Mọi người cùng nhau nhìn về phía âm thanh vang lên, liền trông thấy một người đàn ông ôm lấy bả vai bị cắn nát, toàn thân máu tươi thất thiểu chạy ra từ trong rừng, nghiêng ngả lảo đảo lao đến chỗ đất trống trước sân ga, hướng về bọn họ cố gắng lao nhanh: “Cứu mạng, nó muốn ăn thịt tôi, mau cứu tôi, cứu mạng…” Đi theo phía sau hắn là một con quái vật, trong miệng con quái còn ngậm một cánh tay, bởi vì đang nhai thức ăn, nó đi vô cùng thủng thỉnh.

Người đàn ông sợ phát điên chạy ở phía trước, thét khàn cả tiếng, âm thanh ngay lập tức kinh động đến bốn quái vật vây trước sân, mấy cái đầu đồng loạt quay lại nhìn hắn, nhao nhao đói khát xông tới.

Người kia hoảng hốt phanh bước chân, không thể không hét thảm chuyển sang một hướng khác chạy trốn.

Dì trung niên khẩn trương quan sát, không khỏi bóp chặt cánh tay Hoa Thụ: “Mau, mau, mau đi cứu anh ta.”

Hoa Thụ trầm mặt nhìn qua, lắc đầu, không nhúc nhích.

Ba giây sau, người đàn ông bị vồ ngã, cắn xé, chưa đến một phút, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, trong miệng đám quái vật vang lên tiếng nhai nuốt xương cốt máu thịt, răng rắc giòn giã lại có vẻ dính dớp, khiến kẻ nghe không khỏi rùng rợn.

Tốn thêm mười giây, năm con quái thú trở về với khóe miệng be bét máu, một lần nữa bao vây sân ga, xanh mắt thèm thuồng nhìn bọn họ.

Lúc này, dù xa hay gần, những tiếng kêu cứu cùng gào thét trước đó đều đã sớm biến mất. Bốn phía im lìm như một đầm nước tù đọng.

Cô bé kia sau một hồi thất thần, sợ hãi thở hắt ra, tinh thần, bước vào trạng thái sụp đổ bắt đầu gào khóc: “Đây là nơi nào? Đừng như vậy nữa. Tôi muốn về nhà, hu hu hu…”

Người phụ nữ vỗ vai Hoa Thụ: “Cậu đã cứu cô bé vì sao lại không đi cứu anh ta.” Bà chỉ vào bãi máu – dấu vết duy nhất thanh niên khi nãy lưu lại: “Không phải trên người cậu có cái ánh sáng xanh lục đụng bay được quái vật sao? Cậu thấy chết mà không cứu, có xứng với bộ quân phục trên người hay không?”

Hoa Thụ thản nhiên liếc bà một cái: “Quá thời gian rồi.”

Dì trung niên không hiểu: “Cái gì?”

“Vòng tay phát ra ánh sáng xanh lục bảo hộ, chỉ giới hạn tới mười hai giờ.” Hoa Thụ tốt bụng giải thích một câu.

“Làm sao cậu biết?” Người phụ nữ nghi ngờ, có phần không tin.

“Thời điểm nêu quy tắc hệ thống đã từng nói qua, cần thiết trước nửa đêm có mặt, nếu không sẽ bị ăn sạch sẽ. – Hoa Thụ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ: “Dì. . .”

“Gọi chị.”

“Chị gái, trên đường tới đây không gặp phải quái vật ư?”

“… Không hề có.”

“Thảo nào, vòng tay của tất cả chúng ta đều giống nhau, ngoại trừ đánh số khác biệt, công dụng đều y hệt. Vậy nên nếu 12 giờ không phải kì hạn thì vòng tay của người đàn ông kia cũng sẽ bảo vệ hắn, hắn sẽ không bị ăn thịt. Nhưng vòng tay đã không bảo vệ hắn đương nhiên cũng không ưu tiên tôi, tôi lao ra thì cũng cùng chung kết cục.” Hoa Thụ tỉ mỉ giảng giải.

Dì trung niên sau khi nghe xong thoáng trầm mặc, hiển nhiên vì nghe hiểu nên cảm thấy xấu hổ: “Hóa ra là thế.” Bà ngượng ngùng xoa xoa hai tay: “Người trẻ tuổi, trách oan cậu rồi, thật xin lỗi.”

Hoa Thụ phẩy phẩy tay, rộng lượng nói: “Không sao.”

“Số thứ tự…” Giang Ly nhớ ra “Làm phiền chút, mọi người có thể nói cho tôi số thứ tự của mình là gì không?”

Cậu xếp số 14601, Hoa Thụ là 14604

“Số gì cơ?” Bác gái hỏi.

“Là chuỗi số vòng tay báo ngay từ ban đầu.”

Bà nghĩ ngợi: “Cái số đó, thực sự quá phức tạp, ai mà nhớ nổi.”

Thiếu niên giơ tay nói: “Số cuối của em là 6, của cha em là 5, các số đứng trước nhớ không được.”

Dì trung niên gãi gãi đầu: “A nghe cậu bé nói như thế, tôi láng máng nhớ số cuối của mình hình như là 9. Đúng, chính là 9.” – Bà mười phần khẳng định chắc chắn.

Bà nói xong liền trông chờ nhìn cô gái, cô bé thút thít, ngước đôi mắt đỏ hồng vì khóc: “10”

Sau đó mọi người cùng hướng mắt về phía Giang Ly, Giang Ly nói: “Tôi là 1, cậu ấy là 4.” Cậu chọc chọc Hoa Thụ.

“1, 4, 5, 6, 9, 10. Bây giờ ở đây có tất cả sáu người, bốn nam hai nữ.” Giang Ly suy luận: “Ở giữa thiếu 2, 3, 7, 8 bốn con số, tôi đang nghĩ, số lượng ban đầu, hẳn là có tầm 10 người?”

“Ý của cậu là. . .”

“Có bốn người, không đến tập hợp theo quy định, có lẽ đã mất mạng.”

Dì trung niên kinh hô thành tiếng, không dám tin tưởng che miệng: “Cậu nói … họ bị ăn thịt, như thanh niên ban nãy.”

“Những tiếng kêu thảm vừa mới vang lên trong rừng ở các địa phương khác biệt, chúng ta đều nghe được.” Giang Ly nói.

“. . .” Mọi người trở nên trầm mặc.

Hoa Thụ xen vào: “Không chỉ 4 người.”

Giang Ly quay đầu nhìn anh: “Cái gì?”

Hoa Thụ: “Trong rừng gào thảm, có nhiều hơn bốn người.”

“Ah?” Giang Ly giật mình: “Cậu nói là…”

“Ừ.” Hoa Thụ gật đầu: “Vốn nên tới chỗ này, nhân số có khả năng không nhỏ hơn 20.”

Nhất thời, tất cả mọi người đều thất kinh. “Sao có thể như vậy, đây, đây là ngang với đồ sát!” Bác gái có chút sụp đổ, bưng kín mặt.

Thiếu niên đột nhiên hỏi: “Nghĩa là thật?”

Giang Ly quay đầu: “Cái gì thật?”

“Trò chơi mà giọng nói trong vòng tay nhắc đến, là thật?” Thiếu niên rất lý trí hỏi

“Ừ, có lẽ vậy.” Giang Ly gật đầu.

Đám người lại lần nữa bắt đầu trầm mặc, cô gái “Oa” một tiếng bật khóc. Dì trung niên xoa xoa mặt, đi qua ôm lấy cô an ủi, để cô bé nằm sấp khóc trong ngực mình, hai mắt của bà cũng đỏ bừng: “Đứa trẻ đáng thương.” Bà vỗ về nữ sinh, ngước lên nhìn qua thiếu niên, thấy cậu ta hai mắt đờ đẫn ôm lấy cha mình, thế là bà khịt mũi, hướng về phía Giang Ly, giọng còn nghẹn ngào: “Cậu thanh niên kia, có cần tới ôm một chút hay không.”

Giang Ly chớp chớp mắt, nhìn chung quanh, đẩy Hoa Thụ một cái: “Nè, gọi cậu kìa, thanh niên, qua kia ôm.” Hoa Thụ so với cậu nhỏ hơn một tuổi.

Hoa Thụ cũng chớp chớp mắt: “Tôi nào non bằng cậu?”
“Không phải gọi cậu ta, cậu nhìn cậu ta trông có tí hoảng loạn nào đâu? Tôi bảo cậu ấy.” Bác gái chỉa chỉa cằm về phía Giang Ly.

“. . .” Giang Ly đáp: “Không cần, tôi không sợ.”

“Khi nãy không phải cậu co quắp mãi trên đất không dậy nổi hay sao?” Bác gái tốt bụng hỏi.

“Dì à chị hiểu lầm rồi, tôi mệt mỏi vì trong 5 phút phải chạy một ngàn mét thôi.” Giang Ly ngại ngùng cười nhẹ một tiếng.

“. . . Thật?” Bác gái có vẻ không tin.

Giang Ly vừa gật đầu, Hoa Thụ lại sợ thiên hạ không loạn nói với dì trung niên: “Chị, để em thay chị ôm cậu ấy.” Dứt lời liền vuơn tay kéo mặt Giang Ly: “Lại đây, vịt con đừng sợ.”

Giang Ly dứt khoát tặng qua một cái tát.

