phun người đấy à? Phương Hoè Nhĩ cười bất lực, "Cậu nghĩ tớ chưa gọi cậu à? Với cái tính thức dậy là la hét, đấm đá đủ kiểu kia, ai dám gọi cậu dậy chứ?"

Nói rồi, cô ấy lại gần Lục Trà Chi, kéo tay áo lên, đưa cánh tay ra trước mặt Lục Trà Chi.

Lục Trà Chi thấy vết cào đỏ trên da cô ấy, cả người xìu xuống như quả bóng xì hơi, giọng nũng nịu: "Xin lỗi mà Hoài Nhĩ bảo bối... Tớ không có ý thức lúc ngủ mà, lỗi tại tớ, tớ xin lỗi, tớ quỳ xuống đây..."

"Hừ." Phương Hoè Nhĩ đã quá quen với cảnh Lục Trà Chi thay đổi thái độ nhanh hơn cả tốc độ lật sách, lạnh lùng cười khẩy kéo chăn của cô đi: "Thức rồi thì mau dậy đi, ra ăn cơm."

Lục Trà Chi biết mình sai, không dám chần chừ, nhanh chóng dậy rửa mặt.

Sau cùng khi thay quần áo, cô lại gặp vấn đề, tối qua cô mặc đồ ngủ của Phương Hoè Nhĩ, quần áo của mình vẫn còn phơi trên ban công chưa khô.

Cô suy nghĩ một lúc, ngồi xếp bằng trở lại giường, hô to ra cửa: "Hoài Nhĩ bảo bối!"

Phương Hoè Nhĩ lê dép vào, "Sao thế?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Váy của tớ vẫn chưa khô..." Lục Trà Chi nháy mắt với cô ấy, kéo dài giọng, "Giờ phải làm sao đây?"

Phương Hoè Nhĩ không chịu nổi dáng vẻ giả vờ đánh thương này của Lục Trà Chi, "Nói cho rõ ràng đi."

Lục Trà Chi: "Cho tớ mượn cái váy với, cảm ơn cậu."

Phương Hoè Nhĩ lục tủ quần áo một lúc, ném cho cô một chiếc váy sơ mi xếp ly màu trắng.

Lục Trà Chi bước xuống giường bằng chân trần, cầm váy đứng trước gương thử, thành thật hỏi: "Hoài Nhĩ, cậu thấy tớ mặc kiểu váy nữ tính dịu dàng như này có hợp không?"

Phương Hoè Nhĩ nghiêng đầu nhìn kỹ hai lần, "Hợp lắm, đẹp mà."

Lục Trà Chi hít một hơi sâu, "Hoài Nhĩ bảo bối của tôi ơi, tớ là người cool ngầu mà! Cậu đã quên mất hình tượng của tớ rồi sao? Cool ngầu! Làm sao người cool ngầu lại mặc váy dễ thương thế này được chứ?!"

"Ồ, vậy cậu cứ mặc cái váy ngủ của cậu ra ngoài đi."

Hai giây sau, Phương Hoè Nhĩ nghiêng đầu bổ sung: "Người cool ngầu."

...

Lục Trà Chi: "Phương Hoè Nhĩ, cậu thay đổi rồi đấy."

Phương Hoè Nhĩ dựa người vào cửa, vẻ mặt vô tội, "Tớ làm sao cơ?"

"Hôm qua lúc nói chuyện điện thoại, cậu là người khóc lóc um sùm, van nài tớ đến ngủ cùng, cậu không phải như thế. Giờ cậu thay đổi thái độ ra vẻ uy quyền với tớ rồi đấy."

Sau khi Lục Trà Chi lạnh lùng trình bày sự thật, cô rút ra kết luận ngắn gọn: "Chắc chắn là cậu không còn yêu tớ nữa rồi, bên ngoài đã có người khác phải không?"

Phương Hoè Nhĩ nhíu mày, "Không phải đâu, sao tớ lại không yêu cậu nữa được, tớ còn tìm váy cho cậu mà..."

Không đợi cô ấy nói hết, Lục Trà Chi đã đẩy cô ấy ra khỏi phòng, đóng sập cửa phòng một cách vô tình, theo quỹ đạo quay của cánh cửa còn có một làn gió đi kèm.

