Thẩm Trạch Lan nhìn Tạ Dương Diệu gần như là chạy trối chết, cười ra tiếng.
Cậu đứng lên, cho dù hàn khí ngừng, vì chưa khỏi cảm hẳn, giờ phút này cũng có chút khó chịu, cậu chầm chậm đi đến lá chỗ chuối tây, cầm nước sạch, uống một ngụm.
Chợt hạ xuống tầm mắt, nhìn cái bóng của mình trong nước.
Cậu kỳ thật cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa.
Lỗ tai có chút nóng.
Thẩm Trạch Lan chậm rãi uống nước, lại ăn một chút thịt thỏ, rồi đã tọa tu luyện.
Tu luyện tới buổi chiều, đi hái lá bạc hà, dẫn nước, cậu nhìn trời một chút, lại đi hái trái cây làm đồ ăn vặt.
Trái cây ăn ngon lại nhìn đẹp mắt, đã hái không sai biệt lắm, Thẩm Trạch Lan lựa chọn mấy trái ngon, rồi trở về chỗ cũ.
Diêu Ngũ không trở về.
Thẩm Trạch Lan buông trái cây xuống, bẻ gãy 1 thanh gỗ, bấm pháp quyết tìm người, xác định vị trí đại khái, đi tìm người.
Tạ Dương Diệu đã đi qua những nơi mà hắn chưa đi, đi hết một lượt, nhưng hắn có chuyện phiền lòng, không muốn trở về, nên bẻ cành cây làm kiếm, luyện tập《 Đao Pháp Định Sơn Hà 》.
《 Đao Pháp Định Sơn Hà 》 là một quyển đao pháp đứng đầu, dị thường bá đạo, cần phối hợp tâm pháp bá đạo giống vậy, cùng nhau tu tập, nếu là người đạo tâm không kiên định, bướng bỉnh cường thế, thì tu không được đao pháp này.
《 Đao Pháp Định Sơn Hà 》 có mười hai thức.
Tạ Dương Diệu đã luyện đến thức thứ năm, so với đao tu cùng tuổi, thì tốc độ tiến bộ cùng ngộ tính của hắn là nhanh nhất.
Chỉ vì hắn là Thuần Dương chi thể, lại có Hỏa Linh Căn, tu luyện đao pháp này, khó tránh khỏi tiến cấp quá nhanh.
Tiến cấp quá nhanh đối với hắn là tối kỵ, sẽ thúc đẩy Thuần Dương chi thể cùng Hỏa Linh Căn đại thịnh, giống như mặt trời, tự thiêu đốt bản thân, từ đó đạt tới ánh sáng vạn trượng.
Ở tuổi ba mươi tuổi, có thể đạt tới trình độ mà người bên ngoài cực kỳ khó đạt tới, hoặc là cả đời cũng không thể đạt tới, nhưng chú định tráng niên mất sớm, sống không quá ba mươi tuổi.
Từ xưa tới nay, không có ai vừa có Hỏa Linh Căn, vừa có Thuần Dương chi thể đi tu luyện《 Đao Pháp Định Sơn Hà》, cho nên, Tạ Dương Diệu tu luyện đao pháp này đến khi trưởng thành, mới biết được việc này.
Hiện tại hắn đã hai mươi mốt.
Thân thể cường tráng, tinh lực tràn đầy, nhưng chỉ là ánh hoàng hôn, triệu chứng hắn chết sớm đã xuất hiện.
Một khi mất đi ý thức, liền sẽ tự đốt.
Lão đầu giấu diếm người Cửu Châu, luôn tìm mọi biện pháp giúp hắn kéo dài mạng sống.
Nhưng thật ra, hắn không có bao nhiêu cảm giác.
Nếu thời gian đã có hạn, vậy thì hắn phải sống cho oanh oanh liệt liệt.
Lần này đi ra ngoài trừ ma, thật ra là vì tránh lão đầu lại lo nghĩ, chỉ là không nghĩ tới, ma là do con người tạo ra, hắn cũng không nghĩ tới, đường ca sẽ liên thủ cùng người chế tạo ma vật, đâm đao sau lưng hắn.
Nếu không, hắn cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Những kẻ ăn cây táo rào cây sung này, phái yêu thú đuổi giết hắn, lúc này biết hắn còn chưa chết, chỉ sợ đã lo đến sứt đầu mẻ trán, phí sức đi tìm hắn.
Lúc hắn thoát khỏi yêu thú truy sát, dùng thuật pháp ẩn thân, đối phương hẳn là không tìm được tới đây.
Tạ Dương Diệu luyện đến thức thứ 5 của《 Đao Pháp Định Sơn Hà 》, ra một thân mồ hôi, tâm tình cũng nhẹ nhõm không ít, hắn cầm thanh gỗ, tùy ý ném, thanh gỗ cắm thẳng vào trong bùn.
Hắn đi thẳng đến bờ sông, tìm một chỗ bằng phẳng, sau khi đảm bảo sẽ không rơi vào trong sông, thì cởi ra quần áo, đem quần áo giặt sạnh, vắt khô, treo ở trên nhánh cây.
Sau đó cấp tốc tắm rửa gội đầu, mặc y phục ướt nhẹp vào, tìm nơi trống trải, đợi mặt trời đem quần áo và tóc hong khô.
Lúc Thẩm Trạch Lan tìm đến, nhìn thấy cảnh này.
Hắn nghĩ mãi không ra, làm như vậy không thấy khó chịu sao?
Thẩm Trạch Lan phải trầm mặc hai giây, mười phần nhân từ cho bấm thuật hong khô cho đối phương.
Tạ Dương Diệu né tránh thuật hong khô.
Hắn đi đến trước 1 cái cây, nhảy lên, đạp vào thân cây, bay lên nhánh cây cao nhất, ngồi xuống, hai tay ôm ngực, nhìn hoàng hôn phía xa.
Mặc dù không thể dùng linh lực, nhưng hắn có kỹ năng cơ bản tốt, lúc đánh nhau hay là leo cây, có thể dựa vào lực lượng cùng võ thuật thuần túy.