Nhưng Hoa Thụ đùa xong rồi, lại lần nữa ôm lấy cậu, còn nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ vai cậu, Giang Ly sửng sốt, sau đó cũng không giãy dụa, yên tĩnh để mặc anh ôm mình.

Nhất thời, sáu người, tạo thành ba cặp ôm nhau, tại cái rừng cây yên ắng thời điểm nửa đêm, họ tụ lại cùng một chỗ, ngồi xổm trên sân xi măng rộng chỉ 3m vuông, bị một đám quái vật vừa giống hành thi* vừa sở hữu sức chiến đấu lớn gấp trăm lần hành thi vây quanh. Không gian chỉ có duy nhất ánh đèn đường này là nguồn sáng, bốn phía một vùng tối tăm, tựa như lâm vào tuyệt cảnh trên hoang đảo. Có chút giống với một phân cảnh trong bộ phim “The Walking Dead”, khi nhân vật chàng trai Hàn Quốc đứng trên thùng rác, bầy tang thi vây kín xung quanh.

Ngồi xốm như vậy một lúc, chẳng ai duy trì nổi, mọi người đều ngồi bệt trên mặt đất.

Năm phút trôi qua, sáu người lần lượt tự giới thiệu, rồi cùng trao đổi xưng hô đơn giản.

Người phụ nữ tên Mỹ tỷ, nữ sinh là Tiểu Hạm, hai cha con gọi Đại Sơn cùng Tiểu Sơn. Hoa Thụ là Hoa Thụ, Giang Ly là Tiểu Giang.

Chỉ chốc lát như vậy, quái vật vây quanh sân đã tăng thêm mười mấy con, có con khóe miệng mang theo vết máu còn mới, miệng chảy nước dãi, trông đói khát vô cùng, thậm chí đang có thêm càng nhiều quái vật thỉnh thoảng từ rừng cây chui ra ngoài, hướng về trước sân tụ tập.

Sáu người quây thành một vòng tròn, mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

Ngoài Hoa Thụ trên thân coi như sạch sẽ, những người còn lại quần áo đều nhếch nhác không chịu nổi, dính rất nhiều bùn đất. Cũng chỉ có mỗi Hoa Thụ mặc thường phục, những người còn lại đều xuyên quần áo ngủ phong phanh, chân trần dẵm đất đen thui. Khiến cho đôi giày trên chân Giang Ly càng trở nên quý giá, nhưng đương nhiên cậu không có suy nghĩ muốn chia sẻ.

Trên mặt, trên tay hoặc bàn chân mọi người đều có ít nhiều vết thương, nhưng lúc này chẳng ai thèm để ý, chỉ dùng quần áo lau sơ sơ qua, liền mặc kệ.

Tiểu Sơn nhìn “giày vải” trên chân Hoa Thụ, biết Hoa Thụ sức lớn, bèn nhờ anh hỗ trợ, xé rớt hai ống quần của mình xuống, bọc lấy chân bản thân và cha mình. Hoa Thụ cũng không khách khí, lần lượt giúp bọn họ xé quần áo. Riêng bàn chân của Tiểu Hạm là Mỹ tỷ quấn giúp.

Đèn đường tạo nên lớp chắn, nhưng lại ngăn không được gió, lúc này, một trận gió lạnh thổi đến, tập thể mặc ít đều cùng nhau run rẩy. Mặc đồ ngủ vịt con Giang Ly và quần áo rằn ri Hoa Thụ lập tức thể hiện sự ưu việt.

Chỉ xuyên một cái váy ngủ ngắn đến đầu gối Tiểu Hạm ngẩng đầu nhìn Hoa Thụ, trong mắt lộ ra khát vọng, Hoa Thụ xua tay: “Đừng nhìn tôi, bên trong tôi không mặc gì.”

Tiểu Hạm lại đưa mắt qua Giang Ly, Giang Ly đem mũ vịt sau gáy đội lên, chạm phải Tiểu Hạm trông mong ánh mắt, cậu cũng từ chối: “Bên trong tôi cũng chỉ mặc đồ lót.”

Tiểu Hạm gục đầu, ôm đầu gối, tủi thân cắn môi.

Mỹ tỷ buồn cười đẩy đẩy cô bé: “Nha đầu, người không thể quá tham lam, Hoa Thụ cứu cháu, cháu còn chưa nói cảm ơn đâu.”

Tiểu Hạm sững sờ, bấy giờ mới ngẩng đầu, ngượng ngùng nói: “Anh trai, cảm ơn anh đã cứu em.”

Hoa Thụ hào phóng: “Đừng khách khí.”

~ Hết chương 4~

Trước khi Mỹ tỷ xưng tên nghĩ cách xưng hô muốn rồ luôn. Dì trung niên = Bác gái = Bà …… Mong chờ góp ý của mọi người để bản edit được tốt hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play