Giọng nói lạnh lùng vọng ra từ sau cánh cửa dày: "Khỏi giải thích, tớ đã hiểu rồi. Tớ chỉ là công cụ để cậu dùng khi sợ ma thôi."

...

?

"Lúc cô ra khỏi nhà đã là một tiếng sau, khoảng mười hai rưỡi trưa, Lục Trà Chi ôm một túi giấy, cẩn thận luồn vào dưới ô của Phương Hoè Nhĩ. 

Phương Hoè Nhĩ nghiêng đầu hỏi: "Muốn ăn gì?"

"Đến FamilyMart đi." Lục Trà Chi không do dự, "Muốn ăn cơm hộp của họ."

Sam Thành là một nơi khá nhỏ bé, cũng không thực sự sầm uất, chỉ có một cửa hàng tiện lợi Family Mart được mở đối diện ga tàu cao tốc.

Phương Hoè Nhĩ ừ một tiếng, cô ấy không kén ăn, tuỳ theo Lục Trà Chi là được.

Mất khoảng mười phút đi bộ, đã tới cửa hàng, Phương Hoè Nhĩ thu ô, để vào giỏ đựng ô trước cửa.

Lục Trà Chi vẫn ôm cái túi giấy trong lòng, Phương Hoè Nhĩ liếc nhìn, không hiểu hỏi: "Cậu ôm cái áo sơ mi như báu vật làm gì thế? Mất nửa tiếng dùng máy sấy sấy khô mà cậu lại không mặc."

"Cậu không hiểu đâu." Lục Trà Chi lắc đầu, siết chặt túi giấy hơn, "Đây không phải áo sơ mi bình thường, đây là mối tình đầu của tớ."

"?" Phương Hoè Nhĩ càng nghe càng không hiểu, "Cái gì cơ?"

"Ừm..." Lục Trà Chi cúi thấp đầu, nghiêm túc hồi tưởng lại, "Nói đơn giản là, ừm... Tối qua ngoài việc tớ hy sinh cứu cậu bé tội nghiệp kia, tớ còn vô tình gặp một anh chàng cực kỳ, cực kỳ đẹp trai. Và anh ấy, cũng vô tình cứu tớ..."

Tối qua trước khi ngủ, Lục Trà Chi kể sơ sài, bỏ qua nhiều tình tiết. Lúc này đứng trước kệ sữa chua, cô nói rành rọt, kể rất cặn kẽ từ đầu đến cuối.

"... Cuối cùng, khi tớ bôi thuốc xong cho cậu học sinh đó, quay lại muốn nhìn anh ấy, thì phát hiện anh ấy đã đi mất rồi. Nhưng anh ấy có để lại áo sơ mi của mình trên ghế dài, chiếc ghế dài ngay cửa ấy."

Cô nhìn vào túi giấy, rồi lại không kìm được mà nhếch khóe môi, "Chắc là dành cho tớ. Anh ấy thấy tớ chỉ mặc áo thun, sợ tớ bị cảm lạnh. Chắc chắn là cho tớ rồi."

... Phương Hoè Nhĩ bất lực xoa trán, "Cậu có biết bây giờ cậu trông thế nào không?"

Lục Trà Chi nháy mắt, "Trông thế nào?"

Phương Hoè Nhĩ: "Thiếu nữ đang yêu, nhớ tém tém lại. Giữa chốn đông người phải biết giữ hình tượng chứ."

... Lục Trà Chi tức giận liếc cô ấy một cái, cúi xuống chọn sữa chua, không muốn để ý thêm cô bạn thẳng tính không hiểu thấu hồng trần này nữa.

Nửa phút sau, Phương Hoè Nhĩ vỗ vai cô, hỏi tiếp: "Tớ tò mò ghê, anh chàng đó đẹp trai đến mức nào mà khiến cậu mê mẩn ra nông nỗi này, còn đẹp hơn cả Văn Khải Trạch nữa à?"

Nghe đến cái tên quen thuộc, Lục Trà Chi khựng lại, rồi nhìn Phương Hoè Nhĩ bằng khuôn mặt không cảm xúc, "Đồng ý với tớ, mắt không dùng tới thì quyên góp cho người cần nhé."

