Hắn không tính nói ra thân phận của mình.
Vô luận là đi đâu, chỉ cần bị người ta biết thân phận, họ sẽ cẩn thận từng li từng tí, lấy lòng nịnh nọt.
Tạ Dương Diệu thấy phiền vô cùng, mà hiện tại hắn rất thích cùng Lan Đại sống chung như vậy, không muốn Lan Đại cũng cẩn thận từng li từng tí, lấy lòng nịnh nọt.
Còn sống rời khỏi nơi này, lúc đó nói thân phận của mình cho đối phương cũng không muộn.
Thẩm Trạch Lan thấy đối phương không muốn nói tới gia cảnh của mình, cho là đã mạo phạm đối phương, liền không hỏi thêm gì nữa.
Kỳ thật cậu cũng không có hứng thú đối với gia cảnh của đối phương, chỉ là cậu hơi chấn kinh với những lời mà đối phương vừa nói, cho nên mới hỏi câu này.
Thẩm Trạch Lan là loại người, nói dễ nghe một chút, là người có chừng mực, tôn trọng riêng tư của người khác, nói khó nghe chút, thì là người lạnh lùng, không quan tâm đến những việc không liên quan đến mình.
Cậu tiếp nhận linh kiếm đối phương đưa tới.
Vỏ kiếm có màu xanh ngọc, rút kiếm ra, thân kiếm dài mảnh, sáng như tuyết, như có ánh trăng nhàn nhạt đổ xuống.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT