Nếu ở phàm giới, tất nhiên là cao thủ, nhưng mà, ở đây là tu tiên giới, thì một kích của tu sĩ Luyện Khí tầng 1 cũng không chịu nổi.

     Thẩm Trạch Lan nhìn hắn, nói: “Ngươi buổi sáng ra ngoài làm cái gì? Đem đáy vực xem hết rồi? "

     Đối phương không đáp lại, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

     Thẩm Trạch Lan ánh mắt hơi đổi, tay rũ ở bên người, tạo lưỡi đao gió.

     Đao gió xoay tròn, bổ về phía nhánh cây, soạt một tiếng, nhánh cây bị chặt đứt.

     Tạ Dương Diệu từ chỗ cao rơi xuống, hắn ở không trung điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

     "Lan Đại." tiếng nói hắn nặng nề, tóc và quần áo đều bị mặt trời phơi đến bốc lên hơi nước.

     Thẩm Trạch Lan khoanh tay, ánh mắt đầy vô tội, nói: “Làm sao vậy.”

     Tạ Dương Diệu nhìn cậu một lát, liền đổi cây khác, vừa dẫm lên nhánh cây, nhánh cây lại bị chặt đứt. Hắn đi mấy bước đã đến trước mặt Thẩm Trạch Lan, vẻ mặt Tạ Dương Diệu âm trầm, muốn bắt lấy cái tay đang tác quái của đối phương, chất vấn đối phương, tại sao lại phải làm khó hắn.

     Đối phương lấy ra một quả màu đỏ có chút xanh, lấy nước rửa rửa, nhét vào trong tay hắn.

     “Nếm thử?”

     Thẩm Trạch Lan đánh lén quá nhanh, làm Tạ Dương Diệu không tránh kịp.

     Hắn nhíu mày, nhìn nhìn Thẩm Trạch Lan, muốn đem quả trả lại Thẩm Trạch Lan.

     Thẩm Trạch Lan thừa cơ bấm thuật hong khô, nhảy lên lưng hắn, vòng lấy cổ hắn, “Bạn trai, trở về.”

     Tạ Dương Diệu không muốn đối phương chạm vào hắn, nhưng thân thể lại không chán ghét, có lẽ là đối phương chạm vào hắn nhiều lần, thân thể đã quen, hoặc là do đối phương khác với người khác, thân thể lạnh băng, kề cùng một chỗ, đặc biệt dễ chịu. – cho dù thân thể đối phương ấm lên, kề cùng một chỗ, cũng thấy dễ chịu.

     Tối hôm qua, đối phương ôm hắn suốt cả đêm, hắn cũng thấy dễ chịu cả đêm.

     Nếu không, lúc đối phương ngủ, hắn có thể dừng tu luyện, đẩy đối phương ra.

     Bởi vì tu luyện《 Đao Pháp Định Sơn Hà 》, xuất hiện hiện tượng Xích Nhật, hắn đối với người có thân nhiệt bình thường, cảm thấy cả người muốn bốc cháy.

    Tạ Dương Diệu không biết vì sao Thẩm Trạch Lan lại khác với người khác, hắn đè ép nghi hoặc, nhíu mày nói: “Ta không phải bạn trai ngươi.”

     Thẩm Trạch Lan nói: “Vâng vâng vâng, ngươi không phải.”

     Qua loa cực kì.

     Thẩm Trạch Lan nói tiếp: “Ta đã đưa thù lao rồi, nhanh lên, mau trở về.”

     Chỉ có cái này…?

     Tạ Dương Diệu nhìn trái cây trên tay, trừ vẻ ngoài có chút đẹp mắt, không có tác dụng gì, lại không có Linh khí.

     Ngươi thế mà dám dùng thứ đồ thấp kém này, sai sử người đường đường là thiếu Chủ Cửu Châu ra sức?.

     Tạ Dương Diệu muốn đem người ném xuống, thì vành tai bị hôn một cái.

     “Ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện, cho nên đang đau đầu cũng phải tới tìm ngươi, hiện tại ta rất mệt, thực sự đi không nổi nữa.”

     “Ngươi cõng ta trở về đi.”

     “Ta cho thù lao rồi.”

     Thẩm Trạch Lan ở phía sau nghĩ linh tinh.

     "Dù ngươi có nói thế nào, ta cũng sẽ không cõng ngươi."

.

     Tạ Dương Diệu cầm dây cột tóc cột lại tóc, dựa vào thân cây, nhìn người mà hắn mới cõng về, đang cầm tảng đá nghiền lá cây màu xanh không biết tên, mặt không đổi sắc cắn trái cây.

     Tạ Dương Diệu, ngươi thật không có tiền đồ.

     Ngươi lại vì quả dại thấp kém, chất thịt còn thô ráp….

     Thẩm Trạch Lan nghiền nát lá bạc hà, nhìn thoáng qua, thấy Tạ Dương Diệu gương mặt ủ rũ, trầm mặc cắn quả. Cậu có loại cảm giác đã đắt tội người ta.

     Không sao.

     Thẩm Trạch Lan đã nghĩ kỹ, sau khi giải quyết hàn khí, làm sao quăng đối phương, rồi chạy trốn, hắn nói: “Bạn trai, ngươi tới đây một chút.”

     “Ta nói….”

     "Diêu Ngũ." Thẩm Trạch Lan biết nghe lời đổi xưng hô.

     Tạ Dương Diệu cắn miếng cuối cùng, đi tới, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Chuyện gì? ”

     Thẩm Trạch Lan nói: “ Nước bạc hà có tác dụng đuổi muỗi, có muốn thoa 1 chút không?”

     Tạ Dương Diệu nói: “Ngươi vì sao không dùng trừ tà tráo?”

     Thẩm Trạch Lan chưa từng nghe nói qua trừ tà tráo, hẳn là thứ trước đó cậu chưa từng tiếp xúc qua. Cậu khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin hỏi cái gì là trừ tà tráo?”

     Tạ Dương Diệu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra.

     Trừ tà tráo là thứ Ngũ Độc tông ở Phi Long châu chuyền ra, chỉ truyền cho thế gia giao hảo, môn phái giao hảo, tông phái phụ thuộc cùng tín đồ.

     Đối phương bây giờ mới luyện khí tầng 9, cho thấy linh căn không tốt, không vào được những nơi này, tự nhiên không thể nào biết được.

     Theo hiểu biết của Tạ Dương Diệu, những nơi này đều có chút nội tình, nên sẽ không tùy tiện tuyển người.

     Tạ Dương Diệu đơn giản giải thích trừ tà tráo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play