“Ớ.” Mỹ tỷ khựng lại, “Gã có thể nói chuyện kìa, Tiểu Giang, Tiểu Giang.” Mỹ tỷ hô hoán như tìm ra lục địa mới: “Gã biết nói chuyện kìa.”
Tiểu Sơn hỏi: “Biết nói chuyện thì sao?”
Mỹ tỷ bỗ thằng nhỏ một cái: “Ngờ nghệch, có nghĩa cậu ta là người sống chứ sao trăng gì.”
Tiểu Sơn không phục: “Nhưng cương thi trong trò chơi cũng nói chuyện mà.”
Mỹ tỷ: “Chúng nó nói cái gì?”
Tiểu Sơn nén giọng, gầm gầm gừ gừ nhả ra một tiếng: “B r a i n ~”
“Cái gì? Rên gì cơ”
“Đờ mờ phiền vãi, câm miệng.” Tóc Đỏ mất kiên nhẫn lên tiếng: “Tôi chưa chết, thật là một đám thiểu năng.”
Mỹ tỷ và Tiểu Sơn: “. . .” Cộng thêm Đại Sơn với Tiểu Hạm, bốn đồng chí bị người ta kì thị là thiểu năng đồng loạt lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm.
“Không nói sớm chút, làm tôi sợ muốn chết.” Mỹ tỷ vỗ vỗ ngực. Bốn người cùng đứng lên, nhao nhao đi đến mấy cái ghế bên cạnh Giang Ly, Hoa Thụ ngồi xuống. Tuy rằng mọi người mới quen biết được hơn nửa giờ, nhưng bọn họ đều cảm thấy đi theo hai người đặc biệt có cảm giác an toàn, vô cùng đáng tin cậy.
Tiểu Sơn trước khi ngồi xuống, còn tặng cho Giang Ly một ánh mắt ngập tràn tín nhiệm.
Giang Ly nhìn bốn người yên tâm thoải mái ngồi cạnh lối nhỏ, có chút … cạn lời. Cậu trầm tư một lát, hỏi Tóc Đỏ: “Làm sao để chứng minh anh còn sống?”
Tóc Đỏ tỏ vẻ khinh bỉ: “Tao tại sao phải chứng minh mình chưa chết?”
“Không chứng minh đồng nghĩa với việc anh là người chết, chúng tôi sẽ hợp lực cùng nhau đem anh từ cửa sổ xe ném ra bên ngoài.”
“Nực cười, đó là giết người, mày cho rằng người khác sẽ làm sao?”
Giang Ly nhìn bốn người kia: “Dám làm không?”
Ngoại trừ Tiểu Sơn, bốn người còn lại đều lộ ra vẻ do dự. Tiểu Sơn nóng lòng muốn giơ tay lại bị Đại Sơn hốt hoảng ấn trở về.
Giang Ly quay đầu lại: “Thôi có tôi cùng Hoa Thụ là đủ sức ném anh rồi.”
Tóc Đỏ cân nhắc một lát, phát hiện có lý lắm, hạ giọng: “Cậu muốn chứng minh như thế nào?”
“Anh làm thế nào leo được lên xe?”
“Rất đơn giản, tôi đi đến chỗ biên giới của rừng cây, thấy được cái toa xe này. Tôi trèo lên ngọn cây, hạ cửa kính xuống, chui vào.”
“Anh không đụng phải quái vật ư?”
“Gặp, bị ánh sáng đâm bắn ra, sau đó tôi chui vào trong xe, bọn chúng không vào được. Kế tiếp thì xe khởi động, cửa mở ra, các người trèo lên.” Tóc Đỏ nhún vai: “Đơn giản vậy đấy, nghe rõ chưa?”
“Lời giải thích này nghe cũng hợp lý.” Giang Ly gật đầu: “Tiếp đó phiền anh qua đây, để Hoa Thụ nắm tay kiểm tra nhiệt độ, xem có đúng là người sống không?”
Hoa Thụ nghiêng đầu: “Tại sao là tôi?”
Giang Ly thành khẩn nhìn anh: “Tôi sợ gã công kích mình…”
Hoa Thụ cong mắt cười thành tiếng: “Được rồi, nể mặt cậu khen tôi. Tóc Đỏ, đi qua đây.”
“Tại sao là tôi qua? Có hiểu đạo lý đối nhân xử thế tôn trọng người khác không?” – Tóc Đỏ khinh miệt hừ lạnh.
“Cũng được,”
Hoa Thụ rút dao găm ra từ sau lưng, đứng dậy, anh vừa cất bước Tóc Đỏ đã gào lên: “Đợi đã, sao anh ta lại cầm dao?”
Hoa Thụ múa vài đường đao: “Phòng vệ.”
Tóc Đỏ: “Anh đừng tới đây, cút, tôi không cầm tay một thằng đực rựa đâu, tôi cũng không phải gay. Nói cho mấy người biết, nắm tay à? OK.” Gã nhìn một vòng xung quanh, chỉ thẳng vào Tiểu Hạm nhát gan nhất: “Để em gái kia tới nắm tay với tôi, những người khác thì phắn.”
Mỹ tỷ trợn mắt: “Một thằng đàn ông lại muốn chiếm tiện nghi của một cô bé? Có biết xấu hổ hay không hả?” – Dì trực tiếp đứng lên xắn tay áo: “Không phải thích sờ tay sao, nào, tôi sờ tay cậu.”
Tóc Đỏ chê bai: “Chị gái, chị lớn lên xấu muốn chết, sờ để tôi nôn luôn sao?” Gã cương quyết: “Nói cho mấy người biết, tôi có bệnh ưa sạch sẽ, ngoại trừ em gái kia thì tôi không chấp nhận người khác. Nếu không đồng ý, tôi sẽ nhảy qua cửa sổ xe, để các người trở thành tội phạm mưu sát.”
Dứt lời giống như muốn tự chứng minh, Tóc Đỏ mở ra cánh cửa sổ cạnh mình, bên ngoài bỗng nhiên nổi lên gió lớn, đem tóc gã thổi lệch cả đi. Tóc đỏ ngồi xổm hóng gió, lại có vài phần khí chất oanh liệt.
Tóc Đỏ cực đoan như vậy nhất thời khiến mọi người đều im lặng, cùng đánh mắt về chỗ Tiểu Hạm.
Mỹ tỷ cắn cắn môi: “Hay là, cháu qua sờ một cái.”
Bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, Tiểu Hạm rũ mắt miễn cưỡng: “Hay không kiểm tra nữa? Cháu là con gái, cha cháu dạy rằng không thể tùy tiện đụng chạm đàn ông.” Cô bé ngẩng đầu xem phản ứng mọi người chốc lát, rồi nhanh chóng cúi gằm mặt xuống: “Cháu nghe lời cha cháu.”
“. . .” Mỹ tỷ trầm mặc, ngại ngùng thương lượng với Giang Ly: “Thôi đừng sờ soạng gì nữa, tôi nhìn anh ta ngập tràn sức sống, nào giống người chết.”
Giang Ly thoải mái gật đầu: “Cũng được.”
Mỹ tỷ vô cùng vui vẻ, chào hỏi Tóc Đỏ: “Chàng trai, cậu qua đây ngồi đi, không nghi ngờ lẫn nhau nữa, mọi người ngồi chung một chỗ bồi đắp tình cảm, dù sao đến được địa điểm mục tiêu chúng ta cũng phải tham dự trò chơi khủng bố, ôi cái trò chơi này thế mà hại chết người đấy.”
Tiểu Sơn hỏi Mỹ tỷ: “Nhất định phải để hắn tới ạ?”
Mỹ tỷ: “Đứa nhỏ à cháu chưa hiểu được tầm quan trọng của việc hợp tác đoàn đội là đâu, cháu thấy trò chơi này đáng sợ thế nào rồi. chúng ta phải đoàn kết lại, mới gia tăng được năng lực.”
Mỹ tỷ giảng giải xong, tiếp tục quay qua bắt chuyện với Tóc Đỏ, còn niềm nở vỗ vỗ chỗ ngồi bên người: “Chàng trai, cậu không tới sân ga, không biết đã có chuyện gì xảy ra phải không? Qua đây tôi kể cho cậu, thuận tiện nói luôn về thông báo mới của trò chơi, để cậu cùng suy luận.”
Mới đầu Tóc Đỏ không thèm để ý, còn dùng ánh mắt “đồ thiểu năng” để nhìn Mỹ tỷ, mặt mũi đầy vẻ mỉa mai, nhưng sau khi nghe vế câu sau, mắt gã láo liên, nghe lời đứng dậy đi tới chỗ mọi người.
Gã bước đến bên cạnh Mỹ tỷ, nhìn chỗ trống được cố tình để phần cho mình, đang định do dự thì Hoa Thụ đã chọc một câu: “Ồ bệnh sạch sẽ hả?”
Tóc Đỏ trợn trừng mắt, xoay mông hướng tới ghế trống phía sau mọi người, vẫn như cũ ngồi xổm xuống.
Tiểu Sơn xoay thân, quỳ gối trên ghế mặt hướng về sau, hai tay vịn trên thành ghế, tò mò nhìn Tóc Đỏ: “Tóc Đỏ, tại sao cứ ngồi xổm mãi vậy? Không mệt mỏi ư? Bọn em lúc trước đều chịu không nổi, trực tiếp bệt mông dưới sân ga bụi bẩn.”