"Không phải chứ." Phương Hoè Nhĩ bật cười vì câu nói của cô, "Anh chàng được cả trường công nhận là hotboy, lại còn là chủ tịch hội học sinh nữa, cậu cũng là người trong hội học sinh mà, không lẽ không nhận ra người ta thích cậu à?"

"Cái gì mà cả trường, tớ chưa bao giờ nói anh ấy đẹp trai cả. Các cậu kém thẩm mỹ quá đấy, kết luận linh tinh đừng có lôi tớ vào. Tớ bận lắm, đừng kêu tớ." Ánh mắt Lục Trà Chi lại quay về các hũ sữa chua, "Biết người ta thích mình thì có ích lợi gì, tớ không thích anh ấy."

"Sao lại không thích chứ? Đã bắt đầu kỳ học được gần một tháng rồi mà anh ấy vẫn đối xử rất tốt với cậu mà?"

Lục Trà Chi nghe xong, có vẻ như không ngờ Phương Hoè Nhĩ lại chậm hiểu đến mức này, nhìn cô ấy đầu thất vọng, "Câu hỏi đơn giản thế này mà cậu thật sự không hiểu à?"

Hứa Hữu Trì đặt chiếc vali đen trước cửa tiệm, đi tới tủ đựng đồ uống, mở cửa tủ ra.

Ngón tay vừa chạm vào thân chai coca mát lạnh, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau lưng minh, người đó đang ung dung nói: "Cậu so sánh ngoại hình của tớ và anh ấy, vẫn không hiểu à..."

"Tớ quá xinh đẹp, anh ấy không xứng với tớ đâu."

...

Phương Hoè Nhĩ lười đáp lại đồ quỷ tự luyến hết thuốc chữa này, lập tức chuyển đề tài: "Vậy cậu nói xem, anh chàng vừa gặp đã yêu của cậu tối hôm qua đẹp trai đến mức nào mới có thể lọt vào mắt của cô tiên nữ kiêu kỳ lạnh lùng như cậu?"

"Cái này à..." Lục Trà Chi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chọn một hũ sữa chua trái cây vị đào từ trên kệ, "Anh ấy đẹp trai đến mức tớ không thể diễn tả bằng lời được, cậu hiểu không?"

Cô lấy thêm một hũ cho Phương Hoè Nhĩ rồi đứng thẳng người dậy, "Tóm lại, tín nữ nguyện ăn chay cả đời, cầu xin trời phật ban thêm một lần gặp lại anh chàng đẹp trai, lạnh lùng ấy..."

Tiếng đóng cửa kính vang lên, cắt ngang câu nói của cô.

Lục Trà Chi vô thức quay đầu lại, bất ngờ va vào một đôi mắt đào hoa quá đỗi xinh đẹp.

Không giống với đêm hôm qua, hôm nay anh mặc áo len màu đen, làm da càng thêm trắng.

Dáng người cao gầy thanh mảnh, tay cầm chai coca lạnh.

Vẫn là khuôn mặt đẹp gây chấn động thiên hạ, không biểu cảm gì, song đôi mày mắt toát lên sự xa cách lạnh nhạt với người khác.

Bên cạnh vang lên tiếng hít thở gấp của Phương Hoè Nhĩ.

Còn có tiếng rất nhỏ...

Tiếng chửi thề "chết tiệt".

Rõ ràng là một ánh mắt bình thường, nhưng Lục Trà Chi dường như lại đọc được điều gì đó khác biệt trong đôi mắt đen láy của anh.

Hai giây sau, "mỹ nam lạnh lùng" liếc nhìn thứ mà cô đang ôm trong lòng.

Anh chỉ nhìn một lần, rồi không chút lưu luyến thu hồi tầm mắt.

Lục Trà Chi hoàn hồn, cúi đầu xuống.

Trong lòng cô ngoài chiếc túi giấy đựng áo sơ mi của anh, còn có một chai sữa chua, một hộp cơm trưa bento gồm gà rán và trứng non cuộn sốt cà chua.

Bên tai cô vang lên câu thề thốt lúc nãy của chính mình.

...

Thật ra thì.

Ông trời à...

Tín nữ chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, ông không cần phải, hiển linh tới như vậy đâu...

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp