Đây là cái gì?

Vì sao lại đột nhiên xuất hiện điểm đỏ này?

Hơn nữa nó lại còn lấy tốc độ không biết nhanh hơn bọn họ gấp bao nhiêu lần để di động đến đây?

Đây có thể là vật sống sao?

Chẵng lẽ là đồng đội? Nhưng cả Hoa Thụ lẫn Tóc Đỏ đều không hề hiện lên bản đồ của chính cậu.

Hơn nữa, tại sao cái điểm mới này lại có màu đỏ? Màu đỏ phần lớn đều mang ý nghĩa cảnh cáo, tỷ như… nhắc nhở nguy hiểm…

Trong chốc lát, tâm trí Giang Ly bùng lên vô số khả năng, nhưng mỗi loại khả năng đều hướng về kết quả tiêu cực nhất.

Giang Ly cả người xù lông, nhanh chóng gạt phăng mấy cái suy luận ngày càng đáng sợ này, trực tiếp gọi Hoa Thụ: “Hoa Thụ, Hoa Thụ, cậu mau nhìn bản đồ, hình như có thứ gì đó đang đuổi theo chúng ta.”

Hoa Thụ nghe xong lập tức nghe lời cúi dầu, chỉ nhìn thoáng qua, cơ bắp toàn thân liền căng cứng, siết chặt lấy cổ tay cậu: “Không phải chuyện tốt, chúng ta chạy mau.”

Dứt lời bắt đầu kéo Giang Ly chạy như điên.

Hai người không quản cái gì dùng hết tốc lực lao nhanh một hồi lâu, nhưng có vẻ chẳng ăn nhằm gì, điểm đỏ gần như đã tiến sát phía sau bọn họ.

Hiển nhiên là tốc độ của cả hai kém xa so với thứ đó.

Có lẽ không tới một phút, hoặc chỉ mấy vài giây đồng hồ nữa thôi, bọn họ sẽ bị đuổi kịp.

Hoa Thụ rõ ràng cũng ý thức được điều ấy, anh đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi chọn được một gốc cây vừa cao vừa to, vội lôi kéo Giang Ly chạy qua, túm cậu lảo đà lảo đảo: “Không kịp rồi, mau trèo lên, nhanh, giẫm lên bả vai tôi.” Nói xong ngồi xổm xuống.

Giang Ly cũng không kịp cân nhắc chuyện khác, nghe lời làm theo. Vừa mới vịn vững tay, Hoa Thụ ở dưới lại bất ngờ đứng lên, Giang Ly phản xạ ngay tức khắc, mượn động lực này nhanh nhẹn leo thẳng lên nhánh thân cây gần nhất.

Hoa Thụ thấy cậu đã ổn định vị trí, lập tức lui về sau mấy bước, nhẹ tênh chạy lấy đà, chưa tốn chút sức đã nhảy thẳng lên phía trên. Anh cũng không dừng lại mà tiếp tục vươn người tới chỗ Giang Ly, khom người nhấc cậu lên như xách một chú gà nhỏ.

Mãi đến khi vững vàng ôm lấy thân cây, Giang Ly vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nhìn xuống phía dưới, phần thân hơi chìa ra này cách mặt đất gần 4m, Hoa Thụ thế mà chỉ vài giây đã nhảy lên dễ như không, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

“Hoa Thụ,” Giang Ly bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lặng lẽ nói: “Nhỡ đâu thứ kia cũng biết leo cây thì làm sao?”

Hoa Thụ đứng bên cạnh cậu, mặt đen xì: “Im miệng.”

Giang Ly ngoan ngoãn ngậm miệng, mắt chăm chú nhìn vòng tay, nội tâm căng thẳng, hai điểm trên bản đồ gần như đã chạm nhau.

Cậu khẩn trương nhìn xuống dưới đất, áng khoảng vị trí điểm đỏ xuất hiện. Vị trí này hẳn đã nằm trong tầm mắt, mặc dù có thể không rõ ràng lắm, nhưng nếu có thứ gì xuất hiện, cậu nhất định nhìn thấy được, ít nhiều là bóng dáng của nó.

Kì quái là, cậu không thấy bất cứ cái gì…

Điểm đỏ vẫn tiếp tục di động, nháy mắt đã trùng hợp hoàn toàn với vị trí điểm sáng xanh lục.

Nhưng mà dưới cây vẫn không có thứ gì.

Lông tơ phía sau lưng Giang Ly đồng loạt dựng đứng, cậu ngây ra một lúc, đột nhiên có linh cảm không lành: “Nó ở phía trên.”

Giang Ly gào lên một tiếng, mạnh mẽ ngẩng đầu, lá cây trên đỉnh đầu vang lên âm thanh xôn xao và rồi trong tán lá, bất thình lình nhô ra một khuôn mặt người máu thịt be bét. Tuy nói là mặt người, nhưng ngũ quan lại không được đầy đủ, một con ngươi rơi xuống treo lủng lẳng bằng sợi gân bên ngoài hốc mắt, theo động tác cơ thể mà cùng đung đưa trái phải; dưới mũi không có môi, chỉ có vô số răng nhọn cao thấp không đều ẩn sau cái miệng bị xé toạc, khuôn mặt nhăn nheo đọng đầy những vệt nâu đen như vết máu khô.

Gương mặt khiếp đảm ấy cách bọn họ chưa đến 2m, ngay sau khi phát hiện dấu vết người sống, nó nhanh như cắt tiếp cận về phía cả hai. Theo sau khuôn mặt, phần thân thể nó cũng dần dần lộ rõ, tứ chi vặn vẹo, giống như loài nhện bốn chân uốn lượn bám vào các nhánh cây, cấp tốc bò xuống.

Giang Ly phút chốc hiểu rõ, điểm xanh là người sống, còn đỏ, là người chết.

Nhưng dù cậu hiểu được, thân thể phản ứng lại không đủ nhanh, vật kia đã nhảy khỏi tán cây, lao thẳng tới bọn họ, Giang Ly chỉ kịp nhắm chặt mắt. Nhưng trước khi cậu nhắm mắt, trước mặt đột ngột lóe lên một tia sáng trắng, trực tiếp đâm về phía quái vật, là dao găm của Hoa Thụ, Giang Ly lập tức hai mắt trợn tròn, nhưng bạch quang còn chưa kịp đâm đến, vòng tay bỗng nhiên bừng sáng, trước khi Hoa Thụ kịp ra tay nó đã đem quái vật kia bắn ngược ra ngoài.

Giang Ly bỗng chốc ngu luôn.

Mới nãy là cái gì?

Vòng tay bảo vệ bọn họ ư?

“Wow!” Hoa Thụ xách cổ áo Giang Ly, đem dao găm thu về.

Giang Ly bị siết cổ áo đến ho khục khục hai tiếng: “Cậu bỏ tay, tôi dựa vào thân cây không rớt được.”

“Sorryy, bản năng, thời khắc nguy cấp thích chọn chút đồ xung quanh để phòng thân.”

“… Cậu con mẹ nó không phải vì sợ tôi rớt đất nên mới giữ?”

“Ừ thì cũng có yếu tố ấy.” Hoa Thụ không có tí tẹo thuyết phục bỏ thêm một câu.

Lúc hai người nói chuyện, quái vật kia xồ tới một lần, lại một lần bị bắn ra. Thế là nó phát cáu răng rắc bẻ gãy mấy cành cây to ngang cái bát.

Giang Ly và Hoa Thụ sợ đến nhảy dựng.

Hoa Thụ: “Đờ mờ.”

Giang Ly đẩy anh: “Đi mau, tôi hiểu lời khuyên của vòng tay rồi, trước 12 giờ.”

“Ý cậu là…”

“Sợ là cái màn sáng bảo vệ của vòng tay này chỉ duy trì đến 12 giờ. Sau nửa đêm, quái vật có thể làm thịt chúng ta.”

“Má.” Hoa Thụ kiểm tra đồng hồ: “Còn 6 phút, mau lên.” Dứt lời nhẹ nhàng dẫn đầu nhảy khỏi cây.

Giang Ly như được bơm máu gà, cũng trực tiếp nhảy xuống theo, lúc tiếp đất uỳnh một tiếng ngã chổng vó, Giang Ly nghiến răng nghiến lợi, còn không kịp đứng lên, Hoa Thụ đã nắm chặt tay cậu, một hơi kéo người dậy lao ra ngoài.

