Sau khi mọi người bận bịu xong mới phát hiện quái vật bên ngoài lúc này đã tập trung thành đàn, đứng lít nha lít nhít, có con còn giẫm bả vai nhau để thử leo lên cao. Tiểu Sơn da đầu tê dại nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: “Chúng ta cứ chờ đợi như vậy sao?”
Giang Ly đáp: “Nếu là trò chơi, thì sẽ có nhiệm vụ. Chúng ta đã hoàn thành một cái, nên cứ thử chờ xem.”
“Nhưng mà quái vật càng ngày càng nhiều, em hơi sợ.” Tiểu Sơn run rẩy nói: “Vì sao không tiếp tục tuyên bố nhiệm vụ nhỉ? Chẳng lẽ hệ thống muốn chờ tất cả quái vật trong rừng kéo đến đây.”
Hoa Thụ chớp mắt: “Có lẽ nó đang để chúng ta nghỉ ngơi một lát.”
“Hoặc là thời gian còn chưa tới.” Giang Ly tiếp lời.
Sức tưởng tượng của của các bạn trẻ thường vô cùng phong phú, nhàn rỗi quá, Tiểu Sơn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, bất thình lình nói: “Nhiệm vụ kế tiếp đừng bảo là để chúng ta cùng đám quái kia quyết đấu sinh tử nhé.”
Lời này của thằng cu dọa mấy người đồng loạt run một cái.
Giang Ly và Hoa Thụ tuy không run, nhưng cũng tái mặt.
Hoa Thụ: “Đừng nói nhảm, không có khả năng ấy.”
Giang Ly ngẫm nghĩ: “Trò chơi này nếu như đơn giản là muốn chúng ta chết thì sẽ không tạo ra màn chắn bảo hộ kia đâu.” Cậu giơ tay chỉ vào phía trước sân.
Mỹ tỷ thở phào: “Nói cũng đúng.”
“Huống chi.” Giang Ly tiếp tục nói: “Mọi người có phát hiện không, trò chơi này có quy tắc, những người lúc trước mất mạng đều là vì không tuân thủ quy tắc.”
Hoa Thụ bắt chước giọng nam cao của hệ thống, âm điệu trầm bổng nhại lại: “Lời khuyên: Xin tuân thủ quy tắc và các nhắc nhở trong trò chơi, nếu không thì … baba sẽ bỏ rơi ngươi nha, a haha~” mấy chữ “haha” học giống y như đúc.
Mọi người: “…” Quả nhiên tham gia quân ngũ đều có thần kinh thép.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giang Ly nhìn đồng hồ, bọn họ mới ngồi không 20 phút, bởi vì lâm vào trạng thái căng thẳng, thời gian có vẻ như kéo dài đằng đẵng.
Xung quanh sân ga ngoại trừ một cột đèn đường, không hề có thêm vật che chắn khác, ngay cả biển quảng cáo cũng không, hiệu quả thị giác phải nói là kích thích rợn người.
May mà vì tấm màn bảo hộ bao quanh sân thường thường bị quái vật va chạm, khiến nó không ngừng sáng lên, tầng tầng hào quang giống như một lớp pha lê, tạo cho người chơi cảm giác an toàn mơ hồ. Giang Ly yên tĩnh quan sát đám quái vật bên ngoài, bọn chúng chậm chạp giật giật cái đầu, con ngươi rơi ra khỏi hốc mắt, thỉnh thoảng lại nhe răng gầm ghè, nước bọt nhầy nhụa, phát ra thanh âm thèm thuồng.
Lúc trước xem The Walking Dead, đối với cảnh tượng tang thi tụ thành bầy Giang Ly hoàn toàn không thấy sợ, nhưng hiện tại bản thân rơi vào tình trạng kì quái này, nội tâm không khỏi căng chặt một chút.
Vậy nên thỉnh thoảng cậu lại quay đầu, ngắm Hoa Thụ, coi như thư giãn thị giác.
Mà Hoa Thụ thì ngồi xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rốt cuộc khi đồng hồ điểm 0 giờ 25 phút. loa nhỏ gắn trên đèn đường vang lên thanh âm báo thức, sau khi phát khúc dạo đầu bài ca tập thể dục, giọng nam cao lại lần nữa xuất hiện: “Hiện tại thống kê tỷ lệ sống sót, bắt đầu điểm danh.”
“14601 ~ “
Giang Ly sững sờ, vừa muốn trả lời, vòng tay của cậu đã lên tiếng: “Có ạ ~.”
Giang Ly: “. . .”
“. . .”
“14603~ “
“. . .”
“14604~ “
Đến lượt vòng tay của Hoa Thụ: “Có.”
“14605~ “
“. . .” Vốn tưởng rằng vòng tay của Đại Sơn sẽ trả lời, nhưng hóa ra không phải. Kế tiếp đọc thêm 10 con số, thời điểm đến lượt 14615, vòng tay của Đại Sơn mới lên tiếng.
Đó cũng không phải điều khiến mọi người sợ hãi, đáng sợ hơn là, loa đếm tổng cộng có tới 30 số.
Lên tiếng trả lời chỉ có 6 cái: 1, 4, 10, 15, 16, 29.
Nói cách khác ván chơi lần này nhân thủ ban đầu là 30 người, hiện giờ còn sống sót 6 người.
Đếm xong, loa tiếp tục: “Thống kê hoàn tất, tỉ lệ sống sót đạt 20%, hơi thấp, mong mọi người tiếp tục cố gắng.”
“Kế tiếp tuyên bố nhiệm vụ mới. Gợi ý: Câu đầu tiên — có người tồn tại, hắn đã chết.”
“Kết thúc gợi ý, người chơi vui lòng chờ đợi chốc lát, sẽ có một chuyến tàu vào ga lúc 0 giờ 30 phút, mong mọi người không bỏ lỡ. Nếu không, các ngươi tự hiểu nha, haha ~”
Sau khi haha, loa không phát thêm gì nữa.
Xác định loa đã ngưng hẳn, mọi người bắt đầu nhìn trái nhìn phải: Đoàn tàu, đoàn tàu gì cơ? Nhắc đến tàu, người ta đều sẽ liên tưởng đến toa xe, toa xe có thể của tàu hỏa hoặc tàu điện, nhưng mọi người tìm kiếm khắp nơi một hồi, cũng không hề thấy được đường ray hay đường dây điện nào. Mà đừng nói tới đường ray, chỗ này ngay cả một con đường bình thường cũng hoàn toàn không có á.
Tiểu Sơn băn khoăn: “Không phải là loại xe ma vô hình chứ?” Mấy người lại bị thằng nhỏ dọa đến run lẩy bẩy.
Hoa Thụ nhịn không được đưa tay bỗ một cái vào ót thằng nhỏ, chỉ chỉ Giang Ly đang ngẩng đầu bên kia: “Nhìn cậu ấy.”
Tiểu Sơn hỏi: “Để làm gì?”
Hoa Thụ: “Học tập đi.”
Mọi người nghe xong, cùng nhau học theo Giang Ly, ngửa cổ lên trời cẩn thận xem xét.
Phía bên ngoài ánh sáng đèn đường. tại độ cao mười mấy mét trên đỉnh đầu mơ hồ có một cây cột đen nhanh, tựa như cáp điện trên không trung, kéo dài một đường lướt qua những ngọn cây, biến mất vào trong hắc ám vô tận.
“Đây là. . . ?” Mỹ tỷ hỏi.
Giang Ly cúi đầu, lắc lư cần cổ mỏi nhừ: “Rất có thể là một con tàu lơ lửng trên không.”
Cậu vừa dứt lời, không trung liền hiện ra một đường ray phát ra ánh huỳnh quang xanh lục, sau đó từ nơi xa đi tới một đoàn tàu. Đoàn tàu không dài, không có đầu kéo, thực chất chỉ là một cái toa xe kim loại màu bạc. Trên thân xe in hoa văn lục sắc, những hoa văn này khiến cả toa xe tản ra ánh sáng lấp lánh, thời điểm từ phía xa đi tới, vô thanh vô tức, như một con đom đóm khổng lồ, xinh đẹp vô cùng.
Toa xe xinh đẹp này dừng ngay trên đỉnh đầu bọn họ, sau khi cửa xe mở ra, bên trong thả xuống một chiếc thang dây làm từ kim loại, rơi xuống vừa vặn giữa sân.
Mọi người nhìn toa xe lơ lửng trên đầu chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi dồn dập bám vào chiếc thang dài hơn 8m, leo lên phía trên.
Quái vật bên ngoài phát hiện đồ ăn chạy trốn, trở nên nóng nảy, bắt đầu tới tấp xô vào tấm chắn trước sân, có con còn leo thẳng lên ngọn cây bên cạnh, nghĩ cách nhảy lên đoàn tàu, nhưng đương nhiên bị lục quang xung quanh thân tàu đụng bắn.
Tiểu Hạm có chút sợ độ cao, leo đến nửa đường thì bị hoa mắt, ôm thang dây bắt đầu run rẩy, được Hoa Thụ nắm cánh tay kéo lên.
Rất nhanh, toàn bộ 6 người đều leo lên đoàn tàu. Thang dây tự động thu hồi, cửa xe cũng đóng lại. Phía bên dưới đèn đường trong sân cùng lúc dập tắt.
Trừ hai kẻ Giang Ly và Hoa Thụ, bốn người còn lại giống như thạch sùng bám vào cửa sổ, bọn họ trông thấy, vào thời điểm đèn đường tắt đi kia, lũ quái vật đồng loạt chen chúc lao vào trong sân.
Đại Sơn, Mỹ tỷ cùng nhau chà xát cánh tay, cảm giác nghĩ lại mà hoảng, xem ra, bọn họ quả thực là khiếp đến rởn cả da gà.
Tiểu Sơn kề mặt sát sàn sạt cửa sổ, trợn mắt há mồm nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài dần lâm vào bóng tối, bỗng nhiên không biết từ đâu thổi tới một trận khói, làm thằng cu ho khan sặc sụa.
Bốn đồng chí thạch sùng không hẹn mà cùng thu tầm mắt, nhìn về phía sau toa xe.
Ở hàng ghế cuối cùng, tại vị trí gần cửa sổ, vậy mà có một người ngồi xổm bên trên, người này bị thành ghế trước mặt chặn nửa người, trên đầu một nhúm tóc đỏ, tay cầm điếu thuốc, đôi mắt khép hờ thư thả vẽ khói giăng mây.
Giang Ly, Hoa Thụ hai người song song vịn thành ghế, quay đầu về sau, quỳ chân ngồi bên cạnh bốn người kia, dường như đã nhìn Tóc Đỏ hồi lâu.
Nhưng mà Tóc Đỏ từ đầu chí cuối một mực buông thõng mí mắt, tựa như sáu người không hề tồn tại, cúi đầu chăm chăm hút thuốc.
Đại Sơn nhìn thằng con vẫn đang ho khan, người đàn ông trầm tĩnh này cuối cùng cũng lên tiếng, trực tiếp đi qua, đứng ở trước mặt Tóc Đỏ: “Cậu có biết trong không gian đóng kín để trẻ em hút thuốc thụ động có hại thế nào không?”
Tóc Đỏ vẫn cụp mắt như cũ, không ngừng lặp lại hành động đưa tay lên rồi hạ xuống, hút thuốc rồi nhả khói.
Đại Sơn thấy Tóc Đỏ không phản ứng mình, định đưa tay đẩy đối phương. Giang Ly phía sau đột ngột ngột lên tiếng: “Anh tốt nhất đừng đụng gã.”
Đại Sơn khựng tay, quay người nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Vì sao không thể đụng cậu ta.”
“Gã không cùng chúng ta trèo lên xe.”
“Vậy thì sao, cậu ta không phải người chơi ư?”
“Từng là.”
“Có ý gì?”
“Hiện tại có khả năng không phải nữa.”
“Nếu cậu ta không phải người chơi thì cậu ta ở trong xe làm cái gì?” Đại Sơn vẫn cứ băn khoăn: “Có lẽ là từ một trò chơi khác tới, lát sẽ cùng chúng ta tham gia trò kế tiếp?” Nói đến đây Đại Sơn ngữ khí càng thêm đồng tình, nghe có vẻ đã tự não bổ ra tình cảnh nhóm người bên chỗ Tóc Đỏ đều đã mất mạng, gã là kẻ sống sót duy nhất, cho nên mới đi chung xe.
Hợp lý vờ lờ.
Nhưng mà, Giang Ly lại nói: “Lúc trước tôi với Hoa Thụ từng gặp gã ở trong rừng.”
“?”
“Cho nên gã không phải từ đội khác tới, gã là một trong số 30 người chỗ chúng ta.”
“. . .”
“Hệ thống đã thống kê qua tỉ lệ sống sót, 20%, bên trong không có gã.” 20% của 30 vừa vặn là 6, Tóc Đỏ không có trong đội hình này.
Đại Sơn bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên cảm thấy lạnh hết sống lưng, mồ hôi lạnh đã chảy dọc theo cột sống, anh ta đứng chết trân tại chỗ, mà Tóc Đỏ ngồi xổm phía sau vẫn không hề có chút động tĩnh, Đại Sơn rất muốn bỏ chạy, nhưng nhất thời lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiểu Sơn sốt ruột gọi một tiếng: “Cha, chạy mau.”
Đại Sơn như người vừa tỉnh mộng, vọt vội trở về, vừa nắm tay con trai vừa run rẩy lẩy bẩy quay đầu lại, thấy Tóc Đỏ vẫn đang duy trì tư thế kia, không nhanh không chậm hút thuốc. Đại Sơn sờ lưng áo ướt đẫm, một lần nữa ngậm kín miệng, không lên tiếng nữa
Tiểu Sơn vội ôm lấy cha mình, an ủi.
Mỹ tỷ đề phòng kéo Tiểu Hạm lùi đến đầu toa xe, Tiểu Sơn nhìn Mỹ tỷ cũng kéo Đại Sơn mau chóng đi theo.
Mỹ tỷ với Tiểu Hạm lo tốt chỗ trốn xong xuôi, lập tức gọi Giang Ly: “Tiểu Giang, Hoa Thụ, hai đứa thất thần cái gì? Mau tới đây.”
Giang Ly không nhúc nhích, lắc đầu.
Hoa Thụ nhìn Giang Ly, quay đầu cười một cái với Mỹ tỷ, cũng không nhúc nhích.
Mỹ tỷ nôn nóng vô cùng: “Ai nha vì sao không nghe lời chứ, mau cách người kia càng xa càng tốt.”
Lúc này, Tóc Đỏ lại nhấc lên mí mắt, nhìn về phía Giang Ly.
Mỹ tỷ gào lên, “A a a, hắn ngẩng đầu kìa.” Rồi khẩn trương tìm đồ phòng thân khắp bốn phía, đem mọi thứ xung quanh đều sờ qua một lần, còn có ý đồ dỡ một cái ghế xuống, sau khi phát hiện gỡ không nổi, liền kêu Đại Sơn, Tiểu Sơn hỗ trợ, ba người loay hoay mãi không xong, ồn ồn ào ào.
Tóc Đỏ chẹp chẹp miệng, ánh mắt chuyển hướng về đám Mỹ tỷ, nhịn không được gắt gỏng: “Má, ầm ĩ quá, hút điếu thuốc cũng không cho người khác thanh tĩnh, không thể để tôi hút ngon à?”
~ Hết chương 5 ~