Ban đêm, chân trời như phủ lên một lớp sơn xanh, ảm đạm và ngột ngạt khó tả.
Không nói đến mặt trăng, cả sao cũng không hề thấy một ngôi.
Giang Ly ủ rũ cúi đầu, trên thân mặc một bộ áo ngủ, đôi chân trần dính đầy bùn đất, nhờ vào nguồn sáng xanh lục nhỏ bé trên cổ tay, cậu như hạt gạo rớt xuống biển cả, khập khiễng đi trong rừng rậm um tùm cây cối.
Cậu đã đi được một lúc lâu với bộ dạng thảm hại này rồi. Giang Ly cúi đầu nhìn đường, thỉnh thoảng mới ngước lên liếc một chút cổ tay trái của mình.
Trên cổ tay trái của cậu bị đeo vào một chiếc vòng tay lạnh lẽo cũ kĩ như sắt đen. Cái vòng này vốn không phải của cậu, lúc này giống như xiềng xích, chặt chẽ xiết lấy cậu, nặng trĩu, sát sít như đã liền thành một với da cổ tay, cố gắng tháo cũng tháo không xuống.
Thừa thãi khiến lòng người sợ hãi.
Nhưng chính thứ đồ vật dư thừa này, hiện tại là nguồn sáng duy nhất cậu được cung cấp.
Ở phía trên chính giữa vòng tay lơ lửng hiện ra hình chiếu 3D của một tấm bản đồ, bản đồ là hình chữ nhật, tỏa ra ánh huỳnh quang xanh nhạt khoảng phạm vi một mét xung quanh, mơ hồ chiếu sáng con đường gập ghềnh dưới chân.
Cậu chính là dựa vào cái nguồn sáng này để nhìn đường, dựa vào chỉ dẫn của tấm bản đồ để tìm kiếm phương hướng tiến lên.
Trước mắt cậu cũng không biết bản thân đang ở chỗ quỷ nào, cánh rừng này rậm rạp lại rộng lớn, giống như núi thẳm rừng già, dáng vẻ ít người lui tới, vô cùng phù hợp với loại hình giết người giấu xác, lúc này có vẻ là đêm khuya, đừng nói đến tiếng chim ngay cả một chút động tĩnh gió thổi cỏ lay đều không có, quỷ dị đến mức bất thường, yên tĩnh làm người sởn tóc gáy.
Da gà trên người Giang Ly cứ một lớp, một lớp nổi lên.
Cậu bắt đầu thở gấp, mấy suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu có tác dụng hù dọa vô cùng cao, vậy nên cậu vội vàng ngừng việc nghĩ bậy bạ, cố gắng tập trung tinh lực để nhìn kĩ con đường dưới chân.
Kỳ thật trên mặt đất cũng chẳng có đường, là một đống cành khô lá vàng tích tụ không biết bao nhiêu năm tháng, giẫm xuống bước nào liền có vài tiếng răng rắc vang lên, rất dễ lạc đường; đôi lúc còn giống như dẵm trúng hố bùn nhão, khiến một kẻ tự cho mình là loại thẳng thắn dứt khoát như Giang Ly, không thể không chậm rãi bước từng bước, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đường, thỉnh thoảng đột ngột chạm phải một nhánh cây, thế là da gà toàn thân lại rớt đầy đất.
Đi đứng như vậy quả thực vất vả, dưới chân đau nhức không nói, còn bị cành khô quẹt rách một mảng da. Giang Ly khổ không thể tả, cậu nặng nề hít vào một hơi, nỗ lực kìm nén cảm giác kinh dị từ bên trong nội tâm mình.
Cậu không phải kẻ theo thuyết vô thần.
Mấy loại người chết hay cương thi thì cậu không sợ, nhưng từ nhỏ cậu đã sợ những “thứ” không thể nhìn thấy, còn có tật thích tưởng tượng lung tung.
Xung quanh nơi này bị màn đêm quỷ dị vô tận bao trùm, ai biết được bên trong che giấy cái gì?
Giống hệt như cái cách bắt đầu đêm này của cậu, vừa khó giải thích vừa vô cùng kì quái.
Cậu nhớ rõ, trước khi đi ngủ, cậu tắm rửa qua, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm xuống chiếc giường lớn rộng hai mét vuông, nghịch điện thoại một lúc rồi tự nhiên tiến vào giấc ngủ.
Cứ tưởng một đêm không mộng mị.
Nào ngờ, ngủ không nổi nữa, 9 phút trước, cậu tự dưng bị lạnh đến tỉnh lại.
Giữa cái tháng 7 nóng nhất năm, cậu bị lạnh đến tỉnh!!!
Trong tai còn vang lên tạp âm ồn ào.
Mở mắt ra mới phát hiện chăn đệm ấm áp bị thay thế thành mặt đất vừa ẩm vừa cứng, cậu toàn thân trên dưới không có một vật dụng nào, ngay cả đôi giày hay chiếc tất cũng đều không có, độc một bộ áo ngủ, không chút ý thức nằm dưới gốc cây – như đang phơi thây nơi hoang dã.
Sau đó cậu nhìn thấy trên cổ tay mình nhiều ra một mảnh sắt, vòng tròn đó dán chặt vào cổ tay, một bên phát sáng một bên ra sức ca vang bài ca thiếu nhi.
“La La La a trồng mặt trời, la la la trồng ông mặt trời, la la la ~ ~” (link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=2ycqYzHq_DE)
Nhạc thiếu nhi có âm thanh rất lớn, giai điệu như lốc xoáy hòa với rừng rậm xoay vòng trên đỉnh đầu cậu, vang vọng ra bên ngoài, bài hát là một đám hài tử hợp xướng, nhao nhao cùng hát như cãi nhau, giống như muốn đem cái gì gọi đến. Phối hợp với sự yên tĩnh kì lạ từ bốn phía làm cho nhân tâm 10 phần khiếp đảm.
Phản ứng đầu tiên của Giang Ly là tháo cái miếng sắt của nợ kia, muốn nó ngậm mồm vào.
Tiếc là tháo không ra, cậu chỉ cạy mấy lần, bản nhạc kia liền ngưng phát, sau một tiếng “đinh”, một thanh âm tựa như chương trình tập thể dục từ thập niên 90 phát thanh trên đài vang lên, nhạc dạo vừa kết thúc, một giọng nam trầm bổng du dương lên tiếng: “Chúc mừng Giang Ly trở thành người chơi may mắn thứ 14601 của trò chơi ‘Thành phố ngầm cầu sinh’, tôi là sứ giả bảo hộ 14601, xin được tận tụy phục vụ cuộc sống và tính mạng của ngài, chúc ngài chơi vui vẻ.”
“Lời khuyên: Xin hãy tuân thủ quy tắc và nhắc nhở bên trong trò chơi, nếu không một cậu bé xinh đẹp như vậy, cũng không phải là không thể nha… haha~”
Sau một tiếng haha, nó dường như sáng hơn, trông đặc biệt hấp dẫn.
Giang Ly trừng mắt: … nói thế là thế nào? Còn vui vẻ? Vui vẻ cái con khỉ
Miếng sắt tiếp tục nói: “Mời người chơi căn cứ theo chỉ dẫn của bản đồ, đi đến địa phương tập hợp được chỉ định, trước lúc 0 giờ nửa đêm phải có mặt, em bé hư sẽ bị ăn sạch haha ~. Ngoài ra: Hãy làm người tốt. Muaw~!”
Tiếp đó, vòng tay chiếu ra một hình ảnh bản đồ 3D to bằng bàn tay còn hơi mờ.
Bản đồ này rất khốn nạn, dáng núi địa thế con đường tọa độ … cái gì cũng không có, phía trên chỉ có đáy màu xanh nhạt cùng hai chấm nhỏ rõ ràng.
Giang Ly cũng mạnh dạn phán đoán một chút.
Hai điểm nhỏ kia, cái hình tròn hẳn là đại diện cho người đeo vòng tay – chính là bản thân Giang Ly, điểm còn lại là một ngôi sao nhỏ năm cánh sẽ đại diện cho đích đến – địa điểm tập hợp miếng sắt nói.
Khoảng cách giữa hai điểm đồng nghĩa cũng là khoảng cách giữa Giang Ly và đích đến.
Thật ra cái này rất dễ đoán.
Khi hình chiếu 3D bản đồ xuất hiện, gần như cùng lúc, vòng sắt cũng có thay đổi. Mặt ngoài vòng xuất hiện một dải ánh huỳnh quang xanh lục, kết hợp giữa kí tự Ả Rập và chữ Hán, Giang Ly quay ngược vòng sắt mới nhìn rõ được dòng chữ: Giờ Bắc Kinh, 23:31:05 tối.
Nói cách khác, cách thời gian hạn định mà vòng tay nói tới còn 29 phút.
Giang Ly hơi do dự, cảm thấy chuyện kiểu này thà tin là có còn hơn không, cậu quyết định đi về phía biểu tượng ngôi sao nhìn thử xem.
Sau khi Giang Ly đi được hơn 10m. phát hiện điểm nhỏ biểu tượng cho mình trên bản đồ gần như không nhúc nhích. Nghĩa là cậu vất vất vả vả đi cái đoạn đường này đến hiện tại, tuy đi xa như vậy, thì cái chấm nhỏ trên bản đồ cũng chỉ di động một xíu về phía trước. Giang Ly buồn rầu nhìn tấm bản đồ, cảm thấy khoảng cách mình đến điểm mục tiêu tựa như cách sông cách núi, xa như đường đi thỉnh kinh vậy á.
Cũng không biết bản thân cậu trong khoảng thời gian quy định có đến kịp hay không. Vòng sắt rởm kia nói nếu như trong thời gian hạn định không đến, sẽ bị quái vật ăn thịt người xử lý.
Nghe đáng sợ ghê.
Giang Ly buồn thở dài, vực dậy tinh thần, nghỉ một lúc lại tiếp tục chậm rãi bước từng bước ra sức đi lên phía trước.
Nhưng ngay tại lúc này, cách đó không xa đột ngột ầm ĩ vang lên bài hát thiếu nhi, “Em có một ~~ nguyện vọng nhỏ bé tươi đẹp, sau này lớn lên em có thể kêu gọi mọi người ~ trồng mặt trời….” Giai điệu giống y những gì Giang Ly nghe thấy khi vừa tỉnh dậy, chính là cái bài “trồng mặt trời” kia.
Giang Ly bị dọa đến rùng cả mình, suýt nữa định nằm sấp xuống đất theo bản năng, sau đó một suy nghĩ chợt lóe lên, ơ đúng, nói là đến địa điểm mục tiêu để tập hợp, ý nghĩa tập hợp ở đây nghĩa là sẽ có nhiều hơn một người chơi, cậu vì sao quên mất điểm ấy chứ! Nghĩ vậy, cậu tranh thủ thời gian nhìn theo hướng tiếng nhạc, dễ dàng nhìn thấy bên kia trên một đại thụ, thấp thoáng giữa tán lá có một điểm nhỏ lập lòe không ngừng sáng lên.
Cái điểm nhỏ sáng lên rất đột ngột, bài hát lúc trước cũng đột ngột không kém, tình cảnh y như ma quỷ lộng hành. Nhưng Giang Ly bây giờ hoàn toàn không sợ. Căn cứ vào phán đoán bên trên, Giang Ly cảm thấy bản thân sắp gặp được đồng đội, thực sự như đang buồn ngủ được người khác đưa gối đầu vậy.
Càng nghĩ, Giang Ly càng vui vẻ, tâm tình kích động dâng trào như núi kêu biển gầm hiện hết lên trên mặt, cậu toét miệng cười, phấn chấn nhanh chân, lần theo ánh sáng mà chạy tới.
Đến khi đứng vứng dưới gốc cây kia, cậu ngẩng đầu xác nhận, quả thật không sai, cái thứ đồ vật đang ồn ồn ào ào phát sáng kia cùng với cái vòng sát bản thân quen thuộc 10 phút giống nhau như đúc.
Đúng là đồng đội rồi.
Miếng sắt gỉ không sai biệt lắm đeo trên cổ tay người kia. Bởi vì phạm vi phát sáng của vòng tay hữu hạn, Giang Ly chỉ nhìn thấy một nửa thân hình không quá rõ ràng.
Giang Ly cà nhắc kiễng chân cố gắng giơ cao tay trái, đưa ánh sáng lên cao hơn. Tình cảnh người kia liền hoàn toàn lộ ra.
Người đó bị treo trên cây thẳng tắp, tứ chi rũ xuống, lơ lửng giữa không trung, sau gáy anh ta là dây thừng chằng chịt kéo dài một đường nối liền với một tấm vải khổng lồ mắc trên ngọn cây. Lúc Giang Ly giơ tay lỡ sơ ý chạm vào chân người kia, anh ta còn theo đó đu đưa.
Nhìn người đàn ông không hiểu sao bị treo lủng lẳng, một bộ dạng chẳng có tí sức sống nào, Giang Ly trong lòng không khỏi hồi hộp: Vị đồng đội này, không phải là tẻo mất rồi chứ?
Nghe nói người thắt cổ thì sẽ đại tiểu tiện mất tự chủ, sinh ra mùi hôi thối khó ngửi. Giang Ly kìm lòng không được vừa cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất dưới chân, vừa chun mũi ngửi ngửi bốn phía,… không tìm thấy tung tích của uế vật cũng không ngửi thấy mùi vị khác thường nào. Giang Ly lấy can đảm, đưa tay cầm lấy chân người kia, đem cả giày lẫn tất đều cởi ra, kiên trì dùng mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ lòng bàn chân của anh ta, may mắn là cậu sờ thấy nhiệt độ ấm áp rõ ràng, không khỏi thở phào một hơi.
Phúc tổ 70 đời, là người sống. Giang Ly lau mồ hôi trên trán.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu đã gọi là người chơi, đương nhiên sẽ không lựa chọn một kẻ đã chết.
Xác định đối phương là người sống, Giang Ly liền không khách sáo nữa. Cậu vung đế giày lên, “bộp bộp bộp” đập thẳng vào lòng bàn chân của anh ta liên tiếp mười cái, không chút nào nương tay.
Còn không quên gọi hai tiếng: “Này, anh bạn, đồng đội? Mau tỉnh dậy!”
“Có bọ cắn chân anh kìa, anh không đau sao?”
Rốt cuộc anh bạn hiền cũng lầm bầm rên một tiếng, khàn giọng nói: “Ai dám đánh tôi? Mau tắt nhạc thiếu nhi đi, ồn ào quá.” Dáng vẻ như còn chưa tỉnh táo hẳn, còn định ngủ tiếp.
Giang Ly vứt chiếc giày xuống, thành thực đứng dưới tàng cây, ngước cổ, lộ ra một bộ dáng tươi cười hiền hòa, vừa vặn nhắc nhở một câu: “Anh bạn, mau tỉnh táo lại, đây không phải chỗ để ngủ đâu.”
Anh bạn kia có vẻ đã nghe ra vấn đề, đem mấy phần chưa tỉnh ngủ xua sạch sẽ, tiếng nói liền rõ ràng hơn nhưng chất giọng vẫn khàn khàn: “Cậu là ai?”
Theo sau ba từ này, vòng sắt trên tay anh bạn cũng kêu “đinh”một tiếng, sau ba giây phát nhạc dạo tập thể dục, nó bắt đầu nói chuyện: “Chúc mừng Hoa Thụ trở thành người chơi may mắn thứ 14604 của trò chơi ‘Thành phố ngầm cầu sinh’, tôi là sử giả bảo vệ 14604, xin hết lòng phục vụ tính mạng và sự sống của ngài, chúc ngài chơi đùa vui vẻ.”
“Lời khuyên: Xin hãy tuân thủ quy tắc cùng nhắc nhở bên trong trò chơi, nếu không baba sẽ bỏ rơi ngươi nha, haha ~”
Người chơi mới Hoa Thụ sụt sịt một tiếng: “Ai là bố tôi cơ?”
~ Hết chương 1 ~