Hai người đều không để tâm bất kì cái gì, liều mạng phi nước đại, Giang Ly nhiều lần bị cành cây quất vào mặt, nhưng cậu hoàn toàn bất chấp.

Quái vật kia một mực đuổi sau lưng bọn họ, muốn bỏ rơi cũng không bỏ rơi được, trên đường còn không ngừng tấn công rồi tiếp tục bị bắn ra. May là thứ đó chạy trên mặt đất cũng chẳng nhanh hơn bọn họ quá nhiều, còn không biết cách né tránh, đâm ngã rất nhiều cây, trì hoãn một hồi dần dần liền rơi lại phía sau.

Giang Ly vừa mừng thầm một chút, không ngờ thứ của nợ kia sau đó trèo thẳng lên cây, ở trên ngọn cây nhanh nhẹn điều chỉnh vị trí, giống như bật chế độ hack, nó từ trên ngọn bay xuống trực tiếp chặn đường bọn họ. Hai người không ai bảo ai, chung sức dùng màn sáng đụng bay nó, tiếp tục xông lên phía trước.

Cứ như vậy duy trì chạy hơn 1000m, lồng ngực Giang Ly đau đớn kịch liệt, hổn hển thở, nhưng cậu cắn răng chịu đựng. Hoa Thụ ngược lại tuy không hề thở gấp, nhưng thông qua bàn tay nắm chặt nhau, cậu vẫn cảm thấy anh toàn thân căng thẳng. Bởi vì Hoa Thụ còn phải phụ trách dẫn đường khống chế phương hướng để không đi lạc, gần như lúc nào cũng phải chú ý vị trí ngôi sao địa điểm, so với kẻ chỉ chạy theo sau là cậu, vô cùng tốn sức.

Rốt cuộc, thời điểm Giang Ly bắt đầu thấy hoa mắt, phía trước cách đó không xa xuất hiện ánh đèn đường cao cao, xung quanh ánh sáng là một khoảng đất trống, Hoa Thụ phấn kích thét lên, chớp mắt lực lượng bộc phát, tốc độ không ngờ tăng lên gấp đôi, Giang Ly bị anh kéo đến lảo đảo, không đứng thẳng nổi.

Sau khi bị quán tính xô đi 2m, Hoa Thụ mới phát hiện. Anh quay đầu duỗi tay, đem cậu bế xốc lên, tiếp tục chạy.

Giang Ly ngay cả hơi sức phản đối cũng không còn, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía trước, đếm ngược thời gian.

Còn 30 giây. . .

28 giây. . .

25 giây. . .

Ngay trong tầm mắt xuất hiện một nhà ga, phía trước nhà ga có một sân xi măng, đèn đường chiếu ra một vòng tròn ánh sáng, có vài người đang đứng trong vòng sáng.

Cuối cùng vào giây thứ 43, Hoa Thụ mang Giang Ly xông vào trong sân, cả hai bổ nhào trên nền xi măng, Giang Ly suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Quái vật đi theo hai người có thử xông vào một lần, nhưng xung quanh sân ga xuất hiện một tấm màn, đồ vật kia giống như đụng phải lồng thủy tinh, va chạm “oành” vang một tiếng, bị đâm bay mấy cái răng.

Nó từ phía trên màn sáng trượt xuống, không cam lòng mà ở bên cạnh quanh quẩn một hồi, tựa mèo vây quanh lồng chuột, theo dõi gắt gao mấy người đứng bên trong, nước dãi không ngừng nhễu ra.

Ngoại trừ Hoa Thụ và Giang Ly đang tê liệt ngồi bệt trên mặt đất là hai kẻ mới đến, trên sân đã sớm có ba người, lần lượt là một người phụ nữ trung niên, một thiếu niên và một ông chú có tuổi.

Thời điểm quái vật khô quắt hình người đụng vào màn sáng, người phụ nữ trung niên sợ hãi rít lên một tiếng: “Đây, đây là cái gì?”

Hoa Thụ lầm bầm một tiếng: “Xác chết biết đi.”

Phụ nữ trung niên: “Hả?”

Vừa dứt lời, sau lưng truyền đến một tiếng kêu hoảng loạn.