Mỹ tỷ vỗ thằng nhỏ một cái: ” Không lễ phép gì cả, gọi anh trai.”
Tiểu Sơn chớp mắt: “Anh trai Tóc Đỏ, ghế mềm anh không ngồi, sao lại chọn cái tư thế mệt mỏi nhấp nhô thế ạ?”
Tóc Đỏ liếc xéo thằng nhỏ: “Tao thích đó.”
Không có được đáp án, Tiểu Sơn ánh mắt trông mong hai đồng chí ngồi bên kia lối đi – Giang Ly và Hoa Thụ.
Đối với phương diện này Hoa Thụ đương nhiên là người hiểu biết nhất, anh giải thích: “Cách ngồi bình thường sẽ bị hạn chế bởi thành ghế trước sau, mà ngồi xổm thì dễ phản ứng với công kích hơn, đó là tư thế tự vệ phòng bị.”
Tiểu Sơn quay đầu hỏi Tóc Đỏ: “Anh Tóc Đỏ, anh đang đề phòng gì vậy? Chẳng lẽ ở đây còn có người công kích anh? Chúng ta đều là châu chấu trên một sợi thừng rồi còn gì.”
Tóc Đỏ đảo mắt: “Phiền vãi, mấy người có bệnh à?”
“Được, được đừng ầm ĩ nữa” – Mỹ tỷ lại đóng vai duy trì trật tự: “Chúng ta có thể đến mục tiêu bất cứ lúc nào, đừng lãng phí thời gian.” Sau đó dì bắt đầu kể cho Tóc Đỏ nghe chuyện xảy ra trước đó, bao gồm cả tin tức mới hệ thống thông báo, tất cả đều nói qua một lần.
Thời điểm Mỹ tỷ kể chuyện, Tiểu Sơn nhìn trái ngó phải, chờ Mỹ tỷ nói xong, bé cưng hiếu kì liền vội vã hỏi Giang Ly: “Anh Tiểu Giang, anh cứ nhìn mãi cái đồng hồ kia làm gì?” Thằng nhỏ chỉ vào phía trước toa xe, vách tường nơi đó treo một chiếc đồng hồ điện tử hiện số màu đỏ.
Mỹ tỷ kinh ngạc: “Ơ? Nơi đó có đồng sao? Từ lúc nào vậy?”
Dì kêu lên như vậy dọa Tiểu Hạm ngồi bên cạnh run lên một cái, co người vào trong lòng Mỹ tỷ.
Giang Ly nhìn Tiểu Hạm đang run rẩy: “Ngay từ đầu đã có rồi.”
“À” Mỹ tỷ thở phào: “Ban nãy tránh tránh né né, không có nhìn thấy nó.”
Tiểu Sơn trái phải nhìn đồng hồ chằm chằm, kinh ngạc thốt lên: “0 giờ 12 phút? Thời gian trên đồng hồ không đúng.” Thằng bé so sánh giờ giấc trên vòng tay của mình: “Chậm đến gần 20 phút!!!”
Giang Ly liếc thằng nhỏ, chậm rãi nói: “Anh đang suy nghĩ một chuyện.”
Tiểu Sơn: “Chuyện gì ạ?”
“Màu đỏ thường có ý nghĩa cảnh cáo.”
Mọi người: “???” Đột nhiên vô cùng nôn nóng, không hiểu đang xảy ra chuyện gì!?
“Thời điểm chúng ta lên xe, nó hiện thời gian là 00:34, nhất trí cùng giờ giấc hiện trên vòng tay. Nhưng từ sau khi cửa xe đóng lại, nó nhảy về 00:30, sau đó liền không ngừng chạy ngược, một phút giảm một số. Kìa, lại vừa giảm một số, 00:11.” Giang Ly nói: “Thời gian chúng ta ở trên xe đã trôi qua mười chín phút, đồng hồ liền giảm 19 số.”
Tiểu Sơn trố mắt: “Chạy ngược? Nghĩa là sao?
Giang Ly mỉm cười: “Là đếm ngược nha.”
“. . .”
“. . .”
“. . .”
~ Hết chương 6 ~
Chương này đối thoại hơi nhiều có thể sẽ gây nhàm chán tẹo.
Lảm nhảm xíu: Nhân vật Mỹ tỷ hay Đại Sơn đều là các cô chú trung niên (xấp xỉ gần 40 hơn 40 tuổi gì đó), nên cách suy nghĩ hay hành động sẽ khác với những người trẻ tuổi.