Giang Ly: “…” Thanh âm của đối phương không hiểu sao nghe hơi quen quen.
Người cha số 14604: “Mời người chơi căn cứ theo hướng dẫn trên bản đồ, tiến về địa điểm tập hợp được chỉ định, cần có mặt trước 12 giờ đêm, nếu không, đứa trẻ không nghe lời sẽ bị ăn thịt sạch nha, haha ~. Khác: Nhớ làm người tốt! Muaw~!”
Lời này ngược lại giống như đúc khi nói với Giang Ly, sau đó vòng tay của Hoa Thụ cũng lơ lửng hiện lên một tấm bản đồ.
Giang Ly ngó đầu qua xem, phát hiện bản đồ của người chơi mới Hoa Thụ cũng có hai chấm nhỏ, so với mình không có gì khác biệt.
Hoa Thụ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên ồ lên một tiếng, vặn vẹo eo, cả người treo trên không cũng lắc lư qua lại: “Không phải tôi đang nhảy dù sao? Sao tự dưng bị treo ở đây? Vậy mà một chút ấn tượng cũng không có, chẳng lẽ tôi chết rồi?”
Hóa ra cái giẻ khổng lồ treo anh bạn này là tấm dù. Giang Ly tốt bụng nhắc nhở: “Chắc là anh chưa chết đâu.”
Hoa Thụ cúi đầu, giọng nói rất kinh ngạc: “Cậu đứng xuống đất lúc nào đấy?”
Giang Ly có chút cạn lời: “Từ khi anh còn chưa tỉnh.”
Hoa Thụ phản ứng rất nhanh, giật giật chân: “Là cậu đánh tỉnh tôi à?”
Giang Ly ngẩng đầu, tránh không đáp: “Xuống đất không?”
Hoa Thụ chậm rãi nói: “Cậu trước tiên đeo giày lại cho tôi đi.”
“Anh xuống dưới tự mà đeo.” Giang Ly tỏ vẻ ghét bỏ, ban nãy dùng tay mình đụng vào gan bàn chân của người khác là tình thế bất đắc dĩ, cậu là loại co được duỗi được, luôn cân nhắc tình hình để ra quyết định.
“Tôi cách mặt đất đến hơn 2m, chân trần nhảy xuống từ độ cao này sẽ bị đá vụn đâm hỏng chân mất.” Hoa Thụ thanh âm có chút khốn nạn.
Giang Ly cẩn thận dùng chân mình xoa xoa dưới đất, xác nhận: “Không có đá điếc gì cả.”
“Còn dễ bị gãy chân nữa.” Hoa Thụ khẳng định chắc chắn.
Giang Ly liếc nhìn vòng tay, dây dưa một chút thế mà đã tốn 2 phút, lỡ thật sự trễ thời gian thì có hối cũng không kịp, cậu mím môi, rộng lượng nhặt chiếc giày kia, giơ lên cho đối phương: “Đeo đi.”
Hoa Thụ cười một tiếng, phối hợp xỏ chân vào, thuận lợi đeo được giày, không hề khách sáo nói: “Cậu tránh ra, nhỡ bị tôi đạp trúng.”
Giang Ly không cùng anh nhiều lời, ngoan ngoãn lui về sau hai bước thật lớn.
Cậu nhìn thấy Hoa Thụ từ sau eo rút ra thứ gì đó, hàn quang lóe lên, cả người nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống, anh khụy người, một tay chống đất, thân nhẹ như yến.
Căn bản không phải là một bộ dáng có thể ngã gãy chân.
Sau đó Hoa Thụ đứng lên, đem dao găm nhét vào bao da phía sau lưng, anh tháo dây lưng, giang tay duỗi lưng một cái: “Ôi, một giấc ngủ ngon, thoải mái chết được.”
Giang Ly im lặng quan sát đối phương, người này một thân quân phục, hai chân thon dài, dáng người thẳng tắp mạnh mẽ, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, so với Giang Ly còn cao hơn nửa cái đầu, toàn thân tràn ngập năng lượng, giống như loài báo săn, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ tràn đầy sức sống.