Mấy người cùng quay đầu, trông thấy phía sau bọn họ, cách sân ga 7 8 m, có một cô gái sợ đến choáng váng đứng đó.

Cô bé nhìn trông không lớn, khoảng 16 17 tuổi, hình như đã hứng chịu nỗi khiếp đảm cực độ, cứ chết chân tại chỗ ngây ngốc che miệng nhìn quái vật quanh quẩn trước sân, run rẩy lẩy bẩy như muốn lui lại phía sau, nhưng có vẻ do quá mức hoảng sợ, chân bước không nổi.

Giang Ly kiểm tra, vội vàng nói: “Mau chạy tới đây, còn 11 giây, quái vật không thể làm em bị thương đâu, chạy mau tới.”

Nhưng cô bé hai môi run run, đến nói cũng không nói thành lời.

Quái vật đã phát hiện cô gái, khoảnh khắc nó lao đến chỗ cô, cô bé cứng đơ người động cũng không dám động, bị dọa đến nhắm nghiền mắt. Người phụ nữ trung niên hoảng sợ hét lên. Nhưng mà vòng tay của cô gái kia đã ngay lập tức hiện lên ánh sáng màu xanh lục, đánh bật con quái, mà cô gái dưới tác động của phản lực cũng bị xô ngã ngồi trên mặt đất.

Người phụ nữ trung niên ngừng la hét, ngạc nhiên thốt lên một tiếng.

Cô gái sau khi bị xô ngã, vẫn là ngây người không chút nhúc nhích.

Giang Ly thấy thời gian sắp không kịp, gào lên với cô ta: “Nhanh chạy đến đây, thời gian sắp hết, lớp bảo vệ cá nhân sắp sắp biến mất rồi, tới đây nhanh lên.”

Nhưng cô gái kia vẫn là không chút nhúc nhích, Hoa Thụ thở dài, kiểm tra đồng hồ, dứt khoát đứng dậy xông ra ngoài. Anh đẩy ngã quái vật vừa mới lồm cồm bò lên, giống như Giang Ly ban nãy, vác lên cô bé kia, quay đầu lao về.

Nhưng chính lúc này, trong rừng cây đột ngột xồ ra thêm ba con quái vật, chớp mắt đã vọt tới sau lưng Hoa Thụ.

Giang Ly chứng kiến một màn truy kích, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

May mắn là trong khoảnh khắc cuối cùng, Hoa Thụ ôm cô bé kịp thời xông vào, bốn con quái vật lần lượt trước sau đụng vào màn chắn như mưa, răng cửa bay tán loạn.

Cùng lúc đó, vừa vặn đến thời điểm 12 giờ đêm, thời gian trên mặt đồng hồ đồng thời quay về số không, tất cả bản đồ lơ lửng phía trên vòng tay của mọi người đều biến mất, chỉ để lại chiếc vòng tay phát ra ánh sáng xanh nhạt, lặng lẽ hiện lên thời gian.

Cô bé được cứu kia còn ngây ngốc ngồi dưới đất, sau khi thở gấp hai cái mới khóc thành tiếng.

Người phụ nữ trung niên liền đi qua an ủi cô.

Ông chú có vẻ như cũng bị dọa, luống cuống không biết nên làm sao.

Thiếu niên ôm lấy cánh tay ông, gọi một tiếng: “Cha?”

Giang Ly vẫn chưa có sức đứng lên, thậm chí cậu vẫn không thể thở bình thường, bất quá đau đớn nơi lồng ngực đã giảm được một chút.

Hoa Thụ xác nhận cô bé kia an toàn rồi, đã không vấn đề gì có thể ngồi dậy như mọi người, liền nhường vị trí cho dì trung niên, hai tay chống đất, đem mông chuyển đến ngồi cạnh Giang Ly.

Nhưng vào lúc này – chỉ vài giây sau khi đồng hồ trên vòng tay chuyển về không, thình lình từ trong rừng cây liên tiếp, xa gần không đồng nhất truyền ra âm thanh cầu cứu và gào thét, tiếng kêu gần nhất phát ra từ cánh rừng bên cạnh bọn họ.

~ Hết chương 3 ~

Thụ hơi có chứng miệng quạ đen :v

Nhấn mạnh công thụ không thánh mẫu, yên tâm đọc truyện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play