Giang Ly cảm thấy bầu không khí âm u đầy tử khí xung quanh mình bị cuốn trôi sạch sẽ, cậu không sợ hãi nữa, vì lúc này đứng bên cạnh cậu có thêm một vị quân nhân nêu cao tinh thần vì dân phục vụ.
Mà bản thân cậu trước mắt là người dân duy nhất. :)))))))
“Đối với nơi biểu tượng ngôi sao, anh cảm thấy thế nào?” Giang Ly bước về phía trước, mở lời hỏi.
Phía bên này Hoa Thụ cũng bước theo một bước, vô cùng tự nhiên giang tay khoác vai Giang Ly, giọng điệu uể oải: “Tính đi ngó chút xem nó cốt cuộc là cái gì. Còn cậu?”
Giang Ly vốn định nói là ‘tôi cũng nghĩ vậy, vừa vặn hai ta cùng kết bạn’, nhưng lời vừa đến môi đã bị cậu ngay tức khắc nuốt vào tiêu hóa. Bởi vì Giang Ly đang không thể không nghiêng đầu liếc nhìn cánh tay đang vắt nơi vai trái mình của Hoa Thụ.
Bị một vị huynh đệ ôm bả vai, vốn cũng không phải vấn đề to tát gì, tại cái chốn xa lạ này Giang Lỵ cũng không có ý định so đo. Nhưng móng vuốt của tên kia không chỉ ôm chặt lấy đầu vai cậu còn cố tình vừa nhéo vừa xoa, động tác này sai vãi.
Hóa ra trong các vị chiến sĩ nhân dân cũng có thể loại nhìn thì nhã nhặn thực chất bại hoại sao?
“Người anh em, anh là biến thái à?” Giang Ly nheo mắt, cố gắng dùng lời lẽ lịch sự nhất hỏi đối phương.
“Ơ đúng.” Hoa Thụ nghiêm túc nhìn lại, “Tôi không chỉ là biến thái, còn là loại nam nữ đều không kị đâu, hay là cậu để tôi hôn một cái, tôi đưa cậu đi đến chỗ địa điểm mục tiêu.”
Có bị bệnh không! Giang Ly lập tức đen mặt, cậu hất tay Hoa Thụ ra, lạnh nhạt ném lại một câu: “Đường ai nấy đi đi.” Rồi quay đầu bỏ đi.
Nhưng mà là đi không được, Hoa Thụ cười đùa cợt nhả túm lấy cánh tay cậu kéo về, thân thể bị áp sát khiến Giang Ly không khỏi hoảng sợ, sau lưng bị khí tức ấm áp bao trùm, một âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên bên tai cậu:
“Giang Ly, tôi mẹ nó liếc một cái đã nhận ra cậu, thế mà cậu vẫn chưa nhận ra tôi à?”
“. . .” Giang Ly ngơ ngác chớp chớp mắt, chẳng lẽ là người quen? Trong lòng cậu hơi thả lỏng, nheo mày ngẫm nghĩ cẩn thận một hồi mới bừng tỉnh, trách không được ban nãy cậu thấy người này nhìn quen mắt, cmn đây không phải là thằng bạn hàng xóm cùng lớn lên từ nhỏ, bặt vô âm tín mất 7 8 năm hay sao?
Giang Ly lắc lắc vai, Hoa Thụ thả cậu ra, thấy Giang Ly quay người mặt mũi phấn khởi: “Hoa Thốc (Cụm hoa), cậu đổi tên hả?”
Hoa Thụ nhìn cậu khinh bỉ: “Sửa từ lâu rồi, tên kia nghe gái tính quá.”
“Hoa Thụ cũng gái tính mà.” Giang Ly đáp trả.
Hoa Thụ nhìn đôi mắt sáng bừng của cậu, bĩu môi: “Được rồi, không so đo với cậu,” anh gõ gõ vào miếng sắt trên cổ tay: “Thứ này có vẻ không đơn giản, hiện tại còn chưa đến 20 phút, thời gian hữu hạn, chúng ta mau lên đường.”
Giang Ly vui vẻ gật đầu, hai người bọn họ khi còn bé quan hệ tốt đến mức chia nhau cái quần, tuy rằng đã 7 8 năm không gặp nhưng lúc này cũng không cảm thấy xa lạ, cậu huých vai Hoa Thụ, cười nói: “Cậu nói đúng, đi thôi.”
Nào ngờ vừa đi được hai bước, Hoa Thụ lại kéo cậu lại: “Chờ chút.” Anh cúi người cởi giày của mình, đưa tới trước mặt cậu: “Đeo cái này vào.”
Giang Ly không muốn: “Tôi đeo thì cậu đi chân trần, không cần.” Từ nhỏ Giang Ly đã có thói quen tốt, không tham lợi nhỏ không chiếm tiện nghi của người khác. Cho nên tuy rằng lòng bàn chân cậu hiện tại rất đau, nhưng cậu cũng chưa từng có suy nghĩ muốn cướp giày của Hoa Thụ.
“Đừng dài dòng, mau đeo vào, cậu đi đường kiểu này quá chậm, sẽ kéo chân sau của chúng ta.” Hoa Thụ không khách khí ngồi xuống, trực tiếp đem chân cậu nhét vào trong giày.
Giang Ly bị anh kéo lảo đảo, vội vàng vịn vào bả vai đối phương, nghe Hoa Thụ nói như vậy cậu cũng không cứng đầu, để mặc Hoa Thụ đeo giày giúp mình, đây cũng là một ưu điểm khác của Giang Ly, tùy cơ ứng biến, co được thì duỗi được, biết nghe đạo lý không hề cứng nhắc.
Size giày hơi lớn, đem dây thắt chặt mới coi như vừa vặn.
Hoa Thụ xé xuống hai ống quần từ trên người, đem nó tròng vào chân, buộc nút nơi cổ chân và ngón chân đằng trước, nhìn qua giống như một đôi giày vải, cộng thêm tất ngành bên trong là thành hai tầng, cũng tính dày dặn.
Quần quân đội đẹp đẽ nháy mắt biến thành quần ngố, Hoa Thụ cũng chẳng thèm để ý.
Hai người một trước một sau, Hoa Thụ đi trước mở đường, Giang Ly lẽo đẽo đi theo.
Có giày, tốc độ của Giang Ly rõ ràng nhanh hơn, mà kẻ không xỏ giày là Hoa Thụ, tuy trên chân chỉ lót độc hai tầng vải nhưng coi bộ không hề bị ảnh hưởng.
Hoa Thụ nói rất đúng, như thế này hai người đều đi nhanh hơn.
Giang Ly theo sát phía sau Hoa Thụ, tập trung tinh thần nhìn dấu chân của anh, Hoa Thụ bước chỗ nào thì Giang Ly liền bước chuẩn vào chỗ đó. Dấu chân hai người gần như lồng vào nhau.
Nhất thời, không gian chỉ có tiếng bước chân vang lên rõ ràng.
Đi được một lúc, Hoa Thụ đột ngột dừng bước, Giang Ly suýt chút nữa đá phải anh, tuy phanh kịp, thân thể lại cứ nhào về phía trước, xô vào bả vai Hoa Thụ, “Xảy ra chuyện gì vậy” – Giang Ly hỏi.
Cậu thuận theo Hoa Thụ nhìn về trước mặt, cũng “a” một tiếng.
Lại gặp thêm đồng đội.
Phía trước cách 5 6 m dưới gốc đại thụ, có một tấm bản đồ đang bất động, từ ánh sáng có thể nhìn ra có một người đang ngồi xổm ở chỗ ấy.
Hoa Thụ quay đầu thoáng nhìn Giang Ly, rồi mới dẫn cậu đi qua. Ngồi xổm dưới tàng cây là một người thanh niên nhuộm tóc đỏ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa hòe hoa sói, một bên tay cầm điếu thuốc, tay còn lại buông hờ, thư thả vẽ khói giăng mây.
Giang Ly và Hoa Thụ đi đến trước mặt gã, gã tuy rằng nghe thấy động tĩnh, mí mắt cũng không thèm giật một cái.
Giang Ly cất tiếng chào: “Đồng đội, đi cùng không?”
Tóc đỏ như cũ cụp mắt, như đang cùng không khí nói chuyện: “Đi đâu?”
Giang Ly đáp: “Tới chỗ ngôi sao.”
Tóc đỏ: “Xùy ~” một tiếng, bấy giờ mới ngước mắt lên, cả khuôn mặt đều là vẻ giễu cợt: “Mấy người còn tin thật luôn? Đã bao giờ chơi trò chơi chưa? Bị ngu hay không?” Gã bực bội vung vung tay, “Muốn đi thì tự mà đi, đừng có làm phiền tôi.” Nói xong gã lại nằm xuống đất, hai tay gác sau đầu, mạnh mẽ rít một hơi thuốc lá.
“Anh thật sự không đi ư?” Giang Ly cố tình hỏi thêm một câu.
“Đi nhanh lên, phiền quá, thứ lời nói vô căn cứ mà cậu cũng tin, đồ ngớ ngẩn.” – Tóc đỏ mắng
“Nhỡ đâu là thật?”
“Thật cái con khỉ, đêm hôm khuya khoắt còn chạy lung tung đúng là bị thần kinh, không biết chờ ban ngày đi đường sẽ an toàn hơn à, ngu xuẩn.” Tóc đỏ tiếp tục mắng.
“Thế nhưng hệ thống nói không đến đúng giờ sẽ bị ăn thịt!” Giang Ly không thèm để ý lời lẽ của gã, tốt bụng giải thích thêm.
“Mày có bị bệnh không? Định dọa ai đấy?” Tóc đỏ không kiên nhẫn nổi nữa, bực tức đứng dậy, hung hăng quăng điếu thuốc về phía Giang Ly, dứt khoát bỏ đi ra chỗ khác.
Hoa Thụ kéo Giang Ly tránh khỏi tàn thuốc vẫn đang cháy hồng, nhìn theo bóng lưng tóc đỏ, chẹp miệng cáu bẳn.
Giang Ly nhìn điếu thuốc, thuận chân dẫm tắt, còn ngẩng đầu cùng Hoa Thụ giải thích một câu: “Nêu cao ý thức phòng ngừa cháy rừng, vạn nhất xảy ra thật, chúng ta chạy không kịp.”
Hoa Thụ ừ một tiếng, đè đầu Giang Ly, xoa xoa tóc cậu.
Giang Ly hất tay anh ra: “Dở hơi gì đấy, tự dưng động tay động chân.”
Hoa Thụ tủm tỉm cười: “Ngoan ghê ý.”
Giang Ly khinh thường liếc xéo anh, lại nhìn phương hướng tóc đỏ bỏ đi, cái vị tóc đỏ kia đi cũng thật nhanh, chỉ một lát đã không thấy vòng tay gã đâu nữa.
Giang Ly thở dài, “Đi thôi.”
Hoa Thụ gật đầu, hai người tiếp tục lên đường.
Vẫn như cũ là Hoa Thụ đi trước xem bản đồ mở đường, Giang Ly theo sát phía sau.
Bây giờ cách 12 giờ đêm, chỉ còn 9 phút.
Hoa Thụ giơ tay lên, đánh giá sơ sơ khoảng cách trên bản đồ, “Không được, vẫn chậm quá.” Anh nói xong xoay người chuẩn xác nắm lấy cổ tay Giang Ly, “Tôi kéo cậu, chúng ta chạy chậm nhé.”
Giang Ly cầu còn không được, đồng ý ngay lập tức.
Thế là hai người chuyển sang chạy chậm.
Hoa Thụ thân hình linh hoạt, thị lực lại tốt, nhờ vào ánh sáng từ tấm bản đồ, chạy không tốn một chút sức. Giang Ly bị anh lôi kéo rẽ trái tránh phải cũng không mất bao nhiêu sức lực. Cậu còn có thời gian thỉnh thoảng nhìn bản đồ, âm thầm đánh giá thời gian và khoảng cách.
Nhưng vừa nhìn qua liền phát hiện có chuyện phát sinh.
Không biết từ khi nào, chờ đến khi Giang Ly nhận ra, trên bản đồ đã đột ngột xuất hiện thêm một chấm đỏ, nó từ góc trái của bản đồ dần dần di chuyển lên ba đốt ngón tay.
Mục tiêu chính là hướng về bọn họ, lại còn lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn ra để di chuyển.
Liếc mắt một cái, da đầu Giang Ly liền bùng nổ.
~ Hết chương 